TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ THƯỢNG TƯỚNG

Edit: Lạc Yên

Đầu tiên là nói bản thân chưa có kinh nghiệm tình cảm, chưa từng trải qua yêu đương, sau lại kể ra các tiêu chuẩn chung chung ai cũng có thể có, không đề cập đến tiền tài, địa vị, 90% Alpha Liên Bang sẽ cảm thấy bản thân có cơ hội. Một câu trả lời đủ lung lạc một đám fan Alpha. Trần Lị đúng là đã soạn sẵn cho Đỗ Nhược một đáp án hoàn mỹ.

Đến phiên Lăng Sầm, lại tung vào 6 điểm.

“Lăng Sầm, cơ hội thực hiện đại mạo hiểm của cậu đã hết, chỉ có thể lựa chọn nói thật.” Đạo diễn cười cười nhắc nhở.

“Được, vậy tôi sẽ nói thật.” Lăng Sầm cũng cười nhẹ đáp lại, một nụ cười vừa đủ tiêu chuẩn phô bày hết ưu điểm khuôn mặt.

Đạo diễn cũng đưa tay rút một câu hỏi, ra vẻ ngạc nhiên: “Ồ, câu hỏi của cậu cũng là nêu hình tượng Alpha lý tưởng?”

“Chỉ cần tốt với tôi, và tôi thích người đó.” Lăng Sầm nhanh chóng lưu loát đáp lại, không mảy may chần chừ, hoàn toàn đối lập với Đỗ Nhược.

Một vị khách mời khác mang theo ý tốt cười sang sảng trêu ghẹo: “Lăng Sầm, cậu đáp nhanh như vậy có phải là đã có người để ý rồi không?”

Lăng Sầm nghiêng đầu liếc nhìn, mỉm cười, không đáp nhưng biểu tình cam chịu.

Hailey gấp đến mức đứng bật dậy, bọn họ chưa cắt đứt hợp đồng với Hòa Thịnh, [Thiên lý chi ngoại] tuyên truyền cũng chưa bước vào giai đoạn bạo hỏa, lúc này truyền ra tin Lăng Sầm có quan hệ với bất cứ người nào, với bọn họ đều không phải là tin tức tốt.

Trần Lị bắt lấy tay Hailey, kéo cô ngồi xuống, cười nói: “Đừng gấp.” Mới như thế này đã không chịu nổi, phần hay nhất còn ở phía sau. Chị ta khẽ ngoắt tay, hai bảo an cao to tiến vào đứng hai bên cửa, Hailey nhìn thấy thì biết cô không ra khỏi được phòng này. Lúc này đành lấy tĩnh chế động, hít sâu một hơi, ngồi lại xuống ghế. Ánh mắt Trần Lị nhìn Hailey lộ ra một chút ngạc nhiên, mới mấy ngày không gặp mà ổn trọng hơn nhiều nha, qua một thời gian nữa nếu chịu khó học tập chắc cũng sẽ nhanh chóng có thành tựu trong giới.

So với sự căng thẳng ở phòng điều khiển, ở trường quay, Lăng Sầm từ đầu tới cuối vẫn bình tĩnh, thủ đoạn của Trần Lị cậu cũng đoán được một hai rồi. Đơn giản là tung tin cậu có người yêu, hoặc tin cậu đã kết hôn, hủy đi sự nghiệp của cậu. Đối lập với cậu là Đỗ Nhược, một Omega thanh thuần, chưa biết mùi vị tình yêu là gì, lập tức có thể cướp được hết fan hâm mộ của cậu. Tin tức một khi lộ ra, ít nhất cậu sẽ mất đi 80% fan coi cậu là nam thần, mà Đỗ Nhược sẽ dễ dàng trở thành ‘tình nhân trong mộng của Alpha’ mới, thay thế hoàn mỹ cho cậu.

Lăng Sầm hơi cong khóe môi. Cậu đã chọn chuyển hình, sau khi [Thiên lý chi ngoại] công chiếu, nếu kỹ thuật diễn xuất của cậu được ghi nhận, cậu sẽ có fan diễn xuất và fan nhân vật, không cần thiết phải tranh giành với Đỗ Nhược ở thời điểm này. Mấu chốt là cậu không tin Trần Lị dám đụng đến thân phận của Lục Kiêu, chắc chị ta chỉ nhắm vào cậu, đây cũng là điều cậu có thể chấp nhận, nên cứ thuận theo âm mưu Trần Lị đã vạch sẵn, thừa nhận có người mình thích. Nhiều suy nghĩ vụt qua trong đầu Lăng Sầm, cậu hạ xuống quyết định.

Lượt tiếp theo là một Beta minh tinh, cô tung trúng 3 điểm, lựa chọn nói thật. Câu hỏi dành cho cô là: “Hình ảnh nào khiến cô sợ hãi nhất?” Cô gái này xuất thân từ một nhóm nhảy, sau khi nhóm nhảy giải tán thì đầu nhập Hòa Thịnh, thiết lập hình tượng là một ca sĩ chuyên hát nhạc khổ tình, tính cách mềm mỏng, nhu nhược, nhát gan. Cô hơi do dự, sau đó khẽ run run như thật sự nghĩ đến hình ảnh là mình sợ hãi mới ấp úng nói:

“Hình ảnh tôi sợ nhất… gây ám ảnh cho tôi… là hình ảnh của một vị quân… quân nhân mà trước đây tôi rất sùng bái.” Người đại diện của cô đã soạn sẵn câu trả lời này cho cô, yêu cầu cô đúng lúc trả lời câu hỏi này phải nói ra nếu không sẽ bị đóng băng. Cô học nhảy múa ca hát đã 12-13 năm mới đi đến được ngày hôm nay, chỉ là một câu nói, dù cô không thực sự nghĩ vậy, nhưng cô cũng không thể đem sự nghiệp của mình ra đùa giỡn, hoặc chống đối công ty. Cô hơi liếc mắt về phía Lăng Sầm, trong đó lóe lên một chút áy náy, sau đó đem toàn bộ lời nói đã được chuẩn bị sẵn sàng nói ra: “Trên Tinh Võng, tôi nhìn thấy bộ dáng của người đó khi xuất viện, hình ảnh đó thật sự khiến tôi sợ hãi, ám ảnh đến mức 3 tháng sau đó vẫn không thể ngủ ngon.” Lời nói xong, cô lại nhịn không được mà tự thêm vào một câu, “Nhưng mà… tôi… tôi tin đó là người tốt, tôi tin tưởng người đó hiện tại sống tốt…” Dù cô biết hậu kỳ có thể sẽ cắt mất, cũng không thay đổi được gì nhưng cô vẫn muốn nói ra, ít nhất có thể khiến cho lương tâm cô phần nào bớt áy náy.

Trần Lị nghe lời sau sắc mặt lập tức lạnh băng. Chị ta nghĩ ngay khi chương trình kết thúc sẽ tìm người đại diện của cô ca sĩ này giáo dục lại, người đại diện đó là người do chị ta đề bạt lên, vậy mà quản một ca sĩ nho nhỏ cũng không xong, dám tự ý thêm lời thoại ngoài kịch bản.

Đỗ Nhược lập tức theo kịch bản tiếp lời, vẻ mặt đầy sợ hãi: “Cô nói, chính là… vị tướng quân kia? Tôi lúc ấy nhìn thấy cũng thật sự hoảng sợ, hơn nữa… hắn ta còn tàn phế, ngồi trên xe lăn nhìn qua, ánh mắt đó, thật sự rất dọa người.”

Lăng Sầm đứng một bên thật sự ngỡ ngàng, không tin bọn họ dám lấy chuyện này ra nói tới nói lui, đầu khẽ cúi, cắn răng nhẫn nhịn không nói một lời, hai nắm tay siết chặt đến mức đầu ngón tay bấu sâu vào lòng bàn tay. Thân thể vì cố gắng kìm nén mà hơi run rẩy.

Đỗ Nhược vẫn không ngừng nói tiếp: “Hắn, tất nhiên là người tốt, nhưng thật sự khiến người ta sợ hãi.” Lại chần chừ lộ ra dáng vẻ nhu nhược cần người che chở nói tiếp: “Tôi không biết người như vậy cuộc sống sinh hoạt sẽ như thế nào, cũng không biết người bên cạnh làm sao có thể sống chung, chỉ là tôi thật sự không dám.”

Trần Thành đứng bên cạnh có hơi mờ mịt, sau tự nhiên lại lái sang chuyện này? Anh thấy cô ca sĩ Beta bị người đại diện trừng mắt mới nói ra, còn Đỗ Nhược không phải câu hỏi của mình mà lại nhiệt tình trả lời như đúng rồi, sau khi cậu nói xong, một số nghệ sĩ của Hòa Thịnh tham gia chương trình bắt đầu phụ họa bàn tán. Bọn họ không nói rõ là ai nhưng ai cũng có thể đoán ra, bắt đầu nói mình sợ thế nào, phụ họa thêm cho Đỗ Nhược. Ác ý trong lòng Đỗ Nhược bành trướng bởi những lời ủng hộ hùa theo, hắn hơi lâng lâng, nhỏ giọng xác định: “Lục Kiêu thượng tướng đã bị thương đến mức như vậy, thật không biết hắn như thế nào có thể sống tiếp…” Không bằng chết đi còn thoải mái hơn.

Lời này vừa ra mọi người nháy mắt im bặt, không ai dám tiếp tục hùa theo. Đỗ Nhược thì không lo nhiều như vậy, hậu kỳ sẽ cắt đi thôi nên ngoại trừ những người ở đây, khán giả cũng không biết được. Mà dù có biết thì công dân Liên Bang có quyền tự do ngôn luận, nếu Liên Bang có lên tiếng cũng sẽ có người đứng ra bênh vực, bảo vệ quyền công dân, cậu là một Omega yếu đuối, sợ hãi là bình thường, ai không sợ hãi mới là quái vật. Chỉ có lũ quái vật mới sống chung được với nhau.

Câu này vừa nói xong, sợi dây lý trí của Lăng Sầm đứt cái bựt, cậu cúi người nhặt lên cây cung, bước từng bước về phía Đỗ Nhược. Đỗ Nhược vẫn chưa nói dứt câu, thấy vai bị chụp theo bản năng quay sang, chưa nhìn rõ đã bị một lực thật mạnh xô văng ra một khoảng ngã nhào xuống đất.

“A…” Hắn la lên một tiếng, nước mắt nhanh chóng trào ra, lần này không phải hắn giả bộ, thật sự đau. Đúng theo kế hoạch bọn họ sẽ chọc giận khiến Lăng Sầm động thủ nhưng hắn không ngờ sức lực của Lăng Sầm lại lớn đến vậy, hắn còn chưa kịp tránh, mặt đập xuống đất, thật sự là đau muốn chết. Vừa ngồi dậy lại thấy Lăng Sầm đang hùng hổ bước về phía mình, sợ hãi bò lùi mấy bước, miệng la toáng lên: “Anh, anh muốn làm gì?”

Hailey nôn nóng đứng lên, lại bị hai bảo an ấn ngồi xuống ghế, cô quay sang nhìn Trần Lị nhàn nhã mỉm cười nhìn mọi chuyện đang diễn ra.

Lăng Sầm cười lạnh bước nhanh đến, tay nắm chặt cây cung, một tiếng vụt xé gió, quất ngay sườn eo Đỗ Nhược, lần nữa đánh hắn té sấp trượt trên đất một khúc.

“……” Cả trường quay lặng ngắt như tờ, kể cả Hailey đang dãy giụa cũng ngạc nhiên sửng sốt. Giới giải trí cạnh tranh khốc liệt, mọi người cũng không vừa mắt nhau nhưng chưa từng chứng kiến ai trực tiếp đánh người. Hơn nữa hai người đang đánh nhau lại còn là Omega yếu đuối, cả hai đều là đệ nhất mỹ nhân…

Mọi người vừa thoát khỏi cơn bàng hoàng thì Đỗ Nhược đã bị đánh thêm 3, 4 phát, Trần Thành phản ứng nhanh nhất muốn bước lên giữ Lăng Sầm lại, những người khác cũng muốn đi theo. Nhưng chưa kịp đến gần thì Lăng Sầm phát hiện nhảy lui né tránh, vụt cung về phía anh đầy đe dọa. Tiếng cung vun vút trong không khí khiến mọi người khiếp đảm không dám bước tới gần, lỡ mà trúng mặt, hủy dung ai đền? Không lộ diện vài tháng là có nguy cơ bị fan bỏ rơi. Lăng Sầm nhếch môi cười nhạo một tiếng, quay qua túm lấy Đỗ Nhược… tiếp tục đánh. Này thật sự không phải đánh nhau, là đơn phương hành hạ. Thể lực Đỗ Nhược không bằng Lăng Sầm, tinh thần lực cũng không bằng, hắn chật vật né tránh trong mắt Lăng Sầm động tác thật chậm chạp, cậu muốn đánh chỗ nào lập tức đánh trúng. Lăng Sầm đánh đến đứt dây cung, mới ngừng lại. Đỗ Nhược lúc này muốn bò cũng không bò nỗi.

Lăng Sầm chậm rãi quay lại, đôi mắt xinh đẹp quét qua một vòng người ở hiện trường, khẽ cười lạnh, giọng điệu cũng lạnh tanh:

“Chồng của tôi đỉnh thiên lập địa, hy sinh thân mình bảo hộ Liên Bang, bảo hộ gia đình các người, không phải là người các người có tư cách đem ra làm chuyện bàn tán. Anh ấy bị thương tàn, không phải vì bản thân mà vì các người. Các người hưởng thụ cuộc sống hòa bình do họ hy sinh đổi lấy, rồi lại đứng đây phê phán cười nhạo thương tổn của họ, nếu Liên Bang không có hàng vạn người giống như chồng tôi hy sinh thân mình, các người sẽ không có cơ hội yên ổn sinh sống, càng đừng nói đứng đây rảnh rỗi tùy ý cười nhạo. Các người nhạo báng cái gì, tướng mạo hay thân thể anh ấy? Bề ngoài quan trọng đến vậy sao?” Lăng Sầm nói đến đây thì bật cười đầy khinh miệt, ngẩng cằm ngạo nghễ nhìn chung quanh: “Tôi hôm nay nói cho các người, mỗi một con người đang đứng ở đây.” Thanh âm Lăng Sầm cất cao, tràn đầy kiêu ngạo: “Lục Kiêu là chồng của tôi, tôi là bạn đời hợp pháp của anh ấy. Anh ấy so với các người đều ưu tú hơn gấp trăm ngàn lần, tôi không cho phép bất kỳ người nào chửi bới, nhạo báng anh ấy. Bởi vì các người không xứng!”

Lăng Sầm nhìn mỗi người, trong đôi mắt đào hoa chỉ còn lại khinh miệt sắc lạnh, đem cung đã hư tổn trong tay vứt mạnh ra xa, giơ ngón tay giữa, vẫn còn giận điên người, càng nói càng giận, giận cả bản thân mình kiếp trước, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Shame on you!”

“Shame on all of you!”

“Lăng ca! Lăng Ca!!” Hailey cuối cùng cũng được buông ra, chạy sang níu lấy tay Lăng Sầm, vội vàng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Lăng Sầm bị Hailey lôi kéo bước đi mấy bước vẫn còn ngoái lại ngạo nghễ nói: “Các người đứng ở đây dung nhan xinh đẹp, quần áo ngay ngắn nhưng bên trong túi da toàn là tâm địa xấu xa, vong ơn phụ nghĩa khiến người khác phải ghê tởm!”

“Đủ rồi! Lăng ca, đủ rồi, đừng nói nữa.” Hailey cơ hồ phải dùng cả thân thể nhỏ bé ôm lấy Lăng Sầm, vận hết sức lực lôi câu đi. Tất cả mọi người đứng yên tại chỗ như bị nhấn nút tạm dừng. Hailey nhanh chóng lôi Lăng Sầm đi ra ngoài.

Khi hai người đi mất, ca sĩ Beta lấy hai tay che mặt cũng chạy ra khỏi trường quay, trong khe hở ngón tay toàn là nước mắt, nàng đã làm gì? Hôm nay nàng đã làm nên điều gì?

“Lăng ca, hôm nay anh quá xúc động!” Hailey lôi Lăng Sầm đi vừa lải nhải. Lăng Sầm toàn kêu cô không đủ bình tĩnh, cô có không bình tĩnh cũng chỉ chửi người chứ chưa đánh ai bao giờ. “Anh xô hắn một cái là được rồi, sao anh lại dùng cung đánh hắn, còn đánh đến đứt dây cung.” Hailey nói xong mới cảm thấy mình nói lỡ lời rồi, ai lại kêu đánh một cái thì không sao, nhớ tới khi nãy những lời của Đỗ Nhược cô cũng muốn đánh thêm mấy cái. “Lăng ca, anh có luyện qua môn gì không mà sao sức lực lại lớn vậy?” Hailey vội tìm chuyện bình ổn tâm trạng.

Lăng Sầm thấy đầu đau vô cùng, nhỏ giọng nói: “Hailey, em có thể để anh nghỉ ngơi một chút không?”

Hailey lập tức im lặng, cô cũng cần phải suy nghĩ xem xử lý chuyện này thế nào. Đến khi hai người lên được xe huyền phù, Hailey liền lấy ra đầu cuối cá nhân, đề ra phương án: “Lăng ca, chúng ta lập tức mở cuộc họp báo đi, tranh thủ trước khi Hòa Thịnh công bố tin này.” Bọn họ cần nói lên tình huống thực tế trước khi Hòa Thịnh công bố video, không biết videi sẽ bị cắt thành dạng gì. “Chuyện này chúng ta thực sự có ra tay nên không thể áp xuống, chỉ có thể tận lực giảm bớt tổn thất.” Lại còn thêm tin kết hôn công bố đột ngột nữa, toàn là những vấn đề nan giải với hình tượng hiện giờ của Lăng Sầm.

“Không cần…” Lăng Sầm trầm mặc một lát, yếu ớt nói: “Anh muốn về nhà, Hailey.” Sau khi phát tiết hết tất cả tức giận thì cậu cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, cơ thể không còn chút sức, đầu cũng nhức nhối khó chịu vô cùng, chỉ muốn lập tức trở lại trong vòng tay Lục Kiêu, không muốn quản những chuyện này.

Sao cũng được, kết quả thế nào cậu cũng có thể chấp nhận, đều không quan trọng, hiện tại cậu thấy nhớ Lục Kiêu, chỉ muốn về nhà để nhìn thấy anh.

Tiểu kịch trường:

Lăng Sầm siêu tức giận, tức đến mất não: Tôi không phải đặc biệt nhằm vào ai, tất cả các vị có mặt tại đây đều là rác rưởi.

……….

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi