TRỌNG SINH CHI TÁI KIẾN PHƯƠNG HOA

Tiếng nói xa lạ vang lên thu hút sự chú ý của hai người, không ai nói ai đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Là thất tiểu nương.

Kiều tiểu nương uyển chuyển bước đến bên cạnh tứ vương gia đồng thời liễm đôi mắt phượng xinh đẹp: “Nam Đoàn đến xướng Du viên kinh mộng ngài sao không gọi thần thiếp đi cùng mà gọi tiểu cung nữ này?”

“Ta đã bảo nàng nghỉ ngơi trong đông sương.”

“Thần thiếp ra hoa viên ngắm cảnh không được sao?” Kiều tiểu nương liếc xéo Phó Tuyệt Ca đang đứng cách mấy bước chân: “Lẽ nào thần thiếp phá hỏng chuyện tốt của quan gia nên ngài tức giận?”

Phó Tuyệt Ca nằm không cũng dính đạn bất đắc dĩ quỳ xuống hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Tứ tiểu nương tử, tiểu nương tử an hảo.”

“Còn biết ta là tiểu nương tử sao? Ngươi tên là gì? Là cung nữ của ai?”

“Nô tỳ Phó Tuyệt Ca, cung nữ thiếp thân của bát gia, hôm nay đến hoa viên để hái hoa cúc phao trà an thần cho chủ tử.” Phó Tuyệt Ca trộm ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt tiểu nương tử quả nhiên khó coi: “Nếu không còn gì nô tỳ xin phép hồi cung, bát gia vẫn đang chờ dùng trà.”

“Chưa vội, ngẩng đầu lên cho ta xem.”

Phó Tuyệt Ca miễn cưỡng ngẩng đầu lên, một đôi đào hoa nhãn linh lung trong suốt. Thanh xuân của cô nương giống như quang cảnh ngày xuân đẹp đẽ tươi mới, đường nét mang đầy sức sống đến hoa thảo cũng khó lòng bì kịp. Phiến môi đỏ mọng khẽ mím thành đường, hàng mi dài rung động, dáng vẻ tiểu quân quý nhu nhược luôn dễ dàng khiến tước quý động lòng.

Bản thân đã là mẫu thân không thể so sánh với tiểu cô nương thanh xuân phơi phới như Phó Tuyệt Ca, trong bụng Kiều tiểu nương nghẹn đầy lửa giận: “Dựa vào bản thân có vài phần tư sắc mà dám câu dẫn hoàng tước, ngươi có phải muốn chết rồi không?”

“Nô tỳ không dám, thỉnh tiểu nương tử tam tư.”

“Bộ dáng lẳng lơ này lại nói không dám, bản nương tử không thể không tin.”

Phó Tuyệt Ca hít một hơi thật sâu, lồng ngực có chút đau buốt: “Tiểu nương tử thay vì chất vấn ta sao lại không chất vấn tứ gia? Chính mắt ngài thấy tứ gia mời ta nghe Nam Đoàn hát khúc, ta cũng đã cự tuyệt hà cớ gì cứ bám lấy ta không tha?”

“Ngươi…” Kiều tiểu nương lần đầu bị người khác dùng giọng điệu này chất vấn, không khỏi tức giận vung tay đánh vào người Đông Phương Tầm Liên: “Ngài còn yên lặng? Lẽ nào ngài không thấy ta bị cung nữ kia khi dễ.”

Đông Phương Tầm Tuyết đau đầu không thôi, vị tiểu nương tử này của nàng ngoại trừ trên giường biết chiều chuộng ra thì toàn bộ đều là tật xấu.

“Ta đã nói nàng ở đông sương sao nàng không nghe?”

“Ngài bây giờ còn trách ta? Ngài đừng nói muốn nạp tiểu tiện nhân này vào vương phủ đấy, ta có chết cũng không đồng ý!”

“Nàng nháo đủ chưa hả? Không thấy xấu hổ sao?”

“Ta xấu hổ cái gì? Ta xấu hổ hay là ngài xấu hổ?”

Trước khi Kiều tiểu nương kịp nói dứt câu thì một giọng nói khác từ bên ngoài xen vào: “Kiều muội muội lại như vậy rồi, không sợ quan gia chán ghét sao?”

Thuận Dương Nhạc bồng theo bọc vải ung dung đến nghe chuyện vui: “Sao thế? Kiều muội muội đang tức giận à? Úc, ngay cả Phó tam lệnh ái cũng đến rồi.”

“Phó lệnh ái?” Kiều tiểu nương cảnh giác quan sát Phó Tuyệt Ca từ trên xuống dưới: “Ngươi là quân quý sao?”

“Ây u, người ta nào chỉ đơn giản là quân quý, có lẽ Kiều muội muội cũng không biết Phó cô nương năm xưa có bao nhiêu vẻ vang.”

Phó Tuyệt Ca khổ sở gục đầu, Thuận Dương Nhạc còn muốn cho nàng sống hay không?

“Ý tứ gì?”

“Bản phi vẫn còn nhớ quan gia năm đó thích Phó cô nương như thế nào, còn gửi trước sính lễ đến Khang Ninh Công tước phủ nhưng bị Đại nương tử cự tuyệt. Quan gia vẫn không chịu từ bỏ kiên quyết cầu thân cuối cùng vẫn bị Phó tam cô nương thẳng mặt cự tuyệt, còn đem lễ vật của quan gia tặng cho một cung nữ khác. Đừng nhìn bề ngoài mà suy đoán, Phó cô nương chúng ta không chỉ được quan gia yêu mến mà ngay cả bát gia cũng động lòng với nàng.”

Kiều tiểu nương lửa giận ngút ngàn trong lúc mất khống chế vung tay tát một cái vào mặt Phó Tuyệt Ca: “Tiện nhân!”

Phó Tuyệt Ca vô cớ bị đánh lại không thể phản kháng, uất hận trừng trừng nhìn phu thê ba người hợp xướng.

“Kiều muội muội bình tĩnh nào.” Thuận Dương Nhạc đưa ngũ công tử cho ma ma bồng sang một bên, giả vờ thân thiết nắm lấy bàn tay Kiều tiểu nương: “Ngươi động thủ đánh nàng sẽ khiến bát gia tức giận đó, nếu không phải người ta cự tuyết sớm đã làm chính phi nương nương rồi.”

“Nực cười, nho nhỏ cung nữ như ả đáng sao?”

“Đủ rồi chứ?”

Đông Phương Tầm Liên thẳng thừng gạt Kiều tiểu nương qua một bên chạy đến dìu Phó Tuyệt Ca đứng dậy kết quả lại bị nàng hất tay cự tuyệt.

“Quản không được hậu viện của ngài thì đừng đi làm phiền người khác.”

Nói xong liền xoay người bỏ đi, giỏ hoa cúc cũng không buồn nhặt lại.

Thuận Dương Nhạc biết rõ quan gia có bao nhiêu yêu thích Phó Tuyệt Ca, nhân lúc này cùng ma ma mang theo ngũ công tử rời đi để lại bãi chiến trường cho Kiều nương tử thu dọn.

“Ngài vì tiện nhân đó mà mắng…”

Lời còn chưa kịp dứt má trái đã truyền đến cảm giác đau rát, Kiều nương tử kinh hoàng ngước mắt nhìn: “Quan gia ngài đánh ta?”

“Bản vương đánh nàng thì sao? Lẽ nào người làm quan gia như ta không thể dạy dỗ nàng?”

“Tiện nhân đó cái gì mà ngài lưu luyến như vậy? Ta từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh qua, ngài dựa vào cái gì mà đánh ta!?”

“Bản vương nhắc nhở nàng lần cuối, nếu còn dám động đến Phó Tuyệt Ca ta tuyệt đối không tha cho nàng. Nể tình lục công tử lần này ta bỏ ta, hồi phủ cấm túc ba tháng tự vấn lỗi lầm đi.”

“Quan gia!”



Phó Tuyệt Ca mang gò má sưng tấy trở về Di Tình Thư Sử, lén lút chạy đến sương phòng xem xét gương mặt của mình. Vị thất nương tử này ra tay cũng đủ tàn nhẫn, da thịt trắng tuyết hằn lên dấu bàn tay đỏ sẫm đặc biệt đáng sợ. Âm thầm xuýt xoa hai tiếng, cúi đầu tìm kiếm cao bôi lên mặt, để bát gia nhìn thấy không tức giận mới là lạ.

“Đi đâu mới về?”

Hộp cao trên bàn vô thố rơi xuống đất, Phó Tuyệt Ca hoảng thủ hoảng cước nhặt lên lại, chẳng biết từ lúc nào bát gia đã ngồi trong phòng nàng an nhiên uống trà.

“N-Nô tỳ đi hái hoa cúc.”

Đông Phương Tầm Tuyết đặt trản trà xuống bàn, ánh mắt quét qua người Phó Tuyệt Ca từ trên xuống: “Hoa cúc đâu?”

“H-Hoa cúc rơi mất rồi.”

“Mặt ngươi làm sao? Mau đến đây cho ta xem.”

Phó Tuyệt Ca chột dạ đứng chôn chân tại chỗ không dám di chuyển, mãi đến khi bát gia lên tiếng thúc giục mới chậm rì rì lê từng bước đến trước mặt đối phương.

Liếc mắt một cái đã phát hiện dấu tay đỏ sẫm trên mặt tiểu ngốc, Đông Phương Tầm Tuyết lập tức bắt lấy cằm nàng miết mạnh: “Là ai đánh ngươi? Tại sao phải giấu ta?”

“Là Tứ tiểu nương tử, nàng bắt gặp tứ gia mời nô tỳ đi nghe hát khúc nên mới tức giận tát một cái.” Phó Tuyệt Ca mím mím môi, vành mắt hơi phiếm hồng: “Nô tỳ sợ bát gia lo lắng nên về phòng bôi thuốc rồi mới đi hầu hạ.”

“Ngươi đúng là ngốc.”

Đông Phương Tầm Tuyết cẩn dực chạm lên vết đỏ trên má bánh bao phúng phính, trong lòng như bị ai dùng sức nhéo mạnh: “Cũng là ta không tốt không thể bảo vệ ngươi.”

“Bát gia đừng nói như vậy, có trách phải trách tứ gia không biết quản lý hậu viện khiến bọn họ ngông cuồng ngạo mạn.” Phó Tuyệt Ca thuận thế ngã vào lòng bát gia, mềm mại dụi vào hõm cổ thơm ngát mùi đàn hương: “Bát gia không cần lo, ta tự có chừng mực, chịu đựng thêm một thời gian nữa chúng ta có thể thoát khỏi móng vuốt của tứ gia rồi.”

“Phải, sớm thôi.” Đông Phương Tầm Tuyết thoải mái luồn tay vào mớ tóc dài vuốt ve từng chút, thần kinh căng như dây đàn từ từ thả lỏng: “Sắp vào đông rồi, còn hơn một tháng là sinh thần ngươi, lần này là muốn lễ vật gì?”

Phó Tuyệt Ca nghịch sợi tóc của bát gia rối tung rối mù, thong thả mở miệng: “Nô tỳ muốn gì lẽ nào bát gia không biết sao?”

“Hửm? Ngươi lẽ nào đang nói đến cái đó?”

Mắt đào hoa ngập tràn ý cười như thật như đùa đáp: “Phải nha, chính là cái đó.”

Đông Phương Tầm Tuyết giữ chặt vòng tay trên thắt lưng mảnh mai, nghiêng đầu hôn lên tháp cổ duyên dáng. Tiểu ngốc thoáng rùng mình, cánh tay nhỏ nhắn bắt đầu không yên vung loạn ra sau, đáy mắt toàn bộ đều là ý cười điềm mật.

“Ngươi thơm lắm, càng lúc càng thơm.”

“Ây, nô tỳ phát tình rồi, ngài đừng có ôm chặt như vậy.”

Nửa năm ngoái Phó Tuyệt Ca đột ngột phát tình, bát gia giống như gặp quỷ chạy đôn chạy đáo tìm nữ quan giúp đỡ. Lần đầu quân quý phát tình không thể lập tức dùng thuốc áp chế, liên tục phát mùi hai ngày hai đêm khiến Đông Phương Tầm Tuyết bức bối muốn điên, mỗi lần đi ngang qua sương phòng đều phải bịt chặt mũi chạy ù qua.

Thật sự quá thơm rồi!

Vị đạo ngọt ngào như mật, càng ngửi càng thoải mái, tâm tình nhộn nhạo muốn đến gần âu yếm thân thể trắng trẻo xinh đẹp. Qua thêm hai ngày nữa mùi của tiểu ngốc mới hoàn toàn biến mất, cũng không nhớ những chuyện đã xảy ra, bất quá thân thể từ đó luôn phát ra một mùi hương ngọt ngào như mật.

“Hắc, hảo dương!” Phó Tuyệt Ca gian nan lách người né tránh, một phát xoay lại vòng tay câu chặt cổ bát gia làm nũng: “Ngài làm như vậy người khác sẽ nghĩ nô tỳ không có hàm dưỡng nha!”

“Ai dám nói ta giúp ngươi đánh hắn.” Đông Phương Tầm Tuyết sủng nịch mỉm cười: “Tiểu ngốc của ta từ đầu đến chân đều quý báu như ngọc sao có thể thiếu hàm dưỡng được.”

“Chỉ có ngài dám nói như thế.”

“Thế nào? Nghe đến nhàm chán rồi?”

“Cũng không phải.”

Phó Tuyệt Ca thoát ly vòng tay ôm áp tiến đến bệ cửa sổ, chậu cúc đã có chút khô héo do lâu ngày không được tưới nước. Ngày thường nàng tương đối bận rộn, không làm việc ở Di Tình Thư Sử cũng đến Ngự Vũ Phòng luyện tập hiếm khi có thời gian chăm sóc cây cối.

Hít một hơi tràn ngập buồng phổi gió thu lạnh lẽo: “Hôm qua nô tỳ nhận được thư từ đại nhân, đây cũng là lần đầu đại nhân gửi thư cho ta.”

“Khang Ninh Công đã nói gì với ngươi?”

Xoay người dựng lưng vào tường, tóc dài từng sợi bị gió thổi tán loạn: “Phụ thân định hôn sự cho nô tỳ rồi, là công tử của Lại Bộ Thượng thư đại nhân còn nói nô tỳ hôm nay tranh thủ thời gian đến hành cung gặp mặt.”

Đông Phương Tầm Tuyết tức thì đứng bật dậy: “Không thể được! Ngươi là người của ta, Khang Ninh Công không được phép tuỳ tiện định hôn sự cho ngươi!”

“Nhưng nô tỳ biết phải làm sao? Năm nay nô tỳ cũng đã mười tuổi rồi, ở tuổi này các cô nương đều đang chuẩn bị xuất giá chỉ có nô tỳ đến giờ vẫn chưa quen biết một vị công tử nào ngoài ngài.”

“Ta lập tức giúp ngươi thu xếp.”

“Rồi phụ thân vẫn sẽ chọn cho nô tỳ một vị công tử khác.” Phó Tuyệt Ca yếu ớt rũ mắt, tranh thủ lúc bát gia kích động nói thêm: “Sợ sẽ phải phụ lòng ngài…”

Nhiều năm bầu bạn Phó Tuyệt Ca hiểu rõ tình cảm bát gia dành cho nàng nhưng đối phương đến nay vẫn chậm chạp không chịu bày tỏ, nàng cũng không còn cách nào khác đành dùng hạ sách này bức bách bát gia phản ứng. Mặc dù trong lòng có chút áy náy nhưng vẫn tốt hơn bị phụ thân đại nhân năm ngày mười bữa gửi thư hối thúc nàng thành thân.

“Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội phụ lòng ta!”

Đông Phương Tầm Tuyết tiếp tục vì tiểu ngốc mà lộ ra bộ dạng khẩn trương sợ hãi, liên tục đi đi lại lại trong phòng nghĩ biện pháp. Tuổi tác tiểu ngốc không lớn nhưng cũng không nhỏ, đã phát tình qua nếu bây giờ gả đi cũng không đáng bàn cãi nhưng vấn đề ở chỗ nàng chưa vỡ lòng. Nếu muốn thú tiểu ngốc cũng chỉ có thể xem như nữ sử thông phòng nạp vào điện, đối với tiểu ngốc mà nói vô cùng bất công.

“Ta cùng ngươi đi gặp vị công tử đó.”

“Hả?”

Không nghĩ bát gia sẽ thật sự đi gặp ‘tình địch’ nói chuyện, Phó Tuyệt Ca quẫn bách xua tay: “Ngài không cần ra mặt đâu, nô tỳ có thể tự giải quyết mà.”

“Ta muốn hắn tử tâm, từ nay về sau không làm phiền ngươi nữa.”

Chần chờ một lúc cũng gật đầu đáp ứng: “Vậy cũng được…”

Hai người ước định thời gian xong xuôi bát gia quay về Di Tình Thư Sử trước, còn nàng lưu lại sương phòng viết thư phúc đáp Công tước đại nhân. Nhân cơ hội này gửi cho nương thân một phong thư, mấy năm hầu hạ trong cung nương thân cũng ít bị các phòng chèn ép. Trước đây tứ nhân tra còn mang đến sính lễ cầu thân, mặc dù hôn sự không thành nhưng đủ khiến bọn họ dè chừng.

Cố tình chọn bộ y phục đẹp nhất mặc lên người, búi tóc đơn giản gọn gàng điểm xuyến một kiện hoa nhung màu lam. Áo dài che khuất đầu gối, vải mỏng gần như trong suốt, bên trong mặc một chiếc áo ngắn màu trắng hình thêu đơn giản thanh lịch. Hài lòng nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong gương, lần nữa chỉnh trang búi tóc mới chịu xuất môn.

Cung nữ mang ngọ thiện đúng lúc bước vào, trông thấy nàng muốn đi liền gọi theo: “Phó cô nương ngài đi đâu vậy?”

“Ta đến hành cung một chuyến, khi nào trở về ngươi hẵn mang ngọ thiện.”

“Nhưng mà bát gia đã ra lệnh ngài không được bỏ bữa.” Cung nữ bước xuống bậc thang nghiêm túc nhắc nhở: “Lần trước ngài không chịu dùng thiện khiến nô tỳ bị bát gia khiển trách một trận, coi như thương xót nô tỳ ngài có thể ăn xong rồi đi không?”

“Lần này bát gia cùng ta đi, ngài sẽ không trách phạt ngươi mà nếu có ta thay ngươi chịu tội có được không?”

“Chuyện này…”

Phó Tuyệt Ca nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa: “Bát gia chờ lâu sẽ tức giận đấy.”

“Vậy nô tỳ mang thức ăn về trù phòng trước.”

Hài lòng hướng cung nữ nở nụ cười, Phó Tuyệt Ca không quên chuyện chính đến Di Tình Thư Sử tìm bát gia, quả nhiên đối phương sớm đã đợi sẵn nàng ngoài cửa.

“Bát gia!”

Đông Phương Tầm Tuyết cầm theo phi phong khoác lên người tiểu ngốc: “Bên ngoài gió lớn mặc ấm vào.”

“Hì, chúng ta đi thôi.”

Không ai nói ai chủ động nắm lấy bàn tay đối phương cùng nhau rời khỏi Trường Xuân Cung. Khí lạnh đột ngột ùa về, hương hoa thơm ngọt phảng phất, so với mùa đông hàn lạnh Phó Tuyệt Ca vẫn thích khí trời vào thu hơn. Hai người leo lên xe ngựa đi nhanh đến hành cung tránh cơn mưa thu đột ngột ùa về, mặc dù có mang theo ô nhưng vẫn sợ bị cảm lạnh.

Hành cung tương đối vắng vẻ, từ xa trông thấy một người ngồi trong lương đình uống trà, bên cạnh dẫn theo một tiểu thư đồng trắng trẻo béo tốt. Phó Tuyệt Ca nấp sau cây cột gần đó quan sát, người lão Công tước chọn quả nhiên đặc biệt từ đầu đến chân không có nơi nào đáng khen.

Đông Phương Tầm Tuyết không biết tại sao phải trốn, liếc nhìn người trong đình liền bật cười thành tiếng: “Khang Ninh Công có mắt nhìn, vị công tử Lại bộ Thượng thư này ít nhất cũng béo gấp ba bốn lần ngươi.”

Phó Tuyệt Ca đáng thương bĩu bĩu môi: “Đại nhân vốn không xem ta là nhi nữ.”

“Nếu là tiểu công tử phong hoa tuyệt đại ta còn có chuyện để lo lắng, nhưng xem ra không có gì đáng phải lo rồi.”

Đông Phương Tầm Tuyết lưu loát kéo tay Phó Tuyệt Ca rời khỏi chỗ nấp bước vào trong đình. Vị công tử của Lại bộ Thượng thư hoàn toàn không phát hiện mình bị nhìn lén, điềm tĩnh xử lý chén trà thứ năm, một tay cầm đùi thỏ một tay cầm đầu gà ăn không biết no.

“Ngươi là…”

Thư đồng nhìn thấy hai người lập tức vỗ vào vai công tử nhắc nhở: “Công tử, Phó cô nương đến rồi.”

“Đến rồi thì ngồi đi, còn muốn bản công tử mời thứ nữ như ngươi ngồi xuống?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi