TRỌNG SINH CHI NHÂN QUẢ BẤT TUẦN HOÀN

"Ế? Cô chạy đi đâu đấy? Trạm xe buýt không phải ở bên kia sao?" Ta đi theo Mã tiểu thư đến nơi vắng vẻ phía sau lầu, nàng sẽ không ở chỗ hẻo lánh không người mà làm gì ta chứ?! Ta đánh không lại nàng nha! "Này, rốt cuộc cô chạy đi đâu vậy."


Mã tiểu thư quay đầu lại liếc ta một cái, "Lại không làm gì cô, cô căng thẳng cái gì, tôi đi lấy xe."


"Đậu má, quả nhiên là phú bà, còn có xe kìa! Nhưng nơi này thật giống như không lái xe vào được mà." Ta quan sát bốn phía, giao lộ rõ ràng có cọc cách ly, nàng làm sao lái xe vào đây được.


Ngay lúc ta nhìn chung quanh tìm loạn thì đột nhiên nàng dừng bước, thế là ta va mạnh vào lưng nàng.


"Có thể bớt ngốc chút đi." Nàng cực kì ghét bỏ nói, ta xoa xoa mặt vừa muốn phản bác, nàng liền lấy chìa khoá mở khóa xe, "Được rồi, mau lên xe, rất nhiều việc cần hoàn thành, tôi đói bụng."


Ta vừa cúi đầu nhìn, đậu má, hóa ra là xe đạp, ta còn tưởng nàng lái xe bốn bánh, có điều dù sao vẫn hơn xe ba bánh rồi.


Thấy vẻ mặt có chút do dự của ta, nàng vén tóc bên tai, dắt xe ra, "Cô say xe?" Nàng lên xe, một chân chống xuống đất.


"Không có, tôi tưởng cô là bạch phú mỹ nên tiện thể ta nhờ xe, ai dè là một chiếc xe đạp." Ta vừa nói vừa dạng chân ra ngồi lên yên sau xe.


"Cô mặc váy còn dám ngồi như vậy?" Nàng quay đầu lại, ánh mắt nhìn xuống dưới.


"Đệt! Trừ cô ra, ai nhìn thấy được chớ!" Mặt ta nóng rần lên, nhanh chóng đứng dậy, ra vẻ ngại ngùng vén váy rồi khép hai chân lại, nghiêng người ngồi lên yên sau, "Thế này thì sao? Đủ nữ tính."


"Ừ, như chim cút."


"Chim cút cái con em nhà cô á! Không phải cô nên nói tôi giống đứa trẻ sao?!"


"Chim cút non?"


"Khốn nạn! Lái xe nhanh lên! Cẩn thận trễ giờ cơm tối!" Quả nhiên hai chữ cơm tối này mới là quan trọng nhất, nàng đột ngột lên xe, dùng sức điên cuồng đạp xe như chích máu gà, với hình tượng mặt than của nàng hoàn toàn không phù hợp chút nào.


"Á—— Chết tiệc! Cô đi chậm một chút! Tôi sắp ngã xuống rồi!!! Này! Cô chậm một chút đi!!! Mẹ nó chúa ơi!!!"


Bánh xe sau không biết cán phải vật gì mà nảy lên một cái thật mạnh, ta liều mạng ôm lấy eo của Mã tiểu thư, trong lòng cực kì hồi hận, bây giờ cái tư thế này đúng là muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong!!!


Trước đây ta toàn ngồi xe hơi, ai từng ngồi yên sau xe đạp, cái thứ xa hoa và lãng mạn ít thấy này, Mã tiểu thư còn kiên quyết biến thành chạy đua xe tốc độ cao, cô gái nào cũng phải sợ vỡ mật, may thay ta là nữ hán tử chỉ đau họng hét lên vì sợ hãi, đổi thành người khác đã sớm dọa ngất đi rồi.


"Dừng một chút!" Ta cảm thấy nếu vấp thêm hai lần nữa thì cả người ta đều muốn rớt từ trên xe xuống luôn, nhất định phải thay đổi tư thế, nhưng ta gọi hai tiếng, Mã tiểu thư hoàn toàn không để ý tới, nàng thừa dịp đèn xanh trên đường mà vội vàng chạy như đi đầu thai, "Dừng xe! Không dừng tôi sẽ xé nát quần áo của cô!"


Đúng lúc gặp được đèn đỏ, xe của Mã tiểu thư tính năng vô cùng tốt, đột nhiên phanh lại một cái đã vững vàng dừng lại vằn bên cạnh.


"Cô thật nhát, tôi đâu chạy nhanh đến vậy." Hai chân của Mã tiểu thư đạp lên mặt đất, hai tay thì nắm lại xoay vài lần, sau đó bẻ khớp ngón tay vang lên rắc rắc, y hệt như thiếu nữ bất lương!


Ta thừa dịp đèn đỏ ngắn ngủi để mau mau xuống xe thay đổi tư thế, một lần nữa giạng chân ra rồi ngồi lại yên sau, uốn éo người, cái mông có hơi đau, tuy dáng vẻ quá chướng tai gai mắt nhưng nghĩ đến tính mạng an toàn của ta vẫn nên ổn thỏa như vậy một chút.


"Tôi cảm thấy tôi nên đi mua bảo hiểm tai nạn, sau đó mua thêm cái nón bảo hộ."


"Áo mưa?"


"Mẹ kiếp! Chạy nhanh lên! Áo con em cô chứ áo, cô muốn một cái à?!" Ngay lúc ta định tiếp tục ồn ào, nàng lại không báo trước lên xe, ta không tóm chặt, lắc mạnh một cái suýt chút nữa gãy thắt lưng già của ta rồi! Đau muốn rớt nước mắt, còn không có cơ hội mở mồm nói tục!


"Cô ôm chặt quá, tôi thở không nổi." Tốc độ xe của Mã tiểu thư rõ ràng chậm hơn rất nhiều.


"Không xong... Tôi... Hình như tôi bị say xe một chút rồi..." Hai cánh tay ta hận không thể quấn quanh hai vòng lên eo của Mã tiểu thư, nằm gắt gao lên lưng nàng.


Đáng lẽ ta chưa bao giờ say xe, lần đầu tiên ngồi xe đạp mà đã muốn nôn mửa, nhắm mắt lại tựa sau lưng nàng, có thể nghe được tiếng tim đập đầy sức sống đó.


"Sắp đến rồi, cô chịu đựng một chút, tôi chạy chậm sẽ ổn thôi." Tốc độ xe cuối cùng cũng quay lại tốc độ của một thục nữ nên có. Cảnh vật hai bên thong thả lùi về sau, xe nhẹ nhàng đong đưa, dạ dày của ta cũng bình phục chút đỉnh, mở mắt ra, bị ánh mặt trời chiếu vào có chút chói mắt.


Quay đầu đổi hướng khác, mặt vẫn kề sát sau lưng nàng như cũ, cảm xúc mềm mại ấm áp trong lòng làm ta lưu luyến, hi vọng thời gian bây giờ có thể chậm một chút, được người chở đi ngắm phong cảnh thành thị cũng không tệ.


Đây là thanh phố Tái Bắc vừa quen thuộc vừa xa lạ của ta, đi qua con đường cách nhà ta trước đây không xa nên vùng này ta cũng coi là quen biết, như quay ngược thời gian, quang cảnh trước mắt trước đây đều chưa từng thấy.


Hóa ra những tòa nhà cao cấp ở góc phố mà bấy lâu nay ta coi thường đã từng là tiểu khu cũ kỹ tràn ngập không khí sinh hoạt. Bức tường xây bằng gạch đỏ được bao phủ bởi cây xanh, xà kép trong sân thể thao ở tiểu khu được đánh bóng, phía trên đang phơi ga giường hoa văn kiểu cũ, tất cả mọi thứ dưới nắng chiều làm nổi bật lên lại ấm áp như vậy.


"Ế?!" Xe quẹo cua, ta quay đầu lại nhìn ra phía sau, đó không phải là đồng chí Hoàng Chí Quốc vừa đi qua sao! Người phụ nữ mà hắn tay nắm tay không phải là mẹ ruột kiếp trước của ta chứ?! Ta quá hiếu cmn kỳ, từ bóng lưng nhìn lại, tầm vóc này hoàn toàn không phải là loại hồng nhan họa thủy trong miệng bà nội được!


"Hoàng Chí Quốc!" Ta thực sự nhịn không được, bật thốt lên đã gọi tên của hắn.


Theo tiếng gọi, Mã tiểu thư dừng xe, khi quay đầu lại nhìn ta, nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng chí Hoàng Chí Quốc, "Hai người quen biết?"


Đồng chí Hoàng Chí Quốc nghe thấy ta gọi tên hắn, quay đầu lại nhìn thấy ta, hắn cũng sửng sốt, "Cô... Làm sao cô biết tên tôi?"


Bạn gái của hắn với hắn cùng lúc ngoảnh lại, ta gần như không thở được, đậu má, nữ nhân này lớn lên... Rất xin lỗi quần chúng, nếu như đây là mẹ ruột của ta, ta sẽ đi thắt cổ ngay lập tức! Chẳng lẽ gặp phóng xạ nên bị đột biến gen? Loại này làm sao sinh được một cô con gái xinh đẹp tuyệt trần như ta! Quá không khoa học! Ta vuốt mặt không khỏi cảm khái.


Nhưng thấy ba người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ta, "Ách..." Đột nhiên ta nghĩ dường như không có cách nào giải thích tại sao lại biết tên của hắn, vì thế nhanh chóng bịa chuyện, "Lần trước sau khi gặp được, không nghĩ tới tôi tình cờ nhìn thấy ảnh của anh ở nhà bạn học tiểu học của bạn học đại học của anh rể của thằng em hàng xóm~ Hahaha, rất duyên phận ha."


"Hả? Thật loạn, vậy là nhà ai?" Đồng chí Hoàng Chí Quốc nghi hoặc gãi đầu, hoàn toàn bị nhiễu loạn.


"Quan hệ xa như vậy, tôi nào biết hắn tên gì. Có phải anh học đại học XX?"


"Đúng vậy, sao chuyện này cô cũng biết?"


"Hahahaha, vậy là không nhận lầm người rồi, tôi chính là bấm chỉ tính toán đã biết rồi nha~ Đây là bạn gái anh?" Ta thực sự không đành lòng lại đi thương tổn đôi mắt của ta nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi vị mẹ ruột đáng nghi này, dù sao năm đó cha ta 28 tuổi kết hôn, trước mắt người này độ khả thi rất lớn.


"À, đây là bạn gái của tôi, tiểu Vân. Vị này chính là... Ủa, tôi còn không biết cô tên gì nữa?" Đồng chí Hoàng Chí Quốc cười lên rất tuấn tú, quả nhiên ta chắc chắn giống cha đẻ nhiều hơn.


"Tôi cũng họ Hoàng, Hoàng Khanh~" Ta nhịn không được nên dùng mắt chó sắt bén quan sát Vân tiểu thư từ trên xuống dưới, ta chỉ biết kiếp trước mẹ ruột của ta tên Vân Mộng Thu, cái khác hoàn toàn không biết, ngay cả tấm hình cũng không để lại. Sẽ không thật cmn chứ?! Vậy ta chết oan quá!


"Tôi đói." Phía sau vang lên âm thanh của quỷ chết đói đầu thai thành Mã tiểu thư, nàng từ phía sau kéo góc áo của ta.


Ta vừa muốn quay đầu răn dạy nàng, đừng quấy rầy trong lúc ta đang đi con đường tìm kiếm mẹ ruột, thiếu ăn một bữa sẽ không chết, nhưng đồng chí Hoàng Chí Quốc cười nói, "À, lần trước cháu gái tôi làm dính kem lên người cô, tôi còn chưa kịp xin lỗi, nếu không ngại, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi."


Kỳ thực ta rất muốn nói là Mã tiểu thư đói bụng chứ không phải ta, nhưng ta rất tò mò với người mẹ ruột mơ hồ này nên đồng ý, "Được."


"Tôi ngại." Thế nhưng Mã tiểu thư không chút do dự từ chối. Chết tiệc, ngươi không phải là kẻ tham ăn sao, lần này có bữa tối miễn phí ngươi lại không ăn? Đây không phải phong cách của nàng.


"Đừng ồn ào, có tiện nghi lại không chiếm là khốn kiếp, nếu chúng ta đi đến nhà cô làm này làm kia xong lại về nhà nấu cơm sẽ mất vài giờ nha~ Nghe lời, cùng nhau ăn một bữa cơm ha~" Ta nắm lấy cổ áo nàng làm cho nàng cúi xuống, thì thầm bên tai nàng, con mắt vẫn còn chăm chú nhìn đồng chí Hoàng Chí Quốc và bạn gái của hắn, hắn nở nụ cười ngây thơ thuần khiết.


Bốn người đến quán cơm chọn thật nhiều món ăn, tuy rằng ta vẫn rất muốn hỏi rốt cuộc bạn gái của đồng chí Hoàng Chí Quốc tên gì, nhưng ta nhìn sắc mặt của nàng dường như giữ chặt địch ý với ta cũng không tốt để mở miệng cho lắm, "Hai người khi nào thì kết hôn?"


"Bạn bè giới thiệu, chúng tôi vừa mới đến với nhau." Nói tới đây, đồng chí Hoàng Chí Quốc vậy mà có chút ngại ngùng cúi đầu uống trà.


Ta thật sự rất muốn nói, cha ơi, trình độ thẩm mỹ của cha có thể thấp tới độ nào đây, hơn nữa vừa giới thiệu làm quen đã nắm tay cô gái người ta liền, có phải muốn bắt cha không phải cô gái kia không cưới là cha sẽ chịu trách nhiệm luôn hay không! Cha thật sự là quá trẻ quá đơn giản, tự dưng lo lắng cho cha ghê.


Trên bàn cơm, Mã tiểu thư ngược lại rất yên tĩnh, vẫn cúi đầu dùng bữa, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng sẽ chăm chú nhìn khuôn mặt của đồng chí Hoàng Chí Quốc. Này, ngươi không phải có bạn trai rồi sao, đừng vừa ăn trong bát vừa canh thức ăn trong nồi nha, tuy đồng chí Hoàng Chí Quốc thật sự rất đẹp trai!


"Còn không biết bạn của cô tên gì nhỉ? Cô ấy có vẻ không thích nói nhiều."


"Marjorie." Rốt cuộc Mã tiểu thư cũng mở miệng ra nói chuyện, đúng một câu duy nhất trong bữa tối này.


"Ách, có tên tiếng Trung không?"


"Mã Cầu Lệ." Ta cười nói.


Kết quả Mã tiểu thư liếc ta một cái, sau đó ở dưới bàn, nàng lại véo bắp đùi của ta, đậu má... Đau lắm đó nhá! Ngươi chắc chắn vừa ý cha đẻ của ta! Không!!! Ta không muốn tên khốn nạn mặt đơ này làm mẹ của ta! Tuy rằng nàng xác thực rất khớp với hình tượng hồ ly tinh trong miệng bà nội.


Chờ chút!


Bắt đầu từ vừa nãy, biểu hiện của Mã tiểu thư không giống như mọi khi, nàng sẽ không thật sự cảm mến cha đẻ của ta sau đó kết thành vợ chồng chứ?! Đây chẳng phải là ta xuyên qua rồi một tay thúc đẩy đoạn nghiệt duyên này sao?


Nhìn kỹ thì đúng là có hơi giống ta ở kiếp trước một chút, đều rất đẹp.


"Nhìn chằm chằm vào tôi làm gì, ánh mắt thật bỉ ổi." Mã tiểu thư rất nhanh cảm nhận được tầm mắt của ta, nhỏ giọng nói với ta.


"Không, trông cô đẹp lắm." Ta không biết mình đang nói cái gì nữa, chỉ cảm thấy phía sau lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh, ta có loại dự cảm xấu rồi.




Edit có đôi lời muốn nói: 


Xin lỗi mọi người vì mấy tuần qua tui mới ra một chương như thế này.


Chả là có một web bhtt.vn mới ra mắt, tui liền góp một truyện cho web để web ngày càng đến tay dân bách tụi mình hơn, phát triển hơn. Ở đây tui có thể edit không beta chau chuốt thế này, nhưng khi sang web với các bộ bhtt edit chuyên nghiệp mà có truyện tui dở dở ương ương như thế thì kì. Nên tui đã tạm thời ngừng edit lại, đi beta hoàn toàn các chương đã đăng ở đây rồi đăng lên web. 


Lẽ ra tui đã xong từ hai tuần trước nhưng do máy tính bị hư phải đem đi sửa nên đến tận bây giờ tui mới đăng lên cho mọi người đọc được. Thành thật xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ của mình.


Hiện tui tự edit tự beta trong khi mới lần đầu bước chân vào con đường edit truyện nên tiến độ có phần hơi chậm. Mong mọi người thông cảm cho. 


Tui vẫn nhận gạch đá nên cũng mong mọi người góp ý cho tui để hoàn thiện bản edit hơn.


Cảm ơn mọi người vì đã đọc bản edit của tui và những lời tám nhảm này nha. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ~


Hiện truyện được đăng song song trên hai nền tảng wattpad và bhtt.vn, mọi người nhớ lưu ý ở web khác có đăng tải, đó không phải là do chính tui đăng nha. 











Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi