Edit: Lạc Yên
Tuy rằng Holland biết Trác Nghiên có một ít năng lực đặc thù như đoán được suy nghĩ của người khác, đây đại để xem như là người có giác quan thứ sáu mạnh hơn người thường một chút nhưng biết trước tương lai gì đó và này nọ, thì ảo lòi quá thể đến mức không thể nào tin được.
Nếu Trác Nghiên thực sự có thể biết trước tương lai, cậu ấy sao có thể ngoài ý muốn rơi vào không gian hỗn loạn mà rơi xuống tinh hệ này, đã biết trước tương lai thì đã có thể tránh đi, không phải sao?
Càng quan trọng hơn là nếu tương lai xuất hiện chuyện ngoài ý muốn hoặc hắn gặp phải chuyện bất trắc, thì ngay từ lần đầu gặp hắn, Trác Nghiên nên lựa chọn tránh xa, không có bất cứ tiếp xúc nào cùng hắn mới đúng chứ.
Hắn không nên tự suy diễn này kia rồi sợ bóng sợ gió, tự dọa chính mình, Holland nhún vai, mà rõ ràng Trác Nghiên cũng không thật sự ám chỉ điều gì, cậu nói chuyện luôn rất thản nhiên, như con người cậu vậy.
Lục Kiêu không biết nội tình, ý nghĩ thoáng qua cũng tự thấy hoang đường, cười nói: "Vậy tôi sẽ gửi quà cưới qua đó để chúc mừng cho hai người."
"Được đó, anh em tốt." Holland cũng cười đáp.
Hắn không thể quay về cử hành một hôn lễ hoành tráng ở Đế Tinh, nghĩ cũng có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ lại, hôn lễ cử hành sớm, đối tượng lại là Trác Nghiên, người ấy sẽ sớm thuộc về mình, tiếc nuối cũng chậm rãi phai nhạt.
Holland hài lòng nói tiếp: "Thật ra hôn lễ ở đây cũng coi như độc lạ, hơn nữa thời tiết nơi đây dạo này tốt lắm, hơn một tháng không xuất hiện bão từ, mức độ phóng xạ cũng ở trong phạm vi bình thường." Nếu ngày hắn thành hôn thời tiết vẫn tiếp tục tốt như vậy thì hắn sẽ càng thêm hài lòng.
Lục Kiêu cũng cười gật đầu, chúc mừng thêm hai câu, định tạm biệt kết thúc cuộc trò chuyện thì đột nhiên khựng lại, nhíu mày trầm giọng hỏi lại: "Khi nãy cậu vừa nói gì?" Trong thanh âm ẩn chứa nghi hoặc thâm trầm.
Holland mờ mịt nhớ xem mình vừa nói gì, lặp lại một lần nữa.
Lục Kiêu nhíu mày càng chặt, khép mắt suy tư chốc lát, bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ mình cần tra lại một số tư liệu, sẽ liên hệ với cậu sau."
Holland cũng không ý thức được trong lời nói của mình có chỗ nào có vấn đề nhưng thái độ của Lục Kiêu lại khiến hắn cảm thấy không đúng, Lục Kiêu không phải người thích nói lời vô nghĩa, anh nói cần tra lại thì có nghĩa là anh chưa chắc chắn, vậy thì hắn chỉ có thể chờ. Holland đáp ứng một tiếng, trầm mặc kết thúc cuộc gọi.
"Chồng ơi, sao vậy anh?" Lăng Sầm nằm trên đùi anh, hơi ngẩng đầu lên, lo lắng hỏi.
Lục Kiêu dịu dàng xoa xoa một bên má của cậu, yên lặng lắc đầu: "Em tự nghỉ ngơi một lúc nhé..." Ta có vài thứ cần phải tra cứu thêm.
Lăng Sầm ngoan ngoãn dạ một tiếng, đứng dậy giúp Lục Kiêu mở xe lăn, sau đó đẩy anh vào thư phòng, rồi trở ra, khép cửa để anh có thể tập trung làm việc.
Lăng Sầm cũng trở về phòng, loay hoay làm này làm kia hồi lâu, lại gọi cho Hailey sắp xếp công việc thời gian tiếp theo, xác nhận việc chấp nhận làm đại ngôn cho Vaal với cô nàng, chỉ giới hạn trong khoảng trang sức nhẫn, cùng một số điều kiện liên quan, đồng ý cho bên đó đưa tin cậu cùng Lục Kiêu sử dụng cặp nhẫn kinh điển làm nhẫn cưới để PR. Mà đúng là vì cậu với Lục Kiêu, kiểu nhẫn của hai người đã được Vaal nâng trở thành kiểu nhẫn kinh điển.
Hailey thông báo về lịch trình quay phim, cũng gửi lịch trình sang đầu cuối cho Lăng Sầm.
Lăng Sầm nằm nghiêng ngả không có hình tượng trên sô pha, chán đến chết đáp lại một tiếng, thấy mọi chuyện đã xong thì tạm biệt cúp máy. Nhìn ra ngoài cửa sổ đã là chiều muộn, hoàng hôn phủ một tầng ánh sáng đỏ rực một góc trời. Cậu lười nhác ngồi dậy, chậm chạp mang dép lê, muốn đi xem chồng cậu đang làm gì...
"Chồng yêu... Anh không sao chứ?" Lăng Sầm đứng ở của thư phòng, ló đầu vào nhìn thấy cảm xúc Lục Kiêu không đúng cho lắm, hơi lo lắng vội hỏi.
Bình thường chồng cậu rất biết che giấu cảm xúc tiêu cực, còn bản thân cậu khi ở bên Lục Kiêu yêu anh đến u mê, lại quá mức tin tưởng, ỷ lại hoàn toàn vào anh nên đầu óc càng ngày càng chậm chạp.
"Không có việc gì." Lục Kiêu thấy Lăng Sầm nhanh chóng mỉm cười với cậu.
... Cười khó coi vậy còn không bằng giữ mặt nghiêm, Lăng Sầm thoáng nghĩ khi nhìn thấy nụ cười giả trân của Lục Kiêu, nhưng không có nói ra, chỉ bước về phía anh. Lục Kiêu vội tắt màn hình giả lập nhưng Lăng Sầm cũng đã kịp nhìn thấy hình ảnh phía trên. Là trùng tộc.
"Anh xem cái này làm gì? Không phải anh nói một khoảng thời gian rất lâu nữa bọn chúng sẽ không quay lại sao?" Tim Lăng Sầm đập hụt một nhịp, hơi hoảng hốt nhẹ giọng hỏi.
Mỗi một lần Trùng tộc tấn công, Liên Bang phải trả giá đại giới mới có thể đánh lui. Mấy vạn quân nhân Liên Bang phải hy sinh tính mạng để bảo hộ lãnh thổ Liên Bang, nhân dân Liên Bang, chồng cậu cũng là một người được xem như khá may mắn trong số đó, nhặt về được một mạng thương tàn.
Lăng Sầm không hoảng hốt lâu lắm, hơi nhíu mày tự hỏi: "Không đúng, đây không phải là Trùng tộc bình thường..." Cậu đã nhìn thấy hình ảnh ghê tởm này ở đâu đó.
Lục Kiêu thấy Lăng Sầm bất an cố gắng suy nghĩ cũng vội nắm lấy tay cậu, dụ dỗ đánh lạc hướng: "Em không cần nghĩ mấy chuyện này, thật sự không có gì đâu, ta đưa em xuống lầu, cũng đã đến giờ ăn tối rồi."
"Em nhớ ra rồi." Lăng Sầm không để ý tới Lục Kiêu, vẫn im lặng cố gắng suy nghĩ, đột nhiên quay sang bắt lấy tay Lục Kiêu, nhìn vào mắt anh. Lục Kiêu hơi khựng lại, khẽ nhíu mày tránh ánh mắt cậu. "Đây chính là nữ hoàng Trùng tộc." Là một trong những hình ảnh ký ức cậu nhìn thấy trong lĩnh vực tinh thần của Lục Kiêu.
"Sao anh lại muốn xem mấy cái này?" Lăng Sầm lo lắng cực độ trong lòng, tim đập như trống đánh nhưng mở miệng lại rất dịu dàng, nhẹ giọng hỏi Lục Kiêu.
So với bất cứ ai, Lục Kiêu là người duy nhất đối diện Nữ hoàng Trùng tộc, có thể xem là người có nhiều hiểu biết nhất về Nữ hoàng Trùng tộc, chắc chắn anh sẽ không vô cớ xem lại những tư liệu này.
Lục Kiêu trầm mặc một lát, nhấn tắt toàn bộ tài liệu, từ tốn tìm từ nói: "Nữ hoàng trùng tộc cũng không phải từ khi sinh ra đã là nữ hoàng, mà là một nhóm Trùng tộc mới sinh mạnh mẽ nhất được tuyển chọn, đặc biệt nuôi dưỡng, sau đó trải qua chém giết tranh đấu, con nào chiến thắng sẽ được xưng là nữ hoàng Trùng tộc. Lúc trước ta giúp thượng tướng quân đoàn Đệ Nhị Napas xem xét tư liệu và xin hỗ trợ, tuy hắn không có bất cứ chứng cứ gì... Nhưng hiện tại, ta càng tin tưởng hắn đúng."
Ngoài giá trị vũ lực cao, số lượng đông đúc thì trí tuệ Trùng tộc không cao. Quá trình dựng dục và bồi dưỡng nữ hoàng trùng tộc chủ yếu dựa vào hoàn cảnh tự nhiên, đại để như hoàn cảnh của bên Holland. Có khả năng Trùng tộc đã có nữ hoàng mới.
"Không phải bên các anh vẫn luôn giám thị vấn đề này hả?" Lăng Sầm vòng tay ôm vai Lục Kiêu, ôn nhu hỏi.
Có lẽ bóng ma tâm lý của Lục Kiêu quá nặng, có khả năng chỉ chút gió thổi có lay cũng đã tự dọa chính mình.
Lục Kiêu lắc đầu, phủ tay mình lên tay Lăng Sầm, chần chừ nói: "Đây cũng là điều khiến ta không thế hiểu được... Có thể ta cần nghiên cứu thêm, nhưng vẫn cứ nên báo cáo lên trước."
Sau trận chiến trước Trùng tộc tổn thất thảm thiết, tan tác bỏ trốn, bên bọn họ cũng lắp đặt hàng loạt thiết bị hiện đại, nếu thượng tướng Napas phỏng đoán chính xác, vậy làm sao Trùng tộc có thể tránh thoát tất cả rà soát, kiểm tra gắt gao của họ, dựng dục được một Nữ hoàng mới.
Lục Kiêu cũng có chút nghi ngờ có phải bản thân quá nhạy cảm hay không nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng, sử dụng quyền hạn của bản thân xin công hàm điều tra việc này. Đồng thời cũng thông báo cho đại tướng quân đoàn Đệ Tứ và cha mình để xin ý kiến.
Thông báo cuối cùng là gửi đến cho Holland, yêu cầu điều tra và gửi báo cáo chi tiết về tình hình bên đó. Khi Holland nhận được thông báo, trên mặt viết rõ một câu: "cậu là đang muốn chỉnh tôi đúng hông?" Nhưng vẫn đáp ứng, bắt đầu chỉ huy cấp dưới điều tra.
"Holland không tin." Lăng Sầm hiểu được biểu tình của Holland, một bên mát xa da đầu và thái dương giúp Lục Kiêu thư giãn, một bên nhỏ giọng nói.
"Ta cũng không tin..." Lục Kiêu cười khổ đáp. "Chứng cứ" thật sự quá ít, tất cả chỉ là phỏng đoán, hơn nữa anh cũng không muốn tin.
Lăng Sầm than nhẹ một tiếng, không nói gì thêm, so với bất cứ ai cậu càng mong đây chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, tự dọa mình của chồng cậu.
Nếu là sự thật, chồng cậu là quân nhân, chắc chăn sẽ theo lệnh điều động tham chiến. Lăng Sầm tự thấy Lục Kiêu đã vì Liên Bang làm quá nhiều, nếu lại có chiến tranh, nếu anh lại còn phải lên tiền tuyến... Với tình huống thân thể của Lục Kiêu, nếu có gì đột biến, cậu có khả năng mất đi anh. Những lời này Lăng Sầm chỉ âm thầm nghĩ đến mà hãi hùng, một chữ cũng không dám nói ra, tựa như nói ra sẽ miệng quạ đen thành sự thật. Cậu chỉ có thể im lặng, chăm chú hết sức mát xa cho Lục Kiêu.
Thật ra Lục Kiêu cũng biết Lăng Sầm đang nghĩ gì, biết nỗi lo của cậu nhưng... Nếu sự tình thật sự xảy ra đến nông nỗi ấy, anh vẫn phải thực hiện nghĩa vụ của mình. Không chỉ riêng anh mà biết bao quân nhân khác, kể cả cha anh, cũng vậy.
Lăng Sầm hít sâu một hơi, thu liễm cảm xúc, cười nói: "Được rồi, không cần buồn lo vô cớ, đến đâu tính đến đó, nha anh."
Lục Kiêu gật đầu đồng ý, hiện tại khi chưa có gì xảy ra, nghĩ nhiều hơn cũng vô ích.
Không khí trên bàn cơm tối cũng trầm lặng hơn mọi khi một chút. Trước giờ cơm Lục Kiêu đã nhận được phê duyệt cho phép điều tra toàn diện từ quân bộ, không nói kinh nghiệm và uy vọng của riêng bản thân anh, thêm thành tích sau cuộc chiến với nhóm hải tặc Liên Minh tự do Dunkey năm trước, anh vẫn khá có tiếng nói ở quân bộ, yêu cầu của anh đã được thông qua, chỉ cần đợi công hàm gửi đi các nơi liên quan.
Lăng Sầm đã điều chỉnh xong cảm xúc, ở bên cạnh chồng mình mỗi giây phút đều là hạnh phúc, cậu sẽ quý trọng, sẽ không để lo lắng vô cớ ảnh hưởng tâm trạng hai người.
Hoa Hồng Nhỏ lại có ý đồ nhảy lên bàn ăn, Lăng Sầm vội ôm bé con lại, giữ bé ngồi lại trên ghế riêng của bé.
"Bảo bối, con có thể ngoan ngoãn ngồi đây không? Bé ngoan sẽ không đứng trên bàn." Lăng Sầm cười cười thương lượng cùng Hoa Hồng Nhỏ.
"Ngao ô!" Bé sói tru một tiếng đáp lại, thanh âm toàn ý xấu làm nũng.
Cảm xúc của Lục Kiêu cũng đã khôi phục, nghe vậy hừ lạnh một tiếng liếc mắt nhìn Hoa Hồng Nhỏ, hơi nhếch miệng cười với bé.
Con cho rằng mình vẫn giống trước kia là tiểu bảo bối nhỏ xinh manh manh trong lòng ba ba còn à? Tuy hình thể không lớn hơn nhiều nhưng lông đã thay hoàn toàn từ lông tơ sang lông mao, chứng tỏ thời kỳ ấu tể đã qua, bắt đầu lớn rồi. Chắc chắn con sẽ không còn được nâng niu như trước nữa. Lục Kiêu trong lòng thầm cười nhạo con mình.
Lăng Sầm thì vẫn đang ôn tồn dỗ dành bé: "Ngoan ngoãn ngồi đây ăn cơm cùng ông bà nha, bé cưng."
Hoa Hồng Nhỏ được ba ba vuốt lưng sung sướng nheo mắt hưởng thụ. Khi người giúp việc bưng bát ăn chuyên dụng của bé con đến, bé sói đặt hai chân trước lên bàn, vươn người "táp táp táp" liế.m thức ăn trong bát. Nhanh chóng ăn xong khẩu phần của mình, lại còn ăn cả đồ ăn tráng miệng mới mỹ mãn nhảy sang ghế Lăng Sầm, vui vẻ kêu lên một tiếng, dang rộng hai cánh muốn bao lấy Lăng Sầm ở bên trong. Lăng Sầm bật cười vì sự đáng yêu này, cũng dang tay cố sức ôm bé lên. Hoa Hồng Nhỏ lại nặng thêm rồi.
Lục lão tướng quân và Lục lão phu nhân cũng bị sự đáng yêu của bé con thu hút, tạm quên chuyện trùng tộc, từ ái mỉm cười nhìn bé con làm trò.
"Kết quả thế nào hả anh?" Một tối muộn mấy ngày sau, sau khi cho Hoa Hồng Nhỏ đi ngủ, Lăng Sầm vào thư phòng tìm Lục Kiêu, cẩn thận dò hỏi.
Biểu tình Lục Kiêu có vẻ buông lỏng hơn, mỉm cười: "Có lẽ là ta nghĩ nhiều." Tuy vẫn còn một số ít tra xét chưa hoàn thành nhưng đa số kết quả nhận được cho đến lúc này vẫn không có gì bất thường.
Lăng Sầm nghe vậy cũng thở phào trong lòng, nở nụ cười yên tâm, rốt cuộc có thể thổ lộ suy nghĩ thật của mình.
"Lục Kiêu, em không muốn anh lại lên tiền tuyến."
Lục Kiêu không vội chen lời dò hỏi lý do, chỉ yên lặng đợi Lăng Sầm nói tiếp, "Anh có em... còn có Hoa Hồng Nhỏ, anh cũng không muốn đi, đúng không anh?"
"Ừm..." Lục Kiêu đáp lời, đúng là sâu trong nội tâm, anh cũng nghĩ như vậy.
Lăng Sầm cười cười, nghiêng đầu ôn nhu hôn nhẹ lên má Lục Kiêu, nhỏ giọng thầm thì: "Đừng rời xa em..."
Tuy Lăng Sầm cố gắng không nghĩ nhiều nhưng mấy ngày gần đây, cậu liên tục thấy ác mộng. Hiện tại quân bộ đưa ra kết luận, cuối cùng cậu cùng có thể an tâm ngủ ngon.
Là người kề cận bên gối, làm sao Lục Kiêu có thể không biết, cũng không vạch trần vợ mình, chỉ lẳng lặng ôm cậu kéo vào lòng mình, hai người ôm nhau một lát mới đổi đề tài: "Quay thử kết thúc rồi phải không em? Em quyết định ký hợp đồng à?"
"Dạ..." Lăng Sầm tâm tình tốt, cười rất là tươi, "Ký trước một season, nếu muốn quay tiếp sẽ lại gia hạn theo từng quý."
Trailer, khảo sát và quá trình quay thử khá tốt, phản hồi từ khán giả cũng rất khả quan, bên phía đài truyền hình quyết định chính thức bắt đầu dự án phim này, liền cũng Lăng Sầm ký hợp đồng. Cậu cũng vui vẻ nhận lời. Cậu đã sớm muốn chuyển công việc chính về Đế Tinh, đây xem như là một khởi đầu không tồi.
"Khi nào em vào đoàn phim?" Lục Kiêu chuyên nghiệp hỏi.
Lăng Sầm liền cười chọc anh: "Đoàn nào mà vào hả anh?" Nói là trêu chọc nhưng giọng điệu không có nhiều ý trêu ghẹo lắm, chủ yếu là ý cười nhiều hơn. "Em quay ở Đế Tinh, sáng đi quay, chiều về nhà, đi làm rồi tan tầm giống anh vậy, có khi thời gian của em còn linh hoạt hơn anh nữa ó."
"Ừm... Tầm nửa giờ chạy xe là đến nơi, thời gian quay phim khoảng 1 tháng, vừa quay vừa biên tập, trong thời gian một quý là sẽ hoàn tất một season." Mấy cái ước tính này là cậu căn cứ kinh nghiệm kiếp trước tính ra, kiếp này đã lâu rồi cậu không có quay phim truyền hình.
Lục Kiêu gật gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Lăng Sầm đổi tư thế, khóa ngồi trên đùi, vòng hai tay qua cổ, cười nhẹ bên tai anh có chút kh.iêu gợi: "Chồng ơi, mấy nay anh đã quá nhọc lòng suy nghĩ... Vừa lúc, quân bộ cũng đã có kết luận, chúng ta có nên chúc mừng một chút hay không đây?" Một tay còn tắt tài liệu giả lập trên đầu cuối cá nhân của Lục Kiêu.
Lục Kiêu vui vẻ mỉm cười, hai bàn tay to ôm lấy eo nhỏ của Lăng Sầm, hơi thở thơm tho vừa ấm vừa ẩm của bạn đời phả vào bên cổ anh, âm thanh lại càng dụ hoặc mê người, một Alpha có năng lực như anh sao có thể từ chối. Bàn tay bắt đầu chui vào trong áo, nhẹ nhàng vu.ốt ve bỗng khựng lại trong giây lát.
"...Hửm?" Lăng Sầm vừa định rên lên cũng dừng lại, một âm mũi đầy bất mãn bật ra mang ý dò hỏi.
Lục Kiêu lúng túng: "Thuốc R3Z lần trước ta tiêm đã đến kỳ. Em đợi một lát, ta tiêm thêm một mũi đã."
"... Để em đi lấy, để ở đâu?... Anh vào phòng ngủ trước, đợi em đi." Động tác của Lục Kiêu không tiện, vẫn là để cậu lấy nhanh hơn.
"Có lẽ, ở ngăn trữ thuốc lạnh." Vốn dĩ hôm đó Lục Kiêu đã định tiêm R3Z, lại bị sự kiện trùng tộc chen ngang làm anh quên mất, cũng không nhớ rõ thuốc lấy ra đã để ở đâu.
Lăng Sầm tìm một vòng lại không tìm thấy, bất đắc dĩ quay về phòng.
"Không có sao?" Lục Kiêu thấy Lăng Sầm không tìm được, ngồi dậy muốn rời giường lại bị Lăng Sầm đè lại, sau đó lại khóa ngồi lên đùi anh, vênh mặt nói:
"Không có liền không có, anh cho rằng mình là quán quân bắn súng hay sao mà lo bắn phát nào trúng phát đó?" Cậu còn nhớ mấy tháng đầu của hai người cậu đợi mãi cũng không có bé con.
Lục Kiêu không nhịn được bật cười thành tiếng. Lăng Sầm hơi bĩu môi bắt đầu cởi nút áo của anh, Lục Kiêu lại giữ tay cậu lại. Làm việc này, Alpha như anh tất nhiên là sung sướng, nhưng sung sướng xong rồi sao, vất vả sau đó hoàn toàn không liên quan gì đến anh, công việc sinh hoạt đều không ảnh hưởng vì Omega của anh phải là người gánh tất cả. Tính từ thời điểm sinh Hoa Hồng Nhỏ đến nay, khoảng thời gian vẫn còn quá ngắn, anh không nỡ để cậu vất vả.
Lăng Sầm buồn bực đẩy Lục Kiêu nằm dài ra, gác đầu trên ngực trần của Lục Kiêu, ngón tay cũng xoay tròn trên ngực anh, bắt đầu than vãn: "Sao anh cứ suy nghĩ nhiều vậy làm chi, suy nghĩ luôn cả phần của Omega... Ngẫm lại Hoa Hồng Nhỏ đi, chúng ta nỗ lực bao lâu bé con mới nguyện ý xuất hiện?"
Nói rồi lại khẽ hôn xuống cơ ngực Lục Kiêu, môi thật nóng thật mềm.
Ngay sau đó Lục Kiêu cảm giác được đầu lưỡi nhỏ ẩm ướt của cậu bắt đầu du tẩu chậm rãi chạm vào một điểm nào đó. Suy nghĩ của anh bắt đầu thỏa hiệp, Lăng Sầm nói cũng đúng, tỷ lệ sinh dục của dân cư Liên Bang khá thấp, thời gian trung bình để có một đứa trẻ là 10 năm, không thể vì hai người phá lệ như kỳ tích nhanh chóng có được Hoa Hồng Nhỏ lại xem kỳ tích thành chuyện bình thường.
Lăng Sầm nhìn biểu tình biết Lục Kiêu đã xiêu lòng, bắt đầu đùa dai dùng lưỡi khiêu khích càng thêm lớn mật từ hai điểm nhô lên chạy xuống tận điểm lõm xuống, thấy anh bắt đầu động tìn.h hơn thì dừng lại nhìn anh cười, tới khi anh lộ ra chút thanh tỉnh lại càng thêm nhu tình quấn lên, lời âu yếm như không cần tiền tuôn ra một cách đầy ái muội, môi lưỡi lại càng không ngừng dây dưa, từng nụ hôn như mưa xuân phủ xuống khắp người Lục Kiêu, lại như đốt lên đốm đốm lửa đỏ trên toàn thân anh. Đến khi Lục Kiêu gần như mất khống chế giành một phần quyền chủ động, hai tay to giữ lấy eo nhỏ lên xuống không ngừng lại dài lâu.
Có lẽ đến tận khi như lời Lăng Sầm từng nói cơ bụng luyện ra, đùi thon eo nhỏ, sau đó đám cơ đó gần như tiêu hết sạch cơ năng, mỏi nhừ như chạy bộ 30km, hai người mới thỏa mãn dừng lại.
Nằm trong vòng tay Lục Kiêu vừa th.ở dốc vừa thỉnh thoảng lại nhẹ hôn hôn, Lăng Sầm lười biếng hỏi:
"Chồng ngày mai vẫn đi làm ở quân bộ hả?"
Lục Kiêu hiểu được Lăng Sầm nghe được chút tin tức, tuy rằng không biết cậu nghe được từ đâu, vẫn vừa xoa eo cho cậu vừa thành thật trả lời: "Không phải... Ngày mai ta đi tiếp nhận một tiểu đội nhỏ. Là từ quân đoàn Đệ tam trước đây điều động đến, có rất nhiều thuộc hạ cũ của ta."
Lần điều động này cũng không bảo mật, chỉ là chưa công bố chính thức ra ngoài, sớm muộn gì cũng công khai, nói trước với Lăng Sầm cũng không sao.
Lăng Sầm nhẹ đáp một tiếng, lông mi dài cong vút hơi rũ xuống. Tuy kết quả điều tra về trùng tộc cho thấy mọi thứ đều bình thường, bên ngoài cũng sóng yên biển lặng nhưng Liên Bang cũng có một vài hành động dự phòng cho mọi tình huống.
Lăng Sầm không nói gì, biểu tình trên mặt cũng trấn định nhưng trong lòng lại bắt đầu xoay chuyển.
Lục Kiêu siết tay ôm chặt Lăng Sầm hơn, nhỏ giọng nói: "Ta ở đây."
Tiểu kịch trường:
Hoa Hồng Nhỏ: Con muốn làm anh hai...