TRỌNG SINH CHI TÁI KIẾN PHƯƠNG HOA

Tiểu công công bưng hành lý cùng đi theo đến Đông Viện, lúc này mọi người đã có mặt gần như đông đủ. Ma ma hướng dẫn Phó Tuyệt Ca về chỗ đứng rồi quay sang nữ quan báo cáo tình hình tú nữ nhập cung làm nô năm nay.

“Phòng đại nhân, đều đến đủ cả rồi.”

Phòng thị quan sát tất cả tú nữ trước mặt, hài lòng gật đầu hai cái: “Ở đây nhỏ nhất có Phó thị của Công tước phủ bốn tuổi, lớn nhất có Hứa thị mười sáu tuổi, các ngươi sau này đều là hạ nhân của chủ tử phải nhớ rõ thân phận của mình.”

“Vâng, nữ quan đại nhân.”

“Bản quan đến đây trước dạy các ngươi lễ nghi, sau dạy các ngươi đạo làm người. Hầu hạ chủ tử tận trách là bổn phận, nếu ai có tâm tư khác sớm muộn cũng phải thu xếp rời cung. Bản quan dạy dỗ nhiều đợt tú nữ nhìn thấy không ít người nhảy lên cành cao làm phượng hoàng, cũng không ít người vạn kiếp bất phục. Trong cung này mạnh được yếu thua, tốt nhất giữ tâm trong sáng, tranh chấp hậu cung tránh càng xa càng tốt mới mong yên ổn.”

Tú nữ cung kính cúi đầu nhận lời dạy của Phòng nữ quan, bất quá một trong số bọn họ vẫn có người ôm quyết tâm phải trèo lên được long sàn. Hẳn chỉ duy nhất Phó Tuyệt Ca hy vọng vào cung quý phi hầu hạ, nhất định phải là nha hoàn thân cận bát gia.

“Hôm nay đến đây thôi, các ngươi thu dọn tư trang về phòng nghỉ ngơi trước, ngày mai tập trung trước Đông Viện học cách phao trà rót nước.”

“Tuân mệnh.”

Tú nữ lần lượt xoay người rời khỏi Đông Viện theo an bài của ma ma, cuối cùng là công công bưng vác hành lý. Đường từ Đông Viện đến phòng nghỉ phải đi gần nửa canh giờ thời gian, Phó Tuyệt Ca chân ngắn sức yếu đi phân nửa đoạn đường bị đẩy lùi về sau, gian nan nhìn mọi người càng đi càng xa. Quả nhiên sống một mình trong cung không dễ dàng gì, nàng nhất định phải tranh thủ nâng cao thanh thế mới mong sống tốt hơn.

Trở về phòng nghỉ trễ nhất, mọi người đều đã được ma ma cấp xong phòng. Phó Tuyệt Ca được phân ở cùng phòng với vài cung nô lớn hơn vài tuổi, trong đó có cả cô nương lớn nhất mười sáu tuổi tên Hứa Trinh. Mười người cùng ngủ một phòng duy nhất Phó Tuyệt Ca là quân quý, bọn họ giống như quan sát kì vật mà dò xét nàng từ trên xuống dưới.

“Các vị tỷ tỷ hảo.”

Hứa Trinh ngồi ở trên giường thu xếp đồ đạc, tay bận rộn nhưng mắt vẫn dán chặt vào nàng: “Nghe nói ngươi là lệnh ái Khang Ninh Công tước phủ sao phải nhập cung làm nô mà không tiến nhập Trữ Tú Cung?”

Phó Tuyệt Ca cười cười, lấy trong tay áo một túi vải đựng đầy mứt hồng dẻo: “Các vị tỷ tỷ dùng mứt hồng không?”

Chín người đưa mắt nhìn nhau, cũng nhận mứt dẻo từ tay Phó Tuyệt Ca, mùi vị quả nhiên không tệ.

“Các vị tỷ tỷ không cần khách khí với ta, bản thân ta chỉ là thứ nữ Công tước phủ, đại nhân trong nhà chỉ quan tâm duy nhất nhị tỷ của ta.”

“Sinh ra là thứ tử phải chịu thua thiệt đích tử.” Một cung nô ai oán cảm thán: “Ta trước đây xuất thân phủ Tử tước, vì mẫu thân ta xuất thân thấp kém mà bị phụ thân ruồng bỏ bán đi, ta phải cùng mẫu thân lưu lạc tìm kế sinh nhai. Cuối cùng thì nhập cung kiếm chút bạc, chẳng ai quan tâm bọn ta sống chết ra sao.”

Phó Tuyệt Ca không cho ý kiến, dúi vào tay nàng một miếng mứt hồng dẻo: “Tỷ tỷ đừng buồn, cái này cho ngươi ăn, nương thân ta làm mứt hồng rất ngon.”

Hứa Trinh nhìn nàng một chốc rồi nói: “Ít ra ngươi cũng là quân quý.”

Nhận ra ý tứ đố kị trong lời nói của Hứa Trinh, Phó Tuyệt Ca hé môi mỉm cười, nàng không chỉ là quân quý còn là cao đẳng quân quý. Do tuổi nhỏ không thể xác định tin tức tố cùng khí tức, nhưng sau này trưởng thành tin tức tố đặc biệt nồng, theo như Đông Phương Tầm Liên nói mùi của nàng ngọt nị nị như mật. Đây cũng là một lý do khiến Đông Phương Tầm Liên sẵn sàng thú vào nàng tứ vương phủ, cho nàng ngồi lên vị trí Đại nương tử. Có lần nàng còn phát hiện bát gia bị tin tức tố nàng làm cho mặt đỏ tai hồng phải bấm vào tay chảy máu để kiềm chế bản thân.

Khí tức của nàng chính là độc nhất vô nhị khiến tất cả tước quý đều phát cuồng.

Phó Tuyệt Ca vừa tán gẫu với mọi người vừa tranh thủ dọn dẹp hành lý, mọi thứ tương đối đơn giản, chỉ có điều do thân thể nhỏ nhắn nên mỗi lần muốn mang đồ lên giường khá gian nan.

Bận rộn cả buổi sáng miễn cưỡng dọn dẹp ổn thỏa, lối đi ở giữa được quét dọn sạch sẽ, dãy giường bên kia vẫn như cũ trống trải. Có thể nói các nàng tương đối may mắn khi được xếp cuối cùng bằng không phải chen chúc hai mươi người trong cùng một phòng. Bất quá vài tháng sau sẽ có cung nô nhập cung, đến lúc đó phòng này tiếp tục được chia cho mười người.

Tranh thủ còn rộng rãi phân nửa chuyển qua dãy giường bên kia ngủ, Phó Tuyệt Ca thoải mái chiếm vị trí trong cùng, nằm bên cạnh cách một đoạn xa là Hứa Trinh.

Đến trưa cung nô được công công gọi ra ngoài sân quét dọn khu vực xung quanh phòng nghỉ, sau đó thì dùng thiện rồi quay về phòng tiếp tục thu dọn. Buổi chiều không có lịch trình được phép nghỉ ngơi, sáng sớm mai phải dậy sớm chuẩn bị đến Đông Viện học phao trà.

Ban đêm xa nhà lại ngủ không quen chỗ lạ Phó Tuyệt Ca trằn trọc cả đêm, mãi gần sáng mới chợp mắt vài khắc rồi mang hai mắt thâm đen đến Đông Viện. Do chiều cao quá mức khiêm tốn mà bị xếp ở vị trí đầu tiên, mấy lần buồn ngủ hai mắt nhắm chặt phải lén lút tự vỗ vào mặt mấy cái lấy lại tinh thần.

Phòng nữ quan tỉ mỉ hướng dẫn cách phao trà thế nào cho đúng, động tác và cách bưng khay cũng phải phù hợp. Di chuyển mang trà không được quá nhanh nhưng không quá chậm, đặt chén trà không được phát ra tiếng động, không được để nước trà tràn ra bàn.

Mọi thứ nhất nhất giải thích một lần rồi cho tất cả cung nô làm thử.

Phó Tuyệt Ca từng là tú nữ Trữ Tú Cung, phao trà rót nước đối với nàng là chuyện dễ dàng, chỉ cần làm một lần đã được nữ quan thông qua. Thời gian nhàn rỗi thì ngồi gác chân phẩm trà xem những cung nô khác chật vật tách bánh trà hoặc cố nhớ xem phải đổ trà bao nhiêu lần mới dùng được.

“Tiểu Tuyệt Ca, ngươi nói nước trà tráng bao nhiêu lần mới dùng được?”

“Hai lần, lần ba có thể trực tiếp dùng.” Phó Tuyệt Ca chỉ vào bình nhỏ trên bàn: “Phải dùng bình này châm trà, bình ngươi đang cầm là bình lớn.”

Cung nô nhìn lại mấy bình gốm kiểu dáng tương đồng, loay hoay không biết phải làm gì tiếp theo. Lập tức thước gỗ trên tay nữ quan đánh thẳng vào mu bàn tay cung nô, đầu thước chỉ vào bình nhỏ trên bàn.

“Bình ngươi đang cầm không dùng để rót trà, chú tâm vào, làm không tốt tối nay ngươi dọn nhà xí.”

Thấy nữ quan đến gần, Phó Tuyệt Ca thu lại dáng vẻ nhàn nhã, nghiêm túc ngồi thẳng lưng tròn xoe mắt nhìn nàng. Phòng nữ quan nhìn chén trà phao đẹp mắt trên bàn của nàng lần nữa, thật sự không có điểm nào đáng chê trách đành tiếp tục bỏ đi qua giám sát cung nô khác.

Phó Tuyệt Ca trộm đưa mắt nhìn, rồi quay sang cung nô vừa bị đánh nói: “Trịnh Thuyên tỷ tỷ, ngươi thả bình lớn xuống đi, bình nhỏ ở bên tay trái ngươi kìa.”

Trịnh Thuyên hai mắt ẩm ướt nước nhưng kiên cường không khóc: “Cứ tưởng ở trong cung sẽ thoải mái hơn nào ngờ…”

“Được rồi ngươi đừng khóc, chỉ cần làm tốt nữ quan sẽ không làm khó ngươi.”

Lúng túng lau chùi nước mắt tèm lem trên mặt, Trịnh Thuyên thả bình lớn xuống, cẩn thận phao lại một bình trà khác. Bất quá vẫn ăn mấy chục thước của nữ quan vì không nhớ nổi bước nào trước bước nào sau, Phó Tuyệt Ca đành chỉ lực bất tòng tâm mà thở dài.

Đối diện Hứa Trinh làm đến lần thứ hai thì được thông qua, cùng Phó Tuyệt Ca quan sát những cung nô khác phao trà.

Hứa Trinh lúc này đột nhiên mở miệng: “Ngươi từng phao qua trà sao?”

Phó Tuyệt Ca chỉ cười chứ không trả lời câu hỏi của nàng.

Trong lòng Hứa Trinh có chút ngột ngạt, tiểu nha đầu này lúc nào cũng ra vẻ thần bí khiến người ta khó lòng đoán biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì.

Mãi đến khi cung nô cuối cùng phao được chén trà hoàn hảo nữ quan mới lần lượt yêu cầu các nàng mang trà lên hầu hạ. Phó Tuyệt Ca cẩn thận bưng khay trà lên, bước chân từ tốn uyển chuyển hiện rõ phong thái lệnh ái quyền quý, khi đặt khay xuống chỉ phát ra tiếng cạch nho nhỏ. Động tác bưng chén trà phi thường thuần thục, sau khi bưng lên thì đặt lại xuống bàn, nước trà sóng sánh tuyệt nhiên không tràn ra ngoài.

Phòng nữ quan hài lòng gật đầu: “Lệnh ái đúng là có tư chất hơn người.”

“Đa tạ nữ quan khen ngợi.”

“Thông qua.”

Cung kính hướng nữ quan bái một bái, Phó Tuyệt Ca bưng khay trà trở về chỗ ngồi, hoàn thành bài kiểm tra phi thường xuất sắc.

Trịnh Thuyên nhịn không được vỗ tay tán thưởng: “Tiểu Tuyệt Ca ngươi hảo lợi hại, bưng khay trà khó như vậy ngươi vẫn không phát ra tiếng động.”

Phó Tuyệt Ca cười lộ răng nhỏ trắng bóng, nị nị mở miệng: “Ta làm nhiều thành quen thôi.”

Hai người nho nhỏ thảo luận thì bên này Hứa Trinh cũng mang trà hầu hạ.

Nữ quan đợi nàng hoàn tất mới mở miệng nhắc nhở: “Ngươi đi quá chậm khiến bản quan có khát nước cũng không còn muốn uống nữa. Lúc đặt khay xuống vẫn phát ra tiếng ồn, nước trà bưng tràn một ít ra tay của ngươi, hẳn là ngón tay bị phỏng rồi đi. Bản thân ngươi bị thương chẳng đáng là gì nhưng nhỡ chủ tử bị thương đến lúc đó ngươi có mười cái mạng cũng không đủ đền.”

“Nô tỳ minh bạch giáo huấn của đại nhân.”

“Lại lần nữa.”

Hứa Trinh bất đắc dĩ đem khay trà trở về chỗ ngồi, thay đổi chén trà khác rồi bưng lên cho nữ quan. Lần này ít lỗi hơn nhưng vẫn còn đi chậm, nữ quan miễn cưỡng cho nàng thông qua, sau đó đến lượt nữ nô khác tiến lên hầu trà.

Một lần kiểm tra mấy trăm cung nô đến quá ngọ mới xong, tất cả cung nô được đưa đến thiện phòng dùng ngọ thiện. Phó Tuyệt Ca dựa vào tuổi tác chiếm vị trí đầu tiên, nhận phần cơm xong thì quay ra bàn ăn.

Trịnh Thuyên chiếm ngay vị trí bên cạnh nàng: “Tiểu Tuyệt Ca ngươi dùng xong thiện có muốn đi đâu không?”

“Chẳng phải chiều nay học tú hoa sao?”

“Ta lại quên mất rồi.” Trịnh Thuyên xấu hổ gãi đầu mấy cái: “Ngươi xem đầu óc này của ta đúng là không khi nào dùng được.”

Phó Tuyệt Ca tùy thời an ủi nàng hai câu, dù sao nàng cũng không thể làm gì được để giúp Trịnh Thuyên.

Hứa Trinh bưng thức ăn đặt xuống bàn rồi ngồi xuống đối diện hai người: “Các ngươi đang nói gì mà vui vẻ thế?”

“Hứa tỷ tỷ ngươi cũng biết rồi đó, ta vừa vụng về vừa không linh hoạt, chỉ chút chuyện phao trà rót nước cũng làm không xong. Nếu không có tiểu Tuyệt Ca giúp đỡ ta e là làm không xong phần này rồi.”

“Tuyệt Ca phao trà rót nước không tồi, hôm nay kiểm tra nàng cũng đứng đầu kia mà. Quân quý a, giở chút tiểu xảo đã có thể lấy lòng nữ quan đại nhân, đâu giống chúng ta cùng nghi phấn đấu cả đời cũng không thể bằng được nàng.”

Đầu óc Trịnh Thuyên trì độn nên nghe hiểu sai ý tứ của Hứa Trinh: “Tất nhiên a, tiểu Tuyệt Ca rất lợi hại, chúng ta làm sao so sánh được với nàng.”

Phó Tuyệt Ca không phải đồ ngốc, nghe mấy lời khiêu khích này từ Hứa Trinh chỉ cười nói một câu: “Tất nhiên, ta chính là lợi hại như vậy.”

Sắc mặt Hứa Trinh có điểm kém, giả vờ không nghe tiếp tục dùng ngọ thiện của mình. Phó Tuyệt Ca lại điềm nhiên như thể vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì, vui vẻ trò chuyện với Trịnh Thuyên về buổi học hôm nay. Kiếp trước sống trong Trữ Tú Cung cũng không dễ chịu hơn ở Đông Viện này, ngày ngày đều có tú nữ qua lại dèm pha đố kị nàng quen biết hoàng tước. Sống lâu thành quen nàng không buồn để tâm đến mấy lời này nữa, bọn họ có nói lên tận trời chẳng thay đổi được sự thật nàng chính là cao đẳng quân quý may mắn lọt vào mắt hoàng tước.

“Tiểu Tuyệt Ca cùng nhau về phòng ngủ trưa đi.” Trịnh Thuyên tranh thủ vừa nhai vừa liến thoắng không ngừng: “Ta còn muốn nhờ ngươi dạy lại lần nữa cách… ây da!”

Phòng nữ quan đặc biệt tức giận chỉ vào chóp mũi Trịnh Thuyên: “Ăn cơm không được nói chuyện, nhìn bàn cơm xem, đều là vụn cơm trong miệng ngươi văng ra.”

Trịnh Thuyên cuống quít che miệng lại, hổ thẹn cúi đầu.

Đợi nữ quan đi qua rồi Phó Tuyệt Ca mới liếc mắt nhìn Hứa Trinh: “Hứa tỷ tỷ, ngươi ngồi ở bên đó dễ dàng nhìn thấy đại nhân sao không báo Trịnh tỷ tỷ một tiếng?”

“Ta tưởng nàng nhìn thấy.”

“Nàng quay lưng với Phòng đại nhân làm sao thấy được?”

Phát giác bầu không khí vì mình trở nên khó xử Trịnh Thuyên lí nhí xen vào cuộc nói giữa hai người: “Đây cũng là lỗi của ta, Hứa tỷ tỷ không nhất định phải giúp ta báo một tiếng.”

Phó Tuyệt Ca đánh giá sắc mặt Hứa Trinh lần nữa rồi bưng khay cơm đứng dậy: “Ta ăn no rồi, các ngươi từ từ ăn.”

Đặt khay cơm vào vị trí quy định rồi quay trở về phòng, thân ảnh nho nhỏ nhanh chóng biến mất sau cánh cửa. Trịnh Thuyên luống cuống ăn vội cho xong rồi theo Phó Tuyệt Ca về phòng, để lại Hứa Trinh và vài cung nô khác ngơ ngác nhìn nhau.

“Nhập cung rồi vẫn cho mình là chủ tử sao?” Một giọng nói the thé vút lên cao thu hút chú ý của mọi người: “Chỉ là quân quý thôi mà, tương lai vẫn chưa đoán được đâu.”

Hứa Trinh cười khẩy một tiếng, quay lại nhìn những cung nô khác: “Chúng ta làm nô cho chủ tử nhưng có người lại không nghĩ như vậy, tỷ muội, các ngươi nói có phải hay không?”

“Còn không phải sao? Xuất thân cao quý cũng chỉ là thứ nữ, cao ngạo như vậy để ai xem chứ?” Cung nô bên cạnh thuận miệng thêm bớt vài câu: “Hôm nay khảo thí phao trà xếp đệ nhất liền chẳng thèm để chúng ta vào mắt, loại người như vậy cũng có thể nhập cung sao?”

“Xem ra có tiểu cô nương cho mình là lệnh ái quyền quý muốn vượt mặt chúng ta làm càn.”

Hứa Trinh đợi tiếng bàn luận xôn xao nhỏ dần rồi mới tiếp tục nói: “Tuy chúng ta chỉ là cung nô nhưng đâu thể để một cung nô khác quá phận trèo lên đầu như vậy, các tỷ muội, lần sau có gặp nàng không cần e dè sợ sệt, chưa biết chừng là lệnh ái bị vứt bỏ của Công tước phủ.”

“Hứa tỷ nói đúng, chúng ta không cần phải sợ!”

Nói thêm vào câu nữ quan lại tiến vào kiểm tra, mọi người vội tản ra dùng cho xong ngọ thiện rồi thu dọn về phòng nghỉ ngơi.

Lúc này ở trong phòng Phó Tuyệt Ca mân mê hoa nhung không rời tay, tựa hồ nhìn thấy nụ cười ấm áp xua tan băng giá của bát gia. Cũng gần một tháng ròng rã nàng không được gặp bát gia, trong lòng tưởng niệm chỉ mong sớm ngay gặp lại. Giờ này không biết bát gia đang làm gì, liệu có đang nhớ đến nàng hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi