TRỌNG SINH CHI SỦNG TRA NAM HÓA THÊ NÔ


Tiêu Dạ Nguyệt không biết sóng gió trên diễn đàn, cậu chỉ muốn nhanh chóng về nhà.

Nhà của cậu, có dì Lâm dì Trần luôn quan tâm hỏi cậu thích ăn gì, có bác Vương làm vườn thường cắt hoa tặng cho cậu, còn có tiên sinh luôn yêu cậu.

Nhà của cậu sẽ không ai nói xấu cậu, không ai chửi cậu.
Cả đường đi gương mặt Tiêu Dạ Nguyệt đều xị ra, hai má ửng đỏ, đôi mắt trùng xuống buồn rầu.

Cảnh Tuyên hỏi cậu mấy lần nhưng cậu đều lắc đầu.
Vì hôm nay cậu ra về sớm, đi đường vào giờ cao điểm nên tắc đường, đợi về được đến nhà đã qua ba tiếng, trời cũng tối rồi.
Cầm theo túi nhỏ của mình lặng lẽ đi vào nhà, vừa nhìn thấy Tống Cảnh Nghi đang ngồi trên ghế mặt đối mặt với Donna, cậu đã chạy nhanh đến ngồi vào lòng hắn.
Tống Cảnh Nghi đang gọi là dạy cho Donna biết lễ nghi gia đình.

Làm con gái hắn rồi không thể tỏ ra chảnh chọe được.
Đang nghiêm mặt dạy dỗ, bé con của hắn hôm nay lại chủ động ngồi vào lòng để hắn ôm.

Sướng quá, con gái cút ra đi, nhìn cái gì.

Theo sau suy nghĩ đó là Donna đang ngồi dáng tiểu thư bị đạp xuống khỏi ghế sô pha khiến nó hoảng sợ dựng lông kêu méo một tiếng.
Tống Cảnh Nghi chỉnh lại tư thế ngồi của Tiêu Dạ Nguyệt, để cậu ngồi đối diện úp đầu vào ngực mình.
"Bé con, hôm nay đi học có vui không?"
Nhưng bé con của hắn không có phản ứng đáp lại.
"Bé con, em buồn ngủ sao? Không được, phải dậy ăn tối trước đã nào." Hắn vừa nói vừa muốn đẩy bé con ra dẫn cậu đi vào phòng ăn, lại thấy hai tay cậu nắm chặt áo sơ mi trước ngực hắn, đầu úp sấp vào ngực hắn không dậy.

"Bé con, phải ăn đã, ngoan nào."
Tiêu Dạ Nguyệt lắc lắc đầu, dụi cả khuôn mặt đẫm nước mắt vào áo hắn.
Tống Cảnh Nghi cảm nhận được phần áo trước ngực dính vào cơ thế mới nhận ra cậu không ổn.
"Bé con, em sao vậy? Chẳng lẽ ở trường lại có ai nói gì em sao? Là cô gái hôm trước đến gây chuyện với em sao?"
Nhưng Tiêu Dạ Nguyệt không trả lời, cậu cứ úp sấp trong ngực Tống Cảnh Nghi lặng lẽ rơi nước mắt.
Tống Cảnh Nghi phải dỗ cậu rất lâu cậu mới nín, chỉ là lúc này hai mắt đã đỏ hoe, má vừa đỏ vừa nóng, trán nóng còn có dấu hiệu như phát sốt, khóc đến nấc lên.
Tống Cảnh Nghi nghĩ, hắn đưa cậu đến trường học là sai rồi sao? Đây vốn dĩ không phải điều mà hắn muốn nhìn thấy ở bé con khi đi học.

Hắn muốn nhìn thấy bé con của hắn luôn cười, cảm thây vui vẻ hạnh phúc khi được đến trường.

Chứ không phải để cậu bị tổn thương ấm ức mà khóc.
"Bé con, anh xin lỗi.

Nếu không từ mai chúng ta không đi học nữa.

Em ở nhà chán thì cùng anh đi lên công ty, nếu không chúng ta lại đi chơi, đi du lịch vòng quanh thế giới."
Tiêu Dạ Nguyệt dụi mắt lắc đầu.

Cậu chẳng còn sức mà quơ quơ tay ra ký hiệu nữa, chỉ lặng im như vậy trong lòng của tiên sinh, cảm nhận hơi ấm của tiên sinh, cảm nhận tình yêu thương của tiên sinh.
Tống Cảnh Nghi cũng không nói nữa, lặng im ôm cậu như ôm em bé trong lòng, dụi đầu vào mặt cậu.

Thấy trán cậu quá nóng, hắn liền ra hiệu cho di Trần lấy miếng dán hạ sốt đến.

Sau khi dán cho cậu miếng dán hạ sốt, hắn lại dụ dỗ cậu đi ăn, hôm nay không lừa cậu ăn râu nữa.

Nhìn thấy món thịt mình thích, còn không có bát rau củ bên cạnh, quả nhiên Tiêu Dạ Nguyệt gật đầu nói muốn ăn.
Donna giống như cũng cảm nhận được tâm trạng chủ nhân không tốt, không nhìn Tống Cảnh Nghi đầy địch ý nữa, chạy bước nhỏ theo sau chân Tống Cảnh Nghi cùng đi vào phòng ăn.
Sen to, tha cho mi lần này.

Dám đạp bổn tiểu thư xuống đất, gan to lắm.

Nể tình mi dỗ tiểu bánh bao, không tính toán với mi nữa.

Hừ.
Mèo nhỏ giận dỗi lắc đuôi đi sau.
Tiêu Dạ Nguyệt cặm cụi chén hết đĩa thịt nướng cậu yêu thích, tâm trạng cũng dần bình ổn lại, hai má nhai thịt đến phồng lên, thật giống Tiểu Bạch lúc nó gặm hạt khô.

Hôm nay không chỉ được ăn thịt heo nướng, còn có thịt bò, cậu ăn đến no căng bụng, nằm ngửa trên ghế sô pha.
Donna nhảy lên ghế đi đến liếm một cái lên mặt cậu, thấy má cậu nóng phỏng thì đưa đầu ngó tìm Tống Cảnh Nghi.
Tống Cảnh Nghi vừa gọi điện cho người điều tra xem hôm nay ở trường bé con của hắn gặp phải chuyện gì, quay lại thấy con gái lại đang dùng ánh mắt bất mãn nhìn hắn.
"Đại tiểu thư, nàng lại tức giận cái gì nữa."
Donna ghét bỏ đưa chân trước dài miên man của mình lên gạt bỏ tay Tống Cảnh Nghi đang nựng cằm mình ra, chận đưa lên đập bốp bốp vài cái thật nhẹ lên cái má ửng đỏ của Tiêu Dạ Nguyệt.
Sen, tiểu bánh bao sốt kìa, mi đi đâu vậy.

Donna thật bất mãn với con sen của mình.


truyện kiếm hiệp hay
Tống Cảnh Nghi đi đến chạm tay vào má câu thấy không còn nóng như lúc vừa rồi nữa thì ôm cậu dậy.
"Bé con, chúng ta đi dạo một chút để tiêu cơm nào."
Tiêu Dạ Nguyệt xoay người giống mặt vào sô pha tỏ ý không muốn đi.

Cậu vừa no, tay chân cũng mỏi rã rời.

Tống Cảnh Nghi hết cách, ôm cậu lên để hai chân cậu vòng qua eo mình, đầu tựa lên vai mình, tay đỡ mông cậu, cứ như vậy đi đi lại lại trong nhà.
Tiêu Dạ Nguyệt nằm trên vai Tống Cảnh Nghi, tay sờ lên tấm lưng rộng rãi rắn chắc của hắn, suy nghĩ đến mỉm cười hạnh phúc.
Trừ cha ra thì cậu yêu tiên sinh nhất.

Trừ cha ra thì tiên sinh cũng là người đối xử với cậu tốt nhất.

Tiên sinh sẽ không khinh thường cậu, sẽ không chửi cậu là đồ bị câm, không sỉ nhục cậu, sẽ không bỏ rơi cậu.
Tiêu Dạ Nguyệt nằm trên bờ vai rộng lớn rắn chắc của Tống Cảnh Nghi ngủ mất.
Tống Cảnh Nghi ôm cậu vào phòng tắm, thả cậu dựa vào bồn tắm cho cậu.
Donna cũng chạy theo vào, lấy đà nhảy nhẹ một cái đã đứng bên cạnh đầu của Tiêu Dạ Nguyệt, chân trước dẫm dẫm lên mặt cậu.
Tống Cảnh Nghi đang kì tay cho Tiêu Dạ Nguyêt liếc mắt nhắc nhở nó.
"Con gái, đừng nghịch."
Donna đưa đầu qua nhìn hắn, sau đó lại quay phắt đi, tiếp tục dẫm dẫm chân lên mặt cậu.
"Đừng nghịch, để ba nhỏ của con ngủ."
Donna nghe vậy mới chịu dừng lại nhảy xuống đủng đỉnh lắc đuôi xù đi ra ngoài.
Tống Cảnh Nghi rất thuần phục tắm rửa sạch sẽ cho Tiêu Dạ Nguyệt, vì cậu đang sốt nên tắm cũng không lâu, hắn chẳng có chút bị chịu dày vò gì hết.
Kiếp trước cái gì nên “ăn” hắn cũng ăn rồi, chỗ nào nên nhìn hắn cũng nhìn rồi.


Kiếp này hắn sẽ không cầm thú đến mức nhân lúc người ta đang ngủ say mà vần qua vần lại....
Dù sao kiếp trước gặp trường hợp này hắn cũng làm rồi, làm đến mức cậu sốt cao hơn phải gọi bác sĩ đến nhà.
Tống Cảnh Nghi bây giờ có thể mắt không chớp, tay không run, chym không cứng mà lau người và mặc quần áo cho cậu.
Hắn bế Tiêu Dạ Nguyệt lên giường ngủ trước, bản thân lại đi vào phòng tắm tắm lại lần nữa, đến lúc ra thấy cậu đang mơ màng ngồi dậy.
"Sao lại tỉnh rồi?" Hắn đi đến sờ trán cậu, thấy vẫn còn nóng lại lấy một miếng dán nữa dán cho cậu.
Tiêu Dạ Nguyệt làm nũng dụi mặt vào người hắn, muốn hắn ru ngủ.

Hắn cười cười ôm cậu nằm sấp trên người mình, tay đặt trên lưng vỗ nhẹ ru cậu ngủ.
Đợi đến lúc ru cậu ngủ say mới nghiêng người đặt nhẹ cậu xuống giường, gọi Donna lại để cậu ôm nó, lúc này mới đứng dậy vươn vai một cái tính đi đến thư phòng.
"Con gái, chăm sóc ba nhỏ của con biết không."
Con gái mèo Donna dùng đuôi quấn nhẹ vào tay hắn như đáp lại.
Nhìn một người một mèo ngủ rồi hắn mới rời đi.
Lúc nghe điện thoại ở thư phòng, gương mặt hắn đã chẳng còn chút dịu dàng nào, chỉ giống như giông tố đang đến với căn phòng này.

Càng nghe người bên người thuật lại chuyện, gương mặt hắn càng đen lại, lông mày dính vào với nhau, trán nhắn thành chữ xuyên.
"Có thể điều tra là ai đăng không?"
Người bên kia ngay lập tức đáp lại:
"Có thể."
"Vậy nhanh chóng điều tra, có thể càng sớm càng tốt.

Tra ra ai thì cứ mang người đó đến trước mặt tôi."
Tống Cảnh Nghi nhìn vào hình ảnh chụp bài đăng vừa được gửi đến mail, đôi mắt híp lại, nhớ đến cô gái lần trước mình đánh ở nhà ăn.
Lời tác giả: Eo ui, mê chết kiểu em bé ấm ức ở bên ngoài xong đi về ôm tiên sinh khóc rồi làm nũng, thích cả kiểu méc với tiên sinh nữaヘ( ̄ω ̄ヘ)
Like và cmt để ủng hộ mình nhé ????.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi