TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ THƯỢNG TƯỚNG

Edit: Lạc Yên

Lục lão phu nhân nhìn qua kính chiếu hậu thấy Lăng Sầm đang yên lặng nắm lấy tay Lục Kiêu, trong lòng cảm thán một câu. Con dâu của nàng đúng là không gì không làm được. So với con dâu của nhà Anna, con dâu nàng tốt hơn gấp trăm lần. Nếu nói, lúc đầu nàng cảm thấy hài lòng với con dâu của mình thì bây giờ phải chuyển thành vô cùng yêu quý rồi.

Xe huyền phù nhanh chóng đến bệnh viện. Nhìn Lục lão phu nhân bước xuống xe, Lăng Sầm nhanh nhẹn bật diện mạo giả lập rồi quay sang trấn an Lục Kiêu:

“Không sao đâu anh, dù thế nào em vẫn sẽ luôn bên cạnh anh.”

Lục Kiêu nắm chặt tay Lăng Sầm im lặng gật đầu.

Bệnh án của Lục Kiêu đã có sẵn ở bệnh viện Hạo Hồ. Chuyên gia của Liên Bang Ike xem qua một lượt rồi yêu cầu tiến hành kiểm tra thêm một lần nữa bằng các thiết bị do họ mang sang. Lục lão phu nhân và Lăng Sầm được mời ra khỏi phòng kiểm tra.

Lăng Sầm do dự. Cậu không yên tâm trạng thái của Lục Kiêu. Từ khi bước chân vào bệnh viện cậu cảm thấy cả người anh như một cây cung đang bị kéo căng hết mức, cảm giác bài xích rất mãnh liệt nhưng bị đè nén lại.

“Tôi có thể ở lại không…?” Lăng Sầm quay sang bác sĩ dò hỏi.

“Không cần, người nhà của người bệnh cứ ra ngoài chờ, rất nhanh sẽ kiểm tra xong.” Bác sĩ giọng điệu bình thản như đã trải qua sự việc giống vậy hàng trăm lần.

Lăng Sầm nhíu mày, định nói thêm nhưng Lục Kiêu lắc đầu: “Em ra ngoài chờ ta đi.”

Đã rất nhiều lần đối diện với các chuyên gia đầu ngành, ở các bệnh viện lẫn ở nhà riêng, kết quả hết lần này đến lần khác không có gì thay đổi, chỉ mang lại cảm giác thất vọng ngày càng sâu sắc khiến Lục Kiêu sinh ra cảm giác bài xích khám bệnh. Anh cảm thấy như mỗi lần câu trả lời chỉ có thể là ‘xin lỗi’, thêm ánh mắt thương hại, khiến anh càng ngày càng cảm thấy nặng nề và tuyệt vọng. Nhưng lần này đi cùng anh có Lăng Sầm, nhìn thấy cậu khẩn trương lo lắng, tâm trạng treo lơ lửng của Lục Kiêu kỳ diệu mà đáp xuống, trong lòng chỉ cảm thấy thản nhiên.

“Dạ.” Lăng Sầm đáp lời. Không tình nguyện mà theo Lục lão phu nhân bước ra ngoài chờ.

Cửa phòng đóng lại, Lăng Sầm ở bên ngoài khẩn trương đi qua đi lại.

“Lăng Sầm, con tới đây ngồi đi.” Lục lão phu nhân nhìn Lăng Sầm đi đi lại lại 5 phút đồng hồ cảm thấy choáng váng hết cả đầu óc liền gọi cậu.

Lăng Sầm lúc này mới nhận ra mình có phần thái quá, hổ thẹn nhìn nàng cười cười, bước đến ngồi xuống cạnh nàng. Hạo Hồ là bệnh viện của Lục gia nên có chuẩn bị phòng nghỉ riêng cho người Lục gia, nhưng hai người đều không định qua đó.

Ở trước mặt Lục lão phu nhân, Lăng Sầm luôn rất câu nệ. Theo lý thuyết, Lục lão phu nhân là mẹ của Lục Kiêu, lại đối xử với cậu rất tốt, bản thân cậu lại không có mẹ, quan hệ của họ lẽ ra phải thân thiết mới đúng. Nhưng Lăng Sầm vẫn luôn cảm giác cách biệt đẳng cấp, thêm nỗi hổ thẹn của kiếp trước khiến Lăng Sầm không dám thân cận với nàng. Ngồi cùng ghế vẫn giữ một khoảng cách, lưng thẳng, nghiêm trang, ngón tay vì bức bối mà gõ nhẹ lên đầu gối.

“Không sao đâu con. Đây chỉ là kiểm tra bên ngoài, không có xâm nhập vào bên trong cơ thể, con không cần lo lắng quá.” Lục lão phu nhân bình tĩnh trấn an cậu. Từ khi Lục Kiêu bệnh đến giờ, lần nào cũng một tay nàng an bài nên tuy vẫn có lo lắng nhưng không còn quá khẩn trương như Lăng Sầm.

“Dạ vâng, con biết rồi.” Lăng Sầm ngoan ngoãn đáp. Nhưng khẩn trương thì vẫn cứ khẩn trương thôi.

Lục lão phu nhân cũng hiểu nên bất lực thở dài. Nàng cũng không cảm thấy Lăng Sầm lo lắng thái quá cho Lục Kiêu là làm mất lễ nghi, Lăng Sầm không phải người trong giới quý tộc, lễ nghi lại phải rèn luyện từ nhỏ, giờ Lăng Sầm đã lớn, thói quen đã hình thành, không cần thiết phải ép buộc Lăng Sầm vào khuôn đúc, mang lên một dáng vẻ Lục phu nhân đủ tiêu chuẩn. Điều này đối với Lăng Sầm thực sự quá khó. Nhưng mất cái này thì được cái khác, Lục gia tìm được một người toàn tâm toàn ý với Lục Kiêu, lại giúp Lục Kiêu dần dần khôi phục, như vậy còn tốt hơn lễ nghi gấp trăm lần. Bất cứ ai nhìn vào cũng có thể nhận ra tình cảm Lăng Sầm dành cho Lục Kiêu là vô cùng sâu đậm, như vậy là đủ để Lục lão phu nhân thỏa mãn rồi, nhân sinh đâu có ai thập toàn thập mỹ. Lễ nghi thì từ từ, khi nào cần xã giao quý tộc học cũng không muộn, nàng cảm thấy Lăng Sầm cũng thông tuệ, học chắc cũng nhanh thôi.

“Lăng Sầm à.”

“Dạ, thưa mẹ?”

“Chút nữa, khi có kết quả kiểm tra… Nếu là một kết quả không lý tưởng, con… có thể đừng thất vọng trước mặt Lục Kiêu…” Nàng không muốn lại khiến Lục Kiêu khổ sở, khó khăn lắm mới tốt lên một chút.

“Dạ, mẹ yên tâm, con biết nên làm thế nào.” Lăng Sầm hiểu ý của Lục lão phu nhân. Nhớ lại kiếp trước, đến tận 3 năm sau sức khỏe của Lục Kiêu cũng không hề cải thiện, trạng thái tinh thần thì lại càng ngày càng suy nhược. Cậu khi nãy ở nhà nghe tin, lại nhớ đến sự phát triển khoa học kỹ thuật của Liên Bang Ike mà bị mong đợi chiếm hết cả đầu óc, giờ nghe Lục lão phu nhân nói cậu mới bình tĩnh lại. Quả thật, nào có dễ dàng như vậy. Lăng Sầm cắn nhẹ môi, trong lòng toàn là chua xót….

“Con cũng không cần quá bi quan, biết đâu sẽ có kết quả tốt.” Thấy Lăng Sầm đáp ứng nhưng dáng vẻ thì vẫn ũ rủ như một đóa diên vĩ trong mưa thì đành an ủi thêm một câu.

“Dạ.” Lăng Sầm cố gắng thu liễm, gượng cười với nàng.

Dù còn một tia hy vọng thì cậu cùng Lục Kiêu cũng sẽ cố gắng bắt lấy. Tinh tế mênh mông, sớm muộn gì cũng có cách.

“Không nói cái này nữa, con quay phim thế nào rồi?” Lục lão phu nhân thuận miệng đổi đề tài.

“Dạ, đã quay tới đoạn kết, đạo diễn khá coi trọng mấy cảnh cuối này nên có khả năng còn cần một khoảng thời gian nữa mới quay xong.”

“Ừ.” Lục lão phu nhân nghe vậy thì hứng thú hỏi tiếp. “Con quay xong bộ phim điện ảnh này sẽ có ngày nghỉ chứ? Con định an bài thế nào?”

Lăng Sầm cũng biết ý tưởng của Lục lão phu nhân.

“Dạ, có ngày nghỉ, lúc đó con sẽ về nhà, được ở bên Lục Kiêu là kỳ nghỉ tốt nhất đối với con.”

“Ai nha, con ngoan.” Lục lão phu nhân nghe thì rất hài lòng, thời gian gần gũi càng nhiều thì nàng mới nhanh mới có cháu bế. “Không thì con cùng Lục Kiêu ra ngoài chơi đi, để ta nói với nó, có kỳ nghỉ sao lại ru rú ở nhà làm chi, phải tranh thủ đi chơi đây đó.”

Lăng Sầm lắc đầu, đáy mắt lại đầy ý cười.

“Dạ, chờ khi con bắt đầu nghỉ rồi sắp xếp cũng được, cứ nghe theo ý của anh ấy, con thế nào cũng được.”

Lục lão phu nhân cười thỏa mãn. Nàng vẫn không hiểu tại sao khi đối mặt với mình Lăng Sầm vẫn luôn khách khí, còn có chút khẩn trương. Nhưng mọi chuyện thì luôn chu toàn, mỗi tuần đều gọi điện hỏi thăm, mỗi lần đến đâu đều có gửi đặc sản về cho nàng. Diện mạo thì đẹp đẽ lại còn yêu thương con nàng hết lòng. Tuy xuất thân có chút kém nhưng tính cách và cách đối nhân xử thế khá tốt.

Lục lão phu nhân tìm đề tài nói chuyện để giúp Lăng Sầm phân tán chú ý, nhưng cậu càng nói thì càng phân tâm. Cuối cùng nàng đành bất đắc dĩ im lặng, Lăng Sầm vậy mà cũng không nhận ra, chỉ chăm chú nhìn vào cánh cửa tận đến khi Lục Kiêu đi ra.

“Anh cảm thấy thế nào?” Lăng Sầm vừa thấy Lục Kiêu đã vội vàng đến đẩy xe lăn, cũng không quan tâm kết quả, chỉ muốn biết cảm xúc của anh.

“Cũng ổn.” Lục Kiêu đáp.

Lăng Sầm nghe thấy lời này thì an tâm phần nào. Nếu không phải xung quanh nhiều người thì cậu đã ôm anh mà hôn một cái rồi. Lục Kiêu kháng cự đối với bệnh viện đến mức nào cậu cũng hiểu, vậy mà hôm nay anh chịu khắc phục áp lực, chủ động đến bệnh viện kiểm tra, đại biểu cho một bước tiến trong tâm lý của anh, không cần biết kết quả thế nào, cậu đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Lục lão phu nhân thì bình thản đến nói chuyện với các chuyên gia của Liên Bang Ike.

“Bác sĩ, tình huống của con tôi thế nào? Chúng ta có thể vào phòng họp nói chuyện được không?” Nói rồi hơi nghiêng người làm động tác mời.

“Có lẽ… không cần thiết.” Vị bác sĩ hơi ấp úng, nhớ đến thân phận Lục Kiêu thì nói thêm:

“Cũng được, các vị cứ đến đó trước, tôi đi lấy các kết quả và gọi đồng sự của tôi đến.”

Trong lòng Lăng Sầm chùng xuống. Ý tứ của bác sĩ cậu cũng đoán được đại khái. Nhìn sang Lục lão phu nhân thấy nàng vẫn điềm tĩnh đáp lời như không có gì xảy ra.

Ba người vào phòng họp ngồi đợi một lúc thì năm chuyên gia của Liên Bang Ike đến giao lưu lần này bước vào.

Lăng Sầm bất tri bất giác nắm lấy tay Lục Kiêu, dù tự nhủ bản thân bình tĩnh thì tay cậu vẫn cứ khẽ run.

Các bác sĩ thấy thần sắc của Lăng Sầm thì kêu khổ trong lòng, do dự mới hỏi:

“Vị này là..?”

Bọn họ cần đảm bảo bảo mật thông tin bệnh nhân. Lục lão phu nhân thì họ đã rõ thân phận, chỉ có thanh niên trẻ tuổi lạ mặt này họ không biết có quan hệ thế nào với người bệnh.

“Tôi là bạn đời của anh ấy.” Lăng Sầm lập tức đáp.

Mỗi lần thấy Lăng Sầm thừa nhận thân phận với người ngoài, Lục Kiêu đều cảm thấy rất vui, vì cậu thật sự không ngại khi ở bên anh.

Lục Kiêu cũng gật đầu xác nhận, các bác sĩ không còn gì thắc mắc nên nói thẳng.

“Chúng tôi thực xin lỗi… Chúng tôi đã cẩn thận xem xét tình huống của tướng quân, cũng đã hội chẩn qua nhưng…”

Lăng Sầm đột nhiên không muốn nghe tiếp… Tay nắm tay Lục Kiêu lại siết chặt hơn một chút.

“Xin thứ lỗi, chúng tôi cũng không có cách nào.”

Ánh mắt thương cảm lại quét về phía Lục Kiêu. Họ cảm thấy chắc anh thà hy sinh thân mình trên chiến trường còn đỡ khổ sở hơn hiện tại.

Lăng Sầm vừa nhìn thấy đã nghiêng người che trước mặt anh. Tức giận mà trừng mấy vị chuyên gia này một cái. Cậu cũng biết họ không có ác ý, chỉ là thói quen nghề nghiệp nhưng vẫn tức giận không thôi. Chồng cậu không cần sự thương hại của bất cứ ai.

Lục Kiêu nhìn thấy hết các hành động của Lăng Sầm, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, lại cũng thấy ấm áp trong lòng, vội đem cậu kéo lại.

“Được rồi, em ngồi đi.” Anh cười với cậu một cái trấn an.

Sau đó mới bình tĩnh quay sang các bác sĩ.

“Cảm ơn các vị, hội chẩn vất vả rồi.”

Lục lão phu nhân cũng thở dài trong lòng, mỉm cười lễ độ đứng lên vươn tay tiếp lời:

“Đúng vậy, chân thành cảm ơn các vị đã hỗ trợ.”

Nói rồi bắt tay cảm ơn từng người.

“Thật ra, tôi có một ý tưởng.” Một vị bác sĩ trẻ tuổi nhất đột nhiên lên tiếng. Hắn chỉ là một y sư trung cấp, chưa có quyền lên tiếng ở đây, nhưng hắn là chuyên viên kỹ thuật nên cũng theo đến.

“Mời ngài nói.” Lục lão phu nhân cùng Lăng Sầm đồng thời đáp.

“Về tình hình của Lục thượng tướng, tôi có một lý luận.” Bác sĩ trẻ cũng hơi đắn đo. “Có lẽ chúng ta có thể lợi dụng tinh thần lực.” Nói rồi bác sĩ nói ra một thiết bị sử dụng tinh thần lực để phụ trợ di chuyển.

Hai người nghe xong lại thấy có chút mơ hồ.

“Lời ngài nói,…. là quá mức lý tưởng hóa rồi, mức độ tinh thần lực của Lục Kiêu gần như tốt nhất Liên Bang, là S+, đã là đỉnh rồi, làm sao có thể đột phá thêm được nữa?”

Theo lý thuyết của bác sĩ, tinh thần lực thông qua dụng cụ sẽ chuyển hóa thành các sợi thần kinh, thay thế cho các vị trí tổn thương trong cột sống của Lục Kiêu, thông qua điều khiển tinh thần lực, Lục Kiêu có thể điều khiển hai chân mình chuyển động. Có lẽ giống như điều khiển cơ giáp, chỉ là phải chuyển hóa, và vì cơ thể con người thì phức tạp hơn cơ giáp nên cần lực tinh thần rất cao. (Chỗ này chém nhé.)

Lục lão phu nhân cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của Lăng Sầm. Ý tưởng này quá ‘lớn mật’.

“Đây đúng là một dự án chúng tôi đang nghiên cứu, cũng chưa hoàn thiện.” Bác sĩ cũng đáp lời.

Ở Liên Bang Ike, thiết bị hỗ trợ đã ra đời. Ví dụ một bộ phận nào đó mất đi 50% cơ năng, thiết bị chuyển hóa tinh thần lực gánh vác 50% còn lại. Nhưng Lục Kiêu bị tổn thương cột sống quá nặng, đến 90% thần kinh đã hủy hoại, lượng thay thế thật sự quá lớn nên cách này cũng không khả thi.

“Vâng, cảm ơn sự trợ giúp của các ngài.” Lăng Sầm đã hiểu ý của bác sĩ, hơi suy sụp đáp lời.

Lục lão phu nhân vẫn đạm nhiên mà tiễn các bác sĩ rời di.

“Chúng ta đi thôi em.” Lục Kiêu thấy Lăng Sầm vẫn còn đang ngơ ngác thì săn sóc gọi cậu.

“Dạ.” Quả thật cậu không thể tiếp tục ở lại căn phòng đầy áp lực này. “Mẹ, con cùng Lục Kiêu đi trước, chúng con đợi mẹ ở dưới.”

Lục lão phu nhân gật đầu, nàng muốn trao đổi thêm vài chuyện với lãnh đạo bệnh viện nữa. Lăng Sầm quay lại cám ơn các bác sĩ lần nữa, đẩy xe đưa Lục Kiêu đi.

“Em đừng buồn.” Lục Kiêu nắm lấy tay cậu đang đặt trên vai anh.

“Dạ.” Lăng Sầm rầu rĩ đáp. Cậu mới nãy còn hứa với mẹ vậy mà không làm được, lúc đầu đã cố gắng khắc chế, nhưng khi Lục Kiêu nhìn cậu đầy an ủi, thì không nhịn được. Cậu nghe chẩn đoán của bác sĩ mà cảm thấy nặng nề, ngột ngạt đến không thở nổi, không hiểu sau Lục Kiêu vẫn có thể bình tĩnh như vậy.

Lục Kiêu thì đang nghĩ cách là cho Lăng Sầm vui lên, anh đối với kết quả như vậy cũng đã quen, cũng không thấy quá thất vọng. Trên đường ra xe huyền phù, hai người đi đang qua vườn hoa bệnh viện, quyết định dừng ở đây chờ Lục lão phu nhân.

Lăng Sầm ở bên Lục Kiêu im lặng không nói lời nào.

“Không có việc gì đâu em.”

Lăng Sầm cúi người ôm lấy anh thổn thức:

“Em sẽ luôn ở bên anh, cho dù thế nào đi nữa, chúng ta cứ từ từ, sớm muộn gì cũng sẽ có biện pháp khác.”

“Ta biết.” Lục Kiêu vững vàng đáp lời.

Lăng Sầm cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại. Cậu chỉ đi cùng anh có một lần đã cảm thấy chịu không nổi. Nghe mẹ nói chuyện như vậy đã xảy ra mấy chục lần rồi, làm sao chồng cậu có thể chịu được, cậu thương anh đến chết mất thôi.

“Nếu, ta chỉ nói nếu như, ta cả đời cũng không thể tốt hơn… em… chúng ta phải làm sao đây?” Lăng Sầm còn trẻ như vậy, cậu có thể vĩnh viễn chịu được sao?

Lăng Sầm vừa nghe thì giật mình, vội quỳ xuống, đưa hai tay vuốt ve mặt nạ bạc, tựa như mơn trớn chính khuôn mặt anh vậy, rồi kéo anh ôm vào lòng.

“Làm sao là làm sao? Chẳng phải trước đây đã nói rồi sao? Em sẽ nhanh chóng chuyển đổi hình tượng, chúng ta công bố tin kết hôn, sau đó công việc cũng đã không bận rộn như giờ, có thể ở bên anh nhiều hơn, rồi chúng ta cùng sinh con, nuôi con…”

Lục Kiêu bất lực lắc đầu, có thể cùng bên anh như thế thật tốt, nhưng thời gian đằng đẵng, nếu một ngày cậu hết kiên nhẫn với anh thì phải làm sao.

Lăng Sầm như đoán được suy nghĩ tự ti của anh, nhẹ hôn lên mặt nạ của anh một cái:

“Anh đừng nghĩ nhiều, em là thích anh của hiện tại, nếu anh có thể khôi phục, tất nhiên là em sẽ rất vui, nhưng nếu không thể phục hồi, thì vẫn là anh hôm nay, là người em yêu thương…”

“Ừm.”Lục Kiêu trầm giọng đáp ứng. Chỉ trách vận mệnh chập chùng. Ngày đó, khi anh quyết đoán hạ mệnh lệnh đã không nghĩ bản thân có thể sống sót trở về, để rồi tạo thành gánh nặng cho người thân của mình.

“Em vĩnh viễn sẽ ở bên anh, em yêu anh.” Lăng Sầm ghé sát vào tai Lục Kiêu thì thầm. “Anh đã cho em một điều quan trọng nhất mà em hằng mong ước, một gia đình, một người yêu thương em…” Lục Kiêu là hết thảy của cậu, là sinh mệnh của cậu, cậu không có khả năng vứt bỏ sinh mệnh của mình, cậu sống lại một đời là để bên anh.

Lục Kiêu cầm lấy tay cậu, không nói gì, để mặc bản thân chìm sâu trong đôi mắt đầy dịu dàng, thắm thiết của người đối diện.

Không bao lâu sau, Lục lão phu nhân chậm rãi từ cửa bệnh viện bước ra. Lăng Sầm nhìn thấy, đẩy Lục Kiêu về phía nàng.

“Mẹ, tụi con ở đây.”

“Ừ, chúng ta về nhà thôi.” Dù nhìn như có vẻ bình thản thì thật sự nàng cũng thất vọng lắm. Nhìn thấy đôi trẻ lại càng thấy buồn, buồn thương cho con nàng, hổ thẹn với con dâu, tình huống của Lục Kiêu yêu cầu Lăng Sầm phải trả giá nhiều hơn, hy sinh nhiều hơn. Là Lục gia thiếu Lăng Sầm, sau này nàng sẽ cố gắng bù đắp cho cậu thêm.

Ba người lên xe trở về, không ai nói thêm gì.

Khi xe di chuyển Lăng Sầm mới cảm thấy đau đầu không thôi, có lẽ là do dạo này nghỉ ngơi không đủ, hoặc do thực hiện quá nhiều lần bước nhảy vũ trụ trong thời gian ngắn, cũng có lẽ do tâm trạng ảnh hưởng, hoặc tổng hợp cả ba. Cậu hơi cúi đầu, cắn răng âm thầm chịu đựng.

Bỗng nhiên Lục Kiêu quay sang, phủ một tay lên cổ Lăng Sầm, bàn tay to lớn, ấm áp hữu lực, nhẹ nhàng xoa bóp tuyến thể và sau gáy, phần nào giúp cậu giảm bớt đau đớn.

“Sao em không nói với ta?”

“Cũng không phải rất đau.” Lăng Sầm mỉm cười. Cảm giác thư thả hơn rất nhiều. Đúng là không có gì qua mắt được anh, luôn quan tâm cậu từng ly từng tí.

Lục lão phu nhân thấy vậy cũng dò hỏi, biết đây là phản ứng phụ khi thực hiện nhiều lần bước nhảy vũ trụ thì cũng không biết nói gì hơn. Mỗi lần có thời gian nàng đều thấy Lăng Sầm tranh thủ về thăm Lục Kiêu, nhìn cậu luôn sáng láng, thoải mái làm nàng cũng quên mất thể chất của Omega sẽ có phản ứng không tốt khi thực hiện bước nhảy vũ trụ. Thật ra ls mạnh mẽ, hoạt bát làm nàng quên mất Lăng Sầm vẫn là một Omega. Nàng quả nhiên không phải mẹ chồng tốt, chỉ toàn biết đi khoe với bạn mình con dâu mình tốt thế nào chứ chưa đủ quan tâm đến cậu. Lục lão phu nhân yên lặng an bài trong lòng, chỉ nói Lăng Sầm khi về nhà nhớ tranh thủ nghỉ ngơi.

Lăng Sầm thì dạ dạ thế thôi chứ về nhà thì lại chẳng chịu nghỉ ngơi, cậu là tranh thủ từng phút quý giá ở bên chồng mình, làm sao lại lãng phí mà đi ngủ chứ, tối lên tàu lại ngủ là được rồi.

Đến buổi tối, sau khi cùng cả nhà Lục lão tướng quân, Lục lão phu nhân dùng bữa tối, Lăng Sầm mới tạm biệt Lục Kiêu vội vã ra cảng không gian. Carl đã chờ sẵn ở đây.

“Tiên sinh, mời theo tôi.”

Lăng Sầm đi theo mới phát hiện được đưa đến một chiếc phi thuyền khác.

“Carl, đây là sao vậy? Sao lại đổi phi thuyền khác rồi?”

“À, cái này là do Lục lão phu nhân an bài, cố ý muốn cho tiên sinh sử dụng. Loại này là loại hình thoải mái, so với cái trước khi di chuyển sẽ thoải mái hơn.” Nghe nói còn phủ một loại sơn công nghệ đặc biệt, có thể hạn chế tối đa ảnh hưởng không tốt khi thực hiện bước nhảy vũ trụ lên Omega. Carl cười giải thích cho Lăng Sầm hiểu.

“…Thật tốt.” Lăng Sầm giật giật khóe miệng, loại hình thoải mái cái gì? Cậu chỉ cảm thấy là loại hình siêu xa hoa thì đúng hơn, nhìn là biết siêu siêu siêu mắc rồi. Mẹ chồng thật chịu chi.

Carl hướng dẫn Lăng Sầm lên phi thuyền, vào phòng, bật lên các chế độ đảm bảo sự ‘thoải mái’. Quả nhiên sau đó Lăng Sầm ngủ một giấc thật ngon, không biết chút gì về bước nhảy vũ trụ luôn. Đúng là cái gì cũng có cái giá của nó thật.

———————————————–

Quá trình quay phim dần tiến vào giai đoạn kết thúc, đạo diễn Caleb càng lúc càng trở nên căng thẳng, đối với nhân vật của Lăng Sầm yêu cầu càng lúc càng cao, càng thêm trau chuốt từng ly từng tí. Lăng Sầm cũng vô cùng chú ý diễn tả một cách tinh tế nhất các chuyển biến cảm xúc của vương tử Omega, không bây giờ cậu ấy đã là đế vương rồi. Đây là cơ hội chuyển hình tốt nhất. Cậu dành toàn thời gian để luyện diễn, nghiên cứu từng chữ trong kịch bản, đặc biệt là tư thái, khí thế và ánh mắt bễ nghễ của vị đế vương Omega trong cảnh cuối phim, tận lực để có một cảnh diễn hoàn mỹ, khiến cho người xem có một ấn tượng mạnh mẽ khắc sâu.

Các suất diễn của Corleone hầu như cũng đã quay xong, hắn chỉ ở trong đoàn phim giúp Lăng Sầm đối diễn. Mặc kệ yêu cầu càng ngày càng cáu kỉnh của đạo diễn, tâm trạng của Corleone vẫn phơi phới, đúng là có người yêu ở bên có khác.

“Lăng ca, mình đi thôi.” Hailey bất đắc dĩ mà cưỡng chế Lăng Sầm đi ăn tối. Bởi vì suất diễn nặng nề, Lăng Sầm lại quá dụng tâm nên bỏ bê cơ thể, gầy đi trông thấy. Sau khi lôi kéo Lăng Sầm bỏ kịch bản xuống, đi nhà hàng ăn một số thực phẩm bồi bổ mới chở cậu về khách sạn. Hai người từ tốn đi từ bãi xe lên. Lăng Sầm đã bật diện mạo giả lập nên cũng không sợ bị người khác nhận ra.

Vừa bước chân vào sảnh khách sạn, Lăng Sầm đã nhìn thấy một nam nhân mang theo nụ cười thản nhiên, ngồi trên ghế tùy tiện lật một quyển tạp chí, cậu lập tức sững người.

Dù cho quên bao nhiêu chuyện, Lăng Sầm cũng không thể quên người này… Đây là người đối đầu với Lục Kiêu, con trai nhà công tước, là người năm đó theo đuổi cậu, dẫn đến kết cục bi kịch của cậu là Lục Kiêu ở kiếp trước.

“Lăng ca, anh làm sao vậy?” Hailey thấy Lăng Sầm đột nhiên đứng khựng lại, sắc mặt tái nhợt, thì hết cả hồn, lo lắng vươn tay.

“Không có việc gì, chúng ta đi mau.” Lăng Sầm mạnh mẽ nắm lấy cánh tay Hailey, luýnh quýnh nói. Cũng may cậu đang mang diện mạo giả lập. Không biết hắn tìm đến đây để làm gì. Trong lòng Lăng Sầm chuyển qua rất nhiều suy nghĩ, Hailey không hiểu gì hết bị cậu lôi vào thang máy.

Cho đến khi bước ra khỏi thang máy, Lăng Sầm mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu không muốn gặp lại người này. Tránh được đến khi nào thì cậu sẽ tránh đến khi đó. Nếu may mắn, cả đời này đừng quen biết Morris thì càng tốt. Chỉ cần cậu cẩn thận, bi kịch kiếp trước sẽ không thể diễn ra. Morris là sự việc thể hiện rõ nhất tâm lý ham hư vinh của cậu, là bi kịch lớn nhất của cuộc đời cậu, nghĩ đến làm cậu sợ hãi không thôi. Morris là một Alpha hoàn mỹ trong mắt người Liên Bang, nhưng điều này thì liên quan gì đến cậu đâu, cậu hiện tại chỉ muốn yên ổn mà sống bên Lục Kiêu thôi, không bao giờ muốn liên quan đến Morris nữa.

“Lăng ca, anh có sao không?” Hailey lo lắng không thôi, thấy Lăng Sầm ra khỏi thang máy vẫn thất thần.

“Không có việc gì, nhất định không có việc gì.” Lăng Sầm kiên định trả lời, cũng không biết là đang nhấn mạnh với ai….

Tiểu kịch trường:

Công tước: Sắp xếp một kế hoạch theo đuổi.

Lăng Sầm: Làm thế nào để tránh thật xa, thật xa, thật là xa..a..aaaa…. đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi