Edit: Lạc Yên
Quãng thời gian này Lăng Sầm nôn nghén khá nghiêm trọng, mỗi lần nôn đều nôn đến tái mặt, tinh thần theo đó cũng không được tốt lắm, vì vậy Lục Kiêu mới lo lắng tìm y sư cho cậu.
Một tay Lăng Sầm ôm lấy bụng nhỏ trong đầu suy nghĩ mình rõ ràng là một Omega đang mang thai, càng không cần nói đến chuyện cậu là bạn đời của Lục Kiêu, thế mà Lâm Hào dám quấy rối cậu, tên này bao lâu chưa thấy Omega đến nỗi có bộ dáng đói đến mức ăn quàng.
Lăng Sầm tự cảm thấy năng lực lý giải của bản thân mình không đủ để hiểu phương thức tư duy "cát không" của Lâm Hào.
"Cậu đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!" Lâm Hào trầm giọng uy hiếp, sắc mặt cũng sầm xuống, âm trầm khiến người khác sợ hãi.
Lăng Sầm thì không có sợ, cậu chỉ tự nhiên thấy quen quen, có cảm giác Déjà vu mãnh liệt, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, người từng nói câu này với cậu là Morris. Khi đó hắn nói với cậu câu này, sau đó cho người tiêm cho cậu một liều thuốc điều chỉnh chất ức chế, nếu không phải lúc đó Carl và Manuel kịp thời đến, chỉ sợ...
Nhớ đến ngày hôm đó, Lăng Sầm lại ẩn ẩn cảm thấy mấy khớp ngón tay đau nhói.
Lâm Hào thấy Lăng Sầm ngây người, dần lộ ra ý cười, lại bắt đầu cái tư duy "cát không" của hắn. Tỷ như Lăng Sầm đã phải vì cuộc hôn nhân này mà nhẫn nại rất nhiều, tính cách phó.ng đãng mà phải cố ý giả bộ chung tình, mỗi lần tiếp xúc với Lục Kiêu sẽ rất ghê tởm nhưng lại phải làm ra vẻ hạnh phúc, quyến luyến không muốn rời xa. Bây giờ có hắn đến "cứu vớt" cậu, cậu tất nhiên không thể ngay lập tức sà vào vòng tay hắn, phải có thời gian ỡm ờ cho phải lẽ. Giờ xem như cũng qua bước ỡm ờ rồi đúng không? Chỉ cần hắn chủ động thêm chút nữa...
Trong lòng hắn xoa hai tay, nóng lòng muốn ôm Lăng Sầm một cái. Vụng trộm lúc nào cũng thú vị hơn, giống như ăn vụng thì bao giờ cũng ngon hơn vậy, huống chi còn vụng trộm với một mỹ nhân như Lăng Sầm.
Lăng Sầm nhìn người ốm nhom trước mắt hơi dang rộng hai tay, mặt mang d.âm ý lao về phía mình, thật sự là khác xa một trời một vực với chồng mình. Cậu ghê tởm lui lại một bước, cầm lấy khay bánh trên bàn bếp nhét vào ngực Lâm Hào.
Lâm Hào bị khay bánh chặn lại hơi khó hiểu.
"Em họ giúp tôi đặt vào lò nướng nhé, cám ơn cậu, tôi có việc đi trước." Lăng Sầm bình thản nói xong xoay người rời đi. Với người ngoài, Lăng Sầm không ngại cho đối phương biết tay nhưng người này lại có một tầng quan hệ với Lục lão phu nhân, làm to chuyện thì ai cũng mất mặt.
Lăng Sầm tìm cớ để có thể êm xuôi rời đi, Lâm Hào lại không chịu buông tha. Hắn chửi tục một tiếng, đặt lại khay bánh xuống bàn liền muốn cường ngạnh giữ Lăng Sầm lại. Liền tính hiện tại chưa thể khiến Lăng Sầm thuận theo thì cũng phải chiếm tiện nghi một chút, mỹ nhân cỡ này không xơ múi được gì thì thật đáng tiếc.
Chưa kể Lăng Sầm có một bộ dáng quá mức câu nhân, dù cậu có dám cáo trạng hắn với Lục Kiêu, với tính cách lạnh nhạt của anh họ, có lẽ cũng sẽ mặc kệ Lăng Sầm thôi.
Lại nói còn có mẹ hắn đang ở cạnh Lục lão phu nhân, mẹ nhất định sẽ bênh vực cho hắn, Lăng Sầm đến cùng cũng chỉ là một người ngoài, lời nói của cậu chưa chắc các nàng đã tin.
Lăng Sầm tức giận đến mức muốn cho Lâm Hào một cái quật qua vai nhưng cố kỵ Điềm Điềm trong bụng đành phải cố kìm chế, đã vậy còn bị ngăn lại, Lăng Sầm nhíu mày, thật sự sắp cạn hết kiên nhẫn.
Bỗng nhiên, Lâm Hào cứng ngắt người.
Lăng Sầm ngẩng đầu lên, liền thở phào một hơi, hai bước lướt qua Lâm Hào, nhanh chóng đi đến đứng sau lưng Lục Kiêu.
Lâm Hào quay lưng lại nhìn, biểu tình lúc này của Lăng Sầm hoàn toàn nhu thuận, không còn lạnh nhạt cau có, cả cơ thể thả lỏng, tựa như toàn tâm toàn ý tin tưởng người phía trước, thậm chí là quyến luyến không muốn rời xa, chính là bộ dáng an tâm khi có được chỗ dựa vững chắc.
Khi Lục Kiêu đến đây vừa lúc thấy một màn Lâm Hào cường ngạnh muốn ngăn Omega của anh lại, mà Lăng Sầm trên mặt tràn đầy chán ghét và thiếu kiên nhẫn, không cần hỏi rõ ngọn nguồn, Lục Kiêu chỉ hơi nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Lăng Sầm:
"Em về phòng đi thôi."
"Dạ vâng." Lăng Sầm bây giờ mới hiểu vì sao khi nãy Lục Kiêu lại muốn cậu đi khỏi phòng khách. Xem ra anh đã biết Lâm Hào là một quỷ sắc chuyển thế, Lăng Sầm không dám không nghe lời chồng mình nữa, đúng là cãi chồng núi đè. Cậu vừa định đi, lại không yên tâm cúi người hỏi nhỏ bên tai anh: "Có cần em gọi mấy bảo an vào đây giúp anh không?"
Lục Kiêu bật cười: "Không cần, em cứ về phòng là được." Trong nụ cười này đến cuối lộ rõ ý khinh miệt, chỉ có khi nói chuyện với Lăng Sầm mới ôn hòa hơn.
Lăng Sầm bây giờ mới thật sự nhìn thẳng đánh giá Lâm Hào, người ốm quắc như khỉ khô, đến nỗi xương sườn cũng hơi nhô ra, tứ chi nhỏ gầy, loại người này, Lục Kiêu chỉ cần một tay là có thể giải quyết như bóp ch.ết một chú gà con. Lăng Sầm thấy mình đúng là lo hão, yên tâm đi về phòng, trầm ngâm một chút, còn khóa trái cửa phòng.
Lâm Hào thấy Lăng Sầm không chút lưu luyến cao ngạo rời đi, khóe môi nhịn không được hơi run rẩy, con hát đúng là vô tình vô nghĩa, được sủng mà kiêu, mấy từ này hôm nay hắn mới hiểu rõ, hèn nào mẹ cho phép hắn tùy ý chơi đùa nhưng không cho phép rước một minh tinh về nhà, hóa ra nguyên nhân là đây. Lăng Sầm đúng là đồ hai mặt. Đối mặt với hắn bày ra bộ dáng ghê tởm buồn nôn, lời nói cũng không chút khách sáo, vừa gặp anh họ liền thay đổi thành một người vừa hiền lành, vừa ngoan ngoan, trăm thuận ngàn theo, khó trách có thể dỗ anh họ hắn vui vẻ, nghe lời.
Lâm Hào trong lòng mắng Lăng Sầm không ngớt, cũng khinh bỉ cậu một tràng, khi nhìn đến ánh nhìn của Lục Kiêu thì thân thể cứng đờ, theo bản năng thấy sợ hãi...
"Anh... anh họ, việc này anh không nên trách em, là cậu ta quấn lấy em." Lâm Hào vừa mở miệng là bắt đầu bịa chuyện, Lục Kiêu tin cũng được, không tin cũng được, dù gì cũng không có chứng cứ. Chưa kể có mẹ ở đây, còn có Lâm gia ở sau lưng, mẹ sẽ bênh vực hắn.
Có bản lĩnh thì nhà họ Lục để Lăng Sầm đứng ra chỉ thẳng mặt nói hắn quấy rối tìn.h dục cậu, dù gì Lăng Sầm mới là một Omega, nói ra loại chuyện này thì mất mặt là Lăng Sầm và Lục gia, hắn là một Alpha, chuyện này chỉ là tô thêm một nét trên hành trình phong lưu của hắn.
Lục Kiêu lười nhiều lời với thể loại thiểu năng này, hơi cao giọng gọi: "Dì Trần."
Lâm Hào giật bắn mình, lo lắng vô cùng, rất sợ Lục Kiêu muốn làm lớn chuyện thì một nữ Beta trung niên với khuôn mặt chất phác chạy chậm sang: "Làm sao vậy thiếu gia?"
Lục Kiêu chỉ về phía khay bánh đặt trên bàn nói: "Khi nãy Lăng Sầm đang làm bánh, em ấy mới làm được một nửa, dì giúp em ấy làm tiếp và đặt vào lò nướng được không?"
Dì Trần đã làm ở Lục gia rất nhiều năm, vừa vào bếp đã thấy không khí giương cung bạt kiếm quỷ dị của hai Alpha, nhưng dì vẫn cứ ôn hòa mỉm cười đáp: "Được, chuyện nhỏ, cứ giao cho dì."
Lục Kiêu gật đầu với dì, nói lời cảm ơn rồi xoay xe lăn trở lại phòng khách.
Lâm Hào lúc này lộ ra vẻ mặt vui mừng, thầm nghĩ, anh họ của hắn sau khi bị thương rốt cuộc cũng không còn cuồng vọng tự đại như xưa, cũng tự nhận thức bản thân là một kẻ tàn tật, làm việc còn biết nể mặt mũi người khác, tự chừa đường lui cho mình.
Trong lòng lại có hơi tiếc hận, quả nhiên hắn suy đoán không sai, Lục Kiêu xác thật không có để chuyện của Lăng Sầm trong lòng, biết vậy khi nãy hắn nhanh tay hơn một chút có lẽ đã chiếm được thêm chút tiện nghi.
Ở phòng khách, Lục lão phu nhân vẫn còn đang bị em dâu nói nhiều làm cho phiền muốn chết, nhưng vẫn phải tao nhã cùng người ta nói mấy chuyện tào lao thiếu não trên trời dưới đất.
"Lục Kiêu, không phải con nói con lên lầu nhìn Lăng Sầm à? Tình huống nó thế nào?" Có còn buồn nôn không? Lục lão phu nhân nhìn thấy Lục Kiêu, vội hỏi.
Thời gian ở lâu, nàng quan tâm Lăng Sầm không còn chỉ là vì Lăng Sầm mang con của Lục Kiêu, cháu của nàng, mà nàng thật sự coi Lăng Sầm thành con của mình. Tuy nếu đứng trước nguy hiểm, buộc phải chọn một trong hai thì nàng vẫn chọn bảo hộ con mình, nhưng đối với sinh hoạt thường ngày, nàng nguyện ý yêu thương, giữ gìn Lăng Sầm.
"Vẫn ổn." Lục Kiêu đáp. Tự mình đẩy xe lăn đến bên cạnh Lục lão phu nhân, ở bên tai nàng thì thầm mấy câu.
"Tốt tốt..." Nụ cười trên mặt Lục lão phu nhân vẫn ôn hòa như cũ, từ đầu đến khi nghe Lục Kiêu nói xong cũng không thay đổi.
Lâm Hào đã đoán được Lục Kiêu nói cái gì, sợ đến mức bắt đầu run rẩy tại chỗ. Ông ngoại của hắn ngồi đối diện, nhìn thấy tất cả. Vị Beta này nhìn xong vẫn cứ hờ hững như cũ, đối với con gái của mình, ông đã hoàn toàn thất vọng từ lâu, đối với cháu ngoại càng là chả có chút chờ mong gì.
Vị mợ ngồi một bên thì không lưu ý đến biến hóa của những người xung quanh trong phòng khách, chỉ không hài lòng cau mày. Khi nãy người lớn còn đang ngồi nói chuyện, Lục Kiêu là con cháu lại đòi đi chăm sóc cho Omega của mình. Chưa bao lâu trở lại lại bắt đầu thầm thì to nhỏ với mẹ, có chuyện gì mờ ám mà còn sợ người khác nghe thấy phải dấu dấu diếm diếm. Đúng là không có chút lễ phép nào.
"Khụ khụ." Vị mợ Omega làm bộ ho hai tiếng, muốn bày ra bộ dáng người lớn, thẳng eo dạy dỗ Lục Kiêu hai câu. Mình vừa giúp chuyện lớn cho Lục gia, dạy dỗ Lục Kiêu mấy câu cũng không có ai dám nói gì.
"Em dâu, em làm sao vậy?" Lục lão phu nhân nhanh chóng quan tâm, "Có phải đi đường mệt nhọc khiến thân thể không thoải mái, nếu không thoải mái thì nhanh về nhà nghỉ ngơi đi thôi."
Nói rồi lập tức nhấn liên lạc trên đầu cuối, giọng quản gia lập tức vang lên: "Thưa bà."
"Ông giúp tôi gọi tài xế lái xe huyền phù đến phòng khách để đưa Lâm phu nhân và Lâm thiếu gia trở về." Lục lão phu nhân nhanh chóng phân phó.
"Khụ... tôi." Lần này thì Omega thật sự bị nghẹn, không hiểu sao đột nhiên bị đuổi khách.
"Em dâu, em đừng gấp, có thời gian chị sẽ tự mình về Lâm gia thăm em." Lục lão phu nhân nhấn mạnh hai chữ "tự mình", lại nghiêng đầu ôn hòa cười với Lâm Hào.
Lâm Hào như bị xối nước đá, lạnh ngắt từ đầu tới chân, vội vã rũ đầu, không dám nhìn nàng.
Lúc hắn sinh ra đời, Lục lão phu nhân đã gả tới Lục gia. Nhưng những người giúp việc lâu năm, không ai không nhớ nàng. Chưa kể ông bà hắn cũng thường xuyên nhắc đến nàng, một Omega nhìn có vẻ dịu dàng nhưng là người nói một không hai, vô cùng quyết đoán.
Vị mợ Omega và Lâm Hào bị khách khí tiễn đi, vị y sư Beta vẫn bình tĩnh ngồi ở phòng khách uống trà.
"Xin lỗi ngài, làm ngài chê cười rồi." Trò khôi hài hạ màn, Lục lão phu nhân tự tay rót trà mới cho mời ông lão.
Y sư Beta cười khổ lắc đầu: "Không có gì, ta cũng không biết vì sao nó lại trở thành bộ dáng hiện tại." Ông trầm ngâm một lát lại nói tiếp: "Nếu bạn đời của Lục thượng tướng vẫn không thoải mái, lần sau mọi người có thể trực tiếp đến tìm tôi." Ý nói không cần phải nhờ vả qua con gái ông. Nói rồi ông đưa thông tin liên lạc hiện tại của mình ở Đế Tinh cho Lục lão phu nhân.
Lục lão phu nhân cũng chân thành nói: "Trong nhà có chút chuyện, hôm nay liền không giữ ngài thêm nữa, chờ tôi xử lý tốt, thân thể con dâu khỏe hơn, tôi nhất định đưa bọn trẻ sang nhà ngài cảm tạ."
Lão Beta hiểu, từ ái cười, theo lão quản gia dẫn đường đi ra ngoài, lại được quản gia cung kính tiễn lên xe huyền phù.
Đến khi tất cả người ngoài đều đi hết, sắc mặt của Lục lão phu nhân mới tối sầm lại.
"Mẹ thật sự không thể tin được Lâm gia lại có thể sinh ra một đứa con cháu như Lâm Hào." Nhân phẩm thối nát, lại còn không biết hối cải, muốn quấy rối đến cả người thân họ hàng, chị dâu của anh họ cũng có thể ngấp nghé.
"Cũng trách con với Lăng Sầm, con nói Lăng Sầm lên lầu liền cho rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra, không nghĩ đến em ấy lại muốn xuống bếp làm bánh, mới gặp phải Lâm Hào." Lục Kiêu bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh biết mẹ mình là một người coi trọng mặt mũi, lần này xảy ra chuyện như vậy, khác gì vứt thể diện của nàng lên đất dẫm. Anh sợ mẹ mình tức đến nghẹn, vội nhận một phần trách nhiệm.
"Cái này sao có thể trách Lăng Sầm?" Lục lão phu nhân giận điên là thật nhưng nàng không có giận mất lý trí, nhanh chóng phản bác. Người ta nói ngàn ngày làm tặc chứ sao có thể ngàn ngày phòng cướp. Lăng Sầm xinh đẹp nhưng xinh đẹp cũng là một tội lỗi hay sao?
"Ở Đế tinh có bao nhiêu châu báu xinh đẹp, chả lẽ vì chúng đẹp chúng ta có quyền trộm chúng đem về nhà?" Lục lão phu nhân khinh thường nói. Chưa kể, nói ra cũng có một tầng quan hệ thân thích, Lăng Sầm sao có thể cả đời không đụng mặt Lâm Hào.
"Việc này cũng trách mẹ, chỉ vì mặt mũi, biết rõ hôm nay mợ con muốn đưa Lâm Hào tới lại không có nói rõ tính cách và chuyện xấu của Lâm Hào lúc trước." Lục lão phu nhân thở dài, đúng là khéo quá hóa vụng, muốn giữ chút mặt mũi cho Lâm gia, cuối cùng bây giờ càng gặp chuyện đáng mất mặt hơn, nàng cảm thấy mặt nóng như mới bị ăn hai tát.
Ở trong chính nhà của nàng còn để con dâu bị người khác mạo phạm, mà cái người khác đó chính là cháu ruột của nàng, con trai của em trai ruột của nàng, em trai nàng hiện đang là gia chủ của Lâm gia nên Lâm Hào chính là con cháu dòng chính Lâm gia.
Nghĩ đến đây lại như bị ăn thêm hai cái tát. Lục lão phu nhân hối hận vô cùng, sớm biết có chuyện như vậy nàng đã chả cần quan tâm mấy cái lễ tiết quy củ, trực tiếp bỏ qua quan hệ thân thích, tìm đến ông thông gia bên kia. Bây giờ lễ tiết quy củ đâu không thấy, vô duyên vô cớ có một đống phiền toái, dẫm phải một thân nước bẩn.
"Con đi lên đi, an ủi Lăng Sầm một chút, nó xuống bếp chắc chắn là muốn làm đồ ăn cho con, ai mà nghĩ xuống bếp trong nhà còn có thể xảy ra chuyện kỳ quái như này." Lục lão phu nhân cũng hiểu tính Lăng Sầm.
Ngón tay nàng gõ không ngừng lên tay vịn sô pha, nghiêm túc nói: "Để mẹ nhắn cha con tranh thủ về sớm, chúng ta tự mình sang "thăm" Lâm gia bên kia."
Lục lão phu nhân hận đến ngứa cả răng. Lâm Hào dám làm ra chuyện này là nghĩ tát rớt răng bọn họ, còn muốn bọn họ tự mình nuốt cả răng lẫn máu sao? Liền nghĩ mấy chuyện ghê tởm không đáng nhắc đến này thì không ai dám so đo sao?
"Con đi cùng mẹ." Lục Kiêu đề nghị.
"Không cần." Lục lão phu nhân lắc đầu, chuyện này, nàng và lão Lục nên đứng ra giải quyết.
Lục Kiêu cũng không nói thêm, vừa lúc bánh quy đã nướng xong, dì Trần mang ra, Lục Kiêu nhận lấy đĩa bánh, mở tự động của xe lăn trở về phòng.
"Mở cửa..." Lục Kiêu ấn tay vịn mới phát hiện cửa khóa trong, đành phải gõ cửa.
Lăng Sầm đang nằm trên giường, nghe giọng anh mới lệt quệt dép lê bước ra mở cửa.
"Thế nào rồi anh? Anh không có đánh nhau với hắn chứ?" Lăng Sầm hơi lo lắng hỏi.
Lục Kiêu buồn cười: "Ta vì sao phải đánh nhau với hắn?" Vũ lực là hạ sách. Lăng Sầm là bạn đời hợp pháp của anh, được Liên Bang công nhân, Lâm Hào dám chọc đến Lăng Sầm, khi Lăng Sầm không đồng ý còn muốn cưỡng bách, vậy Lâm Hào nên chuẩn bị tốt tinh thần gánh vác lửa giận của Lục gia.
"Đột nhiên hắn đến tìm em, thật không biết hắn nghĩ cái gì trong đầu mà lại sáp qua." Lăng Sầm bĩu môi. Nhớ đến Lâm Hào mỏ chuột tai khỉ, bộ dáng ốm đói như một con sắc quỷ, chỗ nào so được với dáng vẻ bình tĩnh, ổn trọng, đường hoàng của chồng cậu chứ. Cậu cho dù có mù cũng không nhìn trúng một người như vậy.
"Ta biết." Lục Kiêu an ủi nói.
"Anh đem bánh quy lên luôn à? Em mới định làm một ít bánh quy cho anh, chả biết hắn từ chỗ nào xông tới." Lúc này Lăng Sầm mới chú ý tới đĩa bánh trong tay Lục Kiêu, nhớ đến Lâm Hào khi đó chạm vào mình, ghê tởm đến da gà da vịt nổi đầy người, oán giận liên tục với Lục Kiêu. Nếu không phải Lục Kiêu đúng lúc đến, cậu muốn thoát thân chắc lại tốn thêm ít thời gian.
Lục Kiêu dịu dàng trấn an: "Ta biết... là ta không tốt."
Lạc Yên: Mọi người hỏi mình đi Cam có vui không hả? Hì hì, được đi chơi là vui rồi, vui nhất là mình đặt tour, mà hai vợ chồng mình trẻ nhất đoàn, xung quanh toàn mấy cô chú về hưu, nhưng mấy cô chú còn xung hơn tụi trẻ bọn mình, ca hát chơi đùa suốt hành trình, thật là nhiều năng lượng, tài năng và kiến thức, rất đáng nể. Bên Cam có một cái bất tiện là tiền xài cả đô, ria và việt, xong đổi lộn tùng phèo, nhiều khi không biết đưa bao nhiêu là đủ, họ thối tiền vậy là đủ chưa nữa. Đền đài bên đó thì đẹp và kỳ vĩ lắm, đúng là ngưỡng mộ không biết sao người xưa có thể xây dựng được. Tiếc là hiện giờ hoàng cung vẫn đóng cửa chưa tham quan được, chùa vàng chùa bạc cũng chưa tham quan được. Đồ ăn cũng khá dễ ăn, món Việt, món Thái, món Cam, món Trung. Lúc từ Cam về xe bọn mình đi cửa khẩu Samat chứ không đi Mộc Bài, xong chú tài xế chạy lộn vô rừng, mém tí ở là ở lại Cam khỏi về rồi. Người Cam thì khá chất phác, người Việt bên đó cũng nhiều. Lối sống bên đó tương đối thong thả, nghe nói ng ta chỉ cần kiếm tiền đủ sống một ngày là họ về, không ráng làm thêm, đất đai mấy vùng ven cũng bỏ hoang không trồng trọt, bên đó nuôi nhiều bò, mà bò đặc biệt ốm nhom. Tụi mình có đi thăm Biển Hồ, coi người Việt sống trên đó. Mà số sao mà đi Hà Giang thì mưa tuyết, vừa đi thuyền ra biển hồ thì giông bão, đúng là hành trình sóng gió trên Biển Hồ. Túm lại thì đây là một chuyến đi khá thú vị, theo nhiều loại cảm nhận.