TRỌNG SINH CHI SỦNG TRA NAM HÓA THÊ NÔ


Sau khi ăn xong bữa tối và ngồi nói chuyện rất lâu, Tống Cảnh Nghi kêu Tiêu Dạ Nguyệt đi tắm trước, còn hắn thì cùng Tiêu Bằng vào thư phòng nói chuyện.
"Chú Tiêu, Ôn Thường Thế ngày mai tổ chức tiệc, nói cháu đưa cả Dạ Dạ đến."
Tiêu Bằng ngồi xuống ghế số pha trong thư phòng, gật đầu một cái, không tỏ rõ ý kiến.
"Cháu muốn đưa Dạ Dạ đến đó.

Chắc chắn sẽ bảo vệ em ấy an toàn.

Nếu không đưa đến, cháu chỉ sợ Ôn Thường Thế sẽ nhìn ra điều bất thường."
Tiêu Bằng không trả lời ngay, một lúc sau mới gọi, "Cảnh Nghi."
"Chú."
"Cậu làm thế nào mà buông bỏ tham vọng xuống.

Làm thế nào mà cậu có thể toàn tâm toàn ý lo cho con trai tôi."
Đây không hẳn là một câu hỏi, nó giống như một cậu khẳng định, một cậu khẳng định muốn nói ra mà thôi.
Tống Cảnh Nghi cứng người đứng im một lúc, chưa trả lời Tiêu Bằng đã tiếp tục nói.
"Tôi sống trước cậu cả hai chục năm, có cái gì mà không nhìn ra được.

Ngay từ lúc lão Tống đưa cậu về, đôi mắt màu lam của cậu đã nói cho mọi người thấy cậu là con người tham vọng cỡ nào.

Vì để được nhận nuôi mà ra tay hại người khi mới chưa mười tuổi.

Cậu đừng nghĩ lão Tống không biết.

Ông ấy là vì thích điểm này của cậu nên mới nhận nuôi cậu, đặt hy vọng nên người cậu.


Ông ấy vẫn luôn ghen tị với tôi, vẫn muốn thâu tóm quyền lực của tôi.

Tham vọng của cậu vừa hay đúng với tham vọng của ông ấy.

Ông ấy biết mình bị ung thư, sống không lại với tôi nên đã tìm cậu đến đối phó tôi.

Cậu lại nhìn trúng con trai tôi."
Tiêu Bằng vừa nói đến đây thì Tống Cảnh Nghi cũng quỳ xuống trước mặt ông.
Tiêu Bằng giống như không để ý đến mà vẫn tiếp tục nói.
"Con trai là thứ quý giá nhất với tôi, được tôi bao bọc từ nhỏ đến lớn.

Nó hiểu chuyện, ngoan ngoãn, ngây thơ thuần khiết.

Nó không biết đến sự lợi dụng, càng không biết tính kế người ta.

Nó chỉ biết ai cho nó điều tốt, nó sẽ toàn tâm toàn ý đáp lại người ta.

Nó làm sao mà hiểu được tình yêu là gì, nó nhầm lẫn giữa sự thượng hại và tình yêu."
"Chú Tiêu." Tống Cảnh Nghi quỳ trên đất, lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao, ánh mắt kiên định nhìn ông, "Cháu yêu Dạ Dạ, không phải thương hại."
Là trước kia hay bây giờ đều không thay đổi.

Hắn rung động ngay từ lần đầu gặp cậu.

Kiếp trước hắn chối bỏ, nhưng kiếp này thì không.

Hắn không ngại thừa nhận hắn yêu cậu, hắn không ngại nói cho cả thế giới biết hắn yêu cậu.
Tiêu Bằng cúi đầu nhìn hắn, "Ngay từ lần đầu ánh mắt cậu nhìn con trai tôi tôi đã biết cậu thích nó thật.

Nhưng tiếc rằng con trai tôi quá đặc biệt.

Và tình yêu của cậu cũng pha lẫn cả tạp chất."
"Cháu thừa nhận, ban đầu cháu có suy nghĩ lợi dụng Dạ Dạ.

Nhưng qua tiếp xúc lâu ngày, cháu cảm thấy những gì hiện tại mình có là quá nhiều rồi.

Cháu có tiền rồi, cháu còn có sức khỏe, cháu có đôi tay lành lặn, ngay cả khi công ty phá sản cháu vẫn có thể đảm bảo.

một cuộc sống tốt cho Dạ Dạ.

Đối với cháu, cháu chỉ cần Dạ Dạ là đủ rồi.

Không cần thêm bất cứ một cái gì khác."
"Tại sao cậu không lấy cả hai? Tôi chỉ có một đứa con trai này, tôi chết rồi, tài sản của tôi đều dành cho nó."
"Cháu hiểu một điều, ăn quá nhiều sẽ trướng bụng, bữa sau, sau nữa vẫn còn cảm thấy ám ảnh không dám ăn, nếu không tốt còn có thể bị ngộ độc thực phẩm."
"Vậy nếu tôi tin tưởng cậu, sau khi tôi chết tôi để lại tài sản cho con trai tôi và nhờ cậu giúp nó, vậy cậu sẽ làm gì?"
Tống Cảnh Nghi ưỡn ngực ngẩng cao đầu đáp lại, "Cháu sẽ giúp con trai chú đưa tài sản của em ấy nhiều thêm số 0."
Tiêu Bằng bật cười một tiếng, "Cậu không phải vừa nói không thích ăn nhiều sao?"
"Ăn nhiều nhưng ăn đúng cách sẽ là một câu chuyện khác.


Một nửa tài sản cháu có thể giúp Dạ Dạ lập một quỹ từ thiện để tên của em ấy."
Không khí trong phòng đang có phần khá căng thẳng, bên ngoài lại truyền vào tiếng gõ cửa.
Tống Cảnh Nghi vừa đứng dậy thì Tiêu Dạ Nguyệt mở cửa bước vào.

Cậu phụng phịu không vui nói: "Xao nần nào hai ngừi cũng nói chịn lâu quá vậy."
Những lần trước tiên sinh đến nhà cậu chơi, tiên sinh sẽ lại cùng cha vào thư phòng, hai người sẽ ở trong đó rất lâu mới ra.

Vừa rồi cậu đi tắm đã thấy hai người vào nói chuyện, cậu tắm xong ra lâu rồi mà hai người cũng chưa nói chuyện xong.
"Cha có công việc cần bàn một chút." Tiêu Bằng vừa nói vừa đứng dậy, "Cũng đã muộn rồi, ngày mai không phải con còn học sao, đi ngủ sớm thôi."
"Cha, cha định về sao?"
Tiêu Bằng nhìn cậu cười, hiếm khi lại trêu cậu, "Vậy ở đây có phòng cho cha ngủ sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt nghe vậy thì đưa mắt nhìn Tống Cảnh Nghi, "Tin sinh có phòng cho cha kông?"
Biệt thự lớn đương nhiên có nhiều phòng, nhưng ít khi dọn dẹp nên đa số đều có bụi, người đến tuổi như Tiêu Bằng ngủ sẽ không tốt.
"Có phòng, nhưng chưa dọn dẹp."
Tiêu Dạ Nguyệt kéo tay Tống Cảnh Nghi, lại quay ra kéo tay cha cậu.
"Zậy cha ngủ phòng của tin sinh đi.

Tiên xinh qua phòng on ngủ."
Cậu vẫn nhớ trước khi vào đây nói muốn ngủ phòng riêng, dì giúp việc đã dọn dẹp phòng giúp cậu.

Hiện tại ở phòng đó vẫn còn quần áo của cậu lúc mới chuyển vào nên dì giúp việc vẫn thường xuyên vào dọn dẹp.
Tiêu Bằng bật cười xoa đầu cậu, "Được rồi, bánh bao đi ngủ đi thôi, cha còn có việc ở nhà."
Tiêu Dạ Nguyệt không vui kéo tay ông lại, "Cha hổng ở đây hôm nay được xao?"
"Hôm nay không được.

Nhưng sẽ nhanh thôi, cha hứa với bánh bao sẽ lại sớm đến thăm con, có được không?"
..........._.............
Hôm sau trước khi đến công ty làm việc Tống Cảnh Nghi đã dặn dò Tiêu Dạ Nguyệt buổi tối phải tắm sớm, còn phải ăn lót dạ trước.


Buổi tối hắn sẽ về sớm đưa cậu đi dự tiệc.
Tiêu Dạ Nguyệt chưa từng đi dự tiệc của người khác, nhưng cậu cũng hai lần đi tiệc rồi, là tiệc sinh nhật của cậu đó.

Tiệc sinh nhật của cậu cũng qua cách đây nửa năm rồi, hôm nay còn là đi tiệc của người khác nên cậu rất hồi hộp.

Lúc làm bài nói chuyện với cô giáo cũng không tránh được việc nói nhiều thêm một chút.
Thật ra cũng không hẳn do hồi hộp, bản thân cậu vốn là người đã thích nói, thích kể chuyện.

Do lúc trước không thể nói, sợ dùng ký hiệu khiến người ta cảm thấy tốn thời gian, sẽ không chịu nghe cậu nói, dù đó là người thân quen của cậu.
Bây giờ cậu vừa nói được đã nói như cái máy, giọng tuy còn ngọng, chữ được chữ mất nhưng Trang Y Hoa vẫn tỏ ra si mê mà nhìn cậu, đôi lúc còn bật cười.
Lúc sắp học xong, Trang Y Hoa lại đưa tay bẹo má cậu lần thứ n trong buổi học khiến Tiêu Dạ Nguyệt nhăn mày mếu máo như sắp khóc.
"Cô bịu má êm sắp hỏng rùi."
Cậu vừa ôm lấy hai bên má đã đỏ ửng của mình, miệng vừa mếu máo sắp khóc mà tố cáo.
Cô giáo Trang thích chết dáng vẻ này của cậu, cười bò ra bàn.
Đừng hỏi.

Cô vẫn chỉ là một thiếu nữ yêu thích sự đáng yêu mà thôi.
Cô hiện tại có thể chạy vài vòng ở sân thể dục, vừa chạy vừa gào thét, còn muốn trộm bắt Tiêu Dạ Nguyệt về nhà.
Tiêu Dạ Nguyệt thấy cô cười như vậy, không khóc được, mà cười cũng không được, cậu chỉ có thể giữ nguyên trạng thái mếu máo mà thôi.
Cũng may ngay sau đó Trang Y Hoa nhận được một cuộc gọi, nụ cười của cô mới tạm ngừng lại, nhưng hai mắt cô vẫn cong cong, hàng mi run run.
Tiêu Dạ Nguyệt cũng không mếu máo nữa, cậu quay ra tủi thân nằm ra bàn, đợi cô giáo nghe điện thoại giao bài tập.
Cậu bất ngờ nghe được tin cô Trang sắp đi coi mắt, hai tai của cậu dựng cao lên như tai thỏ, ánh mắt cũng không giấu được sự tò mò mà nhìn chằm chằm cô.
Đợi cô nghe điện thoại xong cậu liền hỏi ngay, "Cô kông thích Tuyên ca nữa xao?"
Cậu vẫn luôn biết cô giáo rất thích Tuyên ca.

Lúc còn ở nhà của cậu, cô giáo dạy học đều không giấu được ánh mắt mà nhìn vào Tuyên ca, hôm nào học trên tầng thì cô đều sẽ nhìn ra cửa sổ, bên dưới cửa số là vị trí Tuyên ca hay đứng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi