TRỌNG SINH CHI TÁI KIẾN PHƯƠNG HOA

Nghĩ là làm Phó Tuyệt Ca ngốc nghếch học theo bát gia cầm trản rượu một hơi uống cạn, vị cay tức thì bùng phát thiêu đốt cổ họng. Lần nữa ôm ngực sặc sụa ho, đầu óc một trận thiên toàn địa chuyển, cảm giác còn khủng khiếp hơn so với lần đầu.

“Ngươi làm gì vậy nha đầu?”

Lưu thị hoảng thủ hoảng cước đẩy luân ỷ qua bên cạnh Phó Tuyệt Ca, đỡ lấy thân thể mềm nhũn của nàng lay qua lay lại: “Cái kia là rượu a, không phải trà mà ngươi có thể uống như vậy!”

“Nương, ách, thân…”

“Ây u, lệnh ái.” A Xán bưng nhanh trản trà qua cố ép Phó Tuyệt Ca uống: “Rượu này rất nồng ngài uống nhiều như vậy sẽ say đó!”

Phó Tuyệt Ca giống như cá trạch cố giãy dụa thoát khỏi A Xán, nghiêng đầu đi đâu cũng bị A Xán dí thẳng trản trà vào miệng, nước trà sóng sánh đổ tràn ra ngoài một ít.

Đương cố gắng ép lệnh ái uống thêm trà thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, nhìn qua phát hiện gương mặt vặn vẹo không vui của bát gia. A Xán tinh ý nhanh chóng lui qua một bên, mong chờ nhìn bát gia chiếu cố tiểu lệnh ái nhà nàng.

“Tiểu ngốc.”

Bị nương thân lay đến choáng váng đầu óc, Phó Tuyệt Ca liều chết bám lấy bát gia, gục đầu trên vai nàng nấc lên mấy tiếng. Đông Phương Tầm Tuyết dễ dàng đỡ lấy tiểu ngốc, choàng tay qua lưng nhấc lên một đoạn nha đầu vừa vặn ngồi trong lòng nàng.

Phó Tuyệt Ca giống như con gấu nhỏ cố sức bám chặt không buông, gương mặt bánh bao khả ái vì say rượu mà đỏ ửng.

“Nha đầu a.” Lưu thị kéo cỡ nào cũng kéo không ra, xấu hổ nhìn bát gia đang ôm lấy nhi nữ của nàng: “Để ta và A Xán ôm nàng qua một bên vậy.”

“Không cần đâu, tiểu ngốc ngồi như vậy sẽ không nháo nữa.”

Lưu thị cảnh giác quan sát nhi nữ nhà mình, quả nhiên ngồi trong lòng bát gia liền không nháo nữa?!

“Bát gia.” Phó Tuyệt Ca nị nị kêu không thành tiếng, mắt đào hoa hấp háy sáng: “Khó chịu, hảo cay…”

“Ai bảo ngươi uống hết chén rượu?” Đông Phương Tầm Tuyết đỡ lấy hai má bánh bao của nàng ra sức vặn: “Không biết uống cũng đòi uống, cho ngươi biết uống rượu khó chịu thế nào.”

“Bát gia~”

“Hảo, hảo, ngồi ngay ngắn lại coi chừng ngã.”

Phó Tuyệt Ca gục đầu lên vai bát gia kêu lên mấy tiếng không rõ nghĩa có vẻ như say rồi.

Tiệc sinh thần trước mắt không thể tiếp tục nữa, Đông Phương Tầm Tuyết nghĩ cách đem Phó Tuyệt Ca ôm xuống Phụng Hư Cư, không quên phân phó mã phu đưa tứ nương tử và A Xán hồi phủ. Tiểu nhân nhi trong lòng nàng giống như không xương liên tục lắc qua lắc lại, dùng lực giữ một lúc hai cánh tay Đông Phương Tầm Tuyết bắt đầu phát đau. Miễn cưỡng đến khi nội giám mang mã xa đến liền cùng hắn dìu Phó Tuyệt Ca lên xe ngựa, tiểu ngốc vừa chạm vào nệm thì lăn ra ôm chăn ôm gối.

Đông Phương Tầm Tuyết quay đầu nhìn nội giám: “Ngươi tìm y quán mua một phần giải tửu dược.”

“Vâng.”

Bước vào đem mành vải vỗ xuống, Đông Phương Tầm Tuyết nhanh chóng ngồi xuống nệm, thuận tiện dìu Phó Tuyệt Ca ôm lên đùi. Tiểu ngốc nhu nhuyễn dựa vào lòng nàng làm nũng, cánh tay trắng trẻo gác lên vai nàng, đem toàn bộ gương mặt giấu vào hõm cổ. Đông Phương Tầm Tuyết ôn nhu tri kỉ vuốt lưng, lực đạo nặng nhẹ vừa phải khiến tiểu ngốc thoải mái đến độ duỗi thẳng hai chân đang gác trên nệm.

“Bát gia.”

“Ta ở đây.” Đông Phương Tầm Tuyết nhẹ nhàng chỉnh sửa tư thế cho nàng: “Ngươi ngoan ngoãn một chút chốc nữa hồi cung uống giải rượu thang sẽ khoẻ lại ngay.”

“Không uống!”

Xe ngựa di chuyển lắc lư liên tục nên Phó Tuyệt Ca cũng không thể giữ thăng bằng, ngồi trên đùi bát gia hết lắc trái lại lắc phải: “Nô tỳ muốn bát gia ôm ôm!!”

“Hảo, hảo, ta ôm ngươi.”

Đông Phương Tầm Tuyết dụ ngọt choàng tay qua lưng tiểu ngốc làm điểm tựa tránh nàng rơi xuống sàn xe: “Ngươi uống rượu có khó chịu chỗ nào không?”

“Bụng khó chịu.” Phó Tuyệt Ca nấc một tiếng, đưa tay xoa linh tinh trên bụng: “Khó chịu, muốn nôn!”

“Không được nôn trên xe!”

“Muốn nôn, chóng mặt quá.”

Xe ngựa lắc lư cộng với chén rượu cay nồng dẫn đến Phó Tuyệt Ca đầu choáng mắt hoa không xác định nổi bản thân đang ở đâu làm gì, lúc này chỉ muốn nôn một trận rồi lăn ra ngủ.

“Tiểu ngốc tỉnh táo lại!” Đông Phương Tầm Tuyết vịn hai má bánh báo của nàng ép nhìn thẳng vào mắt mình: “Nhìn ta, chúng ta sắp hồi cung rồi, thái y sẽ cho ngươi uống giải tửu thang nhất định không khó chịu nữa.”

“Ân?”

Nhịp lắc lư của xe ngựa càng ngày càng tăng có vẻ như đang tiến vào thị tập, được vài phân thì đột nhiên ngừng lại. Phó Tuyệt Ca vốn chao đảo liền sà vào lòng bát gia, phiến môi mềm mại được dịp va chạm với đôi môi đối phương. Đông Phương Tầm Tuyết hai mắt trừng lớn muốn rơi ra ngoài, bàn tay đặt sau lưng vô thức siết chặt thành đấm.

Phó Tuyệt Ca mơ màng phát giác lông mi bát gia rất dài, nhịn không được đưa tay lên sờ thử lại không hề biết bản thân đang môi kề môi với đối phương. Xe ngựa lộc cộc lăn bánh, thân thể Phó Tuyệt Ca hết nghiêng sang trái rồi nghiêng sang phải khiến môi nhanh chóng tách nhau ra.

Đông Phương Tầm Tuyết khẩn trương sải tay đem tiểu ngốc kéo trở về, thô lỗ hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn. Có thể là luyến tiếc dư vị điềm mật, cũng có thể không nỡ rời khỏi hương thơm thanh đạm.

Mặc dù đầu óc không tỉnh táo nhưng Phó Tuyệt Ca vẫn cảm nhận được khí tức của bát gia, thân thể bất gia nhu nhuyễn dựa dẫm vào lòng ý trung nhân. Cánh tay gác ở trên vai càng thu hẹp lại biến thành vòng qua cổ, hai cơ thể chặt chẽ dán vào nhau không một khe hở. Không biết là gì nhưng rất ngọt ngào, cơ thể như muốn tan chảy thành nước, thoải mái nhắm mắt hưởng thụ.

Lí trí không ngừng gào thét yêu cầu dừng lại nhưng Đông Phương Tầm Tuyết căn bản không khống chế nổi bản thân, bản năng thôi thúc nàng mau chóng nhấm nháp toàn bộ mật ngọt từ tiểu ngốc. Hơn nữa tiểu ngốc căn bản không phản kháng còn thuận theo dựa dẫm, nếu lúc này không tranh thủ chỉ sợ không còn cơ hội nữa.

Bên ngoài mã phu thong dong đánh xe tìm y quán hoàn toàn không phát hiện chuyện xấu hổ diễn ra trong mã xa.

Phó Tuyệt Ca suy nhược dựa vào lòng bát gia, môi kề môi thân mật, hơi thở quấn quýt càng khiến đầu óc quay cuồng. Thời khắc này chỉ biết hơi ấm của bát gia là quan trọng nhất, là hy vọng ít ỏi mà nàng cố gắng bám trụ để tiếp tục sống. Một kiếp người nói ngắn không ngắn nhưng cũng chẳng dài, thê lương giam mình trong bốn bức tường lạnh lẽo, càng cố vùng vẫy càng tiến sâu vào bóng đêm không lối thoát. Nàng thật sự sợ hãi rồi, nếu phải quay lại ngày tháng cô linh linh chờ đợi mòn mỏi một bóng người qua khung cửa sổ thì thà chết đi còn thống khoái hơn.

Hai người còn mải mê đắm chìm vào thế giới riêng tư thì đột nhiên mã xa dừng lại, bên ngoài truyền vào tiếng nói của nội giám: “Bát gia đến y quán rồi có cần mua một chén giải tửu dược không?”

Đông Phương Tầm Tuyết tức thì khựng lại, cúi đầu nhìn tiểu ngốc đang nằm gọn trong lòng mình, đôi mắt đào hoa phủ màn sương mờ hấp háy chớp. Hai người vừa rời một chút Phó Tuyệt Ca đã nhịn không được chồm đến muốn tiếp tục hôn, chỉ như vậy khí tức bát gia mới trở nên nồng đậm.

Đại não tức thì đình trệ, không xong rồi, thật sự không xong rồi!

“Hồi cung.”

Tiểu nội giám ngơ ngác nhìn vào xe ngựa, không phát bát gia muốn đến y quán sao?

Bất qua hắn cũng không dám cãi lệnh tiểu chủ tử, nhanh chóng đánh ngựa hồi cung, thuận tay rút một cọng cỏ ngựa ngậm vào trong miệng.

Trong xe phi thường yên tĩnh, hai người mặt đối mặt tình ý trong mắt đều sắp không giấu nổi nữa. Phó Tuyệt Ca cố gắng ép người thật sát, đem cả cơ thể vùi trong lòng bát gia hưởng thụ tin tức tố cường đại của quân tước. Đông Phương Tầm Tuyết vài phân thời gian lại hôn xuống mặt Phó Tuyệt, hai má bánh bao, cái trán nhỏ trơn bóng và phiến môi anh đào đều không thoát được. Ngoài dự đoán Phó Tuyệt Ca lại rất thích thú, còn chủ động hôn lại, hai ngươi cứ như vậy quấn lấy nhau trong mã xa phát sinh một đợt tiếng kéo nệm xột xoạt.

Xe ngựa lại qua thêm thị tập bắt đầu lắc lư chao đảo, Phó Tuyệt Ca ngồi trên đùi Đông Phương Tầm Tuyết cũng theo đó lắc trái lắc phải mấy lần suýt ngã xuống sàn xe. Không còn cách nào khác Đông Phương Tầm Tuyết đành đổi tư thế dìu Phó Tuyệt Ca nằm xuống nệm, bản thân tiếc nuối ôm chăn dời qua dãy nệm trống bên phải.

Nhưng chưa kịp đi tay áo lại bị Phó Tuyệt Ca nắm chặt, nị nị phát ra tiếng kêu: “Bát gia.”

“Làm sao? Còn khó chịu sao?”

“Bát gia.”

Phó Tuyệt Ca mơ màng gọi duy nhất hai chữ ‘bát gia’ dù Đông Phương Tầm Tuyết nói gì cũng không phản ứng. Đông Phương Tầm Tuyết có chút khẩn trương, đưa mắt nhìn mành vải lay động trước mặt rồi nhìn tiểu ngốc mềm nhũn nằm trên nệm xe. Lí trí tích cực đánh nhau với du͙ƈ vọиɠ, kết quả tiểu lí trí thất bại bị đá văng ra bên ngoài, bát gia ‘xấu xa’ nhanh chóng xoay người áp trên tiểu ngốc.

Nệm xe đơn thuần dùng để ngồi nên không quá rộng, hai người muốn cùng nằm là chuyện không thể. Phó Tuyệt Ca dựa vào hình thể nhỏ nhắn của quân quý vẫn chiếm hơn phân nửa nệm chỉ chừa lại một chút khoảng cách cho Đông Phương Tầm Tuyết chống tay làm điểm tựa. Hai người càng dán càng chặt chẽ, cảm nhận được hơi thở nóng hổi của đối phương phả vào mặt.

Phó Tuyệt Ca hai tay ép trước ngực, đầu óc có chút hỗn độn: “Bát gia…”

“Nhận ra ta?”

Tiểu ngốc nghếch ngoan ngoãn gật đầu một cái còn cười đến vô cùng xinh đẹp.

Tâm đều muốn nhũn thành bãi xuân thuỷ, Đông Phương Tầm Tuyết ôn nhu xoa nắn hai má trắng trẻo của tiểu ngốc xúc cảm quả nhiên không tồi.

“Bát gia ni.” Phó Tuyệt Ca nằm trên nệm vẫn cảm nhận được xóc nảy, tay quờ quạng ra trước bám lấy vai bát gia: “Ôm.”

Đông Phương Tầm Tuyết dùng tư thế không thể ám muội hơn đè ép trên người tiểu ngốc, cánh tay đang chống hai bên từ từ thu ngắn khoảng cách biến thành ôm chặt. Trọng lượng cơ thể rất lớn nếu trực tiếp đè chỉ sợ tiểu ngốc sẽ bị đè chết, Đông Phương Tầm Tuyết lại đổi tư thế, từ từ nghiêng qua một bên đồng thời kéo Phó Tuyệt Ca về phía mình.

Một tấm nệm nhỏ hai người cùng chen chúc, mặt đối mặt, tựa hồ không cảm thấy khó chịu.

“Tiểu ngốc, nhìn ta, có nhận ra ta không?”

Phó Tuyệt Ca ngốc lăng một lúc, ngoan ngoãn gật đầu: “Bát gia.”

Đông Phương Tầm Tuyết sủng nịch đặt lên trán Phó Tuyệt Ca một nụ hôn, mặc dù không biết sau khi tỉnh rượu tiểu ngốc có còn nhớ chuyện hôm nay không nhưng chí ít cả hai từng có đoạn thời gian tốt đẹp.

Xe ngựa cứ đi, đường có dài vẫn sẽ kết thúc.

Quá hai canh giờ thời gian xe ngựa dừng trước Thần Vũ Môn, nội giám lấy trong tay áo một tấm thông hành bài đưa cho thủ vệ gác cổng. Sau khi kiểm tra đúng là thông hành bài của bát gia thủ vệ lập tức mở cổng cho vào. Xe ngựa tiếp tục lăn bánh vào Thần Vũ Môn, một thẳng hai rẽ đến Dực Khôn Cung nhưng không dừng lại mà thẳng đến Diên Hồng Điện.

Thời gian không tới hai khắc, nội giám nhảy xuống xe ngựa kéo thang gỗ, cung cung kính kính chấp tay với mành vải đang đong đưa.

“Bát gia đã đến Diên Hồng Điện rồi.”

Đông Phương Tầm Tuyết có chút luyến tiếc, chậm chạp xoay người xuống nệm đồng thời dùng sức đem Phó Tuyệt Ca ôm ngang. Nội giám đúng lúc vén mành lên trông thấy cảnh tượng này lập tức há hốc, bát gia cứng nhắc quy tắc cũng có lúc ‘quá phận’ như vậy sao?

Nếu như hắn biết tình hình diễn ra trong mã xa ban nãy sợ rằng sẽ ngã xuống đất ngất xỉu!

Mi Cát đứng đón ngoài cửa trông thấy bát gia lập tức chạy đến vạn vạn không ngờ lại bắt gặp Phó Tuyệt Ca giống như xác chết duỗi thẳng người.

“X-Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Gọi thái y chuẩn bị một chén giải tửu thang đi.”

Đông Phương Tầm Tuyết ôm tiểu ngốc đến cửa đột nhiên suy nghĩ lại: “Không cần mang lên ngay, đợi lát nữa tiểu ngốc tỉnh dậy rồi mang đến, các ngươi cũng đừng đi lại quanh đây đánh thức nàng.”

Đối với sự sủng ái vô điều kiện của bát gia dành cho tiểu ngốc Mi Cát sớm lấy làm quen, ngoan ngoãn nhận mệnh đi Thái Y Viện lấy dược phối.

Tiểu nội giám vẫn không tin vào mắt vội đuổi theo Mi Cát hỏi khẽ: “Mi Cát tỷ tỷ ngươi xem có phải bát gia hơi kì quái rồi không?”

“Kì quái?”

“Bát gia bình thường không thân cận quân quý sao lại bồng tiểu cung nữ này hồi cung a?”

Mi Cát nhìn theo ngón tay của nội giám, nửa đùa nửa thật nói: “Ngươi mới đến sao? Nhìn nhiều thành quen thôi, cung nữ trong Diên Hồng Điện đều lén lút gọi Phó thị là tiểu chủ đấy.”

“Tiểu chủ!? Lẽ nào bát gia…”

“Thông minh ra rồi đấy.” Mi Cát hảo tâm vỗ vai hắn hai cái nhắc nhở: “Hẳn là ngươi cũng hiểu một hai phần rồi, nói chung đừng làm gì phật ý bát gia và đừng chọc ghẹo Phó thị là ngươi có thể sống tốt ở Diên Hồng Điện.”

Tiểu nội giám bất tri bất giác rùng mình, hắn sao lại cảm thấy ngày tháng tốt đẹp sắp kết thúc rồi?

Đông Phương Tầm Tuyết nhanh chóng mang Phó Tuyệt Ca trở về ngọa phòng, tay chân có chút luống cuống một phần là do chưa từng hầu hạ qua ai nên chẳng biết phải làm thế nào.

Mành vải lay động thật khẽ, nệm vải lõm xuống một khoảng lớn, khắp phòng nhàn nhạt hương trầm lan toả. Đông Phương Tầm Tuyết chậm rãi nằm xuống bên cạnh, cánh tay choàng qua kéo chăn lên ngang cằm tiểu ngốc, lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của nàng. Không phải lần đầu nhưng mỗi lần nhìn thấy tiểu ngốc say giấc liền không nhịn được muốn làm chút chuyện xấu, hưởng thụ hạnh phúc nhỏ nhoi lan lỏi khắp tứ chi bách hài. Ngay cả Đông Phương Tầm Tuyết cũng không ngờ có ngày bản thân thích tiểu ngốc, nhìn trái nhìn phải cô nương này ngoài tính cách ngốc nghếch lương thiện cùng với mặt nhỏ khả ái ra thì chẳng có gì đặc biệt.

Ngón tay thon dài chạm vào hai má phúng phính hồng hào, Đông Phương Tầm Tuyết thở hắt một tiếng, thoải mái dùng sức nắn nắn hai miếng thịt nhỏ trên mặt nàng. Có lẽ nhị hoàng tỷ nói đúng, chuyện tình cảm vốn không thể cưỡng cầu, có thể gặp gỡ tiểu ngốc âu cũng là duyên phận.

“Tiểu ngốc ngươi nói xem trong lòng ngươi rốt cuộc ta là người như thế nào?” Ngón tay di chuyển đến phiến môi mềm mại truyền đến xúc cảm nhồn nhột khó tả: “Sau này ta trưởng thành cường đại ngươi sẽ thích ta chứ?”

Phó Tuyệt Ca ngủ say chuyển người một cái, môi nhỏ hơi hé mở bắt đầu nói mớ: “Bát gia…”

Đông Phương Tầm Tuyết vui sướng cực độ càng tích cực vuốt ve môi nhỏ của tiểu ngốc: “Ngươi có phải cũng thích ta không?”

Một mình tự thoại bỗng chốc cảm thấy có chút ngu xuẩn, Đông Phương Tầm Tuyết chuyển tư thế kéo Phó Tuyệt Ca vào lòng hưởng thụ hơi ấm từ tiểu ngốc mang đến. Mắt nhắm lại chưa được một phân thời gian đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thất thanh của Mi Cát, rất nhanh vọng đến loạt tiếng bước chân tất tất tốt tốt.

“Tứ gia ngài không nên vào!! Tứ…”

Sống lâu trong cung Mi Cát hiểu rõ giờ này nếu bát gia ở cạnh tiểu ngốc nhất định sẽ ‘đồng sàn cộng chẩm’ nên mới cố gắng ngăn cản tứ gia tiến vào. Bất quá nho nhỏ cung nữ như nàng không có thể diện lớn như vậy, bất đắc dĩ để tứ gia đi thẳng vào ngọa phòng.

Mục đích ban đầu của Đông Phương Tầm Liên đơn thuần là tặng lễ vật sinh thần cho Phó Tuyệt Ca, còn tưởng Mi Cát phụng lệnh lão bát cố tình ngăn cản nên mới làm càn xông thẳng vào Diên Hồng Điện. Vạn vạn không ngờ lại trông thấy lão bát cùng Phó tiểu ngốc nằm chung một giường còn chặt chẽ ôm nhau?!

Đông Phương Tầm Tuyết nghe động từ từ ngồi dậy, phát hiện tứ hoàng tỷ cũng không lộ ra biểu tình gì: “Tứ hoàng tỷ không sớm không muộn lại đến lúc này thần muội không kịp nghênh đón thật thất lễ.”

“N-Ngươi, các ngươi, các ngươi sao có thể!?”

“Không thể cái gì?” Đông Phương Tầm Tuyết choàng tay kéo chăn lên một đoạn, cánh tay vẫn không chịu rời đi: “Tứ hoàng tỷ tân hôn chưa lâu lại có nhã hứng đến tìm ta không sợ tứ hoàng tẩu quanh quẽ sao?”

Đông Phương Tầm Liên giận đến ngũ quan di chuyển, vô thức siết chặt hộp gỗ trong tay: “Ngươi chiếm tiện nghi của Phó tiểu ngốc để nàng biết được nhất định hận chết ngươi.”

Sớm đã lường trước điều này Đông Phương Tầm Tuyết không còn thấy sợ nữa: “Nàng hận ta cũng được, tương lai nàng chỉ có thể gả cho ta.”

“Vô sỉ! Vô sỉ!!!”

Đông Phương Tầm Liên phát điên sải chân đạp ngã thư án còn cầm cả bình sứ quý giá bài trí trong ngọa phòng ném mạnh xuống đất. Mảnh vỡ văng tứ tung trên đất, Mi Cát hoảng hốt quỳ xuống dập đầu, chỉ sợ tứ gia giận cá chém thớt trút hết nộ khí lên người nàng lại càng thảm.

Phó thị đáng chết, đều tại ngươi! Ta có chết làm ma cũng không tha thứ cho ngươi a a a!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi