TRỌNG SINH CHI THIÊN KIM PHỤC CỪU


Tiết Vũ Khiêm tỉnh dậy sau một giấc ngủ tưởng chừng dài đến bất tận.

Đầu đã không còn đau như búa bổ, cảm giác toàn thân thư thái và dễ chịu tưởng chừng như đắm chìm trong làn nước mát lành hiền hoà.

Không khí ấm áp bao bọc lấy anh đem hương thơm quen thuộc, ngọt ngào, nữ tính và thanh thuần rất đỗi quen thuộc chảy quanh các giác quan.

Theo thói quen, anh co tay lên nhưng cảm giác bị đè nặng kéo anh thoát khỏi cơn mơ màng.

Tiết Vũ Khiêm giật mình, mở mắt nhìn sang bên cạnh và không khỏi rung động trước cảnh tượng anh đang được nhìn thấy.
Nằm bên cạnh anh là cô, cô đang say giấc nồng, ngoan ngoãn và an nhiên tựa như tiên nữ say ngủ.

Hơi thở cô đều đặn từng nhịp, toả mùi hương ngọt lành, phả lên ngực anh.

Trong ánh sáng dìu dịu của đèn ngủ, cô như hoa trong màn lụa dịu dàng, toàn thân như toả sáng và kéo anh vào trong sâu thẩm ngọt ngào.
Tiết Vũ Khiêm ngắm cô đến ngẩn ngơ, đôi mắt ngây dại nhìn cô như ngắm nhìn bảo vật trân quý nhất đời.

Cô nằm ngoan ngoãn giống cô mèo nhỏ ấm ủ trong ổ chăn ấm, chân dài bọc trong chiếc quần tất, váy ngắn co lên theo tư thế ngủ và mái tóc mây đen tuyền chảy trên gối như thác nước.
Anh chưa từng yêu ai như bây giờ.

Cô vẫn co người nằm cạnh anh, yên bình và anh có ảo giác anh có thể ngắm cô như vậy cả đời.


Trái tim khuyết một góc bỗng nhiên đủ đầy và anh chưa bao giờ thấy bản thân thoả mãn như lúc này.
Cô là của anh, là nữ thần, là nàng thơ, là cả
nhân gian.
Anh yêu cô ngay từ giây phút gặp gỡ ban đầu.

Cảm giác rung động thoáng qua khiến anh ngỡ ngàng nhưng anh không sao dằn lòng tiếp cận cô, muốn hiểu cô hơn, muốn ngắm cô, muốn là bầu trời và là tất cả của cô.
Không ai biết kẻ cả cô anh có tính độc chiếm cao đến thế nào.

Đôi khi anh không tưởng tượng được cảnh cô vuột mất ra khỏi tay anh, có lẽ sẽ là địa ngục.
Tiết Vũ Khiêm dịch người, thay đổi tư thế nằm.

Anh nghiêng người chống tay và nhìn cô đầy yêu chiều.

Cô "ưm" một tiếng, vẫn không tỉnh dậy, hồn nhiên nhích người lại và rúc vào trong lòng anh.
Không sao có thể tưởng tượng được cảm xúc trong lòng Tiết Vũ Khiêm lớn đến nhường nào, chỉ có thể thấy được ánh mắt anh tối lại và môi mỏng câu lên thành nụ cười thoả mãn đến cực điểm.
Ngay cả khi ngủ, cô cũng quá mức dụ người.

Nét đẹp của thiếu nữ hoà cùng khí chất thanh cao của tuổi trưởng thành tạo nên một nét đẹp không thể bị hoà lẫn.
Đột nhiên trong anh có ý định xấu, Tiết Vũ Khiêm cúi xuống thở từng luồng khí vào tai cô và nghịch ngợm hôn lên vành tai tinh xảo.

Cô co người vì nhột, vẫn không chịu tỉnh dậy mà chỉ làu bàu trong miệng.

Tiết Vũ Khiêm trêu đùa cô đến nghiện, hôn hôn tai rồi chuyển sang hôn lên má, lên mắt, lên cằm và cắn nhẹ lên cổ cô.
Cô nhíu mày, giật giật cánh tay và nói trong vô thức:
"Đừng...!Vũ Khiêm...!đừng nghịch...!"
Cô vẫn biết là mình.

Cô là của mình.
Trong đầu anh ngân nga điệu thánh ca và trí não anh trống rỗng, chỉ biết chìm trong niềm vui sướng khó ai có thể địch lại được và đặt lên môi cô những nụ hôn ướt át.

Anh thành kính hôn lên đôi môi đỏ của cô, lưỡi lướt qua môi trên môi dưới rồi m*t mát tựa như môi cô là miếng thạch ngon miệng.

Cô chỉ ưm vài tiếng khó chịu, theo bản năng hé miệng đáp lại anh.

Tiết Vũ Khiêm một tay đỡ sau đầu cô, tay còn lại xiết quanh eo cô, kéo cô vào cái ôm như xiềng xích vĩnh cửu.

Lưỡi cuốn lấy lưỡi, cô đỏ bừng mặt, r3n rỉ trong nụ hôn của anh.

Cô hé mắt nhìn, mơ mơ màng màng nhận ra người đang khoá môi với mình là anh liền buông lỏng toàn thân, kéo kéo áo anh và nói từng từ hỗn hển:

"Là anh sao? Em vẫn đang mơ sao?"
"Là tôi, nhắm mắt lại tiểu Sênh ngoan".
Nghe anh thì thầm, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại tận hưởng nụ hôn ngọt ngào của anh.

Là mơ cũng được, thực cũng được, điều cô quan tâm duy nhất bây giờ là Tiết Vũ Khiêm, là tình yêu của anh như gông cùm ngọt ngào nhất khoá chặt cô lại mà cô cũng không có ý muốn thoát ra.

Cô ôm xiết lấy tẩm lưng rộng vững chắc của anh, luồn tay vào trong áo mà vuốt v3.
Lửa đốt nóng bên trong cả hai khiến nụ hôn là không bao giờ đủ.

Tiết Vũ Khiêm hết hôn rồi lại cắn, rồi **** ***.

Anh dùng mọi kỹ xảo mà bản thân học được đem ra áp dụng, khiến cô run rẩy hóa thành vũng nước trong lòng anh.

Cô rên lên khe khẽ, chảy trong tai anh tựa liều xuân dược hạng nặng, đốt cháy anh thành tro.

Tiết Vũ Khiêm hôn cô bằng mọi góc độ hài lòng rời môi mình ra nhìn cô thở d ốc và hai mắt mơ màng như vẫn chìm trong giấc mộng chưa muốn tỉnh dậy.

Tiết Vũ Khiêm nín thở trước vẻ đẹp kinh diễm và mê hoặc của cô, trong lòng trào dâng lên d*c vọng đen tối muốn ngay lập tức chiếm lấy cô, biến cô vĩnh viễn là của anh.
Cô mở hé mắt, thoả mãn nhìn ngắm người đàn ông của mình.

Khuôn mặt anh chìm trong d*c vọng, vừa lạ lại vừa hấp dẫn khiến cô chỉ muốn một hơi ăn sạch lấy anh không còn một mảnh.

Người đàn ông này vừa có nét cứng cỏi và thâm trầm, nhưng lại quá đỗi dịu dàng.

Mái tóc rối bời, không còn bộ dáng của một người đạo mạo, Tiết Vũ Khiêm hoàn toàn là một "Tiết Vũ Khiêm" nguyên bản nhất trước mắt cô.

Cô thỏ thẻ:

"Em có phải đang mơ hay không? Em thật lạ?"
"Là chuyện gì vậy?"
Tiết Vũ Khiêm cúi xuống, m ơn trớn trên má cô và làn da dưới hơi thở nồng ấm của anh đỏ bừng lên.

Cô thở dài, ngón tay chạy dọc lồ ng ngực anh, men theo xương quai xanh lên đến hầu kết nơi cổ và đôi môi hé mở mời gọi của Tiết Vũ Khiêm.

Cô mỉm cười, thổ lộ:
"Em vừa muốn anh, lại vừa sợ.

Điều đó thật kì lạ."
"Tiểu Sênh của tôi..."
Tiết Vũ Khiêm thở dài, hôn lên ngón tay cô.

Đầu lưỡi anh lướt trên đầu ngón tay cô.

D*c vọng quen thuộc trào dâng bên trong cô, và cả trong anh.

Không khí trong phòng càng lúc càng ngột ngạt và nóng bỏng.

Cô nức nở như cầu xin:
"Em mơ thấy ác mộng, anh trong giấc mơ không nhận ra em.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi