TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ THƯỢNG TƯỚNG

Edit: Lạc Yên

Lục Kiêu trầm mặc một lát, nhẹ giọng hỏi: “Em có muốn ta giúp em tìm bọn họ không?”

Lăng Sầm vẫn ôm cổ Lục Kiêu, hơi do dự một chút vẫn lắc đầu: “Không cần, mẹ em đã dặn dò như vậy… liền nghe lời mẹ đi. Lại nói, em đã có anh là người thân, em không cần đi tìm nữa.”

Lục Kiêu cũng không nói gì thêm, chỉ ôm chặt Lăng Sầm vào lòng. Người nhà bên mẹ Lăng Sầm, nếu không có ẩn tình, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng đi tìm cậu, vậy thì đúng là không cần thiết tìm đến bọn họ.

Lăng Sầm dựa vào vai Lục Kiêu một lúc, thân mật hỏi: “Hôm nay anh muốn làm gì? Em có thể làm cùng anh nha.”

Lục Kiêu là đang nghỉ phép mừng ngày Tết của người Hoa, mà hình như anh chẳng biết gì về ngày lễ này.

“Không, ta không có gì muốn làm, nghỉ ngơi là được.” Lục Kiêu tùy ý đáp, ở khách sạn thân cận cũng không bằng ở nhà, tinh thần thả lỏng, anh cũng lười ra ngoài.

Lăng Sầm đặt các món trang sức lại vào rương gỗ, đặt rương gỗ vào rương kim loại, đẩy vào két sắt. “Mấy thứ này em sẽ giữ lại, sau này làm của hồi môn cho con chúng ta,”

Lúc anh thu hồi những món đồ này, chỉ muốn làm Lăng Sầm có cái để tưởng niệm mẹ cậu, nhưng hiện tại, những món trang sức này còn có thể trấn an, làm giảm tự ti của Lăng Sầm. Xuất thân là điều không thể thay đổi, anh cũng không cảm thấy mình sinh ra trong Lục gia thì cao quý hơn Lăng Sầm, nên anh không thể thấu hiểu được cảm giác tự ti của cậu, cái anh có thể làm là dốc sức làm cho cậu an tâm, không so đo những vấn đề này nữa.

Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu trở lại ghế sô pha, hai người ngồi trên ghế, nhàn nhã đọc sách, tùy tay ăn hạt khô. Lăng Sầm còn đi xuống nhà bếp bưng lên một khay điểm tâm tinh xảo chuyên dùng uống trà chiều. Mới cách thời điểm ăn sáng không bao lâu, Lục Kiêu không quá hứng thú, chỉ ăn một miếng bánh bông lan rồi thôi. Nhìn sang Lăng Sầm, cậu đã nhanh chóng giải quyết nửa khay, từng miếng bánh Macaron ngọt lịm biến mất trong tích tắc khiến Lục Kiêu phải trố mắt nhìn.

“Em uống miếng trà đi.” Lục Kiêu bưng lấy hồng trà đưa cho Lăng Sầm, làm chậm tốc độ ăn của cậu.

Lăng Sầm cũng hơi xấu hổ, đúng là không nên ăn nhanh như vậy, nhưng bánh macaron hôm nay thật sự rất ngon, ngọt thanh vừa miệng, khiến cậu không thể ngừng được.

Lăng Sầm uống một chút trà, lại đưa tay bóc thêm một miếng bánh, thấy Lục Kiêu vẫn đang nhìn mình hơi ngượng ngùng hỏi anh: “Bánh macaron này đặc biệt ngon, anh nếm thử một chút không?”

Lục Kiêu cũng bị Lăng Sầm làm cho hoài nghi, thật sự ngon đến vậy sao? Anh nghiêng người, cắn một miếng bánh macaron hoa hồng trên tay Lăng Sầm. Mùi hoa hồng thoang thoảng, bánh mềm xốp, khá ngon nhưng với anh vẫn hơi ngọt. Lăng Sầm định đút anh nửa miếng còn lại nhưng Lục Kiêu lắc đầu.

“Không nên lãng phí nha.” Lăng Sầm nói xong thì lủm luôn, ăn rồi còn chưa đã thèm liếm liếm khóe môi. Thật sự là giống mèo thèm cá. Lục Kiêu nhịn cười. Tin tức tố của Lăng Sầm là mùi hoa hồng, giờ lại ăn bánh macaron hoa hồng, này không phải là hoa hồng lớn ăn hoa hồng nhỏ à, cùng là hoa hồng sao lại nỡ ăn nhau, Lục Kiêu bị suy nghĩ vớ vẩn của bản thân làm bật cười.

Lăng Sầm buông chén trà xuống, nghi hoặc hỏi: “Anh cười gì vậy?”

Lục Kiêu lắc đầu, Lăng Sầm cũng không truy hỏi, chui lại vào lòng anh, dùng đầu cuối cá nhân xem một bộ phim truyền hình thiếu não. Hai người không nói chuyện, việc ai nấy làm, chỉ là tựa vào nhau.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Lăng Sầm hỏi Lục Kiêu: “Anh gọi người lên đây hả?”

“Không có.” Lục Kiêu lắc đầu, đỡ Lăng Sầm ngồi dậy. Bọn họ dính lẹo như vậy để người khác thấy cũng hơi ngại.

Lăng Sầm bước ra mở cửa, thấy người hơi ngạc nhiên: “Mẹ… Có chuyện gì ạ?”

Ngoài cửa đúng là Lục lão phu nhân.

“À, Lăng Sầm, hôm nay con không có công việc à?”

“Dạ không.” Lăng Sầm mời Lục lão phu nhân vào phòng, vừa đi vừa giải thích: “Lục Kiêu nghỉ mấy ngày Tết âm lịch, nên con tranh thủ nhờ trợ lý sắp xếp, mấy ngày này con ở nhà cùng anh ấy.”

Thực tế thì cậu và Hailey đã quay chụp xong các quảng cáo đã ký, phim mới thì chưa nhận, thật sự cũng không có việc gì. Nhìn thấy Lục Kiêu đang dịch người từ sô pha sang xe lăn, Lăng Sầm bước nhanh đến mở xe lăn giúp anh, lại đứng canh hờ một bên.

“……” Lục lão phu nhân đang nói giữa chừng thì con dâu mất tiêu, quay qua liền thấy cậu đang đỡ Lục Kiêu, nàng hơi cạn lời. Con nàng cũng để Lăng Sầm phục vụ một cách đương nhiên, không có một chút bài xích. Hai người ăn ý vô cùng, Lục lão phu nhân càng nhìn càng thấy vui trong lòng: “Lăng Sầm, giữa trưa ta cùng lão Lục về nhà bên Lâm gia, con có muốn đi cùng không?”

Lăng Sầm suy nghĩ một lúc mới nhớ ra Lâm gia là nhà nào.

“Giữa trưa sao?” Lăng Sầm nghiêng đầu nhìn Lục Kiêu ý dò hỏi.

Lục Kiêu thấp giọng đáp: “Ta không đi… Em có thể đi cho biết.” Quan hệ của anh với Lâm gia không quá thân thiết, chỉ là nhà ngoại nhưng cũng không qua lại nhiều. Mẹ anh chắc định tận dụng dịp nghỉ này để giúp Lăng Sầm nhận thức người của các đại gia tộc khác, có cha mẹ anh đi cùng sẽ không có vấn đề gì.

“Em vẫn là ở nhà đi.” Chồng cậu không đi, cậu đi về nhà ngoại của Lục Kiêu làm gì, còn không bằng ở nhà với anh.

Lục lão phu nhân nhìn thoáng qua là biết Lăng Sầm nghĩ gì. Lúc Lăng Sầm mới gả tới, nàng còn lo Lăng Sầm không yêu thích Lục Kiêu, chỉ chấp nhận gả vì muốn tiến vào giới thượng lưu. Hiện tại nàng lại phiền não vì Lăng Sầm quá yêu con nàng, một tất cũng không muốn rời, cứ sáp tới gần Lục Kiêu là từ một Omega lanh lợi, chỉ số thông minh đột nhiên đăng xuất. Nàng cũng không thể hiểu nổi, dù trước khi bị thương Lục Kiêu có đẹp trai thật nhưng vẫn là một Alpha khô khan, không biết quan tâm săn sóc. Lăng Sầm vẫn luôn có rất nhiều người theo đuổi, săn đón, so ra Lục Kiêu cũng không có ưu thế gì. Giữa hai người chỉ bị trói buộc bởi hôn ước, nếu Lăng Sầm muốn chạy, Lục gia cũng không thể làm gì, nhưng lại chính Lăng Sầm chọn Lục Kiêu, yêu Lục Kiêu. Lục lão phu nhân không thể nào hiểu, nàng là người nặng tâm tư, mọi việc đều muốn nắm trong tay, nhưng đối với Lăng Sầm, nàng cân nhắc sao cũng không hiểu được. Lục lão phu nhân tự an ủi, ở lâu thì biết lòng người thôi, đành quay sang Lăng Sầm chỉ điểm: “Ngày lễ quan trọng của người Hoa nên anh chị em của ta cũng đều trở về, nếu con không có việc gì thì đi cùng ta đi, mọi người cũng muốn được gặp con.”

Lăng Sầm lần này nghe hiểu Lục lão phu nhân muốn giúp cậu tạo mối quan hệ, theo bản năng vẫn quay sang nhìn Lục Kiêu, Lục Kiêu đành khuyên nhủ: “Em đi với mẹ đi, không có việc gì đâu.”

“Dạ.” Lăng Sầm đáp ứng, hẹn thời gian rồi tiễn Lục lão phu nhân ra.

Tới trưa, người giúp việc gõ cửa: “Tiên sinh, lão phu nhân nói tôi mang quần áo lên cho ngài.”

“Cảm ơn cô.” Lăng Sầm nhận lấy, trở lại phòng ngủ lập tức cởi đồ ra thử, đồ cắt may riêng đó nha.

Lục Kiêu chuyển xe lăn đến cửa phòng ngủ nhưng không vào.

“Sao anh không vô đây?” Lăng Sầm sửa sang lại cổ tay áo, cao giọng hỏi.

Lúc này Lục Kiêu mới vào, khó được lúc trêu đùa Lăng Sầm: “Sợ em thẹn thùng.”

“Em thì có gì mà phải thẹn thùng, anh thì còn cái gì của em mà chưa xem qua.” Dứt lời đi đến bên cạnh Lục Kiêu, nói nhỏ: “Nếu anh thích… Giờ vẫn còn xem kịp, hay… anh thích tự cởi tự xem?” Nói rồi khẽ xoa ngực Lục Kiêu đầy ám chỉ.

Lục Kiêu đè tay Lăng Sầm lại: “Em xoay một vòng cho ta xem.”

Lăng Sầm nghe lời, đứng thẳng người trước mặt anh, xoay một vòng. Trang phục của Omega thông thường sẽ làm màu sắc tươi sáng, nhưng bộ trang phục này lại là màu đen, chỉ chú ý một chút tiểu tiết, tôn thêm vòng eo và dáng người. Trang phục định chế, đường may tinh xảo, chất liệu thật sự tốt. Lăng Sầm chỉ có một bộ định chế cao cấp là bộ cậu mặc hôm đám cưới, so ra cũng không bằng bộ này.

Lục Kiêu cũng rất hài lòng, dáng người Lăng Sầm rất đẹp, bộ tây trang này lại tôn lên những gì đẹp nhất của Lăng Sầm.

“Chồng ơi, sao anh lại không đi qua nhà mẹ?”

Lục Kiêu hơi bối rối, anh vốn không có thói quen tham gia những trường hợp như vậy. Sau khi bị thương, phải mang mặt nạ, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm, khiến anh rất không thoải mái.

“Ta… chỉ là không muốn đi.” Lại cho ta thêm một ít thời gian. Lục Kiêu thầm nghĩ, ngón tay không tự chủ bấu mạnh vào thành xe lăn, hiện tại anh chưa chuẩn bị tốt, anh sẽ cố gắng điều chỉnh bản thân, sau này sẽ cùng bên cậu.

Lăng Sầm thoáng nhìn tâm ý tương thông, liền hiểu Lục Kiêu đang nghĩ gì, sửa miệng ngay: “Lần sau anh đi cùng em nhé, được không?” Chỉ không biết lần sau là lần nào.

Lục Kiêu hơi thả lỏng, gật gật đầu.

“Tiên sinh, đã đến giờ, Lục lão phu nhân hỏi đã có thể xuất phát chưa?” Nữ giúp việc gõ nhẹ cửa, hỏi vọng vào.

“Được, tôi xuống ngay.” Lăng Sầm đáp lời, hơi khụy chân, nghiêng mặt yêu cầu: “Anh hôn em một cái đi.”

Lục Kiêu dịu dàng hôn cậu một cái, Lăng Sầm thỏa mãn, tủm tỉm cười bước ra cửa.

“Dòng chính ở Lâm gia, thế hệ của ta có ba người, ta đứng hàng thứ hai, chị của ta và em trai ta đều là Alpha. Dòng phụ có…” Lục lão phu nhân tranh thủ thời gian ngồi xe phổ cập một chút kiến thức về gia tộc. Lục lão tướng quân ngồi im lặng một bên, không nói tiếng nào.

Lăng Sầm chăm chú lắng nghe, cậu thật sự đã tập trung hết sức nhưng càng nghe càng rối tung, anh em, con cái, dòng phụ, anh chị em họ ba đời, anh chị em cô chú bác tám đời… Những ai có khả năng gặp mặt hôm nay nàng đều giới thiệu qua, thậm chí còn mở ảnh chụp những nhân vật quan trọng, những người có quyền thế trên màn hình đầu cuối cá nhân cho Lăng Sầm xem trước. Những người nào có xích mích cũng nói rõ:

“Người này, cùng người này, quan hệ không tốt, hai năm trước vì tranh giành gia sản, kiện tụng đến tòa án Liên Bang.”

Lăng Sầm nhìn hình, hỏi: “Đều là người một nhà, sao phải đến nông nỗi này?” Vừa hỏi ra miệng liền nhận thấy đã hỏi một câu ngu xuẩn, không như vậy thì như thế nào?

Lục lão phu nhân cũng không chê cậu, chỉ nhẹ nhàng giải thích: “Người một nhà thì sao? Lại nói cũng không thật sự là người một nhà, hai bên đều là chi thứ, cùng cái họ mà thôi. Hơn nữa, đứng trước lợi ích, thân tình đáng giá gì đâu.” Nàng nhẹ nhàng cảm khái.

Lạc Yên: Mấy chương râu ria để gợi mở một vài điều về sau này thôi. Truyện chậm nhiệt, cuộc sống thường ngày có nhiều điều không mấy thú vị nhưng mình thích cuộc sống vợ chồng cứ bình yên thong thả vậy đó, đôi khi nghỉ ở nhà cả ngày, chả nói với nhau mấy câu, việc ai nấy làm nhưng lâu lâu đụng đụng, nhìn nhau cười một cái cũng thấy hạnh phúc.

Bánh macaron hoa hồng cho những ai khéo tay muốn thử:

Thành phần

Bánh Macarons

100g lòng trắng trứng (khoảng 3 lòng trắng trứng)

140g (1 ½ cup) bột hạnh nhân

90g (½ cup) đường cát

130g (3/4 cup) đường bột

1 muỗng cà phê vani

¼ muỗng cà phê muối

1/4 muỗng cà phê kem tartar

3 giọt thực phẩm màu hồng

1 muỗng cà phê tinh chất nước hoa hồng

Nhân ganache sô cô la hoa hồng

300g sô cô la trắng

120ml whipping cream

1 muỗng cà phê tinh chất nước hoa hồng

Trang trí

100g sô cô la trắng, đun chảy

¼ cốc cánh hoa hồng khô

Cách thực hiện

Bánh Macarons

Làm nóng lò ở 300ºF.

Rây bột đường và bột hạnh nhân vào tô lớn. Để qua một bên.

Tráng giấm vào bát để trộn trứng và dùng khăn giấy lau sạch cho đến khi khô.

Cho lòng trắng trứng vào bát đánh bông đến tạo đỉnh.

Thêm muối và kem tartar, tiếp tục đánh ở tốc độ cao.

Thêm đường thật chậm, tiếp tục đánh tốc độ cao.

Thêm thực phẩm màu hồng, chiết xuất vani và tinh chất nước hoa hồng và tiếp tục đánh cho đến khi hỗn hợp trở nên đặc và bóng. Đánh bông trong khoảng 5 phút.

Cho khoảng ¼ hỗn hợp vừa đánh vào tô đựng bột hạnh nhân và đường bột đã rây mịn, trộn fold.

Thêm hết phần còn lại hỗn hợp trứng đánh vào và tiếp tục trộn fold cho tới khi đều. (Hỗn hợp sẽ trở nên nhẹ đến mức có thể rơi khỏi thìa như một dải ruy băng)

Lót giấy nướng lên khay. Cho hỗn hợp vào bọc nặn kem, nặn bánh đường kính khoảng 3cm. Gõ nhẹ khay, để khô 40 phút, sau đó nướng 10 phút.

Để nguội hoàn toàn trước khi bóc ra khỏi giấy.

Nhân ganache sô cô la hoa hồng:

Cho sô cô la trắng và whipping cream vào một cái tô lớn, cho vào lò vi sóng trong 30 giây, trộn đều, lặp lại cho tới khi hỗn hợp đồng nhất.

Thêm nước hoa hồng và dùng thìa trộn đều cho đến đồng nhất.

Để ở nhiệt độ phòng trong một giờ rồi dùng máy đánh trứng đánh bông mịn.

Trang trí

Đun chảy socola trắng bằng lò vi sóng, kéo sợi lên một nửa số bánh rồi rắc cánh hoa hồng lên, đợi khô.

Kẹp nhân ganache vào giữa lớp bánh có trang trí và bánh không trang trí.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi