TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ THƯỢNG TƯỚNG

Edit: Lạc Yên

"Thật sự là hoa bồ công anh nha." Lăng Sầm khe khẽ cảm thán. Cậu nằm trên người cự lang, túm ra từng túm lông, thật giống như có ma lực. Đặc biệt là ở cổ, nhẹ nhàng túm một cái là ra một túm lông to.

Lăng Sầm chơi đến vui vẻ, túm đông túm tây tạo thành một kiểu đầu Punk cho cự lang. Lục Kiêu bất đắc dĩ nhưng vẫn dung túng, tùy ý Lăng Sầm tạo kiểu cho lông trên đầu, trên cổ mình. Thậm chí lúc sau anh còn thấy bên nặng bên nhẹ, bên phải Lăng Sầm vuốt sạch lông rụng thành kiểu đầu hói còn bên trái vẫn là lông rậm tung bay như Kim Mao Sư Vương.

"Chồng ơi, sao anh có thể tốt như vậy?" Lăng Sầm thấy hai mắt xanh thẫm như đá quý của cự lang ôn nhu nhìn mình đầy dung túng, cười càng thêm bừa bãi. Chủ động giữ lấy đầu cự lang, hơi khép mắt hô.n lên ch.óp mũi, rồi lại hôn hôn bên mép đầy lông.

Cự lang cứng người một chút, hơi hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi thô ráp cẩn thận liế.m liế.m má Lăng Sầm, coi như đáp lại cậu. Nếu bỏ qua chênh lệch kích thước, cũng xem như là đang hôn môi.

Nhiều Omega biết hình thú Alpha của mình là gì nhưng trực tiếp đối mặt với hình thú vừa to vừa hung dữ thật sự khó tiếp thu, chứ đừng nói gì đến chuyện thân mật, không như Omega của anh, luôn thích thú thậm chí vui vẻ.

"Em giúp anh thổi lông nhé?" Hiện tại mùa thay lông, Lục Kiêu lại chỉ có thể nằm bò, không giống người khác có thể rung người rũ lông, sử dụng máy thổi thì lại khiến lông bay đầy trời, một số lông tơ sẽ bám vào đầu mũi ngăm đen ướt át, chắc chắn rất là khó chịu. May mà cậu không bị dị ứng lông tơ.

Cự lang thế mà lắc đầu ý bảo không cần.

Lăng Sầm nhíu mày hỏi: "Sao vậy anh?"

...Này không phải làm khó Lục Kiêu sao, hình thú không thể nói tiếng người, Lăng Sầm lại không hiểu thú ngữ, Lục Kiêu há há miệng, bất đắc dĩ liếc Lăng Sầm một cái.

Lăng Sầm nhìn ánh mắt cự lang to lớn ai oán nhìn mình, bật cười thuận miệng đoán lý do.

"Là bởi vì hình thú của anh quá lớn?" Thổi lông sẽ rất phiền.

Cự lang gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng, lại dùng chân trước chỉ chỉ mắt cá chân đang bị thương của Lăng Sầm.

Lăng Sầm lập tức liền hiểu là người yêu quan tâm mình. Ngọt ngào tràn ra đầy tim, dịu dàng nói: "Không sao, em có làm gì nhiều đâu, có máy móc hỗ trợ mà."

Hai người giằng co một hồi cuối cùng kết thúc thắng lợi thuộc về Lăng Sầm sau khi cậu tung skill làm nũng, Lục Kiêu đành thỏa hiệp. Lăng Sầm vừa cười vừa điều khiển robot phụ trợ giúp nâng Lục Kiêu lên.

"Được rồi!" Sau khi điều khiển robot vào đúng vị trí, Lăng Sầm đứng dậy cười nói và nhấn nút.

Lục Kiêu đã rất lâu không đứng trong hình thú, thân mình vừa bị nâng lên, anh không tự chủ dùng chân trước chống xuống mặt đất, anh có chút không thích ứng với độ cao này.

Lăng Sầm bé nhỏ cũng dang hai tay, ở hư không đỡ đỡ xung quanh cự lang. Robot chậm rãi nâng Lục Kiêu vào phòng tắm chuyên dụng cho thú hình ở lầu 1, là một căn phòng kính đầy ánh mặt trời, Lăng Sầm mỉm cười đi theo ngay bên cạnh, cự lang quay đầu nhẹ cọ tay cậu.

Tắm trong hình thú thật sự rất phiền, cũng may có đầy đủ máy móc hỗ trợ, Lăng Sầm chỉ phụ trách chải lông sau khi bật máy thổi.

Trong lúc cự lang tắm Lăng Sầm đã mang khẩu trang, chờ khi máy thổi bắt đầu phun ra những dòng khí thổi qua da lông ướt nhẹp của Lục Kiêu, lông rụng theo đó mà bay ra, Lăng Sầm chú tâm giúp anh chải và gỡ lông rụng. Đánh bay hoàn toàn tất cả những sợi lông đã rụng ra.

Lục Kiêu thoải mái hơi khép hai mắt, máy móc thổi dù cao cấp cũng không thể nào tỉ mỉ và thoải mái bằng việc có Omega nhà mình chải lông cho. Loại thay lông được chăm sóc chu đáo như vậy là lần đầu tiên anh trải qua. Nhà khác hình thú của Alpha, Omega còn không dám đến gần, chỉ có mình nhà bọn họ mới có thể như thế này đúng không? Lục Kiêu thầm nghĩ mà vui trong lòng.

Nhận thấy có tầm mắt nhìn về phía này nhưng Lục Kiêu tỏ vẻ không quan tâm, còn nhích người về phía trước một bước để tiện cho Lăng Sầm chải lông bụng giúp mình.

"Anh xem hai đứa nó kìa, thật tốt!" Người trẻ tuổi luôn có những niềm vui đơn giản. Lục lão phu nhân đứng ở lầu ba toà nhà đối diện cảm thán, tự đáy lòng vui vẻ thay cho con mình. Là một người mẹ, nàng vĩnh viễn mong những điều tốt đẹp nhất có thể đến với con mình.

Khi Lục Kiêu bị thương trở về, nhìn đến thương thế trên chân và trên mặt, nàng đau lòng đến mất kiểm soát, nhịn không được mà bật khóc trước mặt Lục Kiêu. Phần vì xót con, phần vì nàng biết nhân sinh con mình đã gặp phải một bước ngoặt to lớn, không biết liệu nó có thể vượt qua hay không.

Con người luôn là một sinh vật nông cạn. Nếu thân thể, tướng mạo không đạt tiêu chuẩn, sẽ rất khó có Omega nguyện ý đến gần để hiểu biết một Alpha. Nàng là mẹ Lục Kiêu, tự nhiên biết nó tốt thế nào nhưng ngoài trừ nàng ra, liệu còn có người nào nguyện ý ở bên cùng trải qua một đời với Lục Kiêu hay không? Làm một người tàn phế, còn vò võ cô độc một đời, làm sao nàng có thể chịu nổi, Lục lão phu nhân thật sự vì con mình mà lo đến nát tâm.

Cũng may Lục Kiêu gặp được Lăng Sầm, có lẽ khi bắt đầu không quá tốt nhưng hai người hiện tại thật sự hạnh phúc. Lục lão phu nhân nghĩ đến tướng mạo diễm lệ đầy tính công kích đến quá phận của Lăng Sầm cũng nhịn không được cười khổ, Lăng Sầm là một Omega thật sự ôn hòa, đặc biệt là khi đối diện Lục Kiêu, tích cách và nhan sắc hoàn toàn trái ngược.

"Em cũng chưa bao giờ giúp anh thổi lông..." Ai không phải hình thú là cự lang, Lục lão tướng quân cho biết hắn chưa có được trải qua đãi ngộ bạn đời giúp thổi lông dù đã kết hôn mấy chục năm. Ông lại nhìn thoáng qua bên dưới, một túm lông bụng của cự lang đang được Lăng Sầm tỉ mỉ xoa xoa, từ từ thổi sạch, tự nhiên ông cảm thấy lông rụng trên người mình cũng bắt đầu ngứa ngáy. Thiệt là tủi thân.

Lục lão phu nhân đứng bên cạnh vẫn hòa ái nhìn động tác ôn nhu chăm chú của Lăng Sầm, nghe chồng mình nói thì liếc ông một cái, bình thản như không nói: "Phòng thổi lông của anh em đã thay một máy thổi chuyên dụng loại tiên tiến nhất." Nàng cảm thấy mình không có khả năng giúp chồng mình thổi lông đâu, cơ nghiệp Lục gia do nàng quản lý, nhà bao việc nàng làm gì có đủ kiên nhẫn mà ngồi gỡ lông giúp chồng mình, chưa kể chồng nàng tráng kiện khỏe mạnh, còn rảnh rỗi ở đó mà so đo với con trai.

Lục lão tướng quân rầu rĩ thở dài một tiếng, kéo tay nàng: "Đừng nhìn nữa, chúng ta xuống dưới đi."

"Làm sao vậy?" Lục lão phu nhân nghi hoặc hỏi. Lục Kiêu đứng bên dưới đang cúi đầu hưởng thụ, trừ khi sau lưng nó có mắt mới có thể phát hiện nàng đang nhìn lén. 

Lục lão tướng quân đánh nát suy nghĩ của vợ mình trong vòng một nốt nhạc: "Nó biết rồi, anh cảm nhận được tinh thần lực của nó."

Lục lão phu nhân nhướng mày, loại chuyện này nàng vẫn rất tin tưởng chồng mình, dù gì tinh thần lực của ông cũng là A+.

"Khi nào có thời gian chúng ta nói nó đánh giá lại mức độ tinh thần lực..." Nàng nghiêng đầu thương lượng với chồng mình.

Lục trạch có tới hai Alpha có mức độ tinh thần lực cường đại cho nên loại sơn cản trở tinh thần lực cũng là loại tiên tiến nhất. Vậy mà Lục Kiêu vẫn có thể cảm nhận được nhất cử nhất động của bọn họ, xem ra tinh thần lực của Lục Kiêu ít nhất có thể xuyên qua 3 tầng lọc, lại còn cố ý khiến cho lão cha mình nhận ra, xem ra tinh thần lực của Lục Kiêu có sự phát triển.

Lục lão tướng quân yên lặng gật gật đầu.

Đoàn phim [Khởi Nguyên] hiện tại phải tạm ngừng quay, phần vì diễn viên chính phải đi phẫu thuật sửa mũi, lại là sửa trên cái đã sửa, thời gian cần thiết để phục hồi phải lâu hơn bình thường một chút, lên hình mới tự nhiên. Lý do còn lại là đạo diễn Langston phải rà soát lại tất cả các thiết bị để đảm bảo an toàn, thời đại này mà còn xảy ra sai sót kỹ thuật là một chuyện không thể chấp nhận được, nếu diễn viên khiếu kiện cũng là một khoản đền bù kếch sù. Đạo diễn gấp như kiến bò trên chảo nóng, đoàn phim ngừng quay ngày nào là hoang phí tinh tệ ngày đó, ngừng quay một tuần là tổn thất một khoản không nhỏ.

Nhưng Lăng Sầm không phải nhà đầu tư, cũng ứ phải đạo diễn nên khi nghe nói được tạm nghỉ, có thêm thời gian ở bên cạnh chồng con, trong lòng cậu vô cùng vui vẻ. Các công việc còn lại cứ giao cho Hailey, làm nhiều sẽ học được nhiều, càng mau trưởng thành.

"Chồng ơi... vừa rồi là cái gì?" Lăng Sầm kinh ngạc, hình như vừa rồi cậu hoa mắt, bỗng nhiên lại nhìn thấy một đoàn lông xù.

"Cái gì?" Lục Kiêu đang gọt táo cho Lăng Sầm, nghe gọi quay đầu nhìn nhưng không có cái gì bất thường.

"Kia..." nhưng Lăng Sầm không nghĩ mình hoa mắt, chỉ vào nôi của Hoa Hồng Nhỏ, nghĩ nghĩ tìm từ, không quá xác định: "Em hình như nhìn thấy thú hình của Hoa Hồng Nhỏ."

Lục Kiêu cũng sửng sốt. Hoa Hồng Nhỏ mới tròn hai tháng, tuy rằng bé con phát triển khỏe mạnh hơn những Alpha khác nhưng theo lẽ thường muốn hóa thú cũng cần thêm một thời gian nữa. Thông thường là từ tháng thứ 3 trở đi. Sao bé con nhà họ lại gấp gáp như vậy? Lục Kiêu cười cười, tò mò hỏi Lăng Sầm: "Hình dáng thế nào? Là một chú lang nhỏ sao?"

Lăng Sầm trừng mắt liếc xéo Lục Kiêu: "Hình thú của anh là lang, bên nhà em gen trội cũng là lang, bé con không là lang chả lẽ là nhân ngư hả?" Hỏi cứ như cậu làm chuyện vi phạm chuẩn mực đạo đức vậy.

Lục Kiêu lúc này mới nhận ra mình đùa không đúng, đạp phải đuôi người yêu rồi, vội giải thích.

"Ta không có ý đó. Ý là màu lông bé con em có thấy được không?" Tuy Lục Kiêu luôn tỏ vẻ Alpha không cần quan tâm màu lông nhưng anh thật sự cũng có chút hồi hộp.

Hai màu đen trắng, phối tốt thì sẽ rất đẹp, phối không tốt thì khả năng nào cũng có thể xảy ra.

Lạc Yên: Ví dụ như con quẻ này (đăng lại cho những bạn chưa coi chương trước đó, vì mình quá tâm đắc em này)

Xấu thấy thương

Lục Kiêu nhắc đến Lăng Sầm mới nhớ tới điều cậu quan tâm nhất, vội vàng nghiêm túc hồi tưởng, một đoàn lông xù xù.

"Hình như là... đen và trắng?" Lăng Sầm lưỡng lự kéo dài âm thanh.

"Ừm, phối thế nào?" Lục Kiêu hồi hộp hỏi dồn.

Lăng Sầm cố gắng đến nhíu chặt mi nhưng chỉ chớp mắt một cái, cậu căn bản là không kịp nhìn rõ.

Thế là hai ba ba trẻ đành bỏ qua lần đầu tiên hóa thú của Hoa Hồng Nhỏ. Nhưng bé con tuổi này sẽ không thể khống chế việc thay đổi hình thái, một khi đã bắt đầu hóa thú chứng tỏ bé con đã chuẩn bị tốt, năng lực sẽ càng ngày càng tăng cường, rất nhanh có lần tiếp theo, thời gian hóa thú sau này cũng sẽ dài hơn, thú hình càng thêm ổn định, cho tới khi bé con có thể tùy ý khống chế.

Xem ra chỉ trong vài ngày tới Hoa Hồng Nhỏ sẽ lại hóa hình.

Lăng Sầm lại bắt đầu khẩn trương, nhiều khi khẩn trương đến mức cậu hỏi ý Lục Kiêu xem có thể xây một góc cầu nguyện nho nhỏ, để thần linh nghe được lời cậu cầu rõ hơn.

...Lục Kiêu không còn lời nào để nói với tiên sinh nhà mình, chờ Lăng Sầm xây xong nhà nguyện chắc Hoa Hồng Nhỏ cũng đã hóa hình thêm mấy lần nữa rồi, có khi đã ổn định hình thú được cả ngày ấy chứ.

"Không phải em nói phải cầu nguyện trước khi sinh vì sau khi đã sinh ra sẽ không có tác dụng nữa sao?" Lục Kiêu lột một quả nho nhét vào miệng Lăng Sầm.

"Ô... Em không biết, biết đâu thành tâm sẽ được chứng thì sao?" Lăng Sầm vừa nhai vừa nói vừa nuốt, ngồi khoanh chân đợi phục vụ nhưng vì mãi nghĩ ngợi nên ăn cũng không biết vị, chồng đút gì ăn đó.

...Được rồi, em nói sao cũng được, Lục Kiêu lười phản bác, đúng là ngay lúc đó anh có hơi hồi hộp nhưng giờ đã trở lại trạng thái tâm bình khí hòa.

Cha mẹ anh cũng nhất trí với anh, Alpha hình dáng gì cũng không quan trọng, lấy năng lực mà đánh giá, nên không cần quá quan tâm nhan sắc, có đẹp hơn cũng không thể dùng để cua Omega đâu.

Vào một buổi chiều muộn, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ một góc trời, Lăng Sầm bế Hoa Hồng Nhỏ, ngồi trong lòng Lục Kiêu trên ghế sô pha, anh từ phía sau ôm trọn hai người. Một gia đình nhỏ ấm áp chính hiệu.

"Chồng ơi..." Lăng Sầm thầm thì với Lục Kiêu, sợ đánh thức bé con.

"Ừm, sao em?" Lục Kiêu đáng hưởng thụ giây phút tĩnh tại cũng thầm thì đáp.

"Em cảm thấy hình như em có hơi chấp nhất quá." Lăng Sầm nói, vừa ôn nhu nhìn Hoa Hồng Nhỏ phấn điêu ngọc mài trong lòng, "Mặc kệ bé con có màu lông gì thì em đều yêu bé, có gì mà phải lo lắng đâu."

Lục Kiêu không đáp, chỉ khẽ cười, vì Lăng Sầm đang cúi nhìn bé con nên lộ ra một đoạn cổ dài trắng nõn, anh dịu dàng khẽ hôn lên đó một cái.

Và ngay tại thời khắc mỹ diệu này, Hoa Hồng Nhỏ đang ngủ say lại không tự chủ được biến hình. Từ một bé con đang muốn bú tay hóa thành một chú sói con lông xù xù.

Lần này thì hai ba ba đã có thể thấy rõ ràng hình thú của bé, giây phút ngỡ ngàng đến không nói nên lời. Vẫn là Lục Kiêu phản ứng trước, ôm Lăng Sầm muốn dỗ dành cậu nhưng Lăng Sầm đã đứng lên, tránh thoát cái ôm của anh, dù tan nát cõi lòng vẫn nhẹ nhàng đặt Hoa Hồng Nhỏ vào lòng anh, thẫn thờ đi lên lầu.

Lục Kiêu bất đắc dĩ cúi đầu nhìn kỹ bé con. Một đôi tai nhọn màu đen, phía trong là lông tơ màu trắng, vành tai màu đen, chính giữa có vài sợi đen, nhìn khá là lập thể và soái khí.

Lưng màu đen đến hai sườn bụng thì chuyển dần sang màu trắng, trước ngực và tứ chi cũng là lông trắng, nói chung lại phối màu hoàn mỹ, là một Alpha cực ngầu. 

Trên mặt thì có lông trắng làm nền, màu đen quanh mắt, đối xứng kéo dài tạo thành một đường cong xinh đẹp, cũng khiến mắt có vẻ dài hơn, không khó để tưởng tượng khi bé con thức giấc mở mắt sẽ là một bé sói con tiêu sái.

Cấu trúc hàm và mũi hoàn mỹ, từ thái dương kéo đến khóe mắt là màu đen nhạt, lót bởi lông trắng, tự tạo thành điểm nhấn tuyệt vời.

Trán là màu đen hơi thẫm nâu bao quanh một dấu ấn hình cỏ ba lá màu trắng, chuyển biến màu sắc thật kỳ diệu và tự nhiên, nhìn vào là biết ngay đây là biểu tượng để nhận biết một bé Husky thuần chủng! Không biết sao thừa hưởng toàn bộ gen của lang sói mà Hoa Hồng Nhỏ có thể thành một Husky thuần chủng, xem ra bé cũng là một nhân tài kiệt xuất.

Lục Kiêu trầm ngâm một lát, vu.ốt ve lông lưng của Hoa Hồng Nhỏ thầm thì: "Ba ba của con vẫn luôn lo lắng con sẽ giống lửng mật, hiện tại xem ra em ấy không cần lo lắng chuyện này nữa rồi."

Mà thật sự nhìn một lúc Lục Kiêu cũng thấy Hoa Hồng Nhỏ nhà mình rất chi là ngầu, càng nhìn phối màu lông càng hài lòng.

Lạc Yên: Đây là hình thú Hoa Hồng Nhỏ nha

Tiểu kịch trường:

Hoa Hồng Nhỏ: Husky không tốt sao? Con đã rất nghiêm túc khi phối hai màu đen trắng để có được bộ lông như hiện tại nha.

Lục lão đại: Rất tốt.

Lạc Yên: mình cảm thấy chương này lại dài đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi