TRỌNG SINH CHI SỦNG TRA NAM HÓA THÊ NÔ


Giống như mọi ngày, sau khi ăn cơm tối xong Tống Cảnh Nghi sẽ dẫn Tiêu Dạ Nguyệt ra ngoài đi dạo, sau đó sẽ về nhà cùng ngồi trên ghế xem phim, chín rưỡi sẽ đi ngủ.

Nhưng hôm nay đi dạo về Tống Cảnh Nghi lại muốn Tiêu Dạ Nguyệt đàn cho hắn nghe bản nhạc mà cậu thích nhất.
Tiêu Dạ Nguyệt vui vẻ đồng ý, chạy lạch bạch đến bên cây đàn dương cầm đặt trước cửa sổ sát đất nhìn ra vườn hoa ở phòng khách.
Khi tiếng nhạc cất lên, Tống Cảnh Nghi nhận ra đây không phải bản Night Of The Piano mà cậu thích nhất, nó là một bản nhạc mới có giai điệu vui vẻ hơn.

Hắn có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của cậu ở trong những giai điệu của bài nhạc.
Tống Cảnh Nghi đi đến phía sau cúi người xuống ôm cậu vào lòng, đầu tựa lên vai cậu, ngắm nhìn bàn tay của cậu lướt trên những phím đàn.

Hắn chỉ cần nghiêng mặt là sẽ nhìn thấy nụ cười của cậu, không phải một nụ cười tươi, chỉ là nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng hắn thấy, cậu lúc này là đẹp nhất.

Đôi lúc cậu sẽ nhắm mắt lại, miệng mấy máy như đang lẩm nhẩm gì đó, hắn đoán cậu đang hát theo lời nhạc.

Mỗi khi chơi đàn, cậu luôn đắm chìm vào trong giai điệu của bản nhạc, ngâm nga hát theo ở trong lòng, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
Tống Cảnh Nghi hôn chụt chụt lên cái má phúng phính của cậu, lại hôn lên môi cậu.

Tiêu Dạ Nguyệt cũng không đánh đàn nữa, nghiêng mặt sang đáp lại.

Không phải nụ hôn nồng nhiệt, không phải nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, là một nụ hôn dịu dàng thăm dò, dịu dàng khuấy đảo, dịu dàng trầm luân.

((((((dume dume dume, ngọt chết ruồi....à không, ngọt chết nhỏ tác giả (。♡‿♡。))))))

Tống Cảnh Nghi nhấc Tiêu Dạ Nguyệt lên ngồi xuống ghế để Tiêu Dạ Nguyệt ngồi lên đùi mình, hắn đưa tay nhấn một phím nhạc, hỏi cậu: "Bản nhạc này tên là gì vậy?"
Tiêu Dạ Nguyệt lấy ipad ở trên nắp đàn, nghiêm túc gõ chữ rồi đưa đến trước mặt Tống Cảnh Nghi.
Hóa ra cậu lên mạng tìm tên bản nhạc cho hắn xem.
"It’s Your Day – Bài hát đưa chúng ta về những khoảnh khắc tươi đẹp trong cuộc sống, có thể là những kí ức vẹn nguyên của ngày hôm qua, những khoảnh khắc rung động hôm nay, hay thậm chí những tia hy vọng cho những ngày mai chưa từng thành hình."
"Em đàn hay lắm.

Có phải vừa đàn vừa nghĩ đến anh không?"
Tiêu Dạ Nguyệt gật đầu, suy nghĩ một chút lại lắc đầu.

Cậu lấy ipad về tiếp tục gõ chữ.
"Nghĩ đến tiên sinh, còn có cha."
Tống Cảnh Nghi yêu thương dụi đầu vào má cậu, "Em nghĩ đến tiên sinh về điều gì?”
Lần này Tiêu Dạ Nguyệt gõ lâu hơn những lần trước.
"Nghĩ đến tiên sinh, nhớ lại lần đầu tiên gặp tiên sinh, lúc tiên sinh đưa em ra ngoài đi chơi, cùng em chơi đàn, vẽ tranh, còn có ăn cơm."
Tống Cảnh Nghi bật cười, thầm mắng cậu, em chỉ luôn nghĩ đến ăn thôi.
"Bé con, vậy em có muốn đến trường không?"
Lần này Tiêu Dạ Nguyệt không gõ chữ, một lúc lâu sau mới thấy cậu gật nhẹ đầu.
"Học viện âm nhạc đầu năm sau sẽ bắt đầu tuyển sinh, em có muốn đến đó không?"
Tống Cảnh Nghi vừa nói vừa đưa tay chạm đến ipad trong tay cậu, lên mạng tìm kiếm tên của học viện âm nhạc đó, rồi chỉ vào cho cậu xem.
"Học viện âm nhạc XX, em xem có thích không?"
Tiêu Dạ Nguyệt nghiêm túc xem những hình ảnh chụp lại ngôi trường ở khắp các góc quay khác nhau.


Trong ký ức của cậu, đây là lần đầu tiên cậu ngắm nhìn một ngôi trường mà không phải trong sách hay trên phim ảnh.
"Ngày mai là chủ nhật, chúng ta cùng đến đó xem trước có được không?" Từ khi cậu đến ở nhà hắn, hắn đã sắp xếp lại việc học cho cậu, chỉ học từ thứ hai đến thứ sau thứ bảy chủ nhật hắn cũng sẽ nghỉ làm để ở nhà giành thời gian chơi với cậu.
Chỉ thấy Tiêu Dạ Nguyệt mắt không rời những hình ảnh của ngôi trường, mỉm cười gật đầu.

Tiêu Dạ Nguyệt hôm nay nằm ngủ cạnh Tống Cảnh Nghi đặc biệt ngoan.

Tống Cảnh Nghi buồn phiền muốn chết.
Mọi hôm bé con đều sẽ chủ động ôm lấy hắn rồi làm nũng với hắn khiến cho hắn phát hỏa từ đầu đến chân.

Nhưng hôm nay cậu lại ngoan ngoãn lạ thường, cơ thể nằm thẳng ở một phần giường bên kia, hai tay để sang hai bên im lặng nhắm mắt ngủ.

Cũng không phải là ngủ, vì hắn thấy lông mi cậu luôn động đậy không yên.
"Bé con, em căng thẳng sao?"
Bé con không chủ động ôm hắn thì hắn chủ động kéo người ôm vào lòng thôi.
Đầu nhỏ ở trong lồng ngực ấm áp của Tống Cảnh Nghi gật gật.
"Ngày mai tiên sinh cùng đi với em, sẽ nắm tay em đi đến khắp nơi mà em muốn, có tiên sinh ở đây, em không cần lo sợ hay căng thẳng gì hết.

Bé con không tin tưởng tiên sinh sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt gật cái đầu nhỏ, sau đó chủ động dướn người lên hôn nhẹ lên môi Tống Cảnh Nghi để đáp lại.


Ngụ ý, cậu luôn tin tưởng hắn, cậu không lo sợ nữa, cậu tin hắn.
Kiếp trước, Tiêu Dạ Nguyệt cũng luôn tin tưởng Tống Cảnh Nghi vô điều kiện như lúc này.

Nhưng Tống Cảnh Nghi luôn hết lần này đến lần khác phá đi bức tường thành tin tưởng trong lòng cậu, cuối cùng chỉ khiến lòng cậu tan nát và đau đớn.
Nhưng kiếp này, Tống Cảnh Nghi dùng tính mạng của bản thân để thề, hắn có chết cũng phải bảo vệ Tiêu Dạ Nguyệt, dùng cả trái tim, tâm hồn và thể xác để yêu thương cậu.

Hắn không muốn lại một lần nữa bước sai đường, hắn không muốn đã được cho cơ hội lại tự đánh mất.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Tiêu Dạ Nguyệt đã tinh cậu háo hứng không chờ nổi mà quay sang lay Tống Cảnh Nghi dậy.

Tống Cảnh Nghi mắt cũng không mở, đưa tay lên ôm bừa đè cậu nằm xuống, chân quặp chặt cậu lại, thì thầm: "Còn sớm mà, em ngủ tiếp đi."
Tiêu Dạ Nguyệt mấp máy môi như muốn nói gì đó, lại lay lay lay bả vai Tống Cảnh Nghi.
Tống Cảnh Nghi đành phải mở mắt, không để cậu kịp làm thủ ngữ để hôn lên má cậu, giọng điệu đe dọa, "Em không tiếp tục ngủ vậy chúng ta tỉnh sớm làm thể dục buổi sáng.

Em giúp anh giải quyết."
Tiêu Dạ Nguyệt phồng má, bàn tay múp míp thịt đặt lên eo Tống Cảnh Nghi véo nhẹ một cái.

Tống Cảnh Nghi hơi nhăn mặt, đành mở mắt hẳn hoi ra, giọng ngái ngủ nói: "Hôm nay chủ nhật, học viện sẽ không mở cửa sớm như vậy.

Ít nhất cũng chín giờ, mười giờ người ta mới mở, em dậy sớm đến đó người ta cũng không cho em vào."
Nghe Tống Cảnh Nghi nói vậy Tiêu Dạ Nguyệt lúc này mới không làm loạn nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng Tống Cảnh Nghi, yên lặng để hắn tiếp tục ngủ.
Sau khi sống với tiên sinh một thời gian thì cậu cũng phát hiện ra thói hư của tiên sinh.

Tiên sinh sẽ thường xuyên đi ngủ muộn, sáng hôm sau sẽ bám giường không chịu dậy.


Mấy ngày đầu cậu có nói với tiên sinh, kêu tiên sinh đừng đi ngủ muộn nữa, tiên sinh sẽ gật đầu đồng ý với cậu.

Nhưng thực ra tiên sinh dỗ cậu ngủ rồi sẽ lặng lẽ rời giường đến thư phòng chăm chỉ làm việc.

Cậu là do một hôm giữa đêm tỉnh dậy mà phát hiện.

Cũng từ đó lo lắng tiên sinh ngủ không đủ, nên cũng không lôi tiên sinh dậy sớm cùng tập thể dục với cậu nữa.
Là hôm nay háo hức quá, dậy có hơi sớm.
Tiêu Dạ Nguyệt nằm trong lòng Tống Cảnh Nghi miên man suy nghĩ mấy điều linh tinh, sau đó cậu cũng bất giác nhắm mắt vào ngủ mất.

Lại không ngờ chỉ nghĩ nhắm mắt ngủ một chốc, tỉnh lại mặt trời không những đã lên, mà còn lên cao trên đỉnh đầu cậu luôn.
Cậu chỉ có thể bất mãn tức giận phồng to cả hai má ngồi trên ghế ở bàn ăn, cơm cũng không muốn ăn nữa.
Tống Cảnh Nghi xê dịch ghế ngồi gần cậu hơn, gắp một đũa đậu bắp cho cậu, dỗ dành: " Là anh ngủ quên mất không gọi em dậy.

Cái đầu heo này của anh, chỉ biết có ngủ thôi, để em nằm đợi lâu như vậy."
Tiêu Dạ Nguyệt cậu biết, tiên sinh đã dậy lâu rồi, là vì muốn cậu ngủ thêm nên không gọi cậu dậy.

Cậu hiểu rõ nhất, hôm qua bản thân háo hức quá ngủ không đủ, nên lúc hửng sáng mới lại ngủ quên mất.

Tiên sinh cũng biết nên mới không gọi cậu dậy.

Cậu tức giận là tự giận mình, chỉ có chút xíu như vậy thôi cũng nhịn không nổi mà mong chờ đến mất ngủ.
Cũng có phải lần đầu đi đến trường đâu, lúc nhỏ không phải cũng đi học mẫu giáo rồi sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi