TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ THƯỢNG TƯỚNG

Edit: Lạc Yên

"Biết đâu chừng mai mốt Trác Nghiên cũng sẽ tặng mình một chiếc siêu xe KW. Mình không cần mua bản giới hạn, quá phô trương, lãng phí, bản kinh điển của KW là được rồi." Suy nghĩ trong đầu Holland bắt đầu bay cao bay xa, "Có thể yêu cầu thiết kế riêng, mình muốn thêm một số ẩn văn..."

Có lẽ trong lòng mỗi Alpha kiên cường, dũng cảm đều có một giấc mộng được ăn cơm mềm, được Omega của mình thỉnh thoảng "bao dưỡng", chiều chuộng.

Trác Nghiên ngồi bên cạnh biểu tình hơi cứng ngắt, lông mày cũng đã hơi nhíu lại nhưng Holland còn đang ảo tưởng được Omega nhà mình bao nuôi sau khi cưới hoàn toàn không phát hiện.

Hiện tại Holland đã nghĩ tới biệt thự riêng sau khi cưới dạng gì, bể bơi thiết kế kiểu nào thì Trác Nghiên nhịn không được đành đánh gãy tưởng tượng của hắn.

"Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa."

"Hửm?" Holland ngừng suy nghĩ lung tung, khó hiểu nhìn cậu.

Trác Nghiên nhìn Holland vừa cười vừa gằn từng chữ: "Em sẽ không mua xe thể thao KW bản kinh điển, càng không thiết kế hoa văn ẩn, đúng rồi, còn biệt thự và hồ bơi, em cũng sẽ không mua mấy thứ này tặng anh." Lần đầu tiên cậu thấy được thiết kế bể bơi kỳ dị như vậy.

Holland phanh gấp, xe huyền phù dừng lại giữa đường, hai người bốn mắt im lặng nhìn nhau.

"Mẹ ơi, cứu con, sao vợ con lại biết trong lòng con nghĩ gì."

"Mẹ ơi, cứu con..." Bất đắc dĩ của Trác Nghiên tan đi, buồn cười lặp lại suy nghĩ hiện tại của Holland.

...Cái này hắn phải trả lời làm sao? Phải nói cái gì? Trong đầu Holland bối rối đến trống rỗng.

Trác Nghiên trầm mặc một lúc, quyết tâm nói rõ, bắt đầu thấp giọng nói: "Em không phải người gốc Hoa, đó là sự thật, bởi vì em không phải người nơi này, vì một số chuyện ngoài ý muốn em mới vô tình đến đây, nơi em sống trước đây là một tinh hệ gọi là..."

Holland nghe được một tràng âm tiết, giống như là đang xướng ca, nhưng thật sự không hiểu gì, chần chờ hỏi: "Có nghĩa là gì?"

"Cái tên này hả?" Trác Nghiên suy nghĩ tìm từ, "Phiên dịch ra ngôn ngữ ở đây là "Làn gió nhẹ trong đêm dài."

"Ồ." Holland cũng không nói gì thêm, phát sinh quá nhiều sự tình kỳ lạ, não hắn còn chưa loading được, cũng không có tâm tình hiểu một cái tên gọi kỳ quái.

Trác Nghiên rũ mi che đi bất an trong mắt, lại thử lắng nghe tiếng lòng của Holland. Nhưng thật sự an tĩnh, Holland hiện tại hoàn toàn không nghĩ gì, chỉ ngồi im lặng nhìn cậu.

Trác Nghiên do dự một chút, chân thành nói tiếp: "Bản thân em ở tinh hệ của mình cũng thuộc một chủng tộc ít người, có năng lực nghe được suy nghĩ của người khác, thậm chí suy nghĩ của động vật, mỗi người sẽ có một số năng lực đặc thù khác về linh cảm và tinh thần nhưng đều rất ôn hòa, không có tính công kích." Trác Nghiên chần chờ, giải thích rõ hơn, đôi mắt đen láy, trong suốt nhìn thẳng Holland nói tiếp: "Em nói tất cả với anh, không muốn che giấu bất cứ điều gì bởi vì... em thích anh, thực thích..."

"Ừm... anh còn nguyện ý đưa em đi ăn cơm không?"

Holland không suy nghĩ được gì nhưng vẫn có thể nghe thấy trái tim mình đang đập thình thịch, thình thịch, cảm giác như nó muốn nhảy ra khỏi lồng n.gực, như muốn biểu đạt một cảm xúc mãnh liệt, còn mãnh liệt hơn sự bàng hoàng khi nãy, tay hắn siết chặt vô lăng đến mức đầu ngón tay trắng bệt. Hắn vẫn luôn cảm thấy đối với mỗi mối tình trong quá khứ hắn đều toàn tâm toàn ý, khi trong thời hạn cuộc tình đều rất yêu chiều tình nhân, chỉ cần trong khả năng đều là muốn gì được đó, khi tình cảm qua đi, cũng chia tay trong hòa bình, chưa từng có Omega nào sau khi hẹn hò than phiền gì về hắn. Nhưng ngay giây phút này, hắn lại ý thức được, tình cảm của hắn với người này hoàn toàn khác biệt, không biết khác ở đâu, chỉ biết là rất quan trọng, rất rất quan trọng, không muốn đánh mất, không nỡ bỏ qua.

Holland lựa chọn nghe theo bản năng, chậm rãi gật đầu: "Anh đưa em đi..."

Trác Nghiên mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng gỡ tay trái của Holland khỏi vô lăng, linh hoạt đan mười ngón tay vào nhau, thả lỏng cả người dựa vào lưng ghế.

Holland cũng thả lỏng theo, trong lòng chỉ còn lại cảm giác nhẹ nhàng, cũng mỉm cười nhìn Trác Nghiên, nhấn điều khiển tự động, xe huyền phù lao đi, quấy tung gió bụi hai bên sườn.

Ở nơi đầy nắng gió, đầy cát bụi, khô cằn và thiếu thốn, một điều gì đó đã thay đổi, một tình cảm đã đâm chồi và sinh sôi.

"Cha con sắp về rồi." Lăng Sầm đọc tin nhắn trên đầu cuối thở phào nhẹ nhõm, cậu cùng Hoa Hồng Nhỏ chơi cả ngày hôm nay thật sự tinh bì lực tẫn, còn mệt hơn đóng phim.

Gen cự lang khiến cho sức chịu đựng cùng ý chí của Hoa Hồng Nhỏ rất mạnh mẽ, dù chạy trên mặt đất hay bay trên không trung cũng linh hoạt và bền bỉ. Tuy ở hình người, bé cũng chỉ giống trẻ con bình thường, chỉ có thể nằm phun nước miếng, thổi bong bóng, nhưng ở hình thú bé đã có thể chạy nhảy, cắn xé, cảnh giác, săn mồi, khi bay đã có thể lượn vòng, xoay quanh, những động tác cơ bản đã rất thuần thục. Tinh lực thì cứ như dùng mãi không hết. Ít nhất đối với một Omega như Lăng Sầm, chơi cả ngày với Hoa Hồng Nhỏ khiến cậu mệt muốn chết, mà bé con thì vẫn hăng hái bừng bừng.

"Ngao ô!" Hoa Hồng Nhỏ ngẩng đầu đáp lại ba ba, hưng phấn đến mức lông trên người cũng xõa tung.

Lỗ tai bé khẽ động, bé đã nghe được âm thanh quen thuộc. Một thoáng sau Lăng Sầm cũng nghe được âm thanh gầm rú của siêu xe, liền cúi người muốn bế bé sói lên, cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi đón cha con."

Hoa Hồng Nhỏ lại tránh tay cậu đi, tung tăng chạy trước dẫn đường, đến cửa phòng thì ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Lăng Sầm chờ đợi.

Lăng Sầm buồn cười hỏi: "Muốn ba mở cửa giúp con à?" Vừa nói vừa đẩy cửa phòng ra.

"Ngao ô!" Không biết có phải Hoa Hồng Nhỏ đã có thể nghe hiểu hay không vẫn kêu lên đáp lại, cũng không đi qua cửa mà lao về phía Lăng Sầm, loắn quắn quanh chân cậu khẽ ư ử kêu lên.

Lăng Sầm đã ở với bé con một ngày, lập tức hiểu được bé con muốn gì, ngồi xuống dùng sức bế bé con lên. Xem ra bé con muốn chơi xấu, muốn trêu chọc Lục Kiêu, xem ra bé con hiểu được thật nhiều. Tuy rằng hiểu rõ, trong lòng Lăng Sầm Lục Kiêu luôn ở vị trí số một, vẫn không thể nào từ chối bé con đáng yêu của mình. Liền đáp: "Được rồi, ba ba bế con."

Khi Lục Kiêu mở cửa xe nhìn thấy chính là hình ảnh bạn đời đang đứng trước cửa chính mỉm cười chờ anh, trên tay cậu là bé con lông xù của họ, dưới ánh chiều đỏ rực, rải lên cả nhà bọn họ một tầng ánh vàng ấm áp. Lục Kiêu thấy ấm lòng khôn xiết, đây chính là cuộc sống sinh hoạt mà anh mong ước, hiện tại anh thật sự mãn nguyện.

"Con rất nặng, em thả con xuống đi." Khi Lăng Sầm bế bé con bước đến bên cạnh anh, nhìn cậu đang cố sức ôm bé con đang hạnh phúc xoa tung, đang ngao ô kêu về phía mình thì anh bất đắc dĩ khuyên một câu.

Lăng Sầm cười cười, đặt Hoa Hồng Nhỏ xuống đất, nhẹ giọng thương lượng: "Con tự chơi một hồi được không?"

Không ai xác định chính xác được Hoa Hồng Nhỏ đã hiểu được bao nhiêu nội dung nói chuyện của người lớn, nhưng theo yêu cầu của Lục Kiêu với tất cả mọi người, mọi chuyện đều sẽ dò hỏi ý kiến của bé con, tập cho bé con biết suy nghĩ tự quyết định từ sớm.

Hoa Hồng Nhỏ được đặt xuống đất cũng chỉ kêu lên một tiếng rồi tung tăng chạy đi chơi, hai người giúp việc lập tức chạy theo bé con.

"Hôm nay làm việc có mệt không anh?" Lăng Sầm vừa hỏi vừa lấy xe lăn ở ghế bên, mở ra giúp anh.

"Ta không mệt." Lục Kiêu ôn hòa đáp.

Người giúp việc bước sang, Lục Kiêu mở quyền hạn tạm thời để họ có thể giúp anh lái xe vào gara. Sau đó, anh dịch người sang xe lăn Lăng Sầm đã mở giúp, khẽ gật đầu cảm ơn với người giúp việc. Lăng Sầm tự nhiên đẩy anh vào nhà.

"Em có hầm canh cho anh, buổi tối anh có thể uống một chút. À, tối nay mình sẽ ăn beefsteak..." Lăng Sầm vừa đi vừa bắt đầu tám chuyện cùng anh.

Khóe môi Lục Kiêu mang theo ý cười, kiên nhẫn lắng nghe bạn đời nói về những chuyện sinh hoạt vụn vặt, dầu mắm củi lửa ăn uống...

"À, quên hỏi anh, xe lái có tiện không anh?" Lăng Sầm chợt nhớ ra liền hỏi. Đã rất lâu Lục Kiêu không lái xe huyền phù, cậu không biết kỹ thuật điều khiển của anh còn dư lại được bao nhiêu, liệu có gặp khó khăn gì không.

"Rất tốt." Lục Kiêu cười đáp.

Xe không có chỗ nào không tốt, điều không tốt duy nhất là anh làm việc tại quân bộ, nơi mọi người có nhiều quyền hạn cũng bị kiểm soát nghiêm ngặt. Xe anh vừa lái vào bãi đậu xe quân bộ thì toàn bộ thuế vụ của Lăng Sầm đã bị tra rõ ràng. Tuy bị các đồng nghiệp gắn cho cái tag "ăn cơm mềm" thì anh cũng thấy vui vẻ. Nếu mấy Alpha khác muốn thì cứ thử khiến Omega cho họ "ăn cơm mềm", đi xem có thể hay không, chỉ sợ rằng họ không có bản lĩnh đó. Lục Kiêu lựa chọn không nhớ toàn bộ tài sản của anh đều đã đưa quyền quản lý cho Lăng Sầm, anh chỉ cần biết chỉ có mình mình được Omega tặng cho một món quà siêu chất lượng đã đủ đứng trên toàn bộ Alpha rồi.

Holland cùng Lục Kiêu đúng là không hổ bạn thân cùng mặc chung quần lớn lên, suy nghĩ cũng không khác gì nhau.

"Chồng yêu... anh thật vất vả." Bước vào nhà Lăng Sầm đã quỳ một chân, ôm lấy Lục Kiêu, thân mật hôn lên mặt anh.

"Làm sao vậy em?" Lục Kiêu đột nhiên được bạn đời thân mật hôn hôn, mỉm cười dò hỏi.

"Em cảm thấy anh thực vất vả." Lăng Sầm than vãn, "Em chỉ mới chăm Hoa Hồng Nhỏ một ngày đã thấy mệt muốn chết." Tuy rằng cậu sinh bé con nhưng sau khi nghỉ sinh xong đã vội vàng đi đóng phim. Mọi chuyện trong nhà đến chăm sóc bé con đều do Lục Kiêu một tay lo liệu, lại còn bao nhiêu công tác ở quân bộ, sao có thể không vất vả. Nhà người ta, mấy việc này là của Omega, nhà cậu thì cậu phủi tay để Lục Kiêu bao hết, thỉnh thoảng mới cùng bé con chơi đùa.

"Đây là việc ta nên làm, hơn nữa bé con cũng rất ngoan." Lục Kiêu hiểu ý Lăng Sầm, nhưng không quá để tâm, thậm chí còn thấy cậu hơi kỳ quái. Không phải lúc trước đã giao ước, cậu sinh, anh dưỡng, Lăng Sầm đã vất vả mang thai sinh con cho anh, bé con mang họ anh, lại còn là Alpha, anh chăm sóc dạy dỗ là điều hiển nhiên. Con là của hai người, anh không sinh không chăm chả lẽ chỉ cho bé con một sợi DNA là xong việc?

Giọng điệu đương nhiên của Lục Kiêu làm Lăng Sầm bật cười cảm thán: "Một Alpha tốt như anh, may mà em nhanh tay lẹ mắt hốt về..." Cậu nghĩ lại vẫn đắc ý vô cùng, đúng là cậu số hưởng mới lấy được một người chồng như anh.

Lục Kiêu tâm tình tốt, nắm tay Lăng Sầm kéo cậu sang bên cạnh, bật xe lăn tự động, sóng vai cùng cậu về phòng. Vừa đi Lục Kiêu cũng kể chuyện phát sinh ở quân bộ cho Lăng Sầm nghe, nhắc đến cả tướng quân quân đoàn đệ Tứ cùng lời khuyên của ông.

Lăng Sầm cũng bật cười, sau đó nghĩ lại do dự nói: "Thật ra thì ông ấy rất quan tâm anh, lời ông ấy nói cũng không sai, là do em không suy xét đến tính chất đặc thù công việc của anh, đúng là có hơi phô trương... ừm, một chút."

"Không vấn đề gì." Lục Kiêu thản nhiên đáp, thấy Lăng Sầm còn rối rắm thì nghiêm túc bóp bóp bàn tay cậu nói: "Thật sự không có chuyện gì đâu, chúng ta muốn gì, dù là khiêm tốn hay phô trương, cũng là quyền tự do của chúng ta."

Anh nghiêm túc với công việc của bản thân vì đó là nguyên tắc của anh, nhưng không có nghĩa là anh phải hy sinh cuộc sống riêng chỉ để trở thành một thượng tướng "hợp nhãn" mọi người. Chỉ cần không thẹn với lương tâm, đều không sao cả.

"Dạ." Lăng Sầm ngoan ngoãn đáp. Tuy suy nghĩ của cậu không giống anh nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cậu đồng ý với anh.

Vào phòng, Lăng Sầm rót cho Lục Kiêu một ly trà, đưa cho anh.

Lục Kiêu nhận lấy, từ tốn uống một ngụm. Gần đây Hoa Hồng Nhỏ luôn duy trì hình thú, lại còn lớn nhanh, trong nhà đầy lông tơ thú con. Một ngày người giúp việc phải đi thu dọn dăm ba lần nhưng vì lông vừa mảnh vừa bé nên khó tránh còn sót lại, bé con còn hay bay qua bay lại, lông cũng bay lượn trong không trung, rơi khắp mọi nơi.

Lục Kiêu đã chuẩn bị tâm lý uống nước sẽ có lông nổi lơ lửng, vậy mà uống một ngụm này hoàn toàn không có gì, anh ngạc nhiên giơ ly về phía ánh sáng, cẩn thận quan sát.

"Không cần tìm đâu anh. Em biết anh sắp về nên ra rửa sẵn ly, pha sẵn trà, còn che lại." Lăng Sầm giải thích.

Nước trà thanh mát, hương thơm phiêu đãng, anh cứ nghĩ trà là do người giúp việc chuẩn bị, không nghĩ là do Lăng Sầm tự tay pha cho anh. Vốn dĩ chỉ định uống một ngụm nhuận môi, nhưng khi biết là Lăng Sầm pha, Lục Kiêu liền từ tốn uống cả ly, một giọt cũng không nỡ bỏ sót.

Lăng Sầm cười: "Đừng uống nhiều trà quá, chốc nữa là ăn cơm rồi." Vừa nói vừa nhìn ra cửa, không thấy Hoa Hồng Nhỏ lên tầng theo thì đóng cửa phòng lại. Phải tranh thủ thời gian ở riêng hai người thân mật một chốc.

Lục Kiêu nhìn thấy hành động của cậu cũng hơi buồn cười, cảm giác như ở nhà mà phải lén lút thân mật, cũng là một loại tình thú.

Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu vào phòng ngủ, anh vẫn chưa quá yên tâm về Hoa Hồng Nhỏ, triển khai tinh thần lực tra xét, thấy được bé con đang cùng Manuel chơi đùa trên thảm cỏ ngoài vườn, yên tâm thu hồi tinh thần lực, quay lại thì thấy Lăng Sầm đã bắt đầu cởi nút áo, hàng mi dài hơi rũ xuống, nhẹ giọng thủ thỉ bên tai anh: "Ca ca, em có hơi đói, anh đút em ăn một chút thực phẩm giàu dinh dưỡng đi anh, được không?" Chữ được không nhấn nhá đầy trêu chọc.

Tiểu kịch trường:

Lục lão đại: Nguyện làm cá muối, nằm yên để bạn đời vừa có nhan sắc, vừa có tiền bao dưỡng, lăn qua lăn lại.

Lạc Yên: Chương này chưa check chính tả lẫn câu cú nha, haha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi