TRỌNG SINH CHI SỦNG TRA NAM HÓA THÊ NÔ


Tống Cảnh Nghi đút cho bé con nhà mình hết hai tầng bánh ngọt rồi nhân vật chính của buổi tiệc mới xuất hiện.
Ôn Thường Thế đi xuống trước, đi sau là Ôn Dĩ Hằng, ba đứa con gái và hai đứa con trai riêng.

Vẻ mặt Ôn Dĩ Hằng không tốt lắm, nhìn cứ như ai mắc nợ cậu ta đòi mà mười năm không trả vậy.
Tiêu Dạ Nguyệt cũng nhận ra Ôn Dĩ Hằng, cậu ghé đầu nói vào bên tai của tiên sinh, kể cho tiên sinh sự việc lần trước cậu nhìn thấy.
Điều khiến cậu bất ngờ là tiên sinh không hề ngạc nhiên.
"Tin sinh biết rồi xao?"
Tống Cảnh Nghi không thể giải thích rõ nên kiếm một cái cớ khác cho qua, " Anh có biết Cố Cảnh Sâm."
Tiêu Dạ Nguyệt gật gù như đã hiểu, lại tiếp tục cặm cù ăn bánh.
Tống Cảnh Nghi lau đi vết kem trên mũi cậu, nhắc nhở cậu ăn từ từ thôi.

Tay hắn vừa lau xong vệt kem, ngẩng đầu lên mắt lại cố định về một hướng khác.

Hắn vừa rồi nhìn thấy Cố Cảnh Sâm.
Ôn Thường Thế đứng ở sảnh lớn giơ tay chào mọi người, nói cảm ơn mọi người đã nể mặt mà tới đây vui với ông ta ngày hôm nay, nói vài câu về dự án lớn vừa dành được, sau cùng vẫn là đến vấn đề giới thiệu con gái, đề cử con trai.


Ôn Dĩ Hằng đứng ở một bên mặt không cảm xúc, kì thực ánh mắt lại luôn liếc nhìn về phía sau.
Tiêu Dạ Nguyệt đang ngồi ở phía sau đòi ăn bánh, nhưng Tống Cảnh Nghi thấy cậu ăn nhiều rồi nên không cho nữa, cậu phụng phịu kéo tay tiên sinh làm nũng muốn ăn.

Tống Cảnh Nghi hết cách cười cưng chiều cùng cậu chia đôi cái bánh ăn tiếp.
Ôn Thường Thế nói một thôi một hồi xong thì cầm ly rượu đi từng nhóm nói chuyện để các con tự do hoạt động.

Ôn Dĩ Hằng ngay lập tức tách ra đi đến chỗ một nhân viên phục vụ đưa cho cậu ta một gói bột trắng, còn chỉ vào đúng người dặn kỹ cậu ta phải đưa rượu tận tay và phải nhìn cho đến khi người uống hết rượu.
Người phục vụ nhận tiền rồi gật đầu chắc nịch, nhưng vừa xoay người về quầy pha chế rượu đã bị một người đàn ông chặn lại.
Cố Cảnh Sâm thân thẳng như cây tùng, chỉ bằng một ánh mắt đã khiến người phục vụ run sợ đưa gói thuốc ra.
Gói thuốc đã đưa đến trước mặt rồi mà Cố Cảnh Sâm vẫn không cầm, người phục vụ có cảm giác trên tay cầm là một quả bom.
"Làm theo lời mà cậu ấy dặn, ly rượu đó đưa lại cho cậu ấy.

Sau đó nên làm thế nào nữa thì biết rồi chứ."
"Dạ, dạ." Người phục vụ như được ban ân xá, dạ vội rồi xoay người ba bước chạy làm một.
Kỳ thực giọng nói của Cố Cảnh Sâm vô cùng bình thượng, nhưng chính là khí thế luôn tràn đầy sát khí trên người của đối phương khiến người khác vừa nhìn đã thấy sợ, lại thêm đôi mắt là loại vừa sâu vừa hẹp, nhìn thôi cũng cảm thấy như người này là một tên tiểu nhân, một tên giết người không ghê tay.
Phục vụ về lại quầy pha chế chọn hai ly rượu khác nhau, ly màu đỏ lén cho thêm gói bột vào, ly màu xanh thì gắn lên một lát chanh.
Nhân lúc Ôn Dĩ Hằng không để ý bị Ôn Thường Thế kéo đi tiếp mấy vị tiểu thư, phục vụ lén đi gần đến đưa ly rượu ra, Ôn Dĩ Hằng ngạo kiều đưa tay nhận lấy rồi trao đổi ánh mắt với phục vụ.

Phục vụ gật đầu một cái một đường đi thẳng vào bên trong.
Ly rượu này đến tay Tiêu Dạ Nguyệt lại không được thuận lợi cho lắm vì Tống Cảnh Nghi luôn đi theo bên cạnh cậu, còn yêu cầu một phục vụ khác pha cho cậu một ly sữa nóng.
Phục vụ đứng bên này đến tê chân mà vẫn không có cơ hội, đang loay hoay không biết phải làm sao thì thấy có nhóm người đi đến bắt chuyện với Tống Cảnh Nghi.

Cậu phục vụ vui mừng như vớ được vàng mà lẹ chân đi đến, cười nhiệt liệt mời rượu với Tiêu Dạ Nguyệt đang lén lấy thêm một miếng bánh ăn.
Tiêu Dạ Nguyệt nhìn ly nước màu xanh, chỉ vào ly nước rồi hỏi lại, "Nước chanh xao lại có màu này ạ?"
Phục vụ liếc mắt nhìn Tống Cảnh Nghi đang vướng vào cuộc nói chuyện bên cạnh, cười hết sức thân thiện mà mời chào, "Đây là ly nước chanh đã được pha chế, bên trong có pha thêm một chút rượu trái cây."
Tiêu Dạ Nguyệt nhìn chăm chú ly rượu một hồi mới nhận lấy, miệng cười cong hình trăng khuyết nói cảm ơn.

Cầm lấy ly rượu cậu cũng không uống ngay mà đưa lên mũi ngửi, thấy quả thật có mùi nho, mùi chanh mới an tâm uống.

Cậu uống rượu như uống sữa, một ngụm đã sạch đáy, mùi vị khiến cậu còn luyến tiếc liếm một vòng quanh môi.

Ngon quá đi!!! Hai mắt Tiêu Dạ Nguyệt tỏa sáng giống như sao trong đêm.

Cậu không biết hóa ra rượu pha chế còn ngon như vậy.

So với sữa bò, sữa bò cậu uống chán rồi.

Bảo sao cậu xem trên ti vi thấy mọi người rất hay mang rượu ra uống khi nói chuyện, còn nói có thể tìm rượu giải sầu.

Rượu ngon như vậy tiên sinh lại không cho cậu uống, hứ, tiên sinh quả nhiên thích lừa người.
Thấy phục vụ quay người đi cậu vội gọi lại, "Có thể cho êm xin mụt ly nữa được hông ạ?"
Phục vụ làm xong nhiệm vụ của mình thì chuồn vội chứ làm gì dám ở lại.
Một tay Tiêu Dạ Nguyệt bị Tống Cảnh Nghi nắm chặt, cậu lén lút đứng sau lưng hắn với với một phục vụ khác đang đi đến.
Phục vụ bê một cái khay có một ly vang đỏ đi đến lại thấy cậu xua tay.
"Êm muốn uống ly màu xanh cơ."
Cậu vẫn còn thèm mùi vị của cái ly vừa rồi, còn uống chưa đủ mà, ly gì mà vừa cao vừa bé, đựng được có chút xíu, uống chẳng bõ bèm.
Phục vụ đưa ly vang đỏ cho một vị khách khác rồi quay ra tỏ ý cậu đợi một chút.
Tiêu Dạ Nguyệt vội dặn ngay, "Anh nấy ly to đựng đi ạ.

Nếu hông có ly to thì lấy nhìu ly bé ạ."
Và kết quả là hai mươi phút sau Tống Cảnh Nghi mới dứt ra được cuộc trò chuyện quay người lại thì đã thấy bé con của hắn say lừ đừ đứng bên cạnh bàn đếm ly.
Hắn nghe thấy cậu đếm một hai ba rồi nhảy luôn đến sáu, cảm thấy mình đã đếm sai rồi cậu liền lắc đầu nguầy nguậy tay chỉ vào ly nói lèm bèm, "Hông phải hai, cái này chỉ có mụt thui.


Sao vừa nãy mụt mà dờ biến thành ba dồi.

A, sao lại ra nhiều ly như vậy."
Tống Cảnh Nghi thấy cậu đứng sắp không nổi nữa liền ôm eo đỡ lấy cậu ngay, giọng điệu trách mắng, "Sao li say như vậy? Em đã lén anh uống bao nhiêu rồi."
Tiêu Dạ Nguyệt nghe vậy liền trợn đôi mắt to nhìn chằm chằm người trước mặt, xác nhận đó đúng là tiên sinh rồi cậu mới dựa gần vào cười nói, "Tiên sinh, rượu ngon quá ha!"
Tống Cảnh Nghi bất lực đến bật cười, "Không phải đã gọi người chuẩn bị sữa cho em rồi sao? Sao lại không nghe lời như vậy?"
"Em đã uống hết sữa rồi." Tiêu Dạ Nguyệt không phục phản bác lại.

Nói xong cậu mới cảm thấy tiên sinh ôm cậu như vậy rất nóng nên giãy giụa muốn thoát ra.
"Tiên sinh, nóng."
Tống Cảnh Nghi cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng lên vì uống say của cậu, "Vậy em còn thấy khó chịu chỗ nào nữa không?"
Tiêu Dạ Nguyệt lắc đầu, cậu thấy hơi choáng, cậu nhìn thấy tận hai, ba, bốn tiên sinh.
Tống Cảnh Nghi đưa tay làm điệu cản lại một người trung niên đang đi đến, giọng điệu từ tốn từ chối, "Xin lỗi, vợ tôi uống hơi nhiều, xin phép đi trước."
Vị khách kia đầu tiên hơi sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng cười sượng trân đáp lại ra hiệu mời.
Tống Cảnh Nghi không ngại mọi người đang nhìn mà ẵm Tiêu Dạ Nguyệt lên như ẵm công chúa đến nhà vệ sinh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi