TRỌNG SINH CHI NHÂN ÁI

Rất nhanh toàn bộ Giang thị đều biết chuyện Khương nhị thiếu vừa ý một nhà báo nhỏ.

May mà Tần Mậu vừa mới trở về Giang thị không lâu, ngoài đồng nghiệp ra, không ai biết cậu là nhà báo nhỏ đó.

Trong một tuần liên tục, Tần Mậu cuối cùng cũng chờ được điện thoại của Khương Ngôn Mặc.

Cậu nhận không chút do dự.

Khương Ngôn Mặc thấp giọng cười: “Em có thích hoa không?”

Tần Mậu không lên tiếng, chờ hắn nói tiếp.

Khương Ngôn Mặc dịu dàng nói: “Không biết em thích hoa gì nên đưa hoa bách hợp tới.”

Tần Mậu nói: “… Cảm ơn.”

Khương Ngôn Mặc mỉm cười, im lặng vài giây, lại nói: “Không biết tôi có vinh hạnh có thể mời Tần tiên sinh ăn một bữa cơm hay không?”

Người này cũng coi như thẳng thắn, chưa đến hai câu đã nói ra mục đích.

Tần Mậu đang đợi những lời này của hắn, nghe vậy bình tĩnh nói: “Được.”

Để đối phương tặng hoa một tuần, cho dù thái độ của đối phương là gì, cũng phải gặp một lần mới có thể nói rõ ràng.

Hơn thế nữa còn là Khương nhị thiếu gia, cũng không thể quá thất lễ.

Nếu nói là ngày đó cậu còn không biết Khương nhị thiếu gia có nghĩa là gì, qua những lời trêu đùa trắng trợn mấy ngày nay của đồng nghiệp và tài liệu cậu thu thập được, cuối cùng cậu cũng hiểu.

Có lẽ Khương Ngôn Mặc rất vui vẻ, khẽ cười nói: “Giờ tan tầm ngày mai, tôi đến đón em.”

Tần Mậu nhíu mày, nói: “Không cần…”

“Mấy giờ em tan làm?” Không đợi cậu nói xong, Khương Ngôn Mặc đã ngắt lời cậu.

Tần Mậu đành phải trả lời: “Năm rưỡi.”

Khương Ngôn Mặc cười rộ lên, nghe ra tâm tình không tệ: “Được, vậy ngày mai gặp.”

Nói xong liền tắt máy.

Tần Mậu cầm điện thoại, thầm thở dài một tiếng.

Người đàn ông này thật sự có chút bá đạo.

Rõ ràng ngày hôm đó nhìn qua rất hiền hòa.

Nghĩ đến ngày mai phải gặp mặt, Tần Mậu lại có chút lo lắng.

Dù thế nào cậu cũng không thể đáp lại sự coi trọng quái lạ này của Khương Ngôn Mặc.

Chỉ mong Khương Ngôn Mặc không phải là một người ngoan cố, nếu không cậu chỉ có thể đắc tội với hắn.

Giờ tan tầm hôm sau, Tần mậu đúng giờ chờ ở cửa chính.

Nhưng gần một tiếng sau, Khương Ngôn Mặc vẫn chưa xuất hiện.

Tần Mậu cũng không để ý, nếu người lỡ hẹn là Khương Ngôn Mặc, cậu còn có lý do từ chối đối phương.

Ngay sau đó cậu lại càng thản nhiên, cũng không có cảm giác sốt ruột chờ không thấy người.

Thật ra Khương Ngôn Mặc đỗ xe ở góc cua sau bồn hoa.

Hắn im lặng nhìn Tần Mậu, nhìn đối phương đi đi lại lại, cũng không chút hốt hoảng.

Nhìn ra được, đối phương cũng không vì hắn mời mà hưng phấn.

Hắn cố ý để đối phương chờ, nhưng vẻ mặt đối phương lại ngày càng bình tĩnh, dường như không một chút để tâm chuyện hắn đến muộn.

Khương Ngôn Mặc im lặng cong khóe môi, cúi đầu mở tập tài liệu đặt trên đùi, ngón tay dừng ở bức ảnh người con trai có chút ngây ngô, chậm rãi vuốt nhẹ.

Trên thực tế, ngày hôm sau bữa tiệc, thủ hạ đã đưa tài liệu về Tần Mậu đến cho hắn.

Thông tin rất chi tiết, khi còn bé cậu ở cô nhi viện nào, người chăm sóc cậu cũng có ghi chép lại.

Nhưng dù tỉ mỉ như vậy, tài liệu về đối phương cũng chỉ vỏn vẹn hai trang giấy, mà trang thứ hai còn thừa gần nửa trang.

Chứng minh cuộc đời của cậu thật sự không có gì đặc sắc.

Chỉ có duy nhất một đoạn khiến Khương Ngôn Mặc để mắt, viết đối phương là con nuôi của nhà họ Đường, trùm bất động sản ở Giang thị.

Lúc đó Khương Ngôn Mặc đã nghĩ, ngày hôm đó đối phương từng nói, Đường tiểu thiếu gia là em trai cậu.

Hóa ra chính là ý này.

Đối phương cũng rất thành thật đơn thuần.

Khương Ngôn Mặc khép tập tài liệu lại, đưa cho tài xế ngồi ở đằng trước, sau đó lấy điện thoại ra.

Tần Mậu nhận được điện thoại, quả nhiên nghe thấy đối phương xin lỗi, sau đó giải thích bị kẹt xe, bây giờ mới đến.

Khương Ngôn Mặc ôn hòa nói: “Em xoay người, đi đến sau bồn hoa.”

Tần Mậu đi theo chỉ dẫn, lại thấy một chiếc Hummer màu đen.

Khương Ngôn Mặc mở cửa xe, ngồi ở trong xe mỏm cười với cậu: “Tần tiên sinh, xin lỗi, để cậu đợi lâu.” 

Tần Mậu tắt máy, đứng cạnh cửa xe, lắc đầu: “Không sao.”

Mặt mày Khương Ngôn Mặc mang theo ý cười: “Mời lên xe.”

Tần Mậu hơi do dự, mới lên xe.

May mà trong xe không có một bó hoa to, nếu không cậu sẽ không nhịn được, trực tiếp từ chối không cho Khương Ngôn Mặc mặt mũi.

Khương Ngôn Mặc hiển nhiên không chú ý đến cậu đang nghĩ gì, cúi đầu nhìn đồng hồ, lại quay sang cười nói với cậu: “Đến muộn hai mươi phút, Tần tiên sinh muốn phạt tôi như nào cũng được.”

Tần Mậu không hiểu nhìn hắn.

Khương Ngôn Mặc nhìn lại cậu, mỉm cười nói: “Dù sao cũng là tôi để Tần tiên sinh chờ lâu.”

Tần Mậu dừng lại, nhíu mày nói: “… Bị kẹt xe đến muộn là chuyện rất bình thường.”

Khương Ngôn Mặc nghe vậy, sửng sốt một chút, một lát sau cúi đầu bật cười.

Không ngờ đối phương lại hoàn toàn không hiểu, vẫn nghiêm túc giải vây cho hắn.

Khương Ngôn Mặc hơi quay đầu, cong khóe môi, nhìn Tần Mậu: “… Đúng là rất bình thường.”

Ánh mắt hắn sâu thẳm, giống như vừa cười vừa chế nhạo.

Hai vành tai Tần Mậu đỏ bừng, dần dần đỏ hết cả hai tai.

Tuy trông đối phương vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng dáng vẻ cậu giả vờ trấn định, vẫn rơi vào mắt Khương Ngôn Mặc.

Khương Ngôn Mặc nhếch khóe môi, ánh mắt càng thêm nóng bỏng, không chút che giấu hứng thú của hắn.

Nhưng hắn chỉ im lặng nhìn Tần Mậu.

Tài xế ngồi phía trước như lão tăng, hoàn toàn không quan tâm chuyện ở ghế sau.

Trong xe nhất thời an tĩnh lại, Tần Mậu chỉ nghe thấy tiếng hít thở của cậu ngày càng nặng nề.

Cậu có hơi buồn bực, đây là lần thứ hai hai người gặp nhau, nam nhân lại trắng trợn quan sát cậu, làm cậu cảm thấy khó xử.

Nhưng cậu vẫn khắc chế bản thân, chậm rãi làm bản thân ổn định.

Khương Ngôn Mặc thu hết dáng vẻ của cậu vào đáy mắt, tâm trạng cũng dần vui vẻ.

Đối phương được giáo dục rất tốt, vào lúc này vẫn cố gắng duy trì lễ tiết.

Có lẽ tính cách cũng như vậy.

Trong đầu Khương Ngôn Mặc thoáng qua những suy nghĩ này, không nhịn được khẽ lắc đầu, sau đó lại cười một tiếng.

Ban đầu hắn cũng không có những suy nghĩ kia, nhưng bây giờ…

Khương Ngôn Mặc quay đầu sang chỗ khác, không nhìn chằm chằm đối phương nữa. Hắn nghĩ nếu lại nhìn nữa, có lẽ cả mặt đối phương cũng sẽ đỏ bừng, nói không chừng còn có thể sẽ thẹn quá hóa giận.

Hắn tựa lưng vào ghế, nhắm lại lại, ôn hòa cười nói: “Ăn cơm trước nhé?”

Tần Mậu thấy hắn đột nhiên bình thường lại, khí thế không còn bức người nữa, kinh ngạc một chút, sau khi phản ứng kịp, liền gật đầu một cái: “… Được.”

Khương Ngôn Mặc vẫn nhắm mắt, chỉ có khóe môi bất giác cong lên, cười nhạt.

Xe dừng lại trước một club xa hoa, Khương Ngôn Mặc cũng không nói với Tần Mậu là đi đâu ăn.

Sau khi xuống xe, Khương Ngôn Mặc trực tiếp dẫn Tần Mậu lên tầng hai.

Tầng hai là một nhà hàng cơm Tây, vào cửa đã có thể thấy rất nhiều cửa sổ sát đất rất lớn, bên trong cũng không có một bóng khách, bồi bàn dẫn bọn họ đến gần cửa sổ, kéo ghế cho hai người.

Tần Mậu quay đầu, nhìn qua kính thủy tính, có thể thấy cảnh đường phố phồn hoa nhất thành phố này.

Gọi món xong, Khương Ngôn Mặc đan tay đặt ở trên bàn, mỉm cười nói: “Bây giờ phải có thêm chút âm nhạc nhỉ?”

Không chờ Tần Mậu đáp, nhân viên ở quầy bar đã bật một bài hát trầm thấp mà thâm tình.

“Đây là bài hát rất nổi cuối thế kỉ trước, tôi nghĩ rất hợp với em, nên muốn tặng nó cho em.”  Khương Ngôn Mặc dịu dàng nhìn cậu.

Tần Mậu rũ mắt.

Nam nhân thuê trọn nơi này, lại chọn bài hát tặng cho cậu.

… Những chiêu trò này thật sự… Có hơi tầm thường a…

Tần Mậu không khỏi nghĩ, không biết nam nhân còn làm gì tiếp theo.

Rất nhanh cậu đã được thấy.

Cậu thấy bồi bàn đẩy xe thức ăn đến, phía trên lại bày một bó hoa hồng được gói rất đẹp, trên cánh hoa còn dính nước, đỏ tươi ướt át.

Khương Ngôn Mặc đứng dậy, ôm lấy bó hoa đưa cho Tần Mậu: “Hoa đẹp tặng người đẹp.”

Tần Mậu ngẩn người, hoàn toàn khâm phục.

Cậu chần chừ, cố hết sức không đả kích nam nhân, khéo léo nói: “Thật ra… Tôi là nam.”

Khương Ngôn Mặc ngẩn người, quan sát cậu từ trên xuống dưới một lúc, bật cười: “Tôi nhìn ra được em là nam.”

Tần Mậu nhận bó hoa, đặt xuống bàn, sau khi đối diện với ánh mắt đầy ý cười của hắn, cậu quyết định nói thật: “Hầu hết đàn ông đều không thích hoa… Tôi cũng vậy.”

Khương Ngôn Mặc hiểu ý cậu, cũng không tức giận, còn cười giải thích: “Xin lỗi, tôi hỏi anh tôi… Anh tôi nói tặng hoa ăn cơm tây, có lẽ là những chiêu thường dùng khi hẹn hò, cũng rất hiệu quả.”

Nhưng xem ra bây giờ, lời Khương đại thiếu nói cũng có vẻ không đúng, tệ nhất là Tần Mậu không thích.

Tần Mậu nhìn chằm chằm hắn một lúc: “… Trước đây anh chưa từng hẹn hò sao?”

Sự chú ý của cậu dường như có hơi lệch…

Nhưng hai người cũng không ý thức được.

Khương Ngôn Mặc suy nghĩ một chút, nói: “Trước đây đều là thủ hạ đi xử lý.”

Đây vẫn là lần đầu tiên tự tay lập kế hoạch, nhưng hiển nhiên ý kiến của anh hắn cũng không có một chút hiệu quả.

Không biết ban đầu anh hắn làm thế nào mà có thể theo đuổi được đại minh tinh Vu Tần Lãng. 

Khương Ngôn Mặc sờ mũi một cái, ngồi lại về chỗ.

Thấy Tần Mậu không nói lời nào, chỉ như đang tìm hiểu mà nhìn hắn, ý cười trên mặt hắn cũng không biến mất, nhưng nhiều ít cũng có chút xấu hổ.

Cuối cùng Tần Mậu cũng lên tiếng: “Nhị thiếu, tôi nghĩ chúng ta không phải là đang hẹn hò.”

Vẻ mặt cậu nghiêm túc, giống như rất lâu mới có thể nói ra suy nghĩ của mình.

Khương Ngôn Mặc kinh ngạc nhìn cậu, sau đó cười nói: “Chờ cơm nước xong, chúng ta lại thảo luận vấn đề này sau, có được không?”

Tần Mậu há miệng, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không tiếp tục.

Khi dùng cơm, Tần Mậu an tĩnh vùi đầu ăn.

Mặc dù vẫn ăn từng miếng một, nhai nuốt kĩ càng, nhưng cậu lại không chú ý đến xung quanh nữa, không nhúc nhích cổ một chút nào.

Nhưng dáng vẻ cậu ăn luôn làm Khương Ngôn Mặc nhớ đến con sóc con mà em tư của hắn nuôi.

Khương Ngôn Mặc hứng thú bừng bừng, hầu như chỉ nhìn Tần Mậu ăn cơm.

Lần này Tần Mậu ăn rất nhanh, lại chờ một chút, thấy Khương Ngôn Mặc đặt dao dĩa xuống, cậu vội nói: “Nhị thiếu, đừng đưa hoa đến nữa.”

Khương Ngôn Mặc nín cười: “Vậy tôi có thể tiếp tục hẹn gặp em không?”

Tần Mậu dường như không lường trước được hắn hỏi cái này, dừng lại, nói: “Có lẽ không tiện… Công việc của tôi rất bận rộn…”

“Ngày mai tôi đến đón em.” Khương Ngôn Mặc ôn hòa ngắt lời cậu.

Rõ ràng giọng điệu tao nhã, nhưng nói ra lại bá đạo như vậy.

Tần Mậu nghi ngờ nhìn kĩ sắc mặt Khương Ngôn Mặc, suy nghĩ lý do Khương Ngôn Mặc cố chấp như vậy.

Khương Ngôn Mặc cười: “Đúng là như em nghĩ, tôi muốn theo đuổi em.”

Tần Mậu: “…”

Khương Ngôn Mặc mỉm cười: “Dù sao em cũng phải cho tôi một cơ hội.”

Tần Mậu nhất thời không biết nên nói gì tiếp.

Khương Ngôn Mặc dịu dàng đưa mắt nhìn cậu: “Tôi có thể gọi em là A Mậu không?”

“… Được.” Tần Mậu có hơi uể oải, cậu vừa nói được một nửa, đã bị Khương Ngôn Mặc xoay vòng.

Nhưng Khương Ngôn Mặc thành thật như vậy, cậu lại không thể kiên trì.

Ngày hôm sau, Khương Ngôn Mặc thật sự chờ cậu ở dưới lầu tòa soạn.

Tần Mậu đi đến trước xe dưới ánh mắt hài hước của các đồng nghiệp.

Khương Ngôn Mặc nở nụ cười ấm áp, dịu dàng nói: “A Mậu, lên xe.”

Tần Mậu trầm mặc chăm chú nhìn hắn.

Khương Ngôn Mặc ngẩn người, chợt bừng tỉnh: “Em đang để ý chuyện bài báo? Lên xe trước, rồi tôi giải thích với em.”

Lúc này Tần Mậu mới vô thanh vô tức lên xe.

Khương Ngôn Mặc lấy ra một tờ báo, chỉ vào bức ảnh ở phía trên: “Tôi đã cho bọn họ xử lý, mặt em chỉ lộ một nửa, nhưng vẫn có thể nhìn ra.”

Tần Mậu không nói gì, lại có chút tức giận mà lườm hắn một cái.

Khương Ngôn Mặc cười rộ lên, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, nhẹ giọng nói: “A Mậu, tôi vốn đang theo đuổi em mà, tôi hận không thể cho toàn thế giới biết.”

“…”

Tần Mậu chỉ cảm thấy cạn lời, trước mặt Khương Ngôn Mặc, cậu luôn cảm thấy vốn từ của cậu thật nghèo nàn.

Bất kể cậu tỏ rõ thái độ của mình ra sao, Khương Ngôn Mặc cũng có cách đổi đề tài, làm cậu không thể kiên trì nữa.

Đến lần thứ ba Khương Ngôn Mặc đến đón cậu tan làm, Tần Mậu nhận được điện thoại của Đường nhị tỷ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi