TRỌNG SINH CHI NHÂN QUẢ BẤT TUẦN HOÀN

Không khí trong phòng thấp tới cực điểm, ngay cả khi bật điều hòa cho ấm cũng không thể thổi bay không khí lạnh lẽo ấy. Đặc biệt là Mã tiểu thư và bạn gái cũ của ta đang ngồi cạnh nhau, cảnh tượng hết sức căng thẳng này cực kì thử thách lòng người.

"Ha ha ha ha, cô ấy nói đùa thôi, mọi người đừng tưởng thiệt. Á Á sắp kết hôn rồi, chúng ta hãy nói về chồng của chị ấy đi, thời gian đã định chưa? Đám cưới của chị ở đâu thế?"

Vẻn vẹn mười mấy phút, ta cảm thấy mình đã miệng lưỡi khô khốc. Cầm cái ly trước mặt rồi uống hai ngụm, sau khi nuốt xuống mới phát hiện đó là bia.

Đệt, hình như ta hơi thất thố rồi. Thời điểm thế này có vẻ nói gì cũng không thích hợp, ta vẫn nên thành thật uống bia là được.

Mấy người kia vây quanh và hỏi thăm tình huống của chồng cô ấy, liệu kết hôn sau nửa năm quen nhau có quá nhanh không. Cô ấy đáp qua loa vài câu, sau đó vẫn luôn nhìn về phía ta bằng khóe mắt. Ta cúi đầu giả chết, thỉnh thoảng ngẩng đầu cười phụ họa hai câu chúc phúc.

Cứ tưởng cảnh chúng ta gặp lại nhau hẳn là ta sẽ khóc lóc kể lể về sự phản bội của cô ấy, không thể bỏ qua được. Nhưng giờ ta rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức hơi bất thường.

Buông tay một cách dứt khoát sẽ luôn khiến người ta cảm thấy ngươi chưa từng yêu, nhưng phàm là có một chút lý trí thì đây chính là sự lựa chọn tốt nhất, hà tất dây dưa khó xử cả hai.

Bất tri bất giác, trước mặt của ta đã có hai cái chai rỗng. Lúc cầm ly lên muốn uống tiếp thì bị người ta cướp khỏi tay.

Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mã tiểu thư đang cầm cái ly của ta rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó cầm hết bia trong tay ta đi, "Sao chị lại lấy bia của tôi..."

"Tôi khát nước." Nói xong, Mã tiểu thư lại rót thêm một ly, ngửa đầu uống sạch, sau đó đặt ly xuống, nàng liếc mắt nhìn ta, "Tửu lượng của em tệ như vậy, không uống được thì đừng uống."

"Ò." Tuy không uống nhiều lắm nhưng quả thật đầu ta có chút choáng váng, bởi vì đêm qua mới ngâm rượu xong. Ta nghe lời ngồi đó, thỉnh thoảng nhìn thức ăn trên bàn và ăn hai miếng.

Có lẽ uống bia hơi no nên ta không ăn được bao nhiêu. Thấy Mã tiểu thư không động đũa nhiều, chắc nàng đang xấu hổ khi lỡ lộ bộ mặt thật của mình chăng?

Ăn no căn bụng mới là thật. Nàng trở nên rụt rè từ khi nào vậy? Ta gần như không quen biết nàng rồi, thế là ta gắp thiệt nhiều món ăn cho nàng, "Không phải chị luôn kêu đói à, sao lại không ăn?"

"Không ngon bằng sandwich em làm." Mã tiểu thư luôn vô tình khiến người ta ghi hận, đây là chiêu trò gì thế?

"Sandwich của A Hoàng thực sự rất ngon." Người nào đó giống như đang muốn tìm cớ nổ thuốc súng với Mã tiểu thư. Ê, cần gì phải vậy chứ.

"Ừ, sau này em ấy còn có thể làm rất nhiều món ngon mà cô chưa từng ăn cho tôi." Mã tiểu thư nghiêm mặt với điệu bộ bảo vệ đồ ăn.

Dù đã chia tay với bạn gái cũ nhưng ta không phải loại người trở mặt. Coi như không thể tiếp tục làm bạn bè cũng sẽ không làm tổn thương người ta, đó gọi là lạm dụng người tốt.

"Mọi người ăn tiếp đi, hình như tớ hơi say nên về trước đây." Ta kéo Mã tiểu thư đứng dậy, không thích bầu không khí càng ngày càng lúng túng như thế này một chút nào.

Ta và Mã tiểu thư rời khỏi nhà hàng, đứng ven đường định bắt xe thì đằng sau có tiếng bước chân đến gần. Không cần quay đầu lại ta cũng có thể nghe ra đó là ai.

"A Hoàng." Cô ấy gọi ta lại, trong tay đang cầm một chai đồ uống, "Em không sao chứ? Tửu lượng vẫn kém như vậy, uống này chút đi."

Thấy cô ấy định vặn nắp, ta cầm lấy đồ uống trong tay cô ấy rồi tự mở ra, "Cảm ơn, có điều chị vẫn nên giữ gìn đôi tay của mình đi."

Trước đây chính là như vậy. Bất cứ việc gì có thể làm đau tay cô ấy, ta đều làm hết, thậm chí ngay cả nắp chai cũng vặn giúp, chăm sóc cho cuộc sống sinh hoạt thường ngày của cô ấy từng li từng tí.

"Sinh hoạt còn không thể tự lo, sau khi kết hôn có ổn không đấy?" Mã tiểu thư đột nhiên hỏi bằng vẻ mặt nghiêm túc.

"A Hoàng, chị có thể nói chuyện riêng với em không?" Cô ấy nhìn Mã tiểu thư. Mã tiểu thư đứng cạnh ta hoàn toàn giả chết.

Ta khẽ thở dài, thật sự không muốn để tình tiết vở kịch lại máu chó thêm, "Không sao, chị có chuyện gì thì cứ nói đi."

"Chúng ta mới chia tay chưa đầy một tháng nhỉ?" Ý của cô ấy là ta đã chuyển tình đổi duyên* nhanh như vậy rồi à.

*nguyên văn: di tình biệt luyến (移情别恋), ý chỉ thay đổi tình cảm của một người sang một tình yêu khác.

Nhưng cô ấy đã quen biết người chồng hiện tại của mình từ nửa năm trước mà, ta thực sự không muốn nhắc lại nữa, "Đúng vậy."

"Trước đây chị từng nhắc em bỏ thuốc lá rất nhiều lần mà em không hề nghe, vậy thì tại sao giờ không hút nữa?"

Ta cũng không hiểu sao tự nhiên mình lại ngừng hút thuốc. Sờ túi áo trống trơn, cười cười, "Ừ thì bất tri bất giác bỏ hút thôi."

"Hôn lễ của chị, em có đến không?"

"Em sẽ không đi. Vợ chồng chị cứ sống tốt, sau này sinh một đứa xinh đẹp, mẹ chị nhất định sẽ vui vẻ... Từ tận đáy lòng, em chúc chị hạnh phúc."

Cái gọi là dễ hợp dễ tan, nếu không thể đi đến cuối thì hãy dành cho nhau những lời chúc phúc chân thành. Chúng ta đều sẽ gặp được người tốt hơn, trải qua quá khứ mới có thể đón nhận tương lai.

Ánh mắt luôn nhìn ta của cô ấy đột nhiên trùng xuống, cô ấy sụt sịt khiến lòng ta rất khó chịu. Cho dù đó là chia tay trong êm đềm thì cũng không phải chuyện vui vẻ gì.

"Giờ này rất khó bắt xe, để chị chở em về cho." Cô ấy cười rất nhạt.

Ta chần chờ nhìn Mã tiểu thư, tuy chúng ta chưa bên nhau nhưng ta rất để ý đến cảm xúc của nàng. Chẳng qua nàng vẫn chưa phải là bạn gái ta, vậy tại sao ta lại cảm thấy lúng túng chứ!

Mã tiểu thư không tỏ vẻ phản đối nên ta đồng ý đề nghị đi nhờ xe. Lên xe, không ai nói gì, ngoại trừ tiếng động cơ thì không còn gì khác. Suốt đoạn đường ta đều nhìn ra ngoài cửa sổ, những cảnh trong quá khứ không ngừng hiện lên trong đầu.

Thời gian hai năm, từ lúc bắt đầu yêu nhau đến lúc tích tụ mâu thuẫn. Cô ấy lúc nào cũng tùy hứng như đại tiểu thư, còn ta thì tính khí nóng nảy, nếu hai người một lời không hợp sẽ inh ỏi ngay.

Thời gian lâu dài, cãi nhau nhiều quá cũng mệt mỏi, ngay cả tranh cãi cũng lười mở miệng. Ta đến Tái Bắc đều không phải là vì để tìm Vân Mộng Thu.

Do không cùng thời không nên tìm được hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều, chẳng qua tìm cái cớ để tránh những chuyện không vui mà thôi. Có lẽ tự bao giờ, ta đã cố tình xa cách cô ấy, thế là cô ấy cũng theo ý mẹ mình luôn.

Vì vậy không thể trách cô ấy về việc đính hôn mà không nói với ta. Chỉ là từ lúc nào đó, chúng ta đã bắt đầu rẽ lối sang hai hướng khác nhau và càng ngày càng xa.

Sau khi tự mở khúc mắc cũng không còn oán trách nữa, ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Quân Á, khi nào chị sẽ kết hôn?"

Cô ấy sững sốt khi nghe những lời ta nói, sau đó nhìn ta qua gương chiếu hậu, "Ngày 1 tháng 5 năm sau."

"Haha, tuy em không thể dự lễ cưới nhưng em sẽ tặng quà cho chị."

"Cảm ơn..." Chúng ta mỉm cười nhìn nhau qua gương chiếu hậu.

Xe dừng trước cửa nhà ta, ta và Mã tiểu thư xuống xe, "Trời tối rồi, lúc về chị nhớ cẩn thận nha."

"Ừm, thay chị chào dì giúp, chị sẽ không vào đâu." Cô ấy vẫy tay với ta, cuộn cửa kính lại rồi khởi động xe.

Nhìn xe rời đi, mũi của ta hơi cay cay. Dù sao đã từng yêu, ta cũng không phải tâm địa sắt đá mà.

"Em quá tốt với cô ta." Giọng điệu của Mã tiểu thư hơi chua nhưng cái chua này không giống như ta, cái chua* của nàng có tính ăn mòn đấy.

*từ chua (酸) còn có nghĩa là acid.

"Không phải tôi cũng đối tốt với chị à, còn nấu cơm cho chị ăn nữa. Chị là đồ vô lương tâm!" Ta véo cái eo nhỏ nhắn không chút mỡ thừa khiến ta ghen tị muốn chết kia của nàng.

"Em xem, khi em nói chuyện với người khác đều rất tốt, đến lúc nói chuyện với tôi thì dùng giọng điệu gắt gỏng như vậy." Mã tiểu thư không chịu yếu kém mà nhéo mặt ta. Đệt, ta có dùng nhiều lực lắm đâu, sao ngươi ra tay hung ác thế!

"Đó là do nhìn thấy chị làm tôi phát cáu!" Đặc biệt là khi da mặt ta sắp bị nhéo banh mất rồi.

"Đó là do em quá ngốc, đừng trách tôi."

"Mã cầu phân, mau buông tôi ra!"

"Hoàng ngu ngốc, tôi đang chỉnh dung cho em, em nên cảm ơn tôi mới phải."

"Cảm ơn cái con khỉ! Mau buông tay!"

"Tay em đang nắm chỗ nào vậy? Em muốn chết phải không?"

"Ai biểu ngực chị lớn làm chi. Lúc nào cũng lắc lư trước mặt tôi, thật chướng mắt!"

"Đó là do em không đủ độ cao, không thể trách tôi được, đồ lùn ạ!" Hay tay Mã tiểu thư đồng thời nhéo mặt ta, lời ta nói cũng không lưu loát nữa, "Hốn kiết*!" Ta đá vào cẳng chân của nàng.

*nguyênvăn: mộ đản (坟蛋, féndàn), chắc ý A Tinh muốn nói là hỗn đản (混蛋, húndàn).

Nhưng ta đã quên, trong cuộc đối kháng bằng thể chất luôn là yếu thế tuyệt đối. Nàng dễ dàng tránh né, đá một cước theo phản xạ có điều kiện.

"Oái... Clm..." Đồ nữ nhân không biết nặng nhẹ. Khốn kiếp, ta cảm thấy chân ta chắc chắn bị gãy mất rồi!

Ta ngồi xổm dưới đất rồi ôm đầu gối, chỉ biết lặng lẽ gạt lệ. Chỉ trách số phận và cuộc đời này vừa ngắn ngủi, vừa thất vọng, vừa nghèo nàn lại vừa ngu ngốc, quả thực không thể cứu nổi.

"Sao về nhanh thế? Tưởng các con muốn ở lại luôn, chẳng phải trước đây con đều không về à?" Mẹ ta đúng lúc xuất hiện, đổ thêm dầu vào lửa thành công.

"Khụ... Tụ họp chẳng có gì thú vị nên con về sớm thôi." Trước đây ta ở qua đêm đương nhiên có lí do cả. Mẹ à, mẹ nhất định cố ý nói như vậy chứ gì!

Vào phòng ngủ, ta quay lưng lại với Mã tiểu thư, thu dọn đồ đạc và chuẩn bị vào phòng làm việc. Nàng ngồi trên giường đạp vào mông ta một cái, "Tôi đói rồi, em làm chút gì đó cho tôi ăn đi."

"Không phải chị mới ăn sao, dạ dày của chị bị thủng rồi à?!" Ta sắp bị hù sợ vì sự siêu thèm ăn của Mã tiểu thư! Nhất định là do dục vọng quá yếu nên đều biến thành sự thèm ăn rồi...

Nhưng có lẽ hồi nãy nàng ngại bày ra thực lực của nàng trước mặt người lạ, hơn nữa còn có bạn gái cũ của ta, nàng cũng không ăn được gì. Có một người bạn tham ăn thật phiền phức.

"Em cũng đâu ăn được bao nhiêu, chẳng lẽ không đói bụng à?"

Ta cười, nháy mắt làm vẻ mặt đáng yêu, "Thế hỏ? Đúng nha, chị nói vậy tôi cũng đói rồi."

"Bán manh không hợp với em đâu, em chỉ hợp với bán xuẩn thôi. Mau lên, Hoàng ngu ngốc."

"Rồi rồi, thôi được rồi. Sao chị còn lắm mồm hơn tôi vậy, mau ăn chút gì đó rồi tắm rửa đi ngủ đi. Chẳng phải hôm trước chị không ngủ ngon giấc sao?" Ta ôm váy ngủ và điều hòa chuẩn bị ra ngoài.

"Em đi đâu vậy?" Mã tiểu thư dùng ngón tay móc vào đai lưng của ta. Ta bị nàng kéo suýt chút nữa đã ngã chổng vó.

"Tất nhiên là đi ngủ rồi. Tôi cũng buồn ngủ chứ bộ, thân ái ạ." Ta vỗ nhẹ vào bàn tay nàng. Ta phát hiện ra rằng sau khi quen Mã tiểu thư, mặc dù nàng luôn mặt than nhưng hành vi không hề băng sơn chút nào, đôi khi còn vô cùng dính người, chỉ là thường xuyên giận dỗi mà thôi.

Đến phòng làm việc, tuy giường sofa vẫn coi như mềm mại, nhưng so với giường lớn có thể nằm ngang dọc của ta thì hơi tồi tàn. Tạm bợ một chút vậy.

Ta vừa nằm xuống, còn chưa kéo chăn lên thì Mã tiểu thư đẩy cửa ra và hùng hổ đi vào, hoàn toàn không có sự đồng ý của ta mà đã chen vô. Bởi vì giường khá hẹp nên nửa người của nàng đều đè lên người ta.

"Ặc... Chị... đang làm gì vậy..." Tình huống gì đây? Mạch não của nàng có thể đơn giản và bình thường một chút không, lẽ nào đè ta không cần cho ta một lời giải thích sao?!

Mã tiểu thư hờ hững liếc ta một cái, quang minh lẫm liệt nói, "Ngủ đi."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi