TRỌNG SINH CHI NHÂN QUẢ BẤT TUẦN HOÀN

Ta mang theo bánh bao rồi tiện đường mua thêm một đống đồ ăn vặt mà Mã tiểu thư thích, dĩ nhiên tất cả đều dùng tiền trong bóp của nàng, ta chỉ là một người nghèo mỗi ngày phải tiểu ra máu mà thôi, nào có tiền.


Vừa rồi khi ta mở bóp tiền của nàng ra thực sự bị dọa sợ cho hết hồn, bên trong toàn một xấp Mao gia gia nằm thẳng tắp, còn có các loại thẻ thành viên của các nhà hàng sang trọng, đậu má, lẽ nào nàng là Bạch Phú Mỹ mặt than miệng lưỡi ác độc? Đột nhiên trong đầu của ta hiện ra ba chữ "Mỹ nhân rắn rết" đặc biệt thích hợp với nàng.


Ta nhảy chân sáo trở về văn phòng, đặt một đống đồ ăn lên bàn làm việc của nàng, sau đó phủi tay, "Nhanh đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm."


Thế nhưng nàng ngoan ngoãn đi rửa tay thật, còn ta thì lấy hộp cơm ra, một hộp kia để ở trên bàn của nàng, tuy đó cũng là ta làm nhưng ta thật sự không muốn nhìn lại tình trạng bi thảm ở trong đó một lần nào nữa, nếu không hoàn toàn không muốn ăn nữa rồi.


Chính ta còn chưa ý thức được giờ phút này nụ cười của ta nham hiểm đến cỡ nào, lúc Mã tiểu thư trở lại dường như bị sửng sốt một chút, rồi trầm tĩnh đi tới, "Cô bỏ cái gì vào trong hộp cơm của tôi rồi?"


"Hahahaha, đâu có, ngon lắm mà~ Cô cứ từ từ ăn, tôi đi rửa tay đây~" Ta nở nụ cười đến nổi mặt sắp muốn nứt ra luôn rồi, cuối cùng cũng có cảm giác hãnh diện, hùng hục đi rửa tay.


Ta rửa tay nhanh nhất có thể rồi lén lút núp sau cửa chờ xem vẻ mặt của Mã tiểu thư khi mở nắp hộp cơm ra, chắc chắn sẽ rất đặc sắc, cho dù nàng là mặt than cũng không ngoại lệ.


Đúng như dự đoán, khi nàng mở ra, trên mặt không một gợn sóng nào rốt cục cũng có một tia vết nứt, lông mày của nàng cau lại, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, bất thình lình đối diện với ánh mắt cá chết có thể phun ra lửa của nàng, ta rùng mình một cái, cả người run hết lên.


"Khục." Giả vờ bình tĩnh ho khan một tiếng, ta nhướng mày, chắp tay sau lưng đi đến, "Không thể lãng phí lương thực nha, so với làm nữ nhân hư hỏng thì còn đáng xấu hổ hơn đó~" Ta có thể tưởng tượng ra lúc đó trên mặt ta nhất định đê tiện muốn chết.


Mã tiểu thư tâm niệm vừa động, trong nháy mắt thò tay đi cướp hộp cơm trên bàn của ta, đương nhiên ta đã sớm dự liệu được nàng sẽ dùng một chiêu này, xông tới đoạt hộp cơm trước làm cho nàng không làm gì được, "Hahahaha, hộp này là của tôi~"


"Đáng ghét..." Cuối cùng cảm xúc của nàng cũng có một tia gợn sóng, không biết có phải tức thật rồi không nhưng ta vẫn cứ le lưỡi cười với nàng, hài lòng ôm hộp cơm bắt đầu ăn.


Thực ra hộp cơm kia của nàng với hộp cơm này của ta giống nhau hoàn toàn, chỉ là những đồ ăn kia bị ta cố ý trộn lẫn một phen làm món ăn vô cùng thê thảm, dù sao ta cũng hoàn toàn không muốn ăn.


Vốn cho rằng nàng chắc sẽ không ăn, ta định dựa vào chuyện nàng lãng phí đồ ăn để cười nhạo nàng một chút, không nghĩ tới nàng lại bắt đầu ăn thật, cái đệt, quả nhiên nàng là người vì ăn mà không có giới hạn!


Ta ngồi ghế trượt đạp chân đẩy tới bên cạnh nàng, nghiêng đầu nhìn nàng hỏi, "Ăn ngon không?" Lại liếc mắt nhìn bên trong hộp cơm, đã thê thảm như vậy còn nuốt trôi được?


"Không tồi, cô muốn nếm thử không?" Nàng lại dùng chiếc đũa gắp một miếng đồ ăn đưa qua.


Ngươi có biết hành động này có bao nhiêu ám muội hay không! Mặt của ta không thể khống chế mà có chút nóng lên, "Nếm cái gì, đồ ăn của hai ta đều giống nhau."


"Rõ ràng không giống."


"Làm sao có thể, chính tôi làm tôi còn không biết sao!?"


"Chắc chắn không giống, cô gạt tôi."


"Đậu má, tôi lừa cô cái quỷ ấy! Không tin cô nếm thử chút đi!" Nói xong, ta thật sự ngu ngốc lập tức dâng lên hộp cơm của mình.


Mã tiểu thư nhanh chóng ăn hết thịt trong hộp cơm của ta, đúng vậy, ngươi không nhìn lầm, là ăn hết luôn! Không sợ tiêu hóa không tốt à? Ăn hết nhanh như vậy! Sau đó nàng liếm liếm môi, "Ừ, hình như thịt giống thật, không biết món còn lại có phải cũng giống nhau hay không đây."


Cho dù ta ngu ngốc lần nữa cũng nhìn thấu âm mưu quỷ kế của nàng, ta nhanh chóng đoạt lại hộp cơm của ta, "Đủ rồi! Tình hữu nghị của chúng ta chấm dứt tại đây!"


Vào lúc ta cho rằng nàng sẽ xem thường chỉ số thông minh của ta, thế nhưng nàng lại trầm mặc rồi ngơ ngác nhìn ta, ánh mắt kia thật sự bi thương như vậy làm cho ta cảm giác một giây sau nàng sẽ khóc.


Chẳng qua chỉ là đoạt đồ ăn của nàng mà thôi, không cần phải như vậy chứ, hơn nữa phần này vốn là của ta được không!


Bỗng nhiên ta hơi lo lắng, có bạn bè chuyên gia tham ăn thật không phải là một chuyện tốt nhưng ta vẫn đưa cơm hộp tới, bất đắc dĩ chớp mắt nhìn nàng, "Thích ăn như vậy? Thôi, cô ăn đi, tôi ăn đồ ăn vặt là được rồi. Thiệt là, bao nhiêu người ở đây, lại vì bị cướp đồ ăn mà khóc có mất thể diện hay không."


Nàng mím môi, vẫn không nói lời nào nhìn ta, một lát sau mới lên tiếng, "Sau này không được phép tùy tiện nói như vậy nữa." Rồi quay người qua chỗ khác, tiếp tục ăn hộp cơm khiến người ta nhìn vào liền không cách nào nuốt trôi kia.


Tay của ta nâng hộp cơm lên giữa không trung, mở trừng hai mắt phản ứng cả buổi, lúc này mới suy nghĩ cẩn thận, lẽ nào vừa rồi nàng muốn khóc là vì ta nói đừng làm bạn với nàng sao? Chỉ đùa mà thôi, nàng còn tưởng thật.


"Này, tôi nói đùa thôi, cô nghe không hiểu sao? Có cần ngốc như vậy không hở." Ta cười cười đẩy vai của nàng.


Mã tiểu thư liếc mắt trừng ta một cái, "Đừng đụng vào tôi, thật phiền!"


"Cô ngạo kiều chết được."


"Cô mới ngạo kiều!"


"Đúng đúng đúng, tôi ngạo kiều, được rồi, đừng giống trẻ con như vậy chớ, đồ ăn tôi chia cho cô một chút nè, trừ thịt ra cô còn thích ăn cái gì?"


"Mì sợi." Mã tiểu thư không chút khách khí nhận hộp cơm trong tay ta, lấy gần hết đồ ăn vào trong hộp cơm của nàng.


"Vậy lần sau cô đến, tôi xuống... Tôi nấu mì cho cô ăn." Suýt chút nữa nói thành phía dưới cho nàng ăn*, với tật xấu hay nghiền ngẫm từng câu của nàng chắc chắn lại muốn chế nhạo ta!


*下面, chơi chữ 下面 (Xiàmiàn) đồng âm khác nghĩa bên Trung. Chi tiết thì mọi người có ai biết, góp ý để tui bổ sung nhé


"Không phải phía dưới cho tôi ăn sao?" Quả nhiên không ngoài dự đoán, kỳ thực Mã tiểu thư chính là kiểu người siêu cấp thích cợt nhã, mỗi lần đều có thể tự nhiên nói ra mấy từ đồi bại như thế.


"Cô muốn ăn thì ăn, đến đây~" Ta cũng không cam lòng yếu thế, làm sao có thể bị một thẳng nữ đùa giỡn như vậy, ta uốn éo người bày ra đường cong chữ S quyến rũ, sau đó chậm rãi vén góc váy lên.


Nàng cầm hộp cơm vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào ta, ngay cả phản ứng cũng không thèm biểu hiện, ánh mắt của nàng như đang xem phim truyền hình tẻ nhạt trên TV vậy, cuối cùng khi ta muốn mắng nàng thì nàng mở miệng nói ra một câu làm ta lại muốn bóp chết lời của nàng ngay lập tức, "Toàn thịt mỡ, dám chắc khó ăn muốn chết."


Đậu má, ngươi nghiêm túc đấy à, chẳng lẽ ngươi nói ăn tươi là lấy ta bỏ vào trong chảo chiên ăn sao?! "Chỗ nào của tôi có thịt mỡ?! Người tôi vóc dáng tiêu chuẩn rất thon thả! Cân nặng tốt nhất của phụ nữ tối thiểu một trăm cân đấy biết không? Hả? Cô bao nhiêu cân?"


"Cân nặng tốt nhất của phụ nữ tối thiểu một trăm cân?" Ánh mắt của nàng tùy ý đánh giá ta từ trên xuống một vòng, khinh thường nói, "Vừa ngực phẳng vừa lùn, chẳng trách."


Gàooooo!!! Ta muốn giết tên khốn kiếp này! "Trả cơm tôi làm lại cho tôi! Sau này không bao giờ nấu cơm cho cô ăn nữa! Khốn nạn!" Ta hết sức thô bạo đoạt lại hộp cơm nhưng trong đó đã bị ăn gần hết rồi.


"Tôi 101 cân."


"Mịa nó! Hai đống ngực kia của cô có khi là mười cân đấy chứ?! Làm sao có thể chỉ 101 cân!"


Nàng cúi đầu nhìn, còn tự tay bóp ngực nàng, "Sao có thể mười cân, nhiều nhất năm cân là cùng."


"Chết tiệc, không cần khoe khoang trước mặt tôi! Mau cút đi! Tôi không quen biết cô!"


"Tôi đang an ủi cô."


"An ủi?! Đậu má, đây là an ủi cái gì hả, tôi thấy cô là muốn tôi tức chết."


"Cô nói cân nặng tốt nhất của phụ nữ tối thiểu một trăm cân."


"Đệt... Ý của cô là thật ra cô còn chưa tới một trăm cân?!"


Nàng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.


Ta thật sự muốn lật bàn! Đời trước ta làm gì nên tội mới gặp phải người như Mã tiểu thư vậy! Lớn lên cao ráo lại có cặp ngực lớn, vậy mà nàng còn chưa tới một trăm cân! So với nàng, dáng người của ta chẳng phải giống như cái vại ngâm dưa chua sao!


Suýt chút nữa bị nàng chọc tức đến bạo gan, tại sao mỗi lần ta nghĩ đã chọc nàng tức giận rồi nhưng cuối cùng ta lại bị nàng chọc cho tức chết đi được.


"Buổi tối tôi đến nhà cô ở." Nàng lấy tay vén mái tóc ra sau tai, dường như đang nói một chuyện rất bình thường.


Ta có chút mất bình tĩnh, đây là đang khảo nghiệm nhân phẩm của ta sao, "Sao không về nhà? Tôi không muốn nấu cơm cho cô ăn đâu."


"Ba mẹ hắn còn muốn qua mấy ngày nữa mới đi."


Hóa ra là cha mẹ chồng đến nhà nên nàng mới dọn ra ngoài, "Hửm? Sao lại ở nhà cô mà sao không ở nhà chồng cô kìa?"


"Chúng tôi còn chưa có kết hôn mà, hắn không phải chồng tôi." Công lực nghiền ngẫm từng câu của Mã tiểu thư càng ngày càng khiến người khác cảm thấy phiền nhiễu.


"Được được được, hắn không phải chồng cô, vậy hắn ở đâu?"


"Ký túc xá nhân viên."


"Vậy sao hắn không bỏ tiền thuê khách sạn cho ba mẹ hắn ở?"


"Hắn bề bộn nhiều việc, vốn là để cho tôi đặt phòng sớm nhưng tôi lại quên mất, sau đó không có phòng."


"Bạn trai cô không tức giận?"


"Có một chút. Nhưng mà không có việc gì, hắn cãi không lại tôi."


"Đệt..." Dường như ta cũng có thể tưởng tượng được, người bình thường mà gặp phải Mã tiểu thư thì chỉ có thể cam chịu mà thôi.


"Đúng rồi, tiền cho cô, đêm nay cũng phải chăm chỉ làm đấy." Mã tiểu thư lấy mấy trăm tệ từ trong bóp đưa cho ta.


"Này, cô làm gì vậy? Tối hôm qua chúng ta không hề làm gì cả nha, hơn nữa tôi không phải người vì tiền mà có thể làm cái gì gì kia, sao cô có thể như vậy~"


Mã tiểu thư híp mắt nhìn ta một hồi lâu, "Cô đang suy nghĩ cái gì?"


"Chao ôi, chỉ đùa một chút với cô thôi mà, cái người này thật không thú vị, sao nghiêm túc thế." Ta không ngốc mà đi nấu cơm không công cho nàng ăn nên liền đưa tay qua tóm lấy mấy trăm tệ kia, đoán chừng đêm nay có thể ăn một bữa ngon rồi~


"Nếu tôi mua loại mặt hàng này là cô, vậy tôi cần phải thêm một con chó dẫn đường rồi."


"Bắt chó dẫn gì?"


"Người mù."


"Tôi có thể nói thật sự tôi rất muốn đánh chết cô hay không?!" Ta nên đoán được mỗi lần nàng luôn nghĩ biện pháp làm tổn thương ta, rốt cuộc ta lớn lên bất thường chỗ nào sao? Nhìn giống M lắm hả?!


"Buổi tối giúp tôi về lấy đồ."


"Làm gì? Cô muốn hoàn toàn chuyển sang ở luôn sao?"


"Cô gấp đến vậy?"


"Hừ, đừng đùa kiểu này với tôi nha, tôi sẽ tưởng thật."


"Chỉ đùa với cô mà thôi, cái người này thật không thú vị, sao nghiêm túc thế." Nàng bắt chước giọng nói vừa nãy của ta.




Editor có đôi lời muốn nói: 


Tui vừa mới đọc một bộ manga, nội dung ban đầu là thế này nv1 là ngốc nghếch vô dụng gặp nv2 bá đạo nhưng cô đơn, vì sức mạnh của nv2 có thể tổn hại đồng đội nên đã tự nhận một công việc tuần tra đêm một mình. Nv1 muốn giúp nv2 tìm kiếm công việc để nv2 bớt cô đơn, nhưng nv1 lại không biết thứ nv2 muốn chỉ đơn giản là trở thành đồng đội của nv1, sát cánh bên nhau. Với đầu óc ngu si không tinh ý biết được toàn làm chuyện không đâu, còn tổn thương nv2 nhiều lần. Ban đầu nv1 có nghĩ đến nv2 nhưng dần dà về sau đi lệch với mục đích ban đầu, cốt truyện lái sang chuyện cứu vớt thế giới :))))


Duma trời ơi, phí mất nửa ngày đọc truyện của tui!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi