TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ THƯỢNG TƯỚNG

Edit: Lạc Yên

Ánh đèn dịu nhẹ, chăn ấm nệm êm mang lại cảm giác mềm mại, thoải mái, Lục Kiêu nhìn tin nhắn trên đầu cuối cá nhân, trong lòng như có nước ấm chảy qua. Anh không giỏi lấy lòng người khác, cũng không biết cách chiều chuộng Omega của mình, khó tránh sẽ làm Lăng Sầm buồn. Nhưng Lăng Sầm sẽ nói cho anh biết cậu muốn gì, nhắc nhở anh nên làm gì để cả hai có thể hiểu nhau, mà không phải giận dỗi chiến tranh lạnh, khiến anh phải nhìn mặt đoán ý, cuộc sống hôn nhân mà cứ phải đoán mò chắc sẽ mệt mỏi quá chừng, may mắn cho anh có bạn đời là Lăng Sầm.

Lục Kiêu chống mép giường chuyển người sang xe lăn, di chuyển ra phòng khách nhưng không có ai, anh điều khiển xe lăn đến phòng ngủ phụ. Khẽ gõ nhẹ lên cửa, bên trong không đáp lại. Lục Kiêu suy nghĩ xem có nên tự mình đẩy cửa luôn hay không thì cửa tự động mở ra. Trên giường Lăng Sầm nhìn anh một cái, kéo chăn trùm đầu, quay lưng lại, không thèm để ý đến anh. Lục Kiêu sờ mũi, bất đắc dĩ đến một bên khác của giường, dịch người lên. Lăng Sầm làm như đã ngủ say, mặc kệ Lục Kiêu tự loay hoay, chân cũng không nâng giúp anh như mọi khi.

Một lúc sau, Lục Kiêu khẽ vuốt vai Lăng Sầm, âm thanh trầm thấp vang lên bên tai: “Ta lại làm em tức giận…”

Lăng Sầm không thể hiểu được vì sao Lục Kiêu lại không muốn có con, nếu anh không thích có con cái sớm chen vào cuộc sống hai người thì cậu cũng có thể hiểu, dù gì họ cũng còn rất trẻ, nhưng rõ ràng trước đây, lúc hai người quan hệ anh không hề có ý tránh thai, bây giờ đã làm bao nhiêu lần mới đòi không đẻ, không phải đã trễ rồi sao?

“Em cũng không phải là tức giận.” Quan trọng nhất trong lòng Lăng Sầm vẫn là Lục Kiêu, cậu cũng không muốn tức giận với anh. Được anh nhỏ giọng dỗ dành, uất ức trong lòng cũng đã tan quá nửa.

Lục Kiêu chống tay, vươn người hôn lên má Lăng Sầm, rồi tăng thêm lực tay kéo Lăng Sầm ôm vào lòng, Lăng Sầm thuận thế gối đầu lên bả vai anh.

“Anh còn điều gì cần suy nghĩ, có thể nói với em không?”

Lục Kiêu lưỡng lự tìm từ rồi chậm rãi đáp:

“Trước khi ra đến đây, có tiện đường ghé qua thăm nhà một chiến hữu cũ, họ cũng mới có con, chăm sóc con cái có rất nhiều vấn đề phức tạp.” Sinh ra mà không chăm sóc tốt thì thật vô trách nhiệm. “Bản thân ta, ngay cả chơi cùng con, ví dụ như chơi bóng cũng không thể làm được.” Lục Kiêu buồn bã nói.

“Ý nghĩa tồn tại của anh chỉ là để chơi bóng cùng con à?” Lăng Sầm càng nghĩ càng tức, “Chỉ bởi vì anh không thể chơi bóng cùng con mà anh định cả đời không cần có con hả?”

Lục Kiêu đang rầu rĩ, nghe cách lý giải của Lăng Sầm thì ngạc nhiên quên cả buồn, vội vã giải thích: “Không phải, đó chỉ là một ví dụ… Ta còn làm không được rất nhiều chuyện khác. Ta sợ bản thân mình không thể thực hiện đầy đủ trách nhiệm của một người cha, như vậy thật bất công với con của chúng mình.”

Lăng Sầm là một người tuyệt vời, cậu có thể vì yêu mà nguyện ý tiếp nhận anh, nhưng con cái của họ thì thế nào, có thể chấp nhận một người cha tàn phế như anh sao? Lục Kiêu không biết nên hình dung tâm tình của mình thế nào. Anh không dám vọng tưởng quá nhiều. Một đứa trẻ bình thường sẽ trải qua tuổi thiếu nhi, thiếu niên, thanh niên trong chính gia đình mình, trong vòng tay bảo hộ, chăm sóc của cha mẹ mình, anh có thể làm được điều này sao? Thậm chí, sự tàn phế của anh có thể nào, ở một nơi anh không biết sẽ trở thành sự nhục nhã, xấu hổ của con mình với những người xung quanh? Lục Kiêu lặng lẽ thở dài…

Lăng Sầm cũng không biết làm sao lý giải sự tự ti của anh, ngang ngược nhổm người dậy giận dữ nói:

“Vậy em đổi một cách nói khác. Anh bắn vào người em rồi, thì trở thành của em, muốn sinh hay không do em định đoạt. Con em tự sinh ra, muốn chơi cái gì là do em quyết định. Còn chuyện có chơi bóng với con hay không, anh có thời gian cả đời để chậm rãi suy nghĩ.”

Lục Kiêu lại bị lời nói của Lăng Sầm đánh lạc hướng khỏi sự u buồn của bản thân, thật là không có cách nào u buồn trước mặt cậu, vội vã giữ người lại: “Em không cần túm lấy việc chơi bóng như vậy… Ta… Em hiểu ta muốn nói gì mà.”

Eo của Lăng Sầm bị Lục Kiêu giữ lại, ra vẻ không cách nào tránh thoát nỗi, lại một lần nữa ngã vào ngực anh, trầm ngâm một lúc mới dịu dàng nói:

“Em hiểu, chỉ là em cảm thấy bé con sẽ không để ý chuyện này đâu.”

Lục Kiêu lại thở dài, yên lặng lắc đầu, đối với đàm tếu của người ngoài, họ là người lớn, có thể không quan tâm nhưng đứa trẻ chắc chắn sẽ bị tổn thương, sẽ gây nên những ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển tính cách của bé.

“Em nói thật…” Lăng Sầm nhìn thấy biểu tình nặng nề của Lục Kiêu, đáy lòng cũng cảm thấy xót xa, cậu vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình: “Con của chúng ta, sẽ không thể là một người yếu đuối, lại càng không thể không thích anh, anh chính là cha của bé.”

Lục Kiêu hơi hốt hoảng, vô thức mà đưa tay tự chạm lên mặt mình, Lăng Sầm nhìn thấy lại càng nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Anh tốt như vậy, bé chắc chắn sẽ thích anh.” Cậu khẳng định điều này, người tốt như Lục Kiêu, ai có thể không thích. Lục Kiêu là vì Liên Bang trả giá, vì cuộc sống bình yên của hàng vạn người, cậu tự hào về anh, con của họ cũng sẽ tự hào về anh.

Nói dứt lời, Lăng Sầm kéo tay Lục Kiêu xuống, dịu dàng thả một chuỗi hôn lên các vết sẹo khắp mặt anh. Lục Kiêu cũng trở tay, nắm chặt lấy tay cậu.

“Chúng ta có thể cho bé một cuộc sống đầy đủ, con người khác có gì con chúng ta sẽ không thiếu.” Lăng Sầm nỗ lực an ủi Lục Kiêu.

“Nhưng chỉ vật chất không là không đủ.”

“Không phải còn có em sao? Anh để em đi đâu mất rồi.”

“Nhưng cũng sẽ có những điều em không dạy được bé, cần phải ta dạy, như điều khiển cơ giáp chẳng hạn, ta không thể huấn luyện cùng con, thậm chí huấn luyện giả lập cũng không làm được.” Bé sẽ có một người cha vô dụng như vậy đó.

“Nhưng anh có thể nói cho bé con biết, kinh nghiệm của anh có thể truyền đạt cho bé con mà, mấy thứ này đâu phải ai cũng có.” Lăng Sầm phản bác ngay.

“Ta không thể nào chạy bộ cùng bé con.”

“Thì em có thể, còn nếu không anh cứ để bé con chạy trên đường, anh ngồi xe huyền phù đi theo là được rồi. Cũng là ở ngay một bên.” Lăng Sầm nghĩ là một ý kiến hay ho, vui vẻ ngồi dậy nháy mắt với Lục Kiêu.

Lục Kiêu vừa tưởng tượng thì không biết phải đáp lại thế nào, hình ảnh quá ‘đẹp’, anh cảm thấy không khác gì dắt chó đi dạo. Nhưng vẻ hào hứng bừng bừng của Lăng Sầm cũng tác động ít nhiều đến tâm trạng anh, quá tam ba bận, anh cũng không buồn nổi nữa.

“Ta suy xét thêm một chút…” Lăng Sầm đưa ra toàn là những lời thoát tuyến nhưng kỳ diệu lại dập tắt sự tự ti trong lòng anh. Có lẽ… cũng có thể, phải không? Trong lòng anh nhen nhóm một hy vọng ấm áp.

“Được, anh cứ suy xét đi.” Lăng Sầm biết không nên bức bách Lục Kiêu quá mức, cậu lấy lui làm tiến nói: “Chồng ơi, nếu anh thật sự không muốn có con, em có thể đi giải phẫu tuyệt dục.”

“Đừng nói bậy!” Lục Kiêu hết hồn, anh không thể chịu được nhất chính là Lăng Sầm tự tổn thương bản thân mình.

“Ý là nếu anh chỉ đơn thuần là không thích có con, mà không phải là vì lý do này hay lý do nọ.” Lăng Sầm tiếp tục nói, tay cũng lần qua, khẽ mơn trớn eo sườn của Lục Kiêu. Như ngẫm nghĩ, cậu ôm chặt lấy anh, áp má vào ngực anh, cọ cọ, dịu dàng nói thêm: “Chỉ cần anh vui vẻ, điều gì em cũng đều có thể làm vì anh.”

Với Lục Kiêu cậu không phải chỉ có hổ thẹn của kiếp trước. Trước đây cậu hành động như vậy chẳng qua vì tuổi thơ bị tình cảm của Lăng Bình và mẹ cậu ảnh hưởng, cậu cảm thấy mẹ cậu yêu hết mình, trả giá hết mình cũng chỉ đổi lại là sự lừa dối, vô tâm. Thay vì dùng một thứ mơ hồ như tình yêu, cậu thà dùng dung mạo, đổi lấy tiền tài, toàn là những thứ có thể thấy được. Nhưng giờ đây, khi đem Lục Kiêu đặt vào vị trí quan trọng nhất trong lòng mình, cậu mới hiểu hóa ra khi tình cảm đủ nhiều, tình yêu đủ lớn thì không còn lý trí, chỉ cần làm anh vui, cậu tình nguyện trả giá. Dù cậu cũng biết, như thế này bản thân thật hèn mọn, nếu một ngày nào đó mất đi Lục Kiêu, có thể tình cảm này sẽ trở thành lưỡi dao chí mạng đâm thẳng vào tim mình. Nhưng trái tim có lý lẽ của riêng nó, có ra sao thì lúc này cậu vẫn cứ muốn đem tất cả những gì tốt nhất của bản thân mình trao cho anh.

“Mọi chuyện em đều nghe anh.” Lăng Sầm than nhẹ một tiếng, lời khi nãy là cậu có chút tâm cơ, nhưng giờ là lời thật lòng, chỉ cần Lục Kiêu chưa sẵn sàng, cậu tuyệt sẽ không ép buộc anh.

“Không. Ta muốn có con với em.” Lục Kiêu đột nhiên mở miệng. Lăng Sầm nói đúng, anh nên tin tưởng bạn đời của mình, tin tưởng con của hai người.

“Thật sự!” Lăng Sầm nghe vậy, kích động cười hiếp mắt, lập tức đầy máu sống lại, hoạt bát nói ngay: “Vậy chúng ta phải nỗ lực hơn nữa nha!!!”

Lục Kiêu nhìn vào đôi mắt sáng rực của Lăng Sầm khẽ cười, sau đó nghiêng người kéo cậu lại, dùng hành động chứng minh sự nỗ lực của anh.

———————————————————

“Ngày mai anh có ở đây với em nữa không?” Sáng hôm sau, Lăng Sầm đã thay xong áo quần, vẫn lưu luyến bám một bên chồng, ỉ ôi hỏi han không muốn ra cửa đi làm. Hôm qua sau khi hai người nói chuyện, rồi lại nói chuyện ‘chuyên sâu’ thêm vài lần, giờ eo chân của cậu vẫn còn bủn rủn, mỗi hành động đều mỏi muốn chết, nhưng vẫn chỉ muốn quấn quýt bên người chồng mình, không muốn rời xa.

“Ta vẫn còn vài ngày nghỉ.” Anh có đổi lịch dạy với mấy giáo viên khác, tranh thủ xếp mấy ngày nghỉ gần nhau. “À, trường học có hỏi ta có muốn nghỉ lễ luôn không.” Bên trường đang sắp xếp cho giáo viên luân phiên nghỉ phép, hỏi anh có muốn nghỉ thì sẵn tiện họ xếp lịch luôn.

“Nghỉ lễ gì?” Không phải tới hè sinh viên mới được nghỉ sao? Giờ mới mùa xuân mà?

“Ngày Tết Âm Lịch của người Hoa.”

“Nhưng anh không phải…” Lăng Sầm cảm thấy kỳ quái.

Tuy là thời đại Tinh tế, các dân tộc đã thông hôn lung tung, nhưng cậu nhìn trái nhìn phải, nhìn ngang nhìn dọc, Lục Kiêu có chỗ nào là dáng vẻ có mang nguồn gốc người Hoa đâu?

“Ta họ Lục, là dòng họ người Hoa.” Lục Kiêu khẽ cười, anh cũng không nghỉ tới khi đi dạy, lại có thể có thêm một kỳ nghỉ ngắn, nhờ dòng họ mình.

“Ồ! Em cũng quên hỏi anh, sao nhà anh lại mang họ Lục?” Nhắc đến Lăng Sầm mới nhớ, cả nhà Lục Kiêu, cha, chú, một đại gia tộc đều mang họ Lục mà không thấy ai giống người Hoa xíu nào. Trừ Lục lão phu nhân là người được gả vào.

“Thật lâu trước kia, Lục gia các thế hệ đều tòng quân, ở lần di dân lên vũ trụ đầu tiên, trong cuộc đánh nhau với Trùng tộc, một tiền bối của nhà ta phạm phải một sai lầm nghiêm trọng…”

“Nhà anh mà cũng phạm sai lầm?” Lăng Sầm ngạc nhiên quá sức, nghe cứ như chuyện cố tích, Lăng Sầm hào hứng kéo ghế, ngồi xuống chuẩn bị tinh thần chăm chú lắng nghe, như thể cậu không phải sắp đi làm vậy.

“Tất nhiên là có. Có ai mà không phạm sai lầm.” Lục Kiêu bật cười, “Chẳng qua năm dài tháng rộng, bị thời gian và lịch sử vùi lấp mà thôi.”

Tiểu kịch trường:

Lục lão đại: Trong quân đội chưa bao giờ biết khái niệm ngày lễ, nay đi dạy thì vì dòng họ mà được lời vài ngày nghỉ Tết, lạ ghê. (´。• ᵕ •。`)

Lăng Sầm: làm diễn viên không có ngày lễ, họ gì cũng không có ngày lễ. Hiu hiu. ╮( ˘ 、 ˘ )╭

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi