TRỌNG SINH CHI SỦNG TRA NAM HÓA THÊ NÔ


Người thanh niên nghe đến đây tưởng Tống Cảnh Nghi muốn chặt tay mình, tức khắc sợ đến run bần bật gào khóc thề thốt.
"Tôi thề là từ nay sẽ làm ăn đàng hoàng.

Nhà tôi còn cha mẹ già cần chăm sóc, cha mẹ có một mình tôi là con trai, tôi cũng là lao động chính trong nhà.

Thật ra tôi cũng có công việc làm thêm, cái kia....cái kia là người ta đưa tiền tôi đăng chứ tôi không biết gì, tôi....tôi có lao động bằng tay của mình.

Tha cho tôi đi mà.

Hu hu...."
Tống Cảnh Nghi liếc mắt, thấy người ta sợ đến sắp tè cả ra quần rồi thì chậc một tiếng.
"Tao cũng chưa có đánh mày, mày la cái gì."
Vứt điếu thuốc đang hút dở xuống đất di đi, Tống Cảnh Nghi vừa quay người ra cửa vừa nói.
"Nếu tên kia còn liên lạc với mày thì phải báo lại ngay với tao.

Người của tao vẫn sẽ ngày ngày dõi theo mày."
"Dạ dạ dạ, em biết rồi." Người thanh niên nước mắt nước mũi tèm lem mà đáp lại.
Tống Cảnh Nghi đi ra ngoài nói với mấy người đang đứng ngoài cửa.
"Thả nó ra đi rồi cho một người theo dõi tài khoản mạng của nó."
Một người đàn ông cao to ngăm đen phì phèo điếu thuốc đi lại đây, "Ông chủ, bọn em không muốn về quê đâu.

Mọi người đều muốn theo anh mà.

Anh không làm việc kia nữa, bọn em ở lại giải quết mấy vụ như này giúp anh."
Tống Cảnh Nghi không nhận điếu thuốc từ một đàn em khác đưa cho, "Kêu các cậu về quê là muốn tốt cho các cậu.


Các cậu đều là người có tiền án, ở thành phố phồn hoa này không dễ làm việc.

Các cậu có người còn cha còn mẹ, không định sau này lấy vợ sinh con cho ông bà vui sao? Lấy vợ sinh con rồi thì phải có nghề nghiệp đàng hoàng, định ngày nào cũng lang thang đầu đường xó chợ động tay động chân sao?"
Có vài người khác nhao nhao đến nói: "Nhưng ông chủ, em là trẻ lang thang được anh thu nhận, em không có cha mẹ thì không cần phải kết hôm sinh con, em không đi theo anh thì em vẫn lang thang."
Tống Cảnh Nghi ngoắc cậu ta đến gần sau đó đấm một cú vào bụng cậu ta, khoác cổ cậu ta, "Cậu không có cha mẹ thì tự lấy vợ sinh con làm vui lòng cậu.

Cậu lúc đó sẽ có gia đình riêng, có vợ đẹp con ngoan, không tốt hơn là đi lang thang ngoài đường ăn xin, bữa nay no, bữa mai đói sao?"
Lại nói tiếp, "Cậu nếu như tìm việc khó khăn thì có thể đến nhờ Hạ Thanh Dương giúp, để anh ta cho cậu một chân trong xưởng của công ty."
Các anh em nghe Tống Cảnh Nghi nói thì cũng xiêu lòng, bắt đầu bị thao túng tâm lý.

Ai cũng tưởng tượng ra trong nhà có một cô vợ vừa trẻ đẹp, quyến rũ còn chân dài tới nách, tối đến sẽ mặc váy hai dân nằm trên giường gọi ông xã.

Sáng hôm sau lại hôn chào buổi sáng ông xã, chuẩn bị một bữa ăn sáng vừa ngon vừa thơm.

Sau đó sẽ sinh một trai một gái, con vừa trắng vừa tròn vừa mềm.
Tống Cảnh Nghi nhìn mặt mấy tên đàn em của mình, có tên không biết nghĩ đến cảnh cấm gì mà máu mũi chẳng ra cũng không biết.
Tống Cảnh Nghi nhướng mày nhếch môi, khen một câu đúng là có tiền đồ.
Thao túng tâm lý xong đám đàn em, Tống Cảnh Nghi bình thản lên xe lái đến thành phố H, muốn bé con không cần phải chờ đợi hắn, để hắn chờ là được rồi.
Các giám đốc bộ phận công ty thì khổ không để đâu cho hết.
Tuần trước được cho nghỉ một ngày còn nghĩ ông chủ mở lòng từ bi, thổ độ nhân viên.

Thật không nghĩ họp xong một cuộc họp, toàn bộ dự án công ty đều chia đều ra cho các giám đốc bộ phận.
Tống Cảnh Nghi nói: "Giám đốc nào không thuộc bộ phận dự án đó thì cũng không sao, mình từ từ học.

Nhớ, làm hoàn thành hết dự án rồi đưa cho tôi, tôi muốn bản thân chỉ cần ký duyệt là xong."

Đúng là đang nói tiếng con gì chứ không phải con người mà.
Đây còn không phải là đang bóc lột tinh thân nhân viên sao? Nhưng nghĩ đến tiền lương lại tăng, các giám đốc lại bấm bụng mang dự án ra làm.
Tư bản có tiền, tư bản là nhất.

Nghiến răng muốn cắn chết tư bản.

Các giám đốc vừa mài răng vừa miệt mài chạy ngược chạy xuôi lo dự án cho hay.
Tống Cảnh Nghi bận một đêm chia dự án mà được rảnh cả một thời gian dài khi không có thư ký Hạ lúc này đang vừa lái xe vừa hát theo nhạc, háo hức muốn nhanh nhanh ôm ôm cục cưng vào lòng.
Tiêu Dạ Nguyệt luyện cả một buổi chiều, đến giờ về còn không nhận ra, tay vẫn miệt mài lướt qua tưng phím đàn, mắt nhìn vào bản nhạc được cố định phía trước.
Diệp Nam đi đến cúi người xem bản nhạc, cười cười nói với cậu.

"Cậu học nhanh thật đó.

Cố Linh Lan trước giờ viết nhạc đều có chiều sâu nên độ khó cũng tương đối cao.

Trong một buổi chiều cậu đã luyện được như vậy.

Cứ theo tiến độ này thì thứ bảy chúng ta đã có thể cùng nhau ghép lời và nhạc rồi."
Tiêu Dạ Nguyệt mỉm cười chỉ vào một dòng trên tờ giấy.
"Chỗ lày có hơi khó, em cảm thấy cần cỉnh xửa.

Nó hông ăn nhập được với âm trước và âm xau."
Diệp Nam cúi đầu nhìn kĩ chỗ Tiêu Dạ Nguyệt chỉ, thầm nghĩ đúng là tinh mắt thật.


Nốt chỗ này nhìn qua và phân tích thì đúng là không vấn đề gì, rất phù hợp.

Thậm chí nếu hát nên cũng nghe vẫn hay.

Nhưng đàn vào quả thật sẽ nhận ra không được mượt, không ăn nhập được với các âm bên cạnh.
"Vậy em cứ tập trước, cuối tuần này chúng ta sẽ hẹn nhau cùng luyện tập có được không.

Anh nghe nói trong nhà em có một cây đàn dương cầm rất đẹp.

Dạ Dạ, anh thật sự rất thích đàn, muốn xem đàn của em.

Vậy nên cuối tuần chúng ta hẹn nhau đến nhà của em luyện tập.

Em thấy thế nào?"
Tiêu Dạ Nguyệt vui vẻ gật đầu đồng ý, nhưng sau đó nghĩ lại cậu lại kéo tay Diệp Nam.
"Nưng mà em phải hỏi ý iến tin sinh trước, đó...!là nhà của tiên xinh."
Diệp Nam mỉm cười hòa nhã bẹo má cậu, "Tiểu Dạ Nguyệt đáng yêu quá, vậy anh sẽ đợi tin tốt từ em."
Vừa lúc Cố Linh Lan đi từ bên ngoài trở về nhìn thấy như vậy cũng đi đến bẹo má bên kia của Tiêu Dạ Nguyệt, đùa cậu, "Cậu được hoan nghênh ghê.

Mọi người đều được bẹo má cậu.

Chị còn tưởng chị được đặc cách đặc biệt chứ.

Haizz, thật là buồn mà."
Tiêu Dạ Nguyệt lắc lắc tay cô, đôi mắt to tròn lấp lánh như đang lấy lòng.
"Em thít chị Cố nhứt mà.

Thiệt đó."
"Vậy hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy? Giấu chị lén lút làm cái gì đúng không?"
Di Nam mỉm cười đáp lại, "Chúng mình đang nói về bản nhạc này, có một chỗ âm không hợp.


Mình và em ấy đang nói cuối tuần đến nhà em ấy, chúng ta cùng luyện tập."
Cố Linh Lan cầm bản nhạc lên nhìn vào chỗ được khoanh tròn, "Là chỗ này sao? Vậy cuối tuần chúng ta luyện tập, chỗ nào không ổn nữa thứ hai mình sẽ đưa cho thầy Lâm chỉnh sửa."
"Linh Lan, chúng ta đi thôi."
Bạn trai Cố Linh Lan ấm áp mà gọi cô, còn đi đến giúp cô thu dọn đồ ở trên bàn.
Cố Linh Lan đưa lại bản nhạc cho Tiêu Dạ Nguyệt, "Chị có hẹn đi trước nhé.

Tạm biệt.".

T????????yệ???? cop từ t????a????g # T???????? ????T????????YỆ????.???????? #
Bạn trai cô cũng gật đầu mỉm cười khách khí chào hai người rồi nắm tay cô rời đi.
Diệp Nam làm như tiện mồm hỏi, "Sáng nay anh thấy bạn trai em đưa em đến trường, vậy chiều nay cũng là anh ấy đến đón em sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt vừa thu dọn đồ vừa đáp lại, "Đúng vậy á.

Cảnh ca ca ở lại bịnh vện chăm xóc thư kí Hạ, tiên sinh xẽ tạm thời là ngừi đưa em đến trường."
Hai người cùng nhau xách theo túi đồ ra ngoài, Tiêu Dạ Nguyệt tiếp tục nói, "Đường đi cúa xa, tin xưng mỗi nần đi đều mất vài tiếng."
"Đúng vậy.

Giờ chúng ta tan học vừa đúng với giờ tan tầm của các công ty, đường phố thành phố H cũng nhiều lối, nhiều đèn giao thông, thành ra rất hay bị tắc.

Anh mỗi lần đi về cũng đều rất khó bắt được xe nên hầu như đều là đi bộ về, thật may vì nhà anh thuê gần đây.

Mà hôm nay anh bị đau chân, đi một đoạn như vậy sợ về đến nhà sẽ sưng lên mất."
Tiêu Dạ Nguyệt rất quan tâm hỏi lại, "Nếu kông chút nữa để em kiu tiên xưng tiện đường đưa anh về."
"Như vậy có được không? Anh sợ làm phiền hai người."
Tiêu Dạ Nguyệt tung tăng đi ở phía trước, ánh mắt nhìn về ánh chiều ta màu đỏ cam, "Kông sao đâu ạ.

Đâu thể ể anh bị đau ân còn đi bộ về được, nông pải anh cũng nói ở đây khó bắt xe xao.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi