TRỌNG SINH CHI PHÚC

CHƯƠNG 106: THĂM DÒ

Tác giả: Luna Huang
Sáng sớm, Niên Khai Điềm thức giấc lại không còn cảm giác đau nhức cùng choáng váng như hôm qua nữa. Nàng ngồi dậy hơi vươn vai một cái, đánh một cái ngáp thật to.

Cung nữ bên ngoài nghe được âm thanh vội vàng gõ cửa: “Niên tiểu thư đã tỉnh, nô tỳ có thể tiến vào hầu hạ không?”

“Vào đi.” Niên Khai Điềm tự vén sa liêm, dự tính mang đôi ngoa tử của mình vào, ai biết dưới bục để hài cái gì cũng không có.

Sáu cung nữ nối đuôi mà vào, người cầm thau đồng đựng nước ấm để rửa mặt, người cầm khay để súc miệng, người lại cầm y phục. . .tóm lại là mỗi người một việc. Bọn họ đồng loạt phúc thân hành lễ với nàng.

“Không cần quỳ như vậy.” Niên Khai Điềm vừa nhìn thấy đôi ngoa tử của mình thì sắp cảm động đến khóc: “Mang hài đến đây cho ta.” Hôm qua hai cung nữ kia gặp nàng cũng chỉ phúc thân hành lễ nào có quỳ như vậy a.

“Vâng.” Cung nữ cầm ngoa tử lập tức đứng lên bước đến chỗ Niên Khai Điềm quỳ gối xuống thay nàng mang vào chân.


Những người khác lập tức tự làm việc của mình. Chuẩn bị thật tốt cho Niên Khai Điềm. Cuối cùng thay nàng chải tóc, cung nữ hỏi: “Không biết Niên cô nương muốn chải kiểu tóc nào.”

Niên Khai Điềm cầm tóc túm hết lên nói: “Như vậy.” Vẫn là như trước là được rồi, nàng cũng không có ở trong cung lâu, cần gì phiền phức như vậy.

“Vậy không biết Niên cô nương muốn dùng quan nào? Hôm nay thái tử phi mang không ít phục sức cho người a.” Cung nữ nói xong lại mang khay phục sức trên tay đến mặc Niên Khai Điềm chọn lựa.

Niên Khai Điềm cũng không có nhìn tới chỉ bảo: “Trong bao phục của ta có một băng dải phối với y phục, không cần những thứ này.” Phụ thân thường nói, xưa nay không có gì là cho không, nhất định những thứ này cũng sẽ như vậy.

Đám cung nữ tuy không hiểu nhưng cũng không có dám nói gì nhiều, chỉ chiếu theo ý của Niên Khai Điềm mà làm thôi. Bọn họ sở dĩ là dùng đại lễ với nàng là bởi vì hiện tại trong hoàng cung không người không biết Gia Luật Hy sủng nàng, có thể sẽ là hoàng tức phụ tương lai, chỉ đơn giản là như vậy thôi.

Y phục chỉnh tề, Niên Khai Điềm bước ra ngoài, chỉ thấy một đám nữ nhân oanh oanh yến yến bước đến nơi này. Bọn họ đều là nhìn nàng rồi che miệng nói gì đó với nhau, đây khiến nàng không hiểu. Vì vậy khẽ hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”

“Hồi lời của tiểu thư, các nàng đều là phu nhân của thái tử điện hạ, sáng phải đến thỉnh an thái tử phi.” Một cung nữ nhanh chóng trả lời.


Niên Khai Điềm máy móc gật đầu, trong lòng đầy cảm thán. Lúc ở Thủy phủ nàng biết Thủy thượng thư cũng sẽ có nhiều thê thiếp nhưng giờ nhìn tràn cảnh này, xem ra đám thê thiếp của Thủy thượng thư cũng không bằng một cái lóng tay của Gia Luật Cẩn. Sợ là mỗi người một ngày, một tháng cũng sủng không hết được.

Thấy đám nữ nhân bước đến chỗ mình nàng vội ôm quyền khom người: “Niên mỗ gặp qua các vị phu nhân.” Mắt nàng lúc nãy sớm đảo hết tìm thân ảnh của Phạm thị nhưng vẫn không thấy. Xem ra cấm túc của nàng ta vẫn chưa hết hạn, hôm qua lén đến bị phát hiện mà thôi.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Đám nữ nhân oanh oanh yến yến vây quanh nàng nói đến nàng đinh tai nhức óc, chỉ có thể nhoẻn miệng cười cho qua chuyện mà thôi. Cũng may Bạc thị từ ngoài trở về thấy được liền giải vây, cuối cùng nàng ở lương đình cùng nàng ta trò chuyện.

“Thần sắc không tệ, xem ra Niên cô nương đã hồi phục rồi a.” Bạc thị đưa khăn tay lên che miệng cười. Đường nhìn tinh tế quan sát dung mạo của Niên Khai Điềm. Dung mạo không tệ nhưng cũng không xem như là xuất chúng, có lẽ Gia Luật Hy ở Lan Châu chưa thật sự gặp qua mỹ nhân nên mới sủng nàng ta như vậy thôi. Tuyển tú sắp tới đây sợ là khó giữ được địa vị của nàng ta trong lòng hắn.

“Đa tạ thái tử phi chiếu cố, nhờ hồng phúc của người Niên mỗ đã khỏi.” Do nàng là người tập võ vì vậy cho dù bệnh cũng sẽ không nằm trên giường bao lâu.


Bạc thị lại một phen khách sáo: “Niên cô nương nói đi đâu a, bổn cung nào giúp được gì, vẫn là do thất điện hạ một tay chăm sóc ngươi a, đây không biết là có bao nhiêu cô nương ganh tỵ đâu.”
“Niên cô nương không thích những thứ bổn cung tặng sao?” Mắt của Bạc thị đảo qua y phục trên người Niên Khai Điềm, đáy mắt có chẳng đáng. Cũng không thể trách nàng được, nàng là một thiên kim, từ nhỏ đã biết được phân cấp trong xã hội vì vậy không thích những thương nhân luôn hôi mùi tiền.

Niên Khai Điềm học phụ thân bày ra khí khái thô lỗ của nhân gian, chỉ hy vọng có thể mong chóng xuất cung thôi. “Cũng không phải không thích, chỉ là những thứ đó không hợp với những người thô lỗ như Niên mỗ.”

Lúc nãy nhìn tràng diện thỉnh an này quả thực Bạc thị rất uy, thế nhưng đến tối có còn giữ được cái uy này hay không còn là một chuyện khác. Nàng ở tiêu cục thấy đám huynh đệ chào phụ thân cũng là như vậy chỉ là không có nho nhã điềm đạm như đám phu nhân ở đông cung thôi.

Vậy nàng thà lựa chọn trở về Lan Châu nhận lễ của đám huynh đệ trong tiêu cục còn tốt hơn là đám tiểu thiếp. Xem ra vẫn là mẫu thân tốt số, tuy không trang trọng hoa lệ như hoàng cung như phụ thân vì mẫu thân làm không ít chuyện.

Bạc thị xem như hiểu mà gật đầu, nàng cũng không hỏi thêm chỉ bảo người mang điểm tâm lên cho Niên Khai Điềm. Lúc này Hoa Âm cũng bước đến, hành lễ xong liền mang dược lên cho nàng: “Đại tiểu thư, đây là thất điện hạ phân phó mang cho người, còn dặn dò điện hạ sẽ đến trễ một chút.”

“Ân.” Niên Khai Điềm dùng qua dược rồi đưa lại chén rỗng cho Hoa Âm. Nàng ta nhận chén xong cũng lui xuống không có lưu lại lâu. Hoa Âm đi rồi nàng lại hỏi Bạc thị: “Nghe nói thái hậu muốn gặp Niên mỗ, không biết hiện tại có tiện nhờ thái tử phi đưa Niên mỗ đến tham kiến thái hậu hay không?”

Bạc thị chậm rãi nhai xong miếng điểm tâm trong miệng mới đáp: “Niên cô nương gấp gáp như vậy làm gì a. Đợi mai cũng chưa muộn.” Nhanh như vậy muốn gặp thái hậu, xem ra rất muốn làm chính phi nha.

Niên Khai Điềm đưa mắt nhìn hoa tuyết bay người lương đình khẽ giọng nói: “Niên mỗ muốn gặp qua thái hậu rồi sớm về Lan Châu, rất sợ không kịp cùng phụ mẫu dùng cơm đoàn viên.” Nếu là còn đợi nàng sợ bản thân động tâm, lưu luyến không thể rời khỏi mất.


Lúc này Bạc thị mới bừng tỉnh đại ngộ, đây là sợ phải chịu cảnh tam thê tứ thiếp như nàng đi? Nàng cười khẽ hai tiếng, lại nói: “Niên cô nương thật hiếu thảo a, vậy mai dậy sớm một chút theo bổn cung một đạo đi gặp thái hậu.” Đáng lẽ hiện tại nàng vẫn có thể mang Niên Khai Điềm đến đó, bất quá còn phải chờ nàng moi thêm chút tin tức rồi báo cho thái hậu trước.

“Vậy đa tạ thái tử phi rồi.” Niên Khai Điêm nhoẻn miệng cười chấp tay. Nữ tử ở nơi này đều che miệng cười, cho dù không che thì cũng cười không lộ răng, chỉ là nàng phải làm khác đi, để bọn họ thấy được nàng không hợp với nơi này.

“Xem ngươi a, khách sáo như vậy làm gì. Hoàng đệ lưu tâm ngươi như thế, biết đâu chúng ta sớm sẽ trở thành người một nhà.” Ánh mắt của nàng phát sáng khi nói ra câu này, ánh sáng đó như đao lướt đến đáy mắt của Niên Khai Điềm để xem rõ thực hư.

Niên Khai Điềm tuy chết oan sống lại, nhưng cũng không phải hạng nữ tử thủ đoạn, vì vậy ánh mắt cũng không hề có giả dối, chỉ là sáng long lanh. “Thất điện hạ thân phận cao quý Niên mỗ không dám trèo cao, những lời như vậy còn thỉnh thái tử phi lần sau không nên nhắc trước mặt Niên mỗ tránh ảnh hưởng thanh danh của điện hạ.” Nghĩ không ra nàng nơi nơi khi dễ Gia Luật Hy cũng có ngày phải thừa nhận bản thân không bằng hắn, thật bi ai!

Nguyên lai nàng ta sớm như vậy đã buông bỏ rồi, nhìn thái độ của Gia Luật Hy đối với nàng ta e rằng trước kia hai người đều là lưỡng tình tương duyệt. Chỉ đáng tiếc, trong hoàng thất không có bốn chữ này tồn tại. Bạc thị xem như không nghe thấy, mà chỉ đột nhiên chuyển sang chuyện khác.

“Hôm nay tuyển tú rồi, không biết Niên cô nương có biết tú nữ để làm gì không?”

“Tú nữ?” Niên Khai Điềm cau mày lẩm bẩm chữ này xong lại đáp: “Chẳng phải đó là nạp vào hậu cung sao?” Làm thiếp của hoàng thượng mà. Nàng nghe nói cứ ba năm một lần sẽ cử hành tuyển tú, nữ tử của quan viên ở khắp nơi đủ tuổi đều tụ tập về kinh thành tham gia, tuyệt không được sót bất kỳ một ai. Mà phụ thân nàng chỉ là một thương gia nên nàng không cần tham gia cái này. Chỉ là vì sao Bạc thị đột nhiên nhắc đến?

Bạc thị cười càng thêm sâu, xem ra cũng biết nhưng không nhiều. Vì vậy tốt bụng mở miệng nhắc nhở: “Tú nữ không chỉ làm phong phú hậu cung, mà còn để các vương tử nạp thiếp.” Tuy Niên Khai Điềm tỏ rõ thái độ không tranh chính phi vị, nhưng vì để Gia Luật Hy chết tâm, nàng càng phải thêm chút củi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi