TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ THƯỢNG TƯỚNG

Edit: Lạc Yên

Bỗng nhiên Lục Kiêu nghĩ đến lời Lăng Sầm nói trên chương trình "Là Omega của anh ấy, khi anh ấy lên chiến trường tôi sợ hãi nhưng là một nhân dân Liên Bang, nhờ những quân nhân như anh ấy lên chiến trường tôi thấy an tâm..." đáy lòng anh đột nhiên thấy đau xót, anh đã khiến Lăng Sầm lo lắng thật nhiều.

Nhìn vòng tay kết hoa trắng xanh đan xen trước mặt, Lục Kiêu thở dài muốn bỏ qua ý niệm trong lòng, lại nghĩ đến hai Alpha vừa rồi, rõ ràng anh với Lăng Sầm ngồi với nhau rất thân mật nhưng vẫn coi anh như không khí mà bước sang muốn kết giao với Lăng Sầm, và cả ánh mắt đầy ái ngại khi biết hai người là bạn đời. Lục Kiêu có chút mê mang.

"Chuyện khi nãy anh định nói vẫn chưa nói kìa, nói em nghe đi." Lăng Sầm cười cười, lần này sẽ không có ai đến quấy rầy hai người họ nữa.

"Không có gì." Lục Kiêu lắc đầu, anh cần phải cẩn thận suy xét lại lần nữa.

Lăng Sầm linh cảm có gì đó không đúng, chuông cảnh báo trong lòng có hơi rung rung lại không biết được là do đâu, chỉ thấy hơi bất an, bắt đầu làm nũng nói bóng nói gió dò hỏi nhưng chương trình bảo mật của quân nhân Lục Kiêu toàn đạt điểm A, việc anh không muốn nói thì không ai có thể ép buộc được, chẳng mấy chốc đã vòng quanh đánh lạc hướng dẫn Lăng Sầm đi một vòng xa.

"Thôi vậy, chúng ta về thôi anh." Đến khi Lăng Sầm nhận thức thì hai người đã nói đến chuyện đẩu đầu đâu, Lục Kiêu không muốn thì cậu cũng không ép, anh muốn làm gì cậu cùng anh làm là được.

Lăng Sầm đứng lên, phủi phủi bụi đất dính trên quần, duỗi eo lười, sau đo đẩy Lục Kiêu theo đường cũ quay về khách sạn. Bỏ lại sau lưng hai người là hoàng hôn mỹ lệ đỏ rực một góc trời.

"Lăng Sầm?" Lục Kiêu đột nhiên gọi tên Lăng Sầm.

"Dạ?" Lăng Sầm cười đáp.

"Nếu... Ta có biện pháp, em có hy vọng ta có thể đứng lên không?" Lục Kiêu làm ra vẻ thản nhiên hỏi bâng quơ một câu, trong lời nói lại mang theo vô hạn chờ mong.

Lăng Sầm trầm mặc một chốc, cậu không hiểu sao Lục Kiêu lại nhắc lại đề tài mà hai người đã từng nói qua rất nhiều lần này. Cậu và Lục lão phu nhân vẫn luôn chú ý những hướng đi mới nhất trong kỹ thuật y khoa của Liên Bang, cậu cùng Bạch gia vẫn giữ mối liên hệ cũng vì gửi gắm hy vọng ở phòng thí nghiệm bên đó. Chỉ là... đến tận bây giờ vẫn chưa có một tin tốt nào.

Lăng Sầm lần này lại có cảm giác câu trả lời lúc này của cậu rất quan trọng, khẽ nuốt, cổ họng có hơi khô, khó khăn tìm từ: "Em hy vọng... anh có thể ở cùng em và bé con, với em đó là điều quan trọng nhất, những chuyện khác đều... không sao cả." Cậu chưa từng để bụng chuyện Lục Kiêu có thể đứng lên lần nữa hay không. Từ sau khi kết hôn đến giờ, tuy Lục Kiêu không thể đứng lên nhưng chưa từng có ảnh hưởng gì đến tình cảm cũng như cuộc sống của hai người.

"Ừm..." Lục Kiêu đáp, hơi rầu rĩ, thanh âm cũng có chút mông lung, không biết đang suy tư điều gì.

Lăng Sầm dừng lại ven đường, cúi người tháo mặt nạ của mình cùng Lục Kiêu xuống, khẽ hôn lên mặt anh một cách đầy dịu dàng, sau đó thầm thì vào tai anh: "Hứa với em, đừng làm điều gì ngốc nghếch, được không anh?"

Giữa bạn đời với nhau ít nhiều cũng có cảm ứng, linh cảm một Omega cho Lăng Sầm biết Lục Kiêu có điểm không thích hợp, chỉ có thể tận lực khuyên nhủ anh.

Lục Kiêu im lặng gật gật đầu.

"Anh nói cho em nghe đi, hứa với em." Lăng Sầm kiên trì.

"Được, ta không làm điều gì ngốc nghếch." Lục Kiêu thành thật lặp lại theo yêu cầu của Lăng Sầm. Một làn gió biển thổi qua, lùa vào những tán cây ven đường khiến cho những đóa hoa đỏ rực li ti đang nở rộ trên cây tán loạn rơi xuống, tựa như một đàn bướm khẽ đáp lên hai người.

Lăng Sầm vừa lòng khi nghe anh nói, khẽ cười nhặt một mảnh cánh hoa vô tình rơi trên chóp mũi Lục Kiêu, "Anh xem, cuộc sống như hiện tại thật là tốt..."

Cậu vẫn được làm công việc yêu thích nhưng không cần liều mạng công tác, cuối tuần đều có thời gian trở về thăm anh hoặc anh đến thăm cậu. Cậu lấy cảnh ở đâu, Lục Kiêu có thể đến nơi đó, mỗi lần một địa phương khác nhau, phong cảnh khác nhau, phong tục khác nhau, cậu có thể cùng Lục Kiêu đi xem, mỗi tuần là một chuyến lữ hành đầy mới mẻ. Liên Bang có rất nhiều hành tinh, mỗi hành tinh lại có rất nhiều thành phố, có rất nhiều cảnh sắc tuyệt vời chờ hai người trải nghiệm. Hai người còn rất trẻ, còn rất nhiều thời gian có thể chậm rãi nắm tay nhau đặt chân lên mọi vùng đất trên khắp Liên Bang. Chờ đến khi hai người chậm rãi già đi, khi đó tóc bạc và sức khỏe yếu đến không còn có thể đi đây đó, khi đó hai người sẽ lại cũng nắm tay, kể cho con cháu của họ về tất cả những chuyến lữ hành tình yêu hạnh phúc.

Lăng Sầm phủi đi những cánh hoa lạc rơi trên người hai người bọn họ. Lục Kiêu chăm chú nhìn Lăng Sầm, lông mi dày và dài rũ xuống, hai má vì nóng mà hơi ửng hồng, khóe môi lại vì vui vẻ mà hơi nâng lên, trong lòng như chảy qua một dòng nước suối vừa ấm lại vừa ngọt. Nhìn vài cánh hoa đỏ còn dính trên tóc cậu, Lục Kiêu đột nhiên nhớ đến một câu thơ cổ [Nhân diện đào hoa tương ánh hồng] (人 面 桃 花 相 映 紅。 – Mặt người, hoa đào ánh hồng lẫn nhau)*

Dù cánh hoa đang rơi không phải hoa đào mà là một loại hoa tường vi, cánh hoa to hơn hoa đào.

Hoa đẹp, người cũng đẹp không biết so ra hoa với người đâu đẹp hơn. À, với anh thì vợ anh tất nhiên là đẹp nhất, Lục Kiêu trong yên lặng thiên vị vợ mình.

Nhưng vợ anh tốt như vậy, anh phải làm sao để có thể xứng đôi với cậu đây. Ý nghĩ này như một ma chú cứ xoay vần trong đầu anh, muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được. Mong ước của anh rất đơn giản, anh không cầu mình có thể khôi phục hoàn toàn như lúc trước, chỉ mong bản thân không trở thành trói buộc của cậu, có thể ở bên sóng vai cùng cậu mà đi suốt cuộc đời này. Mà không phải là khiến người xung quanh khi nhìn hai người sẽ ái ngại, đồng tình, tiếc hận cho Lăng Sầm.

Trong đầu Lục Kiêu cuồn cuộn suy tư, cuồn cuộn khát vọng nhưng trên mặt vẫn thản nhiên. Đây là kỳ nghỉ của hai người, anh không muốn Lăng Sầm nhìn thấy mình nhíu mày khổ sở đắn đo.

Lăng Sầm như từng thoáng thấy một chút phiền muộn lướt qua ánh mắt chồng mình nhưng khi cậu nhìn lại chỉ thấy anh đang cười với mình, có lẽ cậu nhìn nhầm, hơi thở phào nhẹ nhõm, cậu thật sợ Lục Kiêu suy nghĩ nhiều mà làm việc gì đó ngốc nghếch.

"Thời tiết mấy nay vẫn còn hơi lạnh nhưng vẫn có thể xuống nước." Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu vào thang máy khách sạn vẫn còn đang trò chuyện cùng anh, "Em định xuống biển bơi một vòng."

"Ta đi cùng em nhé?" Lục Kiêu hỏi, ngày mai đợi lúc ấm nhất trong ngày hai người có thể quay lại bờ biển một chốc.

"Không cần đâu anh." Lăng Sầm ngẩng đầu nhìn con số đang nhảy lên trong thang máy, "Trong phim em vẫn có nhiều cảnh quay lấy cảnh thật trong biển, đến lúc đó tụi em sẽ có rất nhiều cơ hội xuống biển bơi."

Tuy nói vậy nhưng nhớ đến đạo diễn Langston Lăng Sầm lại sợ đến lúc đó cậu sẽ không còn muốn bơi nữa, so về độ xét nét thì Langston và Caleb cũng một chín một mười, đúng không hổ là bạn thân, một cảnh quay thường phải quay vài lần mới khiến ông vừa lòng, có khi hôm nay đã vừa lòng ngày mai nghĩ ra ý tưởng mới lại phải quay lại. Nếu cậu vẫn như kiếp trước quay phim chỉ là quay đại cho xong, thích tìm "lối tắt" để đi, chỉ sợ đã sớm không chịu nổi, đương nhiên, ước chừng Langston cũng chướng mắt cậu, không có cơ hội hợp tác.

"Có cảnh thật?" Lục Kiêu nhíu mày. Khi Lăng Sầm kể về kịch bản này cho anh nghe, anh cứ nghĩ toàn bộ đều quay ở phim trường, không nghĩ còn có cảnh thật ngoài biển. Đại dương bao la, nhìn thì có vẻ bình thản nhưng lại có vô số sóng ngầm, lỡ như...

Lục Kiêu không dám nghĩ tiếp, muốn ngăn Lăng Sầm, cậu đã nói: "Anh đừng lo, đoàn phim này kinh phí cao, các mặt đảm bảo an toàn cho diễn viên đều làm rất tốt, nhân viên công tác sẽ đảm bảo an toàn cho em, hơn nữa khả năng bơi của em khá tốt, anh từng trải nghiệm rồi mà..."

Lăng Sầm thuận miệng nói, Lục Kiêu lập tức nhớ lại chuyện hương diễm trong hồ bơi tối qua, vợ anh bơi tốt, lặn càng tốt, hơi giữ lâu, trong hồ bơi có thể dùng miệng khiến anh thăng hoa.

"Đừng nói... mấy này..." Lục Kiêu vừa nhớ lại bụng dưới đã hơi co rút, vội nghĩ sang chuyện khác: "Eo của em còn mỏi phải không?" Lúc sau, anh dùng sức có hơi mạnh, da Lăng Sầm lại quá trắng, lúc sáng trên eo Lăng Sầm còn dấu tay xanh tím của anh.

"Không có việc gì." Lăng Sầm nhún vai, cậu không yếu đuối vậy hơn nữa cũng thích Lục Kiêu để lại dấu trên người mình.

"Về phòng ta giúp em xoa." Lục Kiêu đã nghĩ đến việc yêu cầu khách sạn chuẩn bị giúp dầu xoa.

Cậu vui vẻ gật gật đầu. Tới đúng tầng, thang máy dừng lại, Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu ra. Vào phòng Lăng Sầm tung tẩy thay dép rồi theo thói quen lấy dép ngồi xuống muốn giúp Lục Kiêu nhưng anh còn thuần thục giữ tay cậu lại, tự mình đổi dép.

"Anh cố sức vậy làm gì..." Lăng Sầm bất mãn bĩu môi lầm bầm, cậu cũng đã ngồi xổm xuống rồi mà chồng cậu còn không cho cậu giúp, người gì đâu mà kỳ, có gì đâu mà không chịu cho cậu giúp chứ.

"Đi vào phòng ngủ chờ ta, ta xoa eo cho em." Lục Kiêu cười chọt trán Lăng Sầm, cũng không giải thích. Hai người tuy là bạn đời nhưng những việc trong khả năng, anh có thể tự làm không cần thiết để Lăng Sầm làm tất cả mọi chuyện.

"Dạ, dạ..." Lăng Sầm đáp lời cũng nhanh nhẹn đi vô phòng ngủ. Liếc mắt thấy Lục Kiêu dùng đầu cuối liên hệ với nhân viên khách sạn, cậu vội vàng đóng của phòng ngủ lại, bật hình thức hội nghị bảo mật, ngăn khả năng Lục Kiêu dùng tinh thần lực tra xét, vội vã liên hệ Lục lão phu nhân.

"Lăng Sầm? Phim quay thế nào rồi con?" Giọng nàng hơi lười biếng.

"Dạ vẫn ổn, mẹ, con có chuyện muốn hỏi mẹ." Lăng Sầm không rảnh cùng nàng hàn huyên, nhanh chóng nói vào vấn đề chính.

Lục lão phu nhân nhướn mày, cũng nhận ra có chuyện quan trọng: "Làm sao vậy? Có chuyện gì?"

Lăng Sầm hơi suy tư đem lo lắng trong lòng nói ra: "Mẹ, con cảm thấy Lục Kiêu có điểm kỳ quái, hình như anh ấy định làm việc gì đó quan trọng, có khả năng liên quan đến thân thể anh ấy, con nghi ngờ anh ấy muốn dùng phương pháp trị liệu nào có khả năng ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe anh ấy." Suy nghĩ của Lăng Sầm lúc này cũng rõ ràng hơn, có thể có phương pháp nhưng tính nguy hiểm cao khiến Lục Kiêu do dự.

Lục lão phu nhân vừa nghe cũng thay đổi sắc mặt, nàng vẫn luôn lưu ý có phương diện chữa trị, nếu có phương pháp tiên tiến nào xuất hiện nàng không thể nào không có thông tin.

"Ta đã biết, ta lập tức cho người tra xét." Lục lão phu nhân hiệu suất cao, đứng lên khỏi ghế bắt đầu tính toán phân phối nhân thủ đi tra xét.

"Mẹ chờ một chút." Lăng Sầm thấy Lục lão phu nhân định cúp máy vội ngăn lại.

"Sao?" Lục lão phu nhân nghi hoặc.

"Con có thể nhìn Hòn Đá Nhỏ không? Con rất nhớ bé con." Lăng Sầm dịu dàng đáp.

"Được chứ." Lục lão phu nhân cũng tạm dừng căng thẳng, nhẹ nhàng đáp. Nàng đi xuống lầu, phóng video trò chuyện với Lăng Sầm ra trước mặt Hoa Hồng Nhỏ.

Trong màn hình thực tế ảo, Hoa Hồng Nhỏ trắng tròn, mũm mỉm, cánh tay như một đoạn củ sen quơ qua quơ lại, trong mắt đầy nghi hoặc tò mò nhìn Lăng Sầm.

Cả mặt Lăng Sầm nhiễm ý cười ôn nhu, duỗi tay khẽ chạm vào khuôn mặt của Hoa Hồng Nhỏ trên màn hình thực tế ảo, âm thanh mềm nhẹ: "Bảo bối, ba ba nhớ con, con có nhớ ba ba không?"

Hoa Hồng Nhỏ phát ra một vài âm thanh "ê, a" không biết đang nói cái gì nhưng một người hỏi, một người ê ê a a vậy mà hài hòa như đang thực sự trò chuyện.

Lăng Sầm nghiêng đầu, càng thêm ôn hòa vuốt mặt bé con.

Hoa Hồng Nhỏ dường như cũng biết Lăng Sầm là ba ba bé, nheo nheo đôi mắt xanh thẳm, hắc hắc cười rộ lên với cậu, hai tay còn hào hứng mà múa may, hai chân cũng quẫy đạp liên tục, vui vẻ vô cùng.

Một lúc sau Lục lão phu nhân mới thu lại đầu cuối, ôn hòa nói: "Ta sẽ nhanh chóng tra xét, con không cần lo lắng, sẽ không có việc gì đâu." Sau đó nàng lại uyển chuyển nhắc nhở: "Có thời gian con nhớ trở về thăm bé con, bé con lớn nhanh lắm, mỗi ngày một dạng." Bỏ qua giai đoạn phát triển này lúc sau sẽ không giống nữa. Nàng không cấm Lăng Sầm đi làm, không giống nhà khác bắt Omega phải ở nhà chăm sóc con cái nhưng để mình con nàng chăm sóc bé con nàng cũng thấy không thoải mái trong lòng. Dù cho con nàng chăm sóc bé con rất chu đáo nhưng quá trình trưởng thành của bé con cũng cần có ba ba, ba ba bé vậy mà lại biến mất vô tung vô ảnh là không được. Nhưng chuyện này giống như lão già nhà nàng nói, đây là chuyện riêng của vợ chồng trẻ, hai người làm trưởng bối không cần xen vào, nàng vẫn là không nhịn được nhắc một chút.

Quả nhiên Lăng Sầm cúi đầu hổ thẹn nói: "Dạ, con biết rồi, tuần sau con sẽ trở về nhà."

Lục lão phu nhân vừa lòng gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, trở lại hình tượng mẹ chồng hiền lành.

"Em vừa trò chuyện với ai vậy?" Kết thúc cuộc gọi không lâu Lục Kiêu đã bưng một khay gỗ vào phòng, ở bên ngoài anh loáng thoáng nghe thấy tiếng Lăng Sầm.

"Em bật chế độ hội nghị mà anh còn nghe được?" Tinh thần lực của Lục Kiêu cũng quá tốt rồi đó, Lăng Sầm khiếp sợ nhìn quanh phòng. Tuy không đạt được trình độ bảo mật quân sự nhưng phòng ở khách sạn 5 sao, chế độ bảo mật cũng rất tiên tiến, phòng ngừa người khác dùng tinh thần lực tra xét. Lăng Sầm nhận lấy khay trên đùi Lục Kiêu đặt lên bàn. Sau đó tung tăng chạy đi xem dụng cụ thiết lập bảo mật, theo lịch sử ghi lại thì thiết bị mới cập nhật phần mềm mới nhất chưa đến một tháng. Nếu lịch sử không sai sót vậy tinh thần lực của Lục Kiêu thậm chí có thể xuyên qua thiết bị bảo mật dân dụng mới nhất.

"Ta cũng không nghe rõ mà." Trong khi chờ nhân viên khách sạn mang đồ lên anh có nghe thấy phần sau, khi Lăng Sầm gần cúp máy.

"Như vậy cũng đã quá sức lợi hại rồi." Lăng Sầm giơ ngón cái, nhiệt tình tán thưởng. Alpha bình thường sau khi thiết lập bảo mật, trong phòng có sập cũng không thể nào nghe được tí gì đâu. Còn với Lục Kiêu chế độ bảo mật chỉ như là một ô cửa sổ, đóng lại vẫn có thể nghe được âm thanh bên trong. Mức độ tinh thần lực này chắc chắn chồng cậu phải đứng trong số những người đứng đầu Liên bang.

"Đó là bởi vì em thường giúp ta khai thông tinh thần lực." Lục Kiêu tự nhiên đáp. Bạn đời Omega của người khác không có mấy người có năng lực giúp Alpha của mình, chưa kể Lăng Sầm còn cẩn thẩn tỉ mỉ lại còn thường xuyên giúp anh. Dù gì công việc khai thông vừa mệt, vừa vất vả mà dù không làm cũng không có hậu quả to lớn gì. Tinh thần lực của Omega thường hữu hạn nên thường không làm công việc hao tâm tổn sức lợi ích không cao này.

"...Anh dạo này còn biết nói ngọt nha." Lăng Sầm xoay người cảm thán, nhìn đến khuôn mặt mờ mịt của Lục Kiêu ý cười càng thêm rõ ràng.

Chồng cậu trong vô ý nói lời âu yếm càng có thể khiến cậu động lòng, thật khiến người khác muốn hôn một cái. Lăng Sầm cũng thuận theo mong muốn bước qua, khẽ khép mắt, lưu luyến thâm tình cùng anh hôn một nụ hôn dài.

Vừa hôn xong Lục Kiêu vội giữ cậu lại: "Đừng náo loạn, để ta xoa bóp cho em, bữa sau em còn phải quay phim đó." Lăng Sầm mà lộ ra mấy vết này chắc chắn sẽ bị người khác cười nhạo.

Lăng Sầm khẽ cười thuận theo anh: "Dạ, em nghe lời anh hết nè." Trong lòng lại không cho là đúng nhưng vẫn tự giác nhanh nhẹn cởi áo quần, lộ ra một thân hình tuyệt đẹp đầy hấp dẫn.

Tiểu kịch trường:

Lục lão đại: Một lòng chỉ tập trung nghĩ về chuyện xoa bóp cho bạn đời...

Liên Bang Alpha: Ha ha hả...

Lạc Yên: Hai người này có thể tính chuyện đi chơi khắp nơi vì Liên Bang không có dịch Covid, chứ có dịch thì dù có tiền, có sức khỏe, có thời gian cũng chỉ có thể ở nhà thôi. Sáng nay mình có bài dạy cho nhóm chuyên viên nên hôm qua không có thời gian đăng truyện, nay đăng bù nhé.

*Đây là câu thơ trong bài "Đề đô thành nam Trang" của Thôi Hộ

Đề Đô Thành Nam Trang

Khứ niên kim nhật thử môn trung,

Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.

Nhân diện bất tri hà xứ khứ,

Đào hoa y cựu tiếu đông phong*.

Nguyên tác:

題 都 城 南 莊

去 年 今 日 此 門 中,

人 面 桃 花 相 映 紅。

人 面 不 知 何 處 去 ?

桃 花 依 舊 笑 東 風。

Bn dch nghĩa:

Bài thơ đề ở ấp phía nam Đô Thành

Năm trước ngày này ngay cửa này,

Mặt người, hoa đào ánh hồng lẫn nhau.

Mặt người chẳng biết đã đi đâu?

Hoa đào vẫn như xưa cười với gió đông.

Bản dịch thơ của Bạch Uyển Cư

BÀI THƠ HOA ĐÀO – Thôi Hộ

Ngày này năm ấy tại cửa đây

Hoa đào thắm sắc má ai hồng

Má hồng nơi nao tìm chẳng thấy

Đào hoa vẫn vậy cười gió đông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi