TRỌNG SINH CHI TÁI KIẾN PHƯƠNG HOA

Nghe tin bát gia bị phạt quỳ Phụng Tiên Điện Phó Tuyệt Ca không chút do dự chạy đến xem thử. Mặc dù không rõ nội tình nhưng nhất định Hoàng thượng đã thiên vị nên tứ nhân tra mới không chút sứt mẻ an nhiên quay về Trường Xuân Cung. Từ xa trông thấy bát gia nghiêm chỉnh quỳ trước bài vị tổ tiên, trong lòng Phó Tuyệt Ca quặn thắt. Nữ nhân này từ nhỏ đến lớn chịu không biết bao nhiêu thiệt thòi nhưng chưa từng mở miệng than oán.

Lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh bát gia quỳ xuống, mắt hướng về bài vị hoàng thất.

Đông Phương Tầm Tuyết phát hiện bên cạnh có người liền dời mắt nhìn thử: “Tiểu ngốc?”

“Nô tỳ cùng ngài quỳ.” Phó Tuyệt Ca rụt rè nắm lấy bàn tay bát gia: “Không cần phải tự trách, nô tỳ nguyện ý, trải qua nhiều sóng gió tình cảm mới càng bền chặt có phải không?”

Đông Phương Tầm Tuyết không biết phải nói nha đầu này quá ngốc hay là quá lương thiện, bất quá khi nhìn thấy nụ cười ấm áp kia tất cả uất ức khổ sở nhất thảy tan biến.

“Hảo.”

“Bây giờ ngài có thể cho nô tỳ biết chuyện gì đã xảy ra không?”

“Cũng không có gì, bọn ta tranh cãi vài câu thì động thủ, chuyện sau đó ngươi cũng biết rồi.”

“Đó không phải toàn bộ?” Phó Tuyệt Ca nghi hoặc quan sát gương mặt bất động thanh sắc: “Ngài vốn là người trầm ổn, trước nay hiếm khi động thủ đánh người, có phải tứ gia đã nói gì khiến ngài tức giận?”

Quả nhiên sắc mắt bát gia lập tức biến xấu, hàng mi thật dài rũ xuống đè nén uất ức: “Nàng nói sẽ thú ngươi làm đích nương tử, một khi phụ hoàng đồng ý dù là ta hay ngươi cũng không thể làm gì được. Lúc đó ta chỉ nghĩ nói lý lẽ với nàng nhưng nàng lại nói…”

“Nói cái gì?”

“Nói sẽ tiêu kí ngươi, ép ngươi làm người của nàng đến lúc đó phụ hoàng cũng phải chấp nhận.” Đông Phương Tầm Tuyết siết chặt tay thành đấm, hai vai gầy vì sợ hãi mà run rẩy: “Ta thật sự không nhịn được nữa liền đánh nàng ngã xuống đất.”

“Đúng là vô sỉ! Sao tứ gia dám nói ra những lời vô sỉ như vậy chứ?” Mặt nhỏ biến trắng vặn vẹo đặc biệt khó coi: “Nô tỳ phải tìm Hoàng thượng nói rõ ràng, dù sao nô tỳ cũng là thiên kim quân quý làm sao có thể để một hoàng tước tuỳ tiện đùa giỡn!?”

“Nói cũng chẳng có ích gì, tứ hoàng tỷ đang đắc sủng phụ hoàng cũng chỉ nghe duy nhất lời nàng nói.”

“Hoàng thượng không xử lý thì nô tỳ đến Tông Nhân Phủ cáo trạng, không sợ không vạch trần được bộ mặt thật của tứ gia!”

“Lúc này chúng ta nên bình tĩnh chờ thời cơ tránh đả thảo kinh xà, ta tin có một ngày phụ hoàng nhất định biết được chân tướng.” Đông Phương Tầm Tuyết vẫn như mọi ngày ôn nhu tri kỉ đối đãi nàng: “Đợi thêm một thời gian nữa ta và nhị hoàng tỷ lục hoàng huynh sẽ tìm được manh mối, trên đời này không có bí mật gì mãi mãi giấu được.”

“Lẽ nào ngài có tính toán rồi?”

“Có một chút, ta đang suy nghĩ đám thích khách kia có khả năng không phải người trong cung mà là sát thủ thuê từ bên ngoài.”

Phó Tuyệt Ca cảnh giác nhìn ra ngoài cửa, bên ngoài cửa đóng cài then kín kẽ đến mức một con muỗi cũng bay không lọt. Bất quá vẫn không thể yên tâm, Phó Tuyệt Ca tự mình ra ngoài kiểm tra, cửa sổ cửa lớn đều không có người theo dõi.

Quay trở về quỳ bên cạnh bát gia, cố ý đè thấp giọng hỏi khẽ: “Làm sao ngài biết được?”

“Vụ hành thích này phụ hoàng đã giao cho tứ hoàng tỷ toàn quyền điều tra, hôm qua vừa mới kết án, nói sát thủ là một nhóm tội nhân đào thoát quay lại báo thù. Nhưng theo lí mà nói tội nhân trốn thoát khỏi địa lao lẽ ra phải bỏ đi thật xa chứ không phải trốn trong bãi săn tập kích phụ hoàng. Ta nhờ lục hoàng huynh điều tra quả nhiên có kết quả, đám tội nhân đó đều không bị giam trong kinh mà là điều từ các châu các quận đến.”

“Nếu nói báo thù lẽ ra bọn họ phải xử lý quan lại địa phương mới đúng, nhưng dù có nghĩ không thông suốt muốn tìm Hoàng thượng bọn họ cũng không thần thông quảng đại đến mứcvbiết được hành tung của cửu ngũ.”

“Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng vấn đề là đám tội nhân này rời khỏi địa phương lẽ nào tri phủ tri huyện không phát hiện? Thần không biết quỷ không hay vào trường săn Mộc Lan, rồi dàn cảnh tập kích phụ hoàng có phải rất kì quái không?”

Phó Tuyệt Ca chau mày nghĩ ngợi: “Ý ngài muốn nói đám tội nhân này chỉ là kẻ chết thế?”

“Phải, bọn họ chung quy cũng sẽ chết, chết thế cho đám sát thủ này mọi chuyện tự nhiên được giải quyết gọn gàng.”

“Đúng là rất khó hiểu, vậy đám sát thủ mà tứ gia thuê đã đi đâu rồi?”

“Có khả năng bị đổi xác rồi.”

Bỗng nhiên cảm thấy sau lưng một trận lạnh toát, Phó Tuyệt Ca rụt cổ nép sát vào người bát gia: “L-Làm sao có thể đổi xác? Chẳng phải có thị vệ canh gác sao?”

“Tình hình lúc đó phi thường hỗn loạn, mọi người chỉ tập trung cứu chữa cho phụ hoàng hoàn toàn không quan tâm đám sát thủ đó sống chết ra sao. Rất có thể còn một người nữa ở lại giúp tứ hoàng tỷ thu dọn hiện trường, chỉ là chúng ta vẫn chưa phát hiện ra người kia.”

Nghĩ đến một chuyện đáng sợ trong quá khứ, dường như bát gia vì điều tra chân tướng chuyện này đã từng bị ám sát cửu tử nhất sinh may mà được Thái y dốc lòng cứu chữa nên mới qua khỏi.

“Ngài khoan hẵn điều tra chuyện này!”

Đông Phương Tầm Tuyết phát hiện gương mặt tiểu ngốc ướt đẫm mồ hôi liền đưa tay giúp nàng lau bớt: “Sao lại không điều tra?”

“Thời gian này đặc biệt nhạy cảm, tứ gia nhất định cảnh giác với chúng ta chi bằng đợi mọi chuyện lắng xuống rồi hẵn tiếp tục điều tra.”

“Ngươi nói có đạo lý nhưng nhỡ lúc chúng ta bắt đầu điều tra lại tất cả manh mối đều bị xoá thì sao?”

“Không có khả năng, ngài đã nói, không có bí mật gì có thể giấu mãi mãi.”

Đông Phương Tầm Tuyết trầm mặc rất lâu cũng gật đầu đáp ứng tạm hoãn lại việc điều tra đợi đến khi mọi việc lắng xuống.

=====================

Mọi thứ diễn ra theo đúng những gì nó nên diễn ra, gió xuân tươi đẹp, nắng hạ gay gắt, mưa thu ảm đạm, tuyết đông lạnh lẽo. Mái tóc dài chẳng biết từ lúc nào ướm mùi hoa xuân thơm ngát, dư vị nồng nàn như trà nhạt mà không tan, khoé mắt đã biết vui buồn. Năm tháng thôi thúc con người trưởng thành, ngoảnh đầu nhìn lại phong cảnh năm xưa từng ngắm dần hoá thành tro tàn trong hồi ức.

Đông Phương Tầm Tuyết và Đông Phương Tầm Liên ngoài mặt vẫn tỏ ra tỷ muội tình thâm nhưng người trong cuộc mới biết có bao nhiêu chán ghét. Suốt mấy năm Đông Phương Tầm Liên luôn tỏ ra ưu tú về mọi mặt, hoàng đế đặc biệt sủng ái giao cho nàng vô số trọng trách, ngay cả bá quan văn võ cũng thuận theo gió lớn mà tìm kiếm chỗ dựa.

Các hoàng tước niên kỉ đều đã lớn, cuộc chiến tranh vị lặng lẽ bắt đầu.

Nếu để ý kĩ sẽ phát hiện các hoàng tước không đơn thân độc mã tham gia vào cuộc chiến này, tỷ như tứ gia, bên cạnh nàng còn có đại hoàng tước và thất hoàng tước hỗ trợ. Nhiều năm Đông Phương Tầm Liên hưởng được sủng ái đại hoàng tước và thất hoàng tước cũng hưởng không ít phong quang, chỉ mấy năm trong phủ đã tràn ngập thê thiếp do quan lại gửi gắm lấy lòng.

Đông Phương Tầm Liên nạp rất nhiều tiểu thiếp ổn định căn cơ, tuy nhiên vị trí chính phi vẫn để trống. Hai năm trước một vị tiểu thiếp sinh hạ cho nàng một trưởng tử, hoàng thượng đặc biệt vui vẻ bồng tiểu ngoại tôn đi dạo trong Ngự Hoa Viên. Mãi đến năm ngoái Thuận Dương trắc phi mới có hỉ nhưng bất cẩn sảy chân ngã xuống hồ nên sảy thai, điều dưỡng liên tục đến đầu năm nay thì sinh hạ ngũ công tử là một ma bệnh. Trong cung đều nói Thuận Dương trắc phi không có phúc con cái, khai hoa kết quả đều không thành để những tiểu thiếp khác vượt mặt.

Đem tất cả hoàng tước đặt một chỗ so sánh thì tứ gia là người có nhiều thê thiếp nhất cũng có nhiều con cái nhất.

Phó Tuyệt Ca mỗi lần nghe tin nữ nhân trong Tứ vương phủ có hỉ liền tức giận, năm đó cũng bởi vì nàng ngây thơ ngốc nghếch bị tiểu thiếp hãm hại uống phải độc dược khiến bản thân cả đời không thể có con. Sau đó tứ nhân tra mang hai tiểu công tử đến chỗ nàng bắt nàng nhận làm nhi tử, ngang nhiên trở thành đích tử danh giá.

Ngoảnh đi ngoảnh lại Phó Tuyệt Ca cũng đã mười tuổi, ở tuổi này của nàng các cô nương đều đang tất bật chuẩn bị xuất giá. Kiên trì vì một vị hoàng tước, thanh xuân sẵn sàng trao đi tất cả nhưng chưa từng hối hận.

Hoa nở hoa tàn, năm tháng vô tình.

Trong cung truyền đến tin tức, Tứ vương phủ có hỉ, thất tiểu nương tử sinh hạ đệ lục công tử. Hoàng thượng đặc biệt triệu gọi Tứ gia và thất tiểu nương tử vào cung, tự tay bế bồng tiểu hoàng tôn chơi đùa không biết chán. Lần này đi có cả Thuận Dương Nhạc, tranh thủ cơ hội tiến cung bồng theo ngũ công tử.

“Phụ hoàng ngũ công tử mấy tháng nay ăn uống rất tốt đã mập lên hai cân rồi.”

Hoàng đế nhìn qua ngũ công tử da dẻ xanh xao trong lòng Thuận Dương Nhạc có chút không vui: “Mập mạp mới khoẻ mạnh, ngũ công tử đúng là có mập ra nhưng không có sức sống.”

Thất tiểu nương tử không phải mèo giấy nhìn một phát liền nhìn thấu nội tâm Thuận Dương Nhạc, kiêu ngạo lách người đem nàng đẩy lùi về sau: “Ngũ công tử ốm yếu như vậy tỷ tỷ không sợ mang ra gió công tử sẽ bệnh sao?”

“Ngũ công tử rõ ràng khoẻ mạnh như vậy ngươi lại nói hắn bệnh có phải ngươi muốn trù ẻo hoàng tôn?”

“Tiểu thiếp không dám, chỉ là tiểu thiếp lo lắng cho ngũ công tử không chịu nổi gió lớn nên mới nói những lời này, nếu tỷ tỷ không thích vậy tiểu thiếp không nói nữa.”

Trước khi Thuận Dương Nhạc kịp lên tiếng hoàng đế Hoàng thượng đã xen ngang: “Ngũ công tử trời sinh yếu ớt chịu không được gió lớn, thứ phi ngươi nên mang hắn về đông sương nghỉ ngơi trước đi.”

Nói xong hoàng đế tiếp tục cưng nựng thất công tử trắng trẻo béo tròn: “Kiều tiểu nương ngươi sinh thất công tử rất tốt, mập mạp đáng yêu, trẫm nhất định sẽ trọng thưởng!”

Kiều tiểu nương xuất thân Tướng quân phủ, phụ thân là khai quốc công thần, mẫu thân là Hầu tước phủ đại tiểu thư, bỏ xa Công tước phủ của Thuận Dương Nhạc mấy con phố. Từ khi nhập phủ chưa từng đặt ai vào mắt, nhất là vị thứ phi hữu danh vô thực như Thuận Dương Nhạc, năm ngày mười bữa còn không buồn đến thỉnh an.

Thuận Dương Nhạc đè nén uất ức đến đỏ hồng hai mắt, một mạch ôm ngũ công tử quay về đông sương.

Hoàng đế cùng phu phụ tứ gia nói chuyện một lúc thì cho phép hai người trở vè nghỉ ngơi. Đông Phương Tầm Tuyết đưa Kiều tiểu nương đến đông sương, còn bản thân thì thay bộ y phục thoải mái khác chuẩn bị ly khai.

“Quan gia ngài không ở lại với thần thiếp và thất công tử sao?” Kiều tiểu nương xinh đẹp quyến rũ nổi tiếng khắp kinh thành không ai không biết, thân thể mềm mại nằm trên nhuyễn tháp nhìn không ra nàng đã sinh hài tử: “Thất công tử không thể rời xa ngài mà, quan gia, hay là ngài ở lại bồi cạnh thần thiếp đi nha.”

“Ta có việc nàng nghỉ ngơi trước đi, Hiên nhi đi cả ngày cũng mệt rồi.”

Quan gia cứ như vậy xoay người bỏ đi mất, Kiều tiểu nương kinh hãi bật dậy, quan gia cũng có lúc cự tuyệt nàng?

“Nhũ mẫu!”

Hai nhũ mẫu từ sau bình phong chạy đến trước mặt Kiều tiểu nương: “Tiểu nương tử có gì phân phó?”

“Các ngươi hảo hảo trông coi thất công tử, ta đi tìm quan gia nói chuyện.”

“Hình như thứ phi nương nương cũng vừa đi tìm tứ gia.”

“Thuận Dương Nhạc này đúng là không từ thủ đoạn!” Kiều tiểu nương phất tay đứng dậy: “Để xem bản nương tử làm sao thu thập ả!”

Nhũ mẫu sớm quen với thói ngang tàn hống hách của thất tiểu nương, bọn họ cũng chẳng buồn quản, theo lệnh chăm sóc lục công tử đang say sưa ngủ trên tháp.

Ngoài sân lá phong rụng đầy đất, sắc vàng của hoa cúc nhuộm khắp hoàng cung, ánh dương quang nhu hoà ấm áp trải dài không điểm dừng. Còn không đến nửa tháng sẽ nhập đông, khí lạnh tràn về rõ ràng hơn, cung nữ đều mặc hơn bốn lớp y phục nhằm giữ ấm khi làm việc.

Phó Tuyệt Ca vốn sợ lạnh nên nhập thu đã bắt đầu dẹp bớt y phục cánh ve mỏng manh thay bằng vải lông dày có tác dụng giữ nhiệt. Gần đông lại mặc dày hơn nữa, khoác hai tầng phi phong trong mỏng ngoài dày cặm cụi hái hoa cúc phao bình trà an thần.

“Tiểu Phó!”

Đang mải mê hái hoa bị gọi không khỏi giật mình ngoái đầu nhìn thử, tâm trạng nhất thời tuột dốc không phanh.

“Nô tỳ tham kiến tứ gia, tứ gia an hảo.”

“An hảo, vạn sự đều hảo.” Đông Phương Tầm Liên sải bước đến bên cạnh Phó Tuyệt Ca, đột nhiên nắm lấy bàn tay đang cầm cành cúc của nàng: “Ngoài trời lạnh ngươi sao lại đứng ngoài đây hái cúc? Xem xem tay ngươi đều đóng thành băng rồi.”

Phó Tuyệt Ca hốt hoảng rút tay lại: “Tứ gia thỉnh tự trọng, nô tỳ hái xong cúc rồi, cáo từ.”

“Khoan đi đã.”

Bất đắc dĩ dừng cước bộ, đưa mắt nhìn Đông Phương Tầm Liên đang bước đến gần.

“Ta lâu ngày mới đến thăm ngươi lẽ nào không có chút nhớ ta?”

“Nô tỳ không dám.” Phó Tuyệt Ca siết chặt quai giỏ trúc đến trắng bệch, máy móc cười đáp: “Tứ gia đại nhân nhiều việc nô tỳ không dám làm phiền, nếu không còn chuyện gì khác vậy…”

“Làm sao? Thấy ta liền bỏ chạy, ta cũng không ăn thịt ngươi a.”

Mắt thấy tứ nhân tra lại bước đến Phó Tuyệt Ca lập tức lùi về mấy bước: “Tứ gia!”

Cuối cùng cũng đợi được tiểu Phó xù lông lên, Đông Phương Tầm Liên thoả mãn kéo khoé môi: “Như vậy mới giống ngươi ngày thường.”

“Ngài rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Ta cố tình đến thăm ngươi lẽ nào ngươi không muốn đón tiếp ta?”

“Nô tỳ còn phải trở về phao trà cho bát gia.”

“Trà cho lão bát phao lúc nào mà chẳng được.” Đông Phương Tầm Liên thô lỗ rút giỏ hoa trong tay nàng ném xuống đất: “Đi, ta đưa ngươi đi nghe hát khúc, Nam Đoàn vừa cử người đến xướng khúc Du viên kinh mộng.”

“Ta không muốn đi!”

Phó Tuyệt Ca cố gắng rút tay thoát khỏi kiềm kẹp của tứ nhân tra nhưng bất thành, trong lòng buồn bực, nữ nhân này muốn thế nào mới chịu buông tha cho nàng?

“Cùng ta đi xem một khúc cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”

“Ta nói không đi là không đi, ngài có phiền hay không?”

Rốt cuộc cũng giằng ta ra được, mặt trên cổ tay hiện lên lằn đỏ thập phần chói mắt. Cúi người nhặt lại giỏ hoa cúc vừa hái được, không quên ném cho tứ nhân tra một cái liên mắt rồi bước đi.

“Đứng lại!”

Tiếng nói xa lạ vang lên thu hút sự chú ý của hai người, không ai nói ai đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Là thất tiểu nương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi