TRỌNG SINH CHI THIÊN KIM PHỤC CỪU


Trên đường ra đến cổng trường, cô bị một nam sinh chặn lại bằng một điệu bộ vô cùng hùng hổ.
Ê, cái này đời trước không có à nha.

Chẳng lẽ sống lại có một vài việc thay đổi sao?
Cô tròn mắt vì ngạc nhiên.

Nam sinh đó có bộ dạng ăn chơi, mái tóc nhuộm vàng rực, bên tai đeo khuyên đính đá chói mắt và nụ cười không thể không kênh kiệu hơn.

Cậu ta cùng đám tay chân vây cô lại trong sự chỉ trỏ bàn tán của đám học sinh xung quanh, khiến cô phiền đến phát điên.
Trời ơi, mình không nhớ là có gây sự với ai mà.
Cậu ta cười cười nhìn cô, mở miệng nói:
"Cậu có nhận được thư của tôi không?"
Thư? Thư nào vậy?
Cô thật thà lắc đầu, vẻ mặt để lộ ra không chút kiên nhẫn khiến nam sinh kia như bị chọc phải vậy, mặt đỏ gay lên và lớn tiếng:
"Bạch Sênh, cậu đừng khinh người quá đáng! Cậu nhận thư của tôi, còn nhờ bạn tốt chuyển lời lại là đồng ý với tôi.

Giờ thì biểu hiện đấy là sao?"
Xung quanh là đám đông xì xào bàn tán, càng lúc có càng nhiều câu khó nghe.

Đám tay chân của nam sinh cũng bày ra vẻ vô lại với cô, dồn cô lại mà không ai dám xen vào.

Bạch Sênh thở hắt ra, cô hiểu rồi.

Thì ra là trò của Lý Lệ, cô không thể nhớ được thư từ gì của bạn nhỏ này gửi, nhưng có nhớ là Lý Lệ là người xử lý những bức thư tình cô nhận được.

Cô ta trước đây còn nói mấy việc này để cô ta làm cho, cô đứng ra thì có vẻ không hợp, đám nam sinh có thể dọa cô sợ.
Thế mà cô ngu thật, tin lấy tin để.

Cô làm vẻ mặt lạnh lùng, ngẩng cao đầu nói lại với cậu ta:
"Cậu nghe qua Lý Lệ chứ không phải chính miệng tôi nói.

Tôi có miệng, tại sao không thể tự mình đối đáp mà còn phải nhờ người khác.


Cậu bạn, làm ơn tỉnh táo lại đi.

Tôi không nhớ là đã nhận thư gì của cậu, là lỗi của tôi.

Nhưng giờ thì hay rồi, chính cậu chặn tôi lại buộc tôi phải nói lời từ chối cậu ngay trước mặt bao nhiêu người, cậu thấy có đáng không?".
Từng lời cô nói ra đanh thép và rõ ràng, khiến cho mọi người đều cảm thấy bất ngờ và ngỡ ngàng.

Đây là tiểu thư Bạch gia tính tình kiêu ngạo, điệu đà, ủy mị đây sao?
Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?
Cậu nam sinh mặt đỏ thêm một tông, lắp bắp:
"Cậu...!cậu coi thường tôi.

Bạch Sênh, chưa từng có ai dám đối xử như vậy với tôi đâu.

Cậu là cái gì?".
Cô nhàn nhạt đáp lại, cảm thấy cậu trai trẻ này có vẻ tự luyến, hay tuổi trẻ ai cũng như thế nhỉ?
"Tôi cũng muốn hỏi lại cậu là cái gì? Mỗi người đều có quyền tự do ngôn luận nhưng không có nghĩa tôi phải có nghĩa vụ phải trả lời sẽ thích cậu.

Cậu cũng không có tư cách chỉ trích tôi.

Tôi không có nghĩa vụ phải làm cậu vui".
Khuôn mặt của đám nam sinh biến đổi thật đặc sắc.

Qua một đời, đối mặt với bao giả dối lừa lọc mà cô còn không đối phó được mấy thằng nhóc này, cô đi bằng đầu!
Cậu ta thẹn quá, sấn người về phía cô toan đưa tay ra tóm lấy tay cô thì đã có người rất nhanh lao ra ngăn cản.
"Dừng trò hề này lại được rồi đấy Triệu Phi".
"Vân Tiếu Ngữ!"
Cô ngỡ ngàng nhìn cô bạn Vân Tiếu Ngữ đang chặn đứng bàn tay thô lỗ của nam sinh lại.

Có vẻ cậu ta cũng khá e dè Vân Tiếu Ngữ, rụt tay lại và ho một tiếng.

Cậu ta nhìn cô rồi quay người đi.


Đám đông vẫn còn tụ tập xung quanh nói xì xầm, Vân Tiếu Ngữ lừ mắt nhìn một lượt và quát to:
"Nhìn gì mà nhìn! Giải tán."
Nói rồi cô kéo tay Bạch Sênh đi thẳng, ra đến cổng trường, Vân Tiếu Ngữ lúc này mới buông tay ra và nói:
"Lần sau có đứa nào gửi thư tình, không muốn nhận thì trả lại.

Con nhỏ Lý Lệ kia ăn không được đạp đổ đấy, cậu còn tin nó".
"Ừ, mình nhớ rồi.

Nhất định sẽ nghe cậu".
Cô gật đầu đồng tình khiến Vân Tiếu Ngữ trố mắt ngạc nhiên vì thái độ mềm mỏng bất ngờ của vị tiểu thư khó chiều này.

Vân Tiếu Ngữ bất ngờ vươn tay nhéo má cô một cái, gian xảo nói:
"Hôm nay gia cứu Bạch tiểu thư một lần.

Bạch tiểu thư không định báo đáp gì sao?"
Gia? Cô bé này lậm tiểu thuyết quá rồi đi? Cô suýt bật cười to thành tiếng nhưng cũng cố kiềm chế lại, làm ra vẻ ngây thơ tinh nghịch đáp lại:
"Vậy đợi mình chút nhé."
Nói đoạn cô lấy điện thoại ra nhắn một tin cho bác tài xế khoan đón cô mà chờ đến khi nào cô gọi.

Rồi tính toán thời gian còn sớm, cũng mới bốn giờ chiều, cô nháy mắt với cô bạn:
"Vậy tớ mời cậu một bữa, được không?"
"Tốt.

Đúng lúc tớ biết một quán gà rán mới mở ngon lắm.

Lên xe tớ chở".
Xe?
Rất nhanh Vân Tiếu Ngữ đã dắt ra chiếc mô tô phân khối lớn khiến cô không khỏi bất ngờ.

Cô vốn biết Vân Tiếu Ngữ rất phong cách, mạnh mẽ và có phần nam tính hơn nữ sinh bình thường nhưng đây là lần đầu tiên cô trông thấy một nữ sinh điều khiển mô tô.

Cô ấn lên đầu Bạch Sênh chiếc mũ bảo hiểm và choàng áo da cho cô nàng, xong xuôi mới khởi động xe chạy vút đi.
" Tiểu Sênh!"
Lý Lệ đi theo sau, kêu lên một tiếng nhưng chỉ thấy bóng lưng cô trên chiếc xe mô tô chạy vụt đi.

Cô ta ngơ ngác đôi lúc rồi nở nụ cười.
Bạch tiểu thư không về nhà mà còn lêu lỏng theo trai? Chuyện này lộ ra thì bố mẹ cô chắc phải đau đầu lắm đây.
Vân Tiếu Ngữ vốn không mặc đồ nữ sinh mà chỉ mặc sơ mi trắng cùng quần thung và giày thể thao, mái tóc ngắn giấu trong chiếc mũ bảo hiểm càng làm cô thêm phần nam tính và giống những anh chàng đẹp trai trong các bộ phim thần tượng đang nổi tiếng trên tivi.
Cô cảm thán thật lòng:
"Nói cậu là nam tớ cũng tin đấy.

Có ai từng khen cậu đẹp trai chưa?"
Vân Tiếu Ngữ bật cười sảng khoái, uống cạn cốc coca của mình và hào phóng nói:
"Sao? Giờ mới biết đến sự hấp dẫn của gia hả? Nói thật là giờ thấy cậu tớ cũng ngạc nhiên đấy.

Còn Lý Lệ đã bị thất sủng rồi hả?".
Cô chỉ cười không nói, Vân Tiếu Ngữ cũng biết ý mà không hỏi thêm.

Cô nàng nghĩ ngợi chút rồi mới nói thẳng:
"Nhận thấy Bạch tiểu thư đã biết quay đầu là bờ, Vân mỗ sẽ nhiều chuyện thêm chút.

Ngay từ đầu con nhỏ đó đã đầy sự dối trả thảo mai.

Lớp B chả có đứa con gái nào làm bạn với nó, còn đám con trai thì như đệ của nó luôn.

Mồm nói một kiểu, lát sau lại ra một kiểu.

Mà tớ thấy chỉ có cậu nhẹ dạ mới bị nó lừa thôi".
Cô lắng nghe đầy chân thành, ráng nặn ra vài giọt biểu cảm mất mát khó tin mà đáp lại:
"Tớ không tin Lý Lệ là người như vậy.

Lúc tớ bị bắt nạt, chỉ có bạn ấy ở bên cạnh tớ.

Cậu đừng nói xấu Lệ Lệ".
"Xì.

Cái đồ dễ tin người như cậu sớm muộn gì cũng bị nó bán đi."
Vân Tiếu Ngữ hết cách nói: "Tớ mới chuyển đến cũng nghe qua chuyện của cậu nhưng nghĩ bằng đầu gối cũng biết cô ta dựng chuyện lên.


Ngoài tớ ra ai là người có khả năng làm anh hùng cứu mỹ nhân hoàn hảo như thế, huống chi chỉ là con nhãi yếu ớt vặn một cái cũng rời khớp xương được? Sau đó thì sao, nó ăn không, ở không của cậu.

Chưa hết còn vụ Triệu Phi thì sao?"
"Nhưng...".
Cô vẫn tỏ vẻ không cam tâm, bực bội chống cầm.

Thấy vậy, Vân Tiếu Ngữ ngừng nói và lại gọi thêm chai coca nữa uống cho đỡ cơn tức.

Cô chịu đủ rồi, trước thì hơi hơi ngứa mắt cô bạn này, giờ thì lại thương hơn là bực.

Nói cô ngây thơ dễ dụ còn đáng tin hơn là nói cô ngu ngốc khó chiều.

Trong lòng Vân Tiếu Ngữ xỉ vả mấy lời đồn đại vô căn cứ thậm tệ, quyết tâm từ giờ sẽ làm bạn nghiêm túc với Bạch Sênh.
Ai bảo cô là thấy việc bất bình chẳng tha?
"Được rồi, việc của Lý Lệ tớ tự có cách nhìn.

Dù sao cũng làm bạn lâu nay, sao nói thôi là thôi ngay được."
Cô mang trên mặt vẻ buồn rầu giả tạo.

Nếu giờ có trao cho cô ngôi vị ảnh hậu luôn cô cũng hào phóng mà nhận.

Vân Tiếu Ngữ nghe được đáp án, hài lòng gật gù.

Nói rồi cô chuyển chủ đề, luyên thuyên một hồi tìm điểm chung để tạo dựng mối quan hệ mới thiết lập giữa hai người.
Coi vậy mà khi cô nói về chủ đề gì, Bạch Sênh cũng có thể góp được vài ý.

Cô không biết rằng suốt chục năm theo đuổi Tôn Chu Minh ở kiếp trước của cô, cô cũng không ngồi không mà đều tìm hiểu các chủ đề mà có thể cả cơ hội được nói dâm ba câu với gã.

Thành thử giờ, có thể đoán ý người khác mà hùa theo câu chuyện rất uyển chuyển.
Thoáng cái cũng đã đến gần sáu giờ chiều, cô phải về bảy giờ cho kịp bữa cơm tối.

Lúc cả hai vừa rời cửa hàng thì cô bắt gặp thân ảnh cao ngất của Tiết Vũ Khiêm đang xếp hàng mua vịt quay tại cửa hàng bên cạnh.
Bốn mắt nhìn nhau, cô muốn ngửa đầu lên cười thật to.
Vận số gì thế này.

Nếu mai mà đi đánh xổ số khéo cũng trúng to, ông trời ơi, rốt cuộc là đời trước cho tôi hết mọi xui xẻo rồi dồn một cục cho đời này không vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi