TRỌNG SINH CHI TÁI KIẾN PHƯƠNG HOA

Thời gian học luyện trong cung không quá căng thẳng, chớp mắt đã vượt qua năm ngày, Phó Tuyệt Ca cố gắng thêm hai ngày nữa là không cần phải đến Hoán Y Phòng phơi khăn. Tuy công việc này tương đối nhẹ nhàng nhưng mất nhiều thời gian, lần nào nàng trở về Đông Viện cũng muộn hơn những cung nô khác.

Cận kề lập xuân các cung các thất đều tích cực chuẩn bị thêm y phục dự lễ, vì lẽ đó mà Hoán Y Phòng mấy ngày nay bận không thấy mặt trời. Phó Tuyệt Ca vốn chỉ cần phơi khăn lụa bây giờ còn phải giúp mọi người phơi y phục, vốn dĩ nàng cũng không có lý do để cự tuyệt.

“Ngươi xoay trái ta xoay phải.”

Phó Tuyệt Ca ngoan ngoãn nghe lời, cùng cung nữ vắt sạch nước lý y bạch sắc, sau đó treo lên sào phơi khô.

Vừa vặn cách không xa truyền đến tiếng bước chân tất tốt, sau đó hai thân ảnh một lớn một nhỏ trước sau đến gần vị trí ma ma đang đứng. Thân ảnh nhỏ kia không ai khác chính là bát gia, theo sau là Mi Cát tay cầm noãn lô đợi khi chủ tử yêu cầu sẽ đưa đến.

“Y phục của Quý phi nương nương chuẩn bị đến đâu rồi?”

Tiếng nói quen thuộc vang lên thu hút sự chú ý của Phó Tuyệt Ca, không chút do dự quay đầu nhìn lại, quả nhiên là bát gia nàng ngày nhớ đêm mong.

“Bát gia!”

Vứt bỏ công việc qua một bên, chạy băng băng đến ôm chầm lấy bát gia. Hương thơm quen thuộc, hơi ấm dịu dàng đem nàng bao bọc tựa như đang chìm trong ôn tuyền.

Đông Phương Tầm Tuyết vạn phần kinh ngạc, đỡ lấy gò má bánh bao của nàng, hai mắt tròn xoe không buồn chớp lấy một cái: “Tiểu ngốc? Sao ngươi lại ở đây?”

Phó Tuyệt Ca vẫn ôm chặt lấy bát gia không buông, nị nị giọng ngọt ngào: “Ta nhập cung làm nô, do ngủ quên dậy muộn nên bị nữ quan phạt đến Hoán Y Phòng phơi y phục bảy ngày.”

“Hóa ra chuyện bí mật ngươi nói là nhập cung sao?”

“Phải nha, ta muốn bát gia kinh hỉ.”

“Tiểu ngốc nghếch, nhập cung thì nói nhập cung, hại ta mấy tháng nay lo lắng muốn chết.” Đông Phương Tầm Tuyết vặn vặn gò má nàng, trong mắt giấu không được tia vui mừng: “Nếu ngươi ở Đông Viện thì tốt rồi, ta thường xuyên đến xem ngươi cũng tiện hơn.”

“Hắc, bát gia, Tuyệt Ca hảo nhớ ngài.”

Mặt bát gia thoáng ửng hồng, ngượng ngùng hắng giọng ho hai tiếng, bất quá vành tai nhỏ đã tố cáo tâm tình bất an của chủ nhân. Mấy tháng ròng rã không gặp mặt Đông Phương Tầm Tuyết sốt ruột muốn chết chỉ muốn chạy đến Công tước phủ xem tình hình của tiểu ngốc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại sợ tiểu ngốc tức giận nên đành ở lại cung Quý phi, ngày ngày nhàm chán nhìn túc cầu trong sân, tâm tình bắt hồ điệp cũng không còn nữa. Vạn vạn không ngờ tiểu ngốc nghếch này xuất hiện ở trong cung, còn cố ý không nói với nàng để tạo kinh hỉ thật sự dọa sợ nàng một phen.

Phát hiện bát gia và tiểu cung nữ thân thiết không khỏi đoán già đoán non, đạo lý đại nhân khó đắc tội, ma ma cũng không dám xen ngang. Đợi khi Mi Cát ra hiệu mới dám bước lên, tấm lưng cong thấp xuống, cung cung kính kính hành lễ.

“Bái kiến bát gia.”

Đông Phương Tầm Tuyết miễn cưỡng dừng lại câu chuyện: “Lễ phục của nương nương chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Khởi bẩm bát gia, lễ phục đã được cung nô giặt giũ là phẳng có thể lập tức đưa đến chỗ nương nương.”

“Ngươi đưa Mi Cát mang về cho Quý phi nương nương.” Ngừng lại một chút, bát gia dời mắt nhìn tiểu ngốc đang bám chặt trên người mình: “Cung nữ này ta mượn một chút, ma ma không có ý kiến chứ?”

“Nô tỳ không dám.”

Đông Phương Tầm Tuyết hài lòng gật gù, kéo tay Phó Tuyệt Ca cùng rời khỏi Hoán Y Phòng.

Hai người cũng không dám đi đâu quá xa mà dừng ở hậu hoa viên hoàng cung, ngoại trừ lâu lâu sẽ có vài cung nữ qua lại quét dọn thì vẫn đặc biệt an tĩnh. Phó Tuyệt Ca không ngờ lại gặp bát gia sớm như vậy, nghĩ đến bức thêu cẩm lý vẫn chưa hoàn tất mà khẩn trương. Trái ngược với nàng, bát gia chẳng có chút gì là lo lắng, kéo nàng vào trong đình ngồi nghỉ chân. Bên cạnh chỉ có Mi Cát hầu hạ, hiện tại Mi Cát lại về cung Quý phi nên không ai giúp bát gia bưng trà rót nước.

“Ngươi nhập cung từ lúc nào sao không tìm ta báo tin?”

“Người ta muốn bát gia kinh hỉ, với lại ta là cung nữ nhập cung đâu được phép đi lung tung trong cung cấm.” Phó Tuyệt Ca dù cố gắng kiềm chế vẫn không nhịn được muốn thân cận với bát gia: “May mắn gặp được ngài ở Hoán Y Phòng, ta còn sợ sẽ không bao giờ gặp được ngài nữa.”

“Làm sao có chuyện đó nữa, chỉ cần ta còn ở trong cung thì ngươi muốn gặp lúc nào cũng được.”

“Thật sao?!”

Đông Phương Tầm Liên dịu dàng xoa vuốt gò má phúng phính của nàng: “Bát gia đã lừa ngươi bao giờ? Yên tâm, ngươi không tìm ta được thì ta đến tìm ngươi, nhất định ma ma sẽ nể mặt cho chúng ta gặp nhau.”

“Nhưng mà sau này ta làm cung nữ ở chỗ chủ tử khác sẽ không thể gặp ngài nữa rồi.”

Nói xong còn chớp mắt hai cái, bày ra bộ dáng đáng thương hề hề. Không muốn bát gia nghĩ nàng quá phóng túng thất lễ nên mới dụng công tính toán từng bước để đối phương chủ động muốn nàng hầu hạ bên cạnh.

Quả nhiên trên mặt bát gia lộ vẻ quẫn bách, cũng không biết phải giải quyết chuyện này thế nào.

Phó Tuyệt Ca thuận thế mở miệng nói tiếp: “Ta nghe nói chủ tử sẽ chủ động chọn bọn ta, nếu như bị người khác chọn vậy ta phải làm cung nữ cho người khác rồi.”

Mơ hồ hiểu ra gì đó, bát gia cẩn thận hỏi lại lần nữa: “Ngươi nhập cung theo cách nào?”

“Ta không biết, chỉ nghe nữ quan nói kết thúc học luyện bọn ta sẽ được đưa đến trước mặt chủ tử. Với cả tỷ tỷ trong phòng nói có rất nhiều thạc quân hoàng tước ở đó, bát gia cũng có ở đó chứ?”

“Nếu theo cách này thì tốt.” Đông Phương Tầm Tuyết vui mừng nhéo nhéo mặt nàng hai cái, sủng nịch mở miệng: “Ba tháng sau hoàng cung tuyển chọn cung nữ cho hoàng tước thạc quân, ta cũng sẽ có mặt ở đó, nếu ngươi muốn ta sẽ chọn ngươi hầu hạ bên cạnh.”

Mặt bánh bao vô thức đỏ bừng bừng lên, ngượng ngùng xoắn xuýt tay áo. Đông Phương Tầm Tuyết bị dáng vẻ e thẹn này của Phó Tuyệt Ca làm cho xấu hổ, có vẻ như nàng đã quá vội vàng đến mức thô lỗ rồi.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo khó hiểu, Phó Tuyệt Ca lo lắng bát gia đầu gỗ sẽ đổi ý, tranh thủ bày tỏ tâm ý: “Nếu vậy thì tốt, ta có thể ngày ngày đều cùng bát gia thả diều không sợ tứ gia làm phiền.”

Đông Phương Tầm Tuyết sờ mặt mình mấy cái hy vọng ban nãy không làm gì thất thố: “Ngươi cũng muốn vào cung Quý phi nương nương hầu hạ ta?”

Phó Tuyệt Ca mím mím môi, thẹn thùng gật đầu liền hai cái.

Cảm giác như có mấy trăm con hồ điệp bay lung tung trong ngực, bát gia đằng hắng hai tiếng che giấu vệt đỏ trên mặt, luống cuống không biết phải nói gì tiếp theo.

“B-Bát gia hôm nay có bận việc gì không?”

Đông Phương Tầm Tuyết máy móc gật đầu: “Có, đầu giờ thìn phải hồi cung đọc sách luyện chữ.”

“Đầu giờ thìn?” Phó Tuyệt Ca nhìn sắc trời, rồi nhìn đến bát gia: “Hình như đã đến giờ thìn rồi thì phải.”

Mặt bát gia biến hóa, có vẻ như đã đến giờ thìn lại bối rối không nỡ rời xa tiểu ngốc. Nhìn thấy dáng vẻ quyến luyến của bát gia, trong lòng Phó Tuyệt Ca đặc biệt vui sướng, xem ra tương lai hai người có nhiều khả năng ở cạnh nhau. Chút ngượng ngùng còn lại biến mất, để lộ tâm tình lưu luyến ra trước mặt đối phương.

“Bát gia phải đi rồi sao? Tuyệt Ca còn muốn nói chuyện với ngài.”

Đông Phương Tầm Tuyết siết chặt nắm tay rồi thả lỏng ra, đè thấp giọng dỗ dành: “Không nên, ta không về kịp sẽ bị nương nương khiển trách.”

Trên mặt bánh bao lộ rõ vẻ thất vọng, yếu ớt cúi đầu nhìn mũi giày.

Tựa như bị ai nhéo mạnh vào ngực đau nhói, bát gia đặc biệt không nỡ xoa dịu tiểu ngốc đang buồn bã: “Có thời gian lập tức đến Đông Viện tìm ngươi có được không?”

“Ân, bát gia đi đường cẩn thận.”

“Ngươi như vậy ta làm sao đi?”

Phó Tuyệt Ca bĩu bĩu môi, dang tay ôm chặt lấy thắt lưng bát gia nị nị nói: “Ngài phải đến gặp ta, bằng không ta sẽ khóc ngập hoàng cung luôn.”

Đông Phương Tầm Tuyết dở khóc dở cười, xoa xoa đỉnh đầu Phó Tuyệt Ca: “Hảo, hảo, ta có thời gian chạy đến gặp ngươi, bây giờ ta phải hồi cung rồi.”

Luyến tiếc thả tay ra, ở trên mặt bát gia hôn một cái rõ to. Đáp lại nàng là gương mặt đỏ bừng của Đông Phương Tầm Tuyết, bao nhiêu lần bị tập kích vẫn không rút được kinh nghiệm.

“N-Ngươi càn rỡ!”

Mặt dù miệng trách nhưng thái độ lúng túng tố cáo tất cả, Phó Tuyệt Ca che miệng khúc khích cười hại bát gia mặt vừa nóng vừa đỏ.

“Ta đi! N-Ngươi đi đường cẩn thận.”

Đông Phương Tầm Tuyết máy móc đứng dậy, không kịp phủi phẳng y phục đã co chân chạy đi mất. Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn theo, ý cười vẫn chưa tan, bát gia trong mắt nàng lúc nào cũng tuyệt vời nhất.

Thời gian không còn sớm, Phó Tuyệt Ca chần chờ trong đình một lúc rồi trở về Hoán Y Phòng. Ma ma nhìn thấy nàng liền bước đến, còn chủ động hạ thấp người xuống coi như hành lễ.

“Tiểu cô nương ngươi hôm nay làm việc đủ rồi có thể trở về Đông Viện.”

Phó Tuyệt Ca quan sát sắc mặt của lão ma ma, có lẽ là vì nàng quen biết với bát gia nên lão thái thái mới dụng công lấy lòng. Nếu lão ma ma đã chủ động khách sáo vậy thì Phó Tuyệt Ca đành tòng mệnh, cẩn dực hành lễ rồi quay về Đông Viện tiếp tục học luyện.



Giờ dùng thiện bao giờ cũng náo nhiệt, cung nữ xếp thành hàng dài lần lượt nhận phần cơm của mình. Phó Tuyệt Ca do đến Đông Viện muộn hơn mọi người nên chủ động ở lại học thêm, tranh thủ đem bức cẩm lý thỉnh giáo nữ quan đại nhân.

Phòng nữ quan tỉ mỉ đánh giá bức thêu của nàng, ngón tay thon dài duỗi ra chỉ vào phần đầu: “Đầu cẩm lý không nhọn như vậy đâu, ở chỗ miệng không nên mở quá to trông sẽ rất hung tợn. Bản quan thích ngươi vẽ phần mắt linh động vô cùng, phần thần và phần hồn đều truyền đạt tốt. Nhưng tổng thể có chút sơ sài, bản quan nghĩ ngươi nên chọn thêm vài họa tiết cho vào sẽ càng đẹp mắt.”

“Họa tiết như thế nào sẽ hài hòa?”

“Tự cổ cẩm lý hóa long vốn là điềm lành, nếu điểm xuyến thêm hạm đạm thanh tao thoát tục sẽ càng thêm viên mãn.”

Phó Tuyệt Ca đánh giá bức thêu lần nữa đúng là có chút trống trải: “Nô tỳ lập tức vẽ thêm, đa tạ nữ quan chỉ điểm.”

“Ngươi thủ nghệ càng lúc càng tốt, đến cả Chưởng chế cũng phải hết lời khen ngợi.”

“Chưởng chế?”

Phòng nữ quan kéo khóe môi, chậm rãi vén váy ngồi xuống bên cạnh nàng: “Bản quan đã đưa bức thêu Phượng Hoàng của ngươi cho Chưởng chế xem, nàng không tiếc lời khen ngợi ngươi, nói ngươi là nhân tài trăm năm hiếm có. Hôm qua Chưởng chế cũng đã ngỏ ý muốn ngươi đến Ti Chế Phòng học luyện, cho nên bản quan muốn biết ngươi nghĩ sao về chuyện này.”

“Nô tỳ cầu còn không được!” Phó Tuyệt Ca mừng mừng rỡ rỡ quỳ xuống khấu đầu trước nữ quan: “Đa tạ nữ quan che chở, nô tỳ nhất định trân trọng cơ hội này làm tốt bổn phận của mình.”

“Người ngươi nên cảm ơn là Chưởng chế, bản quan sẽ sắp xếp thời gian đưa ngươi đến gặp nàng.” Phòng nữ quan đưa tay dìu nàng đứng dậy, ôn giọng mở miệng: “Ghi nhớ, học luyện ở Ti Chế Phòng sẽ khắc khe hơn Đông Viện, ngươi phải cố gắng hết sức đừng phụ kì vọng của bản quan và Chưởng chế.”

“Nô tỳ minh bạch.”

Hai người còn tính nói thêm vài câu thì đột nhiên Hứa Trinh đẩy cửa bước vào, trên tay bưng khay cơm nghi ngút khói. Cẩn thận đem cửa đóng lại, hướng nữ quan hành lễ.

“Nô tỳ bái kiến nữ quan đại nhân.”

“Ngươi không dùng thiện vào đây làm gì?”

Hứa Trinh dời mắt nhìn qua Phó Tuyệt Ca, thân thiết bước đến chỗ tiểu nha đầu: “Nô tỳ thấy tiểu Tuyệt Ca không ra dùng thiện cùng mọi người nên mới cố tình mang đến cho nàng.”

Phó Tuyệt Ca liếc trắng mắt, Hứa Trinh có lòng tốt mùa hạ cũng đổ tuyết!

Giả vờ không nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Phó Tuyệt Ca, Hứa Trinh nhiệt tình bưng khay cơm đặt lên bàn, cầm sẵn chén đũa dúi vào tay nàng thúc giục.

“Ngươi mau ăn, cơm vẫn còn nóng để nguội sẽ không ngon.”

“Ta vẫn chưa thấy đói.”

Hứa Trinh không những không nản lòng ngược lại còn niềm nở hơn: “Sao có thể không đói được, cả ngày hôm nay ngươi đã ăn gì đâu. Mấy món này ăn không tồi, nếu ngươi muốn ăn thêm ta sẽ đi lấy cho ngươi, hay là ngươi muốn uống trà?”

Đối với nhiệt tình bất thường của Hứa Trinh không khỏi có chút kiên dè, Phó Tuyệt Ca chần chờ nhìn khay cơm trước mặt. Mặc dù trong lòng hoài nghi nhưng nàng tin Hứa Trinh không dám đầu độc nàng dưới ánh mắt của nữ quan, miễn cưỡng tiếp nhận chén đũa ăn một ít.

Phòng nữ quan cảm thấy không tiện lưu lại liền đứng dậy nói: “Bản quan ra ngoài trước, các ngươi ăn uống phải dọn dẹp cẩn thận đừng làm bẩn Đông Viện.”

“Tuân mệnh.”

Tiễn nữ quan rời khỏi viện, Phó Tuyệt Ca cảnh giác nhìn qua Hứa Trinh vẫn đang bày ra bộ mặt tươi cười. Chuyện tốt không thể từ trên trời rơi xuống, nhất định là có âm mưu gì đó nên Hứa Trinh mới dày công tính toán dỗ dành nàng vui lòng.

“Hứa tỷ tỷ không biết có việc gì cần đến ta làm?”

“Ngươi đang nói cái gì vậy chứ.” Hứa Trinh đưa tay kéo Phó Tuyệt Ca cùng nhau ngồi xuống, thuận tay cầm đũa gắp vào chén nàng một khối thịt gà vàng ươm: “Ta thấy ngươi mấy hôm nay ăn uống không điều độ sợ ảnh hưởng đến sức khỏe nên mới cố ý đi chuẩn bị. Ngươi mau mau ăn đi, ở đây còn nhiều lắm, nếu thiếu ta chia bớt phần mình cho ngươi.”

“Nếu Hứa tỷ tỷ không nói lý do thì chén cơm này ta nuốt không trôi.”

Ý cười trên mặt Hứa Trinh chớp mắt biến thành gượng gạo: “Ngươi đừng có nghĩ lung tung, mau mau ăn đi.”

Phó Tuyệt Ca đem chén cơm đặt lại xuống khay, lạnh nhạt mở miệng: “Ta nói rồi chén cơm này ta nuốt không trôi, cũng đa tạ ngươi nhọc lòng mang cơm đến tận Đông Viện.”

“Ngươi không cần phải khách sáo như vậy.”

“Vô công bất thụ lộc, ta cảm thấy mình chưa làm gì được cho ngươi nên không dám nhận chén cơm này.”

Hứa Trinh không giận trái lại còn kiên nhẫn dỗ dành: “Ngươi nha đầu này làm sao vậy chứ? Đừng sợ, ta thật sự có ý tốt muốn làm hòa với ngươi.”

“Thật sự chỉ như vậy?”

“Không gian dối nửa lời!”

Phó Tuyệt Ca chần chờ vài phân thời gian, dù sao Hứa Trinh đã chủ động cầu hòa nàng cũng không thể phất đi hết mặt mũi được. Chậm rì rì ngồi lại xuống ghế, bất quá vẫn chưa động đũa, tinh ý phát hiện Hứa Trinh tựa hồ rất để ý đến thái độ của nàng.

“Chỗ này không tiện ăn uống, ngươi mang ra ngoài trước đi, ta làm xong việc sẽ đến phòng ăn sau.”

“Vậy cũng được, ta lập tức mang thức ăn hâm nóng cho ngươi.”

Hứa Trinh nhanh nhẹn bưng khay thức ăn nghi ngút khói rời khỏi Đông Viện, trước khi đi không quên nhắc nhở Phó Tuyệt Ca thu xếp đến phòng ăn sớm. Ôm một bụng nghi hoặc nhìn theo, nhún nhún vai, họa phúc khó lường chi bằng an nhiên đối mặt.

Cất kỹ bức cẩm lý vào ngực áo, chỗ kim chỉ dọn dẹp gọn gàng lại, xong xuôi đâu đó mới rời khỏi Đông Viện. Vạn vạn không ngờ Hứa Trinh thật sự giúp nàng hâm nóng thức ăn, thậm chí còn dành ra chút thời gian ít ỏi nghỉ trưa để đợi nàng.

“Tiểu Tuyệt Ca mau mau ngồi xuống đây.”

Hứa Trinh bưng chén canh trứng nóng hổi đặt xuống bàn: “Vẫn còn nóng, mau uống cho ấm bụng.”

Phó Tuyệt Ca đưa tay tiếp nhận, cúi đầu uống một ngụm, thời tiết se lạnh cuối đông đầu xuân được uống một chén nhiệt thang thì còn gì bằng?

Tuy nhiên vẫn không buông xuống được ngờ vực, cùng Hứa Trinh khách sáo nói vài câu thì tranh thủ ăn cho xong bữa cơm rồi chạy về Đông Viện. Mặc dù không nhìn lại nhưng Phó Tuyệt Ca dám chắc sắc mặt Hứa Trinh rất khó coi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi