TRỌNG SINH CHI NHÂN ÁI

Mùa đông năm nay rất lạnh, tuyết rơi lả tả ở trên đường phố Giang thị, trắng xoá một mảng, dường như muốn che giấu đi sự phồn thịnh của thành phố không ngủ này.

Lễ tang của Tần Mậu được tổ chức ở nhà tang lễ Nhân Thọ, nơi đây chỉ đảm nhận hậu sự cho chính khách của Giang thị, cũng không biết Khương gia sử dụng thủ đoạn gì để bao trọn cả nơi này.

Rất nhiều người đến phúng viếng, trên mặt mỗi người đều là đau buồn.

Chỉ có di ảnh của Tần Mậu, cười đến ấm áp như gió xuân thổi, hai mắt dịu dàng nhìn chăm chú đám người đang nghiêm mặt.

Khương Ngôn Mặc ngồi bên cạnh di ảnh Tần Mậu, cả ngày cũng không nói chuyện.

Không ăn cũng không uống, không để ý tới người khác.

Cha Khương tức giận đến vung cả cây gậy ba toong lên, bị Khương đại thiếu gia Khương Ngôn Lan cản lại.

Ông cụ vẫn rất giận, mắng Khương Ngôn Mặc là nghiệt tử, cuối cùng giận dữ bỏ đi.

Khương Ngôn Mặc vẫn không ngẩng đầu lên.

Chờ ông cụ đi rồi, Khương đại thiếu đặt mông ngồi cạnh đứa em trai, thở dài nói: “Ngôn Mặc, sao em lại phải như vậy.”

Khương Ngôn Mặc nhìn chằm chằm thanh niên tươi cười dịu dàng trong di ảnh, giống như không nghe thấy Khương đại thiếu nói chuyện.

Khương đại thiếu lắc đầu: “Không biết vì sao lại có chuyện này, không ai nghĩ đến cuối cùng chính A Mậu là người bị hại… Em cũng đừng giận cha, cha đã đồng ý trả lại cổ phần cho Đường gia… Thật ra thì với Đường gia chút cổ phần này có tính là cái gì? Cũng không phải là em không rõ, năm đó Đường gia đã làm những gì, bây giờ cha đồng ý bỏ qua cho bọn họ, đã là nhân từ rồi. Huống hồ ở trong chuyện này có A Mậu, Đường gia sợ phải gánh vác trách nhiệm lớn, em chỉ là không bảo vệ tốt A Mậu…”

“Anh.” Khương Ngôn Mặc ngắt lời anh hắn: “Để em ở một mình đi.”

Giọng hắn khàn khàn, ngoài ra không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.

Khương đại thiếu nhìn hắn, muốn nói chút gì đó, cuối cùng lại chỉ khẽ thở dài.

Khương Ngôn Mặc chậm rãi nói: “Em muốn ở bên A Mậu nhiều hơn.”

Khương đại thiếu nhìn đứa em trai, không biết làm gì, tuy vẻ mặt Khương Ngôn Mặc bình thường, nhưng hắn từ chối thức tỉnh khỏi sự thê lương bất tận.

Cuối cùng, Khương Ngôn Lan chỉ có thể nhẹ giọng khuyên nhủ: “A Mậu tốt như vậy, chắc chắn sẽ lên thiên đường, em đừng đau lòng quá mà tự trách mình delicious peaches come.”

Khương đại thiếu nhớ đến đêm đó, Khương Ngôn Mặc bế Tần Mậu đã hôn mê ở trong lòng, lảo đảo chạy ra ngoài cửa lớn, người hầu muốn đi lên để giúp đỡ, đều bị hắn mạnh tay hất ra.

Khương Ngôn Mặc gào thét, khóe mắt cũng đỏ, khăng khăng muốn tự lái xe, nhưng tay hắn run đến độ ngay cả cửa xe cũng không mở được.

Đó là lần đầu tiên Khương đại thiếu thấy đứa em trai trầm ổn của mình mất khống chế đến như vậy.

Người nhà họ Đường lại đến gây chuyện.

Sau khi Tần Mậu mất, mỗi ngày người nhà họ Đường đều đến bệnh viện để ép Khương Ngôn Mặc, muốn hắn giao thi thể ra.

Khương Ngôn Mặc bị làm phiền, cuối cùng trực tiếp gọi người đuổi đi.

Lễ tang này cũng không thông báo cho Đường gia.

Nhưng người nhà họ Đường vẫn phải đến, lần này là Đường Phẩm Hạ và Đường nhị tỷ cùng đến.

Suy cho cùng Đường nhị tỷ vẫn là phụ nữ, sau khi nhìn thấy di ảnh Tần Mậu, lập tức không nén được bi thương, nghẹn ngào khóc nấc.

Khương Ngôn Mặc ngồi cạnh di ảnh, cũng không để ý đến hai người họ, nhưng cũng không gọi người đến đuổi họ đi.

Đường nhị tỷ khóc rất dữ, có như thế nào cũng không nuốt trôi cục tức trong cổ họng, đi đến trước mặt Khương Ngôn Mặc, tát hắn một cái.

Khương Ngôn Mặc miễn cưỡng chịu đựng, nhưng sắc mặt hắn rất bình tĩnh, vẫn như cũ không để ý đến Đường nhị tỷ, giống như cô chỉ là một người vô hình.

Đường nhị tỷ tức giận đến run rẩy: “Bây giờ cậu bày ra cái bộ dạng này, là làm cho ai xem, A Mậu chính là bị mấy người… Bị mấy người hại chết… Cậu bày ra cho ai xem!”

Rốt cục Khương Ngôn Mặc cũng chịu nói chuyện: “Chị hai, đây là linh đường.”

Đường nhị tỷ cũng là tức đến bất tỉnh, nếu không vì thân phận của cô, sao cô lại có thể mất khống chế mà đến làm loạn ở lễ tang, huống hồ đây lại là tang lễ của Tần Mậu.

Bị Khương Ngôn Mặc nhắc nhở, ánh mắt cô thoáng qua một chút xấu hổ, nhưng cơn giận trong lòng cũng không chút tiêu tan, hung ác trừng mắt nhìn Khương Ngôn Mặc: “Vì cái gì mà đến tận bây giờ cậu cũng không buông tha cho A Mậu, A Mậu chắc chắn không muốn để Khương gia đến tổ chức lễ tang cho em ấy, lại càng không muốn sau khi chết còn bị hai chữ ‘Khương gia’ ràng buộc.”

Khương Ngôn Mặc nhìn cô: “Chị hai, tôi biết khi còn sống A Mậu rất tôn trọng chị, rất quý chị, hôm nay chị khóc vì em ấy, tức giận vì em ấy, tôi đều ghi nhớ ở trong lòng. Tôi không muốn trong ngày hôm nay, ở trước mặt A Mậu, tranh cãi bất cứ chuyện gì với chị, xin chị về đi.”

Đường nhị tỷ còn muốn lên tiếng, lại bị Đường Phẩm Hạ ngăn lại.

Đường Phẩm Hạ đưa Đường nhị tỷ đi nghỉ ngơi, không lâu sau lại quay lại linh đường.

Thấy Khương Ngôn Mặc nhíu mày nhìn mình, y khẽ thở dài, đi đến trước mặt Khương Ngôn Mặc: “Xin lỗi, chị hai có hơi mất khống chế cảm xúc, cũng là vì chị ấy đau buồn quá nên mới tát anh…”

“Nếu tôi mang thù, bây giờ Đường gia đã sớm không còn.” Khương Ngôn Mặc lạnh lùng ngắt lời y.

Đường Phẩm Hạ có hơi ngạc nhiên, lập tức hiểu ý hắn, ánh mắt pha lẫn áy náy và hối hận, cười khổ nói: “… Là chúng em có lỗi với anh…”

“Cậu về đi.” Khương Ngôn Mặc cũng không muốn nghe y sám hối.

“… Khương Ngôn Mặc, tôi có thể nói mấy câu với anh nhỏ được không.”

Khương Ngôn Mặc liếc y một cái: “Tùy cậu.”

Nói xong nghiêng đầu tiếp tục chăm chú nhìn thanh niên trong di ảnh.

Đường Phẩm Hạ thấp giọng nói cảm ơn.

Lúc đi ra khỏi linh đường, tuyết rơi càng dày, bay lả tả, giống như không phải đợt tuyết cuối cùng, sẽ không bao giờ dừng.

Đường Phẩm Hạ cẩn thận đỡ Đường nhị tỷ, từng bước đi xuống cầu thang còn đang đọng tuyết.

Ngoài đường Nhân Thọ đều là rừng cây rậm rạp, mỗi cây đều bị tuyết bao phủ, xa xa nhìn lại, chính là một rừng cây tuyết.

Ở đây bốn mùa đều yên tĩnh, giờ lại càng im lặng, nhà tang lễ to như vậy lại chỉ có tiếng tuyết bay lả tả.

Đường nhị tỷ đi đến bên cạnh xe chờ y, dừng chân, quay đầu lại.

Bên trong linh đường đột nhiên truyền đến tiếng trống, còn có tiếng sư thầy tụng kinh, loáng thoáng, gõ vào tận trong lòng cô.

Đột nhiên cô khóc, nghẹn ngào lẩm bẩm: “A Mậu, là chị hai có lỗi với em…”

Nhưng lời cô nói rất nhanh bị Đường Phẩm Hạ ngắt lời.

“Chị.” Đường Phẩm Hạ đỡ cô, hơi dùng sức, đẩy cô lên xe: “Chúng ta đi.”

Trước khi rời đi, Đường Phẩm Hạ quay đầu lại nhìn liếc mắt một cái, tuyết trắng xoá, trắng xoá cả đường Nhân Thọ, trắng xoá cả thế giới, dường như tất cả ân oán đều bị bao phủ, hết thảy không dấu vết.

Đường Phẩm Hạ cúi đầu, thở dài: “Anh, em biết anh sẽ không trách chị hai…”

Buổi tối khi Khương Ngôn Mặc về đến nhà, cha Khương nhìn thấy hắn vẫn đen mặt.

Khương Ngôn Mặc chỉ gọi một tiếng “Cha”, lập tức đi qua mọi người rồi lên phòng.

Khương đại thiếu muốn kéo hắn lại, lại nghe thấy cha Khương trầm giọng nói: “Kệ nó, cứ để nó đi!”

Không ai dám bước lên nữa, Khương Ngôn Mặc lặng lẽ đi lên cầu thang.

Lúc Khương Thiển gõ cửa, Khương Ngôn Mặc đang thu dọn đồ của Tần Mậu.

Bọn họ rất ít quay về đại trạch ở, cũng không để lại nhiều đồ.

Khương Ngôn Mặc như vậy, chậm rãi thu dọn đồ, cũng không quan tâm người ở ngoài cửa.

Cuối cùng Khương Thiển đẩy cửa đi vào, nhìn thấy dáng vẻ Khương Ngôn Mặc không chút thay đổi, ánh mắt cậu ta không khỏi cụp xuống delicious peaches come.

Hai người đều trầm mặc, Khương Ngôn Mặc vốn không hề nhìn Khương Thiển, tự thu dọn đồ.

Rất lâu sau, Khương Thiển mới rụt rè gọi: “Anh hai…”

Khương Ngôn Mặc vẫn như trước không quan tâm đến cậu ta.

“… Anh hai, em đến giúp anh.” Khương Thiển nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hắn.

Rốt cuộc Khương Ngôn Mặc cũng ngẩng đầu lên, liếc cậu ta một cái: “Đi ra ngoài.”

Sắc mặt Khương Thiển trở nên trắng bệch, không nhúc nhích, nhưng vẫn cố chấp đứng đấy nhìn hắn.

“Tôi không muốn nói lần thứ hai.” Khương Ngôn Mặc cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ, giọng hắn rất lạnh.

Khương Thiển cắn cắn môi dưới: “Tần Mậu đã đi rồi, người chết không thể sống lại, anh hai, anh phải tỉnh táo lại.”

Khương Ngôn Mặc nghe vậy dừng lại một chút, sau đó đặt thứ ở trong tay lên tủ đầu giường, lúc này mới nhìn cậu ta: “A Thiển, tôi tin A Mậu sẽ rất không thích cậu xuất hiện ở trong căn phòng này.”

Hắn nhíu mày, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén giống như dao nhọn, nhìn thẳng Khương Thiển.

Khương Thiển há miệng thở dốc: “Anh hai…”

“Đi ra ngoài đi, tôi mệt rồi.” Khương Ngôn Mặc thu lại ánh mắt.

Nhưng hình như Khương Thiển còn muốn nói tiếp, đứng ở đấy, ánh mắt phức tạp mà nhìn lưng hắn.

Vài giây sau, Khương Thiển thấp giọng nói: “Anh hai, em biết anh hiểu lầm em… Em hận Đường gia, nhưng xin anh tin em, cho đến bây giờ em cũng chưa nghĩ muốn Tần Mậu phải chết.”

Khương Ngôn Mặc không nói gì hết, cũng không nhìn cậu ta.

Khương Thiển thấy hắn như thế, không nhịn được mà tự giễu, cười thành tiếng: “Cũng đúng, bây giờ đối với anh mà nói, chắc chắn đều là em làm sai. Nhưng anh hai này, trong lòng anh cũng rất rõ, Tần Mậu chết, chính anh ta cũng phải có trách nhiệm, ép anh ta đến bước đường này, không phải em hay anh, mà chính là anh ta, còn có đám người nhà họ Đường kia giả nhân giả nghĩa ra vẻ đạo mạo.”

Trong phòng quanh quẩn chỉ có cậu ta không cam lòng, tức giận, và ai oán.

“Khương Thiển.” Khương Ngôn Mặc đột nhiên gọi tên cậu ta.

Khương Thiển không tự chủ được mà chống lại ánh mắt của hắn.

“Đừng tưởng tôi không biết cậu đã làm gì.” Khương Ngôn Mặc chậm rãi nói xong, từng bước đi về phía Khương Thiển, dừng trước mắt cậu ta: “Cậu cho rằng chỉ với một bản báo cáo kiểm tra của bệnh viện là có thể lừa thay cậu delicious peaches come?”

Khương Thiển nuốt nước bọt: “… Anh hai, em không hiểu anh đang nói gì.”

Khương Ngôn Mặc lạnh lùng nhìn Khương Thiển, giơ tay lên, chậm rãi bóp cổ cậu ta: “Trong báo cáo mà bệnh viện viết, A Mậu ngất xỉu là do quá mức suy yếu, em ấy ngã cầu thang cũng là vì lí do này.”

Đột nhiên hắn dùng sức, tàn nhẫn siết chặt cổ Khương Thiển: “Có lẽ báo cáo có thể lừa được những người khác, nhưng cậu quên rồi, vào lúc đấy tôi cũng ở ngay tại hiện trường, ở phía sau cậu.”

Khương Thiển cảm thấy khó thở, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, giống như sẽ chết ngay lập tức.

Khương Ngôn Mặc nói: “Lúc đấy tôi cũng nghĩ tự A Mậu ngã xuống, khoảng thời gian đó cơ thể em ấy không khỏe, thường xuyên bị ngất. Nhưng nếu là tự ngất xỉu thật, em ấy sẽ không ngã mạnh như vậy, chỉ tiếc đến bây giờ tôi mới nghĩ ra.”

Hắn buông Khương Thiển ra khiến cậu ta ngã ngồi dưới đất, hắn ngồi xổm xuống, nhìn Khương Thiển, gằn từng chữ: “A Mậu là bị cậu hại chết delicious peaches come.”

Khương Thiển ôm cổ, nặng nề ho khan rất lâu, cuối cùng cậu ta mới ngẩng đầu lên, nhếch khóe miệng: “Anh hai, anh hiểu cũng tốt, dù sao thì em cũng chưa từng có hi vọng xa vời rằng sẽ có thể lừa được anh.”

Trong mắt và trên mặt cậu ta đều là nước mắt, nhìn qua khá yếu đuối.

Nhưng dáng vẻ này của cậu ta cũng không thể đả động được Khương Ngôn Mặc.

Khương Ngôn Mặc nói: “Đừng nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho cậu, đến giờ tôi chưa động vào cậu là vì A Mậu còn chưa yên nghỉ, tôi không muốn cho em ấy nhìn thấy máu.”

Khương Thiển cười rộ lên: “Máu có tính là gì, chuyện xấu giữa Khương gia và Đường gia, có lẽ càng làm cho anh ta thấy ghê tởm.”

Thấy Khương Ngôn Mặc không nói lời nào, cậu ta biết mình nói đúng điểm yếu của Khương Ngôn Mặc, càng vui sướng mà cười: “Anh hai, không phải bây giờ anh rất hận bản thân à? Tần Mậu chết rồi, em biết anh rất hận bản thân, vì anh không bảo vệ anh ta thật tốt… Anh nói em đoán đúng không?”

Khương Ngôn Mặc nhìn thẳng vào cậu ta: “Không, tôi hận hung thủ nhất.”

Ánh mắt Khương Thiển lưu luyến trên mặt hắn một lúc, bỗng nhiên cười như điên: “Em đây chống mắt lên xem!”

“Cút.” Cuối cùng Khương Ngôn Mặc chỉ nói với cậu ta một từ.

Một tháng sau, Khương Thiển bị đưa vào nhà tù, phạm tội về điều 32, chỉ có một mình không gồm tội giết người, không tạo thành án tử hình, bị xử tù chung thân.

Khương Thiển bị nhốt chung phòng với 12 người khác, cậu ta nghe thấy quản giáo nói đã giải quyết xong tất cả qua điện thoại, sau đó nhìn thấy 12 người kia chậm rãi đến gần cậu ta.

Cách ngày, cả người Khương Thiển sưng vù, dấu vết bị đánh hiện rõ, quản giáo chỉ giả vờ đi qua mấy lần rồi lại đi.

Mười ngày sau, Khương Thiển phát điên, nhưng sinh hoạt mỗi ngày ở trong nhà tù còn chưa kết thúc.

Sau khi tin tức được truyền đi, Đường gia hữu tâm vô lực, đương nhiên Khương gia càng bằng lòng dung túng Khương nhị thiếu gia, ngay cả cha Khương cũng mắt mở mắt nhắm, vì thế Giang thị được yên bình.

Đông tuyết qua đi, thời tiết nắng ráo, chờ qua chuyện Khương Thiển, đã đến đầu xuân.

Khương Ngôn Mặc vẫn như ngày thường, đứng rất lâu trước mộ Tần Mậu, cho đến tận hoàng hôn, mới bước trên mặt cỏ xanh, chậm rãi đi ra khỏi mộ viên.

Hắn chậm rãi xuống núi, cũng không quay đầu lại, đến khi đi trước mặt đường cái, có thể nhìn thấy nhà dân và cửa hàng, xung quanh dần náo nhiệt, hắn mới quay đầu lại, nhìn bia mộ đã khuất ở trong rừng, cúi đầu nói: “Bảo bối, hẹn gặp lại em.”

Xe chạy trên đường cao tốc quay trở về nội thành, Khương Ngôn Mặc bật một bài hát, là một danh khúc nổi tiếng của thế kỉ trước, vừa cũ vừa lạ, nhưng hắn vẫn nghiêm túc nghe hết. 

Ánh sáng màu đỏ phát ra từ mặt trời lúc hoàng hôn, hắn ngẩng đầu, hơi nheo mắt lại.

Ánh sáng màu đỏ dần biến mất, hắn híp mắt, cũng không biết đã qua bao lâu, hình như hắn nhìn thấy phía trước có một chiếc xe tải lớn đỗ ở ven đường, có một vài người đứng ở bên cạnh, đang vẫy tay gọi hắn.

Hắn nở nụ cười, chậm rãi hướng thẳng đến chiếc xe tải lớn đang đến gần.

Cuối cùng chỉ có một vài người lạ nghe thấy hắn nói chuyện.

Vết thương của hắn không ngừng chảy máu, xe cấp cứu còn đang trên đường đến, đám người lạ kia gấp đến độ vây quanh.

Khương Ngôn Mặc im lặng rồi nhắm hai mắt lại.

Đám người kia thấy môi hắn đang động đậy, vội vàng cúi đầu, sau đó, bọn họ nghe thấy hắn trăng trối: “Bảo bối… Rất xin lỗi… Nhưng tôi thật sự yêu em…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi