TRỌNG SINH CHI NHÂN ÁI

Sắc mặt Khương Thiển rất khó coi, đây là chắc chắn.

Cố tình Khương Ngôn Mặc và Tần Mậu còn nắm tay, thân mật đứng trước mặt cậu ta.

Khương Thiển nhìn chằm chằm đôi tay nắm chặt của bọn họ, thấp giọng nói: “Hóa ra anh hai đã nghĩ xong đối sách từ trước.”

Khương Ngôn Mặc thở dài một tiếng, không nói chuyện.

Khương Thiển ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh hai, có phải là cha muốn làm Đường thị sụp đổ?”

Cậu ta hỏi thẳng, ánh mắt sáng quắc nhìn Khương Ngôn Mặc.

Khương Ngôn Mặc nhìn lại cậu ta, kiên nhẫn khuyên nhủ: “A Thiển, Khương gia và Đường gia quả thật có ân oán, chắc hẳn em cũng biết một chút… Cha làm gì, chúng ta theo dõi là không được, nhưng anh có thể xác định, cha sẽ không làm tổn thương em.”

Dù sao cũng là đứa con nuôi hơn hai mươi năm, hơn thế nữa Khương Thiển trong mối ân oán này, thật sự là một người rất vô tội.

Vả lại cha Khương đã đồng ý sẽ bỏ qua cho người nhà họ Đường, đương nhiên bao gồm cả Khương Thiển.

Nhưng Khương Thiển dường như không hài lòng với đáp án này của Khương Ngôn Mặc.

Cậu ta luôn luôn thông minh, từ một loạt hành động của Khương gia đối với Đường thị mấy ngày trước, rất nhanh cậu ta đã nhận ra tính toán của cha Khương, nếu không cậu ta cũng sẽ không đi trước một bước, thả tin Khương gia và Đường gia kết thông gia.

Nhưng cậu ta không ngờ Khương Ngôn Mặc lại dễ dàng hóa giải như vậy.

Trầm mặc nhìn Khương Ngôn Mặc một lúc, Khương Thiển đột nhiên cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói: “Anh hai, chúc anh và Tần tiên sinh bên nhau lâu dài.”

Khương Ngôn Mặc nói: “Cảm ơn.”

Khương Thiển lại nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.

Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, Tần Mậu rất thức thời giữ im lặng.

Chờ người đi rồi, cậu nhìn bóng dáng Khương Thiển rời đi, nhớ đến câu nói “Chúng ta đều đáng thương” lần trước của Khương Thiển, không nhịn được khẽ thở dài ở trong lòng.

Khương Ngôn Mặc nghiêng đầu nhìn cậu, ôn nhu nói: “Đi thôi.”

Tần Mậu mới nhớ ra vừa nãy Khương Ngôn Mặc đang muốn dẫn cậu đi gặp Đường nhị tỷ.

Khương Ngôn Mặc nói: “Chị hai ở thư phòng dưới lầu.”

Tần Mậu “A” một tiếng, bị hắn dắt đi, hai người cùng xuống lầu.

Trong thư phòng ngoài Đường nhị tỷ ra, Đỗ Văn Tư cũng có mặt.

Lần này Đường nhị tỷ dẫn Đỗ Văn Tư ra ngoài, chắc hẳn trong lòng đã thừa nhận thân phận của Đỗ Văn Tư.

Điều này làm Tần Mậu cảm thấy vui mừng.

Lúc trước Đường Phẩm Hạ nói, mẹ Đường không quá hài lòng với hôn sự của mình, y vẫn luôn lo lắng mẹ Đường sẽ ép y phải chia tay Đỗ Văn Tư.

Nhưng hành động hôm nay của Đường nhị tỷ chắc chắn làm Đường Phẩm Hạ yên tâm không ít.

Đường nhị tỷ nhìn thấy hai người đi vào, nhìn bọn họ không nói chuyện.

Tần Mậu bị Khương Ngôn Mặc dẫn đến trước mặt Đường nhị tỷ, khẽ gọi câu: “Chị hai.”

“Ừ.” Đường Nhị tỷ thản nhiên đáp, không nghe ra tâm tình trong giọng cô.

Tần Mậu nhất thời cũng không biết nên nói gì tiếp.

May mà Khương Ngôn Mặc ở bên cạnh cậu, đã mở lời thay: “Chị hai, cảm ơn chị đã đến tham dự lễ đính hôn cùng em và A Mậu.”

Đường nhị tỷ vuốt tóc: “A Mậu dù sao cũng là tôi nuôi lớn, em ấy có tin mừng, đương nhiên tôi phải đến chia vui.”

Một câu làm Tần Mậu đỏ mắt.

Cho dù thế nào, Đường nhị tỷ vẫn coi cậu là em trai.

Khương Ngôn Mặc nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay Tần Mậu, im lặng trấn an cậu, mỉm cười với Đường nhị tỷ: “A Mậu cũng vẫn luôn trông chờ chị hai có thể đến buổi lễ.”

Đường nhị tỷ cười cười, nói: “Nhị thiếu, tôi có thể nói riêng với A Mậu vài câu không?”

Khương Ngôn Mặc đắn đo, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Mậu.

Tần Mậu mỉm cười với hắn, nói: “Anh ra ngoài đi.”

Khương Ngôn Mặc gật đầu, lặng lẽ vuốt ve cánh tay cậu như cổ vũ, nhìn Đường nhị tỷ: “Chị hai có đói bụng không, muốn ăn chút gì để lát nữa em mang vào.”

Rốt cuộc hắn vẫn không yên lòng để Tần Mậu ở đây, một mình đối mặt với Đường nhị tỷ.

Không cần suy nghĩ nhiều, hắn nhiều ít cũng có thể đoán được Đường nhị tỷ sẽ nói gì với Tần Mậu.

Nhưng hôm nay là ngày hắn và Tần Mậu đính hôn, hắn không muốn Tần Mậu không vui.

Đường nhị tỷ lại dứt khoát từ chối hắn: “Cảm ơn, tôi không đói bụng.”

Khương Ngôn Mặc nhìn Đường nhị tỷ một cái, ánh mắt chăm chú trước nay chưa từng có.

Đáp lại hắn là cái nhìn thoáng qua của Đường nhị tỷ.

Cuối cùng Khương Ngôn Mặc và Đỗ Văn Tư đều ra khỏi thư phòng.

Tần Mậu ngồi đối diện Đường nhị tỷ, hai tay vô thức đan vào nhau.

Cậu có chút lo lắng.

Đường nhị tỷ nhìn vẻ mặt cậu, mỉm cười, nói: “A Mậu, hôm nay là ngày vui của em và Khương Ngôn Mặc, chị chúc hai em mãi mãi hạnh phúc.”

Tần Mậu lúng ta lúng túng nói: “Cảm ơn chị hai.”

Đường nhị tỷ hơi trầm mặc, nói: “Em chắc cũng đoán được chị giữ em lại một mình là muốn nói gì với em.”

Nhanh như vậy đã vào thẳng đề tài chính, rất phù hợp với tích cách mạnh mẽ của Đường nhị tỷ.

Tần Mậu ở trước mặt Đường nhị tỷ luôn thẳng thắn, cậu “Dạ” một tiếng, không phủ nhận.

Đường nhị tỷ cười, nói: “Thật ra khi nghe được tin Khương gia và Đường gia định kết thông quan, chị cảm thấy rất bất ngờ, nhất là trên báo chí, đều ám chỉ Khương Ngôn Mặc đính hôn với Khương Thiển.”

Tần Mậu nở nụ cười, nói: “Đó là tin Khương Thiển tung ra, sau đó Ngôn… Ngôn Mặc anh ấy tương kế tựu kế…”

Đường nhị tỷ cười nói: “Chị đoán được rồi.”

Tần Mậu trầm mặc, không biết nói như nào tiếp.

Đường nhị tỷ nhìn nhìn cậu, nói: “A Mậu, em có biết không…”

Đột nhiên cô ngừng nói, chỉ tinh tế quan sát vẻ mặt Tần Mậu.

Tần Mậu không rõ vì sao, mờ mịt mà nhìn lại cô.

Đường nhị tỷ im lặng vài giây, nói: “Gần đây Khương gia đã bắt đầu ra tay với Đường thị, hẳn em cũng biết chuyện này.”

Tần Mậu không muốn giấu cô, gật đầu thừa nhận: “… Vâng.”

Đường nhị tỷ cười khổ, thành thật nói: “A Mậu, em còn biết được bao nhiêu?”

Tần Mậu cũng không nghĩ cô trực tiếp thăm dò như vậy, dừng một chút, áy náy nói: “Chị hai, em không thể nói.”

Cho dù cha Đường làm gì, dù sao vẫn là cha của Đường nhị tỷ, cô không thể quân pháp bất vị thân được.

Hơn nữa gia sản Đường thị to như vậy, Đường nhị tỷ cũng không thể trơ mắt nhìn nó suy sụp được.

Cho nên Tần Mậu vẫn không dám nói kế hoạch của cha Đường cho Đường nhị tỷ.

Cậu tin một khi Đường nhị tỷ biết được sự thật, sẽ hành động ngay lập tức.

Hơn nữa căn cứ theo kiếp trước Đường nhị tỷ liều lĩnh muốn cứu vãn Đường thị, Tần Mậu lại càng không dám nói sự thật cho cô.

Cậu chỉ hy vọng kiếp này, chị em Đường nhị tỷ có thể bình an.

Hiện giờ những người khác trong Đường gia đã tránh xa tranh đấu, người cha Khương phải đối phó chỉ có cha Đường và Khương Thiển.

Tần Mậu cảm thấy đây là kết quả tốt nhất.

Cậu không hy vọng chị em Đường nhị tỷ bị cuốn vào trong đó.

Đường nhị tỷ nghe Tần Mậu nói xong, sắc mặt có đổi, nhưng không thể hiện, thở dài nói: “A Mậu, chẳng lẽ em muốn Đường thị bị thâu tóm? Đó là sản nghiệp Hạ Hạ phải thừa kế, chẳng lẽ em muốn nhìn Hạ Hạ hai bàn tay trắng?”

Tần Mậu lắc đầu, ngập ngừng nói: “Chị hai, em sẽ nuôi Hạ Hạ.”

Đường nhị tỷ bỗng nhiên nhìn cậu: “Em…”

Tần Mậu nhẹ giọng lại kiên định nói: “Hạ Hạ và Văn Tư còn phải tiếp tục hoàn thành việc học, em sẽ nuôi hai đứa, cho đến khi hai đứa nó có thể tự lập mới thôi.”

Đường nhị tỷ có lẽ bị chấn động bởi lời nói của cậu, ánh mắt phức tạp mà nhìn cậu, rất lâu không nói ra một lời.

Tần Mậu thấy Đường nhị tỷ nãy giờ không nói gì, cậu cảm thấy hơi thấp thỏm, nói thêm: “Trong tay em có một ít tiền tiết kiệm, hơn nữa Ngôn Mặc… Ngôn Mặc rất tốt, nhất định sẽ giúp đỡ Hạ Hạ.”

Bây giờ cậu đã coi Khương Ngôn Mặc như người thân nhất, trong đáy lòng cũng rất ỷ lại Khương Ngôn Mặc, vì thế cũng không cảm thấy hắn tham dự vào, cùng cậu nuôi Đường Phẩm Hạ và Đỗ Văn Tư có cái gì không đúng.

Nhưng Đường nhị tỷ lại kinh ngạc đến nói không nên lời.

Tần Mậu thấy Đường nhị tỷ ngây người nhìn cậu chằm chằm, cậu gãi gãi đầu, giải thích: “Em nói, Khương Ngôn Mặc có thể hướng dẫn Hạ Hạ, bất kể Hạ Hạ muốn gây dựng sự nghiệp, hay tiếp tục ở lại trường…”

Cậu cố hết sức biểu đạt ý của mình.

Đường nhị tỷ nghe rõ, lòng càng chấn động hơn nữa.

Cô nhìn Tần Mậu một lúc lâu, vẫn không tìm được lời nói để hình dung được tâm tình của mình.

Tần Mậu cầm tay Đường nhị tỷ, nhẹ nhàng nói: “Chị hai, nhất định chị nắm rõ được cục diện bây giờ của Đường gia hơn em, hơn nữa chuyện năm đó…” Cậu ngẩng đầu nhìn Đường nhị tỷ, thành khẩn nói: “Chị hai chắc cũng sớm biết …”

Cậu không định nói tiếp, nhưng Đường nhị tỷ đã hiểu cậu muốn nói gì.

Sắc mặt Đường nhị tỷ trở nên phức tạp hơn.

Tần Mậu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gác đầu lên đùi cô, ngửa mặt nhìn cô: “Chị hai, người một nhà chúng ta bình an, không tốt sao? Anh rể rất yêu chị, Hạ Hạ và Văn Tư có em chiếu cố, em còn có thể đón mẹ qua đây… Chúng ta vẫn sẽ giống như trước đây, lúc nào cũng có thể gặp nhau, không tốt sao?”

Nghĩ đến thảm cảnh cuối cùng của Đường gia ở kiếp trước, Tần Mậu lập tức cảm thấy đau thương.

Lời nói của cậu đều là thật lòng, đều là thiệt tình, giọng nói run nhè nhẹ, chuyên chú lại chân thành.

Đường nhị tỷ chậm rãi xoa đầu cậu, rất lâu cũng không lên tiếng.

Cuối cùng cô thở dài một tiếng, vỗ vỗ hai tay Tần Mậu, để cậu đứng lên: “Ra ngoài đi.”

Buổi tối khách mời lần lười rời đi, Khương Ngôn Mặc uống hơi nhiều rượu, về đến phòng, thấy Tần Mậu ngây người ngồi trên sofa, hắn đi tới, nhẹ nhàng nâng mặt Tần Mậu lên, hôn một cái: “Bảo bối?”

Tần Mậu ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, lấy lại tinh thần, vội vàng đỡ lấy hắn: “Anh thế nào, có đau đầu không?”

Khương Ngôn Mặc không nhịn được thấp giọng cười, vùi mặt vào cổ cậu, hôn lên làn da trắng nõn: “Không đau, tôi rất vui.”

Tần Mậu vẫn rất lo lắng, lại đứng lên: “Em xuống phòng bếp một chút, nấu canh giải rượu cho anh.”

Khương Ngôn Mặc lại kéo cậu xuống sofa, cả người đè lên người cậu, hôn khóe môi cậu: “Đã uống rồi, bảo bối, đừng nhúc nhích, để tôi ôm một chút.”

Tần Mậu trầm tĩnh lại, ngoan ngoãn để hắn ôm.

Nhưng rất nhanh cậu cảm thấy không được tự nhiên.

Tay Khương Ngôn Mặc không an phận mà sờ loạn ở trên người cậu, cuối cùng dừng ở trên mông, nhẹ nhàng xoa nắn, làm cậu run rẩy từng đợt.

“Khương… Khương…” Tần Mậu nói không nên lời, chỉ muốn đẩy hắn ra.

Khương Ngôn Mặc càng hôm người chặt hơn, thân thể hai người dính chặt nhau, không thừa một khe hở.

Nam nhân khẽ hôn vành tai Tần Mậu, ôn nhu dỗ đối phương: “Bảo bối, gọi ông xã.”

Tần Mậu cắn môi, đẩy hắn: “Đi… Đi tắm…”

Khương Ngôn Mặc thấp giọng cười, hung hăng hôn một cái lên môi, ôm lấy cậu: “Được, đi tắm.”

Tần Mậu vội vàng ôm cổ hắn, hốt hoảng nói: “Em… Em… Tắm rồi…”

Khương Ngôn Mặc cười hôn nhẹ cậu: “Ngoan, tắm lại lần nữa.”

Hai người nằm trong bồn tắm, Khương Ngôn Mặc đặt cậu nằm trước người mình, nhẹ nhàng lưng Tần Mậu.

Hôm nay hắn vui vẻ, bị chuốc hơi nhiều, nhưng tửu lượng của hắn tốt, lại uống canh giải rượu, bây giờ thần trí vẫn rất thanh tỉnh.

Tần Mậu lại nghĩ hắn say, không nhịn được lo lắng.

Mà cậu với nam nhân lại dựa lên nhau như vậy, quần áo của cậu sớm bị nam nhân cởi hết, tư thế ôm nhau xấu hổ như vậy, lại làm cậu cảm thấy ngượng ngùng.

Thậm chí cậu có thể cảm giác được dục vọng tràn trề của nam nhân.

Khương Ngôn Mặc rất thích nhìn mặt Tần Mậu mỗi khi ửng hồng.

Đối phương vì ngượng ngùng mà nhếch khóe môi, má lúm đồng tiền ở hai bên mặt như ẩn như hiện, Khương Ngôn Mặc không nhịn được lại gần, nhẹ nhàng liếm.

Tần Mậu bất đắc dĩ né tránh.

Nhưng cậu vừa động một cái, cơ thể cũng khẽ động theo, càng khơi mào dục vọng của Khương Ngôn Mặc.

Ánh mắt Khương Ngôn Mặc đột nhiên tối sầm, hung hăng cắn môi đối phương, đầu lưỡi bá đạo cuốn lấy đối phương, càn quét tứ phía.

Tần Mậu nghẹn ngào một tiếng, bị Khương Ngôn Mặc hôn đến xụi lơ, chỉ có thể ngã vào lòng đối phương ngoan ngoãn bị người xâm lược.

Thừa dịp cậu mơ mơ màng màng, Khương Ngôn Mặc lấy sữa tắm, tìm được cửa huyệt căng chặt của cậu, dịu dàng mở mang bờ cõi.

Tần Mậu khó chịu, khẽ động một cái, lại làm Khương Ngôn Mặc kêu đau một tiếng: “Bảo bối, em cố ý …”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi