Mẫu cổ trong bình sau khi ngửi được mùi máu thì liền trở nên xao động, gấp đến độ di chuyển liên tục bên trong bình ngọc nhỏ, Diệp Kỷ Đường bây giờ sắc mặt cũng bắt đầu trở nên trắng bệch, mồ hôi như hạt đậu rơi xuống, giống như đang vô cùng thống khổ.
"Đây là có chuyện gì?"
Trọng Tùng nhìn sắc mặt Hoàng Thượng có chút không thích hợp, liền vội vàng hỏi.
"Thực tâm cổ ở trong cơ thể Hoàng Thượng đã bắt đầu thức tỉnh, máu tươi của kí chủ dính lấy Mẫu cổ còn hấp dẫn hơn cả bản thân kí chủ, nó đang tìm đường ra, Tiêu Khương ngươi mau lại đây."
Tiêu Khương nghe xong thì vội vàng đi qua ngồi xuống bên cạnh Lạc An An "Làm sao vậy?"
"Dùng ngân châm đâm vào huyệt vị ở cánh tay của Hoàng Thượng, dẫn đường để cổ độc chui ra."
Tiêu Khương là người tập võ, đương nhiên sẽ biết huyệt vị ở đâu, chỉ là hiện tại sau khi cầm lấy ngân châm thì tay nàng có chút run run, Lạc An An trực tiếp đánh một cái lên mu bàn tay nàng "Còn không mau nhanh lên, cổ độc đã tỉnh lại, ngươi còn không mau ra tay thì chút nữa Hoàng Thượng sẽ rơi vào bất tỉnh!"
"Được, được, được."
Tiêu Khương đem ống tay áo của Diệp Kỷ Đường vén lên cao, nhanh chóng cầm ngân châm đâm vào, Diệp Kỷ Đường kêu lên một tiếng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Như vậy là sao......"
"Nhanh đánh thức Hoàng Thượng!"
Tiêu Khương không dám xuống tay, chỉ có thể ra hiệu cho Trọng Tùng, Trọng Tùng lập tức hiểu ý Tiêu Khương, đi đến véo mạng lên tay Diệp Kỷ Đường, không bao lâu sau Diệp Kỷ Đường cũng tỉnh lại.
"Hoàng Thượng, người nhất định phải duy trì thanh tỉnh, bằng không mọi công sức đều sẽ đổ sông đổ bể." Lạc An An vừa nói vừa nhìn vật nhỏ đang di chuyển bên trong cánh tay Diệp Kỷ Đường.
"Hảo"
Giọng Diệp Kỷ Đường lúc này đã vô cùng suy yếu, chỉ là dẫn Thực Tâm cổ ra khỏi cơ thể mà lại đau đến mức như bị moi tim như thế này, khiến Diệp Kỷ Đường có chút không chịu nổi.
______________________
Ngoài cung, rất nhanh xe ngựa của Lục Yến Tu đã sắp đến Trọng phủ, bên trong xe ngựa, Lục Yến Tu trầm giọng "Dừng xe."
"Quân phi có chuyện gì sao?"
Hàn Xu bên ngoài bước xuống, đi đến bên cạnh xe ngựa, vén màn lên hỏi
Lục Yến Tu đem tờ cam kết Diệp Kỷ Đường trước đó đã viết cho hắn, đưa cho Hàn Xu "Hàn nữ quan, ta phải về cung."
"Quân phi, Hoàng Thượng đã để nô hộ tống người cùng Tạ chính quân đến chùa Hộ Quốc"
"Đây là chữ viết Hoàng Thượng, còn có ấn chương của Hoàng Thượng, ngươi mau nhìn đi" Lục Yến Tu nói tiếp
Hàn Xu đi theo Diệp Kỷ Đường đã nhiều năm, đương nhiên rất quen thuộc chữ viết của Diệp Kỷ Đường, nàng nhíu mày, hiện tại xem ra Quân Phi đã biết chuyện, nên mới bắt Hoàng Thượng viết ra tờ cam kết này, Hoàng Thượng muốn nàng bảo hộ Quân phi an toàn đến chùa Hộ Quốc, sau khi chờ Lạc công tử giải cổ xong thì sẽ cùng Quân Phi trở về Hán Hà, chờ đến khi Hoàng Thượng tỉnh lại thì sẽ gửi thư cho bọn họ để bọn họ trở lại Kinh Thành, nhưng hiện tại......
"Ta sẽ không để thân phận bị bại lộ, ta chỉ muốn ở lại bên cạnh chăm sóc nàng." Lục Yến Tu ở trên xe ngựa đã cùng Thị Thư thay đổi quần áo "Nếu hôm nay Quân phi cùng Tạ chính quân đến chùa Hộ Quốc , thì trên xe nhất định phải có một vị Quân phi, ta đã tính toán xong hết rồi.
"Nô cùng ngài trở về."
Đến lúc đó nếu Hoàng Thượng muốn trừng phạt nàng, nàng cũng đồng ý, trong quãng thời gian Hoàng Thượng chưa tỉnh lại, nàng chắc chắn dùng toàn lực bảo vệ Quân phi bình an.
Bên trong xe ngựa, Thị Thư đang mặc cung trang của Lục Yến Tu, nước mắt lưng tròng "Quân phi nhất định phải cẩn thận."
"Ta biết, ngươi cũng phải cẩn thận."
Lục Yến Tu vỗ vỗ tay Thị Thư, ý bảo hắn an tâm, lúc này mới vén rèm lên bước xuống xe, Hàn Xu nhìn Lục Yến Tu, cũng không nói gì tiếp, chỉ đem tờ giấy trong tay trả lại cho hắn.
........
"Ra rồi, ra rồi!"
Thực tâm cổ lúc này đang giãy dụa muốn ra bên ngoài, Lạc An An cầm lấy câu dao đã sớm chuẩn bị, cắt lên tay Diệp Kỷ Đường, không đợi Tiêu Khương nhìn rõ thực tâm cổ kia trông như thế nào, Mẫu cổ bên trong bình đã trực tiếp đem nó nuốt vào, sau đó cũng không còn thêm bất cứ động tĩnh gì.
"Này!"
Tiêu Khương trừng lớn hai mắt.
"Mẫu cổ vốn được nuôi lớn bằng cổ trùng." Lạc An An đem bình ngọc nhỏ đóng kín lại, nhìn Diệp Kỷ Đường đang nhắm chặt mắt "Hiện tại ta cũng không biết khi nào Hoàng Thượng sẽ tỉnh lại, hy vọng không quá lâu"
Cửa điện vẫn luôn đóng chặt lúc này đột nhiên bị mở ra, Tiêu Khương cùng Trọng Tùng lập tức nắm chặt đao, nhưng khi quay đầu lại nhìn thì suýt chút nữa đã quỳ xuống.
"Ngươi không phải đã đáp ứng ta sẽ xuất cung sao, tại sao bây giờ lại đến đây" Lạc An An cũng thiếu chút nữa là đánh rơi bình ngọc trong tay, hắn nhanh bước đến bên cạnh Lục Yến Tu.
"Ta là đã nói là sẽ xuất cũng, nhưng ta chưa hề nói sẽ không quay trở lại, cổ độc của Hoàng Thượng đã giải xong chưa"
Lục Yến Tu vòng qua Lạc An An, đi đến bên cạnh giường, Tiêu Khương cùng Trọng Tùng dỡ xuống đề phòng, đúng sang một bên, Trọng Tùng kéo kéo tay áo Tiêu Khương, nhỏ giọng nói "Đây là đang xảy ra chuyện gì"
"Ta cũng không biết, ngươi đừng hỏi ta!" Tiêu Khương bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, xe ngựa lúc sáng đã rời khỏi cung, chính mắt nàng nhìn thấy, Hàn Xu không phải cũng đi theo sao, rốt cuộc tại sao Quân phi lại có thể trở về.
Lục Yến Tu không để ý tới vẻ mặt khϊếp sợ của mọi người xung quanh, chỉ yên lặng ngồi cạnh giường nhìn người đang nhắm chặt mắt kia, vốn định nắm lấy tay nàng, kết quả lại nhìn thấy những vết thương trên cánh tay nàng, nước mắt cuối cùng cũng cũng không nhịn được mà rơi xuống, cơ thể cũng dần run lên.
Tiêu Khương lúc này liền kéo Lạc An An và Trọng Tùng rời đi, hiện tại các nàng ở lại đây cũng chẳng còn tác dụng gì, kế tiếp có như thế nào thì đều do bản thân Hoàng Thượng quyết định.
Trong quãng thời gian Hoàng Thượng hôn mê, đây cũng chính là cuộc chiến của các nàng.
__________________________
Chap này có hơi ngắn so với các chap bình thường nha mọi người ui, nhưng hôm nay tui đã làm con ong chăm chỉ ra một lúc 5 chap, thiệt là tự hào quá đuy thui, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha, và mọi cũng đừng quên vote truyện nhe nhe nhe ?