TRỌNG SINH CHI THÚ HỒN

Tư Lôi Tạp cùng La Tố rất cảnh giác, Tư Lôi Tạp là thói quen do quân đội dưỡng thành, còn La Tố là thói quen từ thời tận thế. Vì thế Hải Nhân Tư vừa mở cửa, hai người họ kì thực đã tỉnh lại. La Tố ngồi dậy trước, bởi vì hôm qua ngủ khá muộn, nên ánh mắt có đầy tơ máu.

“Bạn thân, cậu cậu cậu….. tỉnh rồi à……” Hải Nhân Tư bởi vì còn chìm trong khiếp sợ nên nói chuyện có chút cà lăm.

“Sao vậy?” La Tố nhíu mày để nhìn rõ hơn một chút, bất quá vì mắt đầy tơ máu nên động tác này làm gương mặt vốn đạm bạc của cậu lại tăng thêm vài phần lạnh lẽo.

Hải Nhân Tư thấy vậy lập tức lui về sau vài bước, sắc mặt thật đáng sợ! Chẳng lẽ vì cậu bắt gặp bí mật của A Tố cùng lang ca, nên A Tố mới tức giận như vậy? Không xong, A Tố sẽ không bao giờ giúp cậu chăm sóc A Phấn nữa đi? Hải Nhân Tư nghĩ vậy, nhất thời giảm thấy vấn đề này rất nghiêm trọng, tuân theo ý tưởng người khác chết vẫn hơn mình chết, Hải Nhân Tư không hề có cốt khí chạy trốn.

“Không có việc gì, không có việc gì, cậu với lang ca cứ tiếp tục, mình không thấy gì cả!” Hải Nhân Tư nói xong liền vội vàng rời khỏi phòng, đóng sập cửa, động tác lưu loát không hề có một giây tạm dừng.

“…….” La Tố lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh, cậu quay đầu nhìn Tư Lôi Tạp, phát hiện Tư Lôi Tạp cũng đồng dạng nhìn mình, cái gọi là hai mặt nhìn nhau chính là tình huống này a.

La Tố bất đắc dĩ thở dài, Hải Nhân Tư người này…. kết hợp với những lời nói mớ của cậu ta hôm qua, La Tố đại khái có thể đoán được trong óc Hải Nhân Tư đang suy nghĩ những hình ảnh không lành mạnh, xem ra phạt uy thực A Phấn một tháng là quá nhân từ.

Tư Lôi Tạp ngồi dậy, tối hôm qua lúc đi ngủ là hình lang nên anh không thay quần áo vì thế vẫn là một thân quân trang. Tuy ngủ một đêm, bất quá vì chất liệu quần áo nên không bị nhăn, vẫn anh tuấn như trước. Bả vai và cổ áo hoàn toàn thể hiện tác phong cường tráng của quân nhân.

“Tôi thay quần áo, anh ra ngoài trước chờ tôi.” La Tố mở tủ quần áo, quần áo cậu mang từ nhà tới cũng không nhiều, phần lớn là sau khi đến trường đi mua thêm, bởi vì quần áo của Ngải Tố nguyên bản quá trầm lặng, màu sắc thì âm u, chỉ kém không nói cho toàn bộ thế giới biết cậu ta là dạng người tự kỉ.

Tuy La Tố không thích quần áo nổi bật, nhưng màu sắc u ám đến mức này cũng làm người ta không tiếp nhận nổi. Trên cơ bản thì La Tố chỉ có hai yêu cầu cơ bản về quần áo, thiết kế đơn giản, chất liệu thoải mái, bất quá vì thời tận thế tài nguyên hiếm hoi nên thói quen này đã bị bỏ quên rất nhiều năm, bất quá nếu sống ở một thời đại có nhiều lựa chọn, cậu đương nhiên sẽ không bạc đãi chính mình.

La Tố nhất thời cũng không nghĩ nhiều, lấy áo blue hệ chữa trị từ tủ quần áo ra, ngay lúc chuẩn bị cởi áo, cậu phát hiện Tư Lôi Tạp vẫn còn trong phòng.

La Tố rốt cuộc nhớ tới chuyện hôm qua, cậu thoáng quay đầu lại nhìn Tư Lôi Tạp, Tư Lôi Tạp bắt gặp tầm mắt La Tố, lập tức mở miệng: “Tôi cùng em.”

“……” La Tố trầm mặc, cậu rất muốn biết vì sao sự tình đêm qua bây giờ lại tái diễn? Hơn nữa cậu từng nghe qua bồi ăn cơm, bồi đánh đấm, chính là chưa bao giờ nghe qua bồi thay quần áo, bất quá La Tố vẫn trực tiếp cởi quần áo, thay áo sơ mi cùng áo blue, tính cách của cậu vốn không ngượng nghịu, tuy quan hệ với Tư Lôi Tạp là người yêu, nhưng La Tố không để ý tới những chuyện dư thừa đó.

Lúc thay quần áo, Tư Lôi Tạp vẫn dùng đôi ngươi xám sâu sắc chăm chú nhìn La Tố, điều này làm cậu không khỏi cảm thán, khí chất đúng là vấn đề mấu chốt. Ít ra thời điểm Tư Lôi Tạp hết sức chăm chú nhìn mình như vậy, cậu cũng không có cảm giác khó chịu.

Thay quần áo xong, trước lúc xuất môn, Tư Lôi Tạp kéo La Tố ấn một nụ hôn lên trán cậu. La Tố đã quen với phương thức này, từ lúc hôn môi được nhét vào quá trình kết giao của bọn họ, nam nhân nà phát huy tác phong cũ, quy định phải tuân thủ quy tắc, tỷ như lúc gặp mặt phải hôn một chút, tạm biệt phải hôn một chút. Nếu dùng cơm, thì trước khi dùng cơm hôn một chút, sau khi dùng cơm hôn một chút, có thể nói quy tắc được soạn thảo rất chi tiết.

La Tố cảm thấy nếu bọn họ thật sự ở cùng một chỗ, phỏng chừng nam nhân này còn hôn buổi sáng cùng hôn ngủ ngon, tỷ như nụ hôn mới vừa nãy. Kì thật đôi lúc La Tố cảm thấy rất buồn cười, tuy thoạt nhìn số lần bọn họ hôn nhau rất nhiều, nhưng lần nào Tư Lôi Tạp cũng chỉ hôn trán cậu, loại tình cảm tương phản mãnh liệt này làm cậu có cảm giác rất kì lạ, có thể nói là Tư Lôi Tạp ngây thơ tới mức làm cậu muốn thở dài. Loại phương thức yêu đương lúc nóng lúc lạnh, cứ tiến từng bước một thế này, làm cậu có cảm giác đặc biệt cảm động.

Cho dù ở trước khi xảy ra tận thế, cũng chưa từng có ai quý trọng cậu như vậy. Đây là lần đầu tiên, trừ bỏ động vật, có một người dùng hết toàn lực, yên lặng canh giữ bên người cậu, không cầu hồi báo, vô điều kiện mà đối xử tốt với cậu.

La Tố nghĩ tới đây liền kéo áo Tư Lôi Tạp, hôn nhẹ lên môi anh, sau đó không hề nhìn tới biểu tình của nam nhân phía sau, mở cửa trực tiếp đi ra ngoài.

“A Tố, rốt cuộc cậu cũng ra rồi.” Milan cắn bánh mì hô: “Di, lang ca đâu?”

“Ở phía sau.” La Tố đi tới phòng vệ sinh, bắt đầu rửa mặt.

Một lát sau, Tư Lôi Tạp rốt cuộc đi ra khỏi phòng, anh đi tới bên cạnh La Tố, đứng im bất động như một pho tượng.

“Tốc độ của anh nhanh hơn rồi.” La Tố hiếm có dịp nhếch môi cười, phải biết lần đầu tiên cậu chủ động hôn Tư Lôi Tạp, cơ thể nam nhân này cứng ngắc thật lâu. Gần đây Tư Lôi Tạp dường như cũng tập thành thói quen, vì thế thời gian cứng ngắc ngày càng ngắn hơn.

Tư Lôi Tạp trầm mặc, tu biểu tình trên mặt vẫn có chút nghiêm túc, bất quá bên tai lại đỏ ửng.

“Dùng bàn chải đánh răng của tôi được không?” La Tố không nghĩ nhiều, trực tiếp đưa li và bàn chải đánh răng cho Tư Lôi Tạp.

Tư Lôi Tạp đầu tiên có chút sửng sốt, sau đó vội vàng tiếp nhận cái li La Tố đưa qua, gật gật đầu.

Tuy Tư Lôi Tạp không phải lần đầu tiên ngủ lại phòng La Tố, bất quá trước kia đều dùng hình lang, nên La Tố luôn giúp anh đánh răng rửa mặt, bởi vậy không mua thêm bàn chải, đây là lần đầu tiên anh dùng hình người đánh răng rửa mặt với La Tố, hơn nữa….. còn dùng bàn chải của La Tố…….

Lúc La Tố rửa mặt, Tư Lôi Tạp vẻ mặt nghiêm túc nhìn bàn chải đánh răng của La Tố ngẩn người; La Tố rửa mặt xong, đưa khăn mặt cho Tư Lôi Tạp, Tư lôi Tạp mới bắt đầu đánh răng; La Tố ra phòng khách chờ Tu Lôi Tạp; Tu Lôi Tạp chậm rãi, cẩn thận đánh răng; La Tố ngồi trong phòng khách xem TV; Tư Lôi Tạp vẫn tiếp tục chiến đấu gian khổ với ‘bàn chải đánh răng của La Tố’.

Hơn mười phút sau, Milan rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Lang ca bị sao vậy? Táo món hả?”

La Tố: “…..”

Milan chịu không nổi sự tò mò, chạy vào phòng xem tình huống một chút, này không xem thì tốt, vừa thấy thì cậu hoàn toàn sửng sốt. Vẻ mặt ôn nhu đang chăm chú đánh răng này là sao? Ánh mắt luyến tiếc buông bàn chải đánh răng xuống là sao? Lang ca đây là…… đây là ma chướng a! Cư nhiên chải răng hơn 10p, chẳng lẽ không sợ chà tới chảy máu sao trời?

“Lang ca, anh……” Milan muốn ngăn cản Tư Lôi Tạp, nhưng cậu do dự nửa ngày cũng không nói nên lời.

“Làm sao vậy?” La Tố cũng nhận ra có chỗ không đúng, cậu đứng dậy theo xu hướng bước về phía phòng vệ sinh.

Vì thế Milan phát hiện ánh mắt mình lại bị hỏng một lần nữa, ngay lúc La Tố đi tới cửa phòng vệ sinh, lang ca dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay súc miệng xong, cầm lấy khăn mặt của La Tố ở bên cạnh, bắt đầu rửa mặt.

“Xảy ra chuyện gì?” La Tố tuy cảm thấy tốc độ rửa mặt của Tư Lôi Tạp có chút chậm, bất quá cũng không phải chuyện gì đáng chú ý.

“Này…….” Milan vừa định mở miệng nói lang ca vừa nãy đánh răng tới ma chướng, nhưng lúc cậu dùng dư quang khóe mắt đảo qua, phát hiện Tư Lôi Tạp đang dùng đôi ngươi xám sâu sắc nhìn mình chăm chú, Milan quyết định thật nhanh: “Không có gì hết, mình chỉ định nhắc lang ca, ảnh để bàn chải sai chỗ thôi.”

Milan nói xong, cứ như chứng minh lời mình, một lần nữa đặt bàn chải đánh răng của La Tố vào đúng vị trí, sau đó vô cùng thức thời chạy trốn. Milan trốn về phòng mình xong không khỏi yên lặng rơi lệ, làm bóng đèn đâu có dễ a?

La Tố biết Tư Lôi Tạp và Milan nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, vì thế cậu nhìn chằm chằm Tư Lôi Tạp một chốc. Tư Lôi Tạp lúc này đã rửa mặt xong, một lần nữa trở lại bên người La Tố. La Tố không tìm ra chút manh mối nào từ gương mặt nghiêm cẩn kia, vì thế chỉ đành từ bỏ.

Hai người ăn sáng bằng bánh mì, La Tố lười xuất môn, Tư Lôi Tạp thì thuyết minh hai chữ bảo vệ một cách vô cùng hoàn mĩ, cơ hồ một tấc cũng không rời La Tố.

Vì hôm nay là ngày nghỉ nên lúc giữa trưa, La Tố cùng Tư Lôi Tạp ra ngoài đi dạo một vòng. Hành trình của hai người cũng có thể xem là lộ tuyến tiêu chuẩn của hẹn hò, giữa trưa tới nhà ăn ăn cơm, chiều thì đi thăm trung tâm nuôi dưỡng số II, cũng chính là nơi giống như vườn bách thú của La Tố kiếp trước, chẳng qua kiếp trước gọi là sở thú, còn nơi này gọi nó là trung tâm nuôi dưỡng khế ước thú.

Trung tâm số II là nơi La Tố muốn đi, bởi vì cậu có thể dùng lực tinh thần kết nối với nhóm khế ước thú, tuy không thể trực tiếp để bọn nó tiến hóa nhưng có thể làm bọn nó phục tòng mệnh lệnh của cậu.

Muộn một chút, La Tố cùng Tư Lôi Tạp tới trung tâm nuôi dưỡng Bắc Ngoại Sâm, tuy đây không phải nơi hẹn hò lí tưởng, nhưng thân là bảo tiêu kiêm trung khuyển, lang ca không hề phản đối, hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của La Tố, đối với Tư Lôi Tạp mà nói, chỉ cần được bồi bên cạnh La Tố là đủ rồi.

Có Tư Lôi Tạp đi cùng, trạm kiểm soát rất nhanh liền thông qua. Tư Lôi Tạp tuy chỉ có quân hàm chuẩn tướng, nhưng năng lực chiến đấu của anh tới cấp S, vì thế bọn họ có giấy thông hành có thể tiến vào một ít khi vực khá nguy hiểm.

La Tố ở Bắc Ngoại Sâm thấy được rất nhiều loại khế ước thú không có ở rừng nhân tạo, ngay cả nguyên tố tinh linh quý hiếm cũng có, bất quá nó không phải loại thủy tinh linh mà Ngải Địch kí kết, mà là hỏa tinh linh.

“Grừ grừ~~” Hỏa tinh linh có hình thái tiểu sư tử, nhỏ cỡ bàn tay, sau lưng có đôi cánh thật dài có thể bay trên không trung. Hỏa tinh linh vừa tiếp xúc với lực tinh thần của La Tố thì nhanh chóng bay tới gần, vòng quanh cậu vài vòng, cứ như đang hoan nghênh La Tố vậy.

Đây cũng là lần đầu tiên hỏa tinh linh nhìn thấy loại khế ước thú quý hiếm này, vì thế cậu vươn tay cầm lấy móng vuốt bé xíu của hỏa tinh linh, bày tỏ sự thân thiện.

“Grừ grừ~” Hỏa tinh linh lại bay vài vòng quanh người La Tố, sau đó ba đi, bất quá theo sự dao động của tinh thần thì hỏa tinh linh có vẻ rất có hảo cảm đối với cậu.

Tư Lôi Tạp từ đầu đến cuối đều đi theo bên người La Tố, tựa như một bảo tiêu làm hết phận sự, phòng bị có khế ước thú nào đó đột nhiên công kích La Tố. Nhưng một đường đi tới Tư Lôi Tạp lại thấy được một bộ mặt khác của La Tố, cơ hồ tất cả khế ước thú đều rất thân thiện với La Tố, mà gương mặt bình thường luôn lạnh như băng của La Tố cũng nở nụ cười, tựa như lần đầu tiên Tư Lôi Tạp nhìn thấy La Tố ở rừng nhân tạo vậy.

Đó là nụ cười xuất phát từ sâu trong nội tâm, nhưng mà…… Tư Lôi Tạp nhìn La Tố đang trao đổi với nhóm khế ước thú, hàng mày rậm nhíu lại, La Tố như vậy lại làm người ta lo lắng, giống như….. có thể làm em ấy đối xử nhiệt tình như vậy chỉ có khế ước thú mà thôi.

Lúc rời khỏi khu rừng, tâm tình La Tố khá vui vẻ, bởi vì cậu biết thêm không ít tư liệu về khế ước thú. Trên đường về kí túc xá, La Tố ít nhiêu cũng cảm giác được Tư Lôi Tạp trầm mặc bất thường, tuy bình thường cũng không nói nhiều, nhưng trầm mặc tới mức này cũng khó tránh người ta chú ý.

“Sao vậy? Không thích theo tôi tới trung tâm nuôi dưỡng à?” La Tố nhướng mi hỏi.

Tư Lôi Tạp nghe vậy, trầm mặc lắc đầu.

Hai người một đường không nói gì, lúc gần về tới kí túc xá, Tư Lôi Tạp đột nhiên mở miệng nói: “Tôi sẽ bảo hộ em.”

“Sao tự nhiên lại nói vậy?” La Tố quay đầu, có chút buồn cười nhìn Tư Lôi Tạp, bất quá lúc tiếp xúc ánh mắt kiên nghị, nghiêm túc của đối phương, La Tố sợ run một lát, tính cách của nam nhân này….. đúng là làm người ta không có cách nào mà.

Ngay lúc La Tố cân nhắc xem nên trả lời thế nào, âm thanh trầm thấp của Tư Lôi Tạp lại vang lên: “Vì thế em không cần sợ hãi người xung quanh.”

Đồng tử La Tố co rút, này là sao a? Cảm giác sợ hãi đang vờn quanh cơ thể sao? Phải nói là cảm giác của người thành thật rất nhạy cảm, hay bởi vì là Tư Lôi Tạp nên có thể chú ý tới điều như vậy? Chẳng qua……

“Tôi không sợ hãi.” La Tố nhìn con đường trước mặt, chậm rãi nói: “Hơn nữa tôi đối xử tốt với khế ước thú vì tôi thích bọn nó mà thôi.”

Tư Lôi Tạp trầm mặc, anh biết La Tố không nói thật, chỉ là anh cũng không muốn bức bách La Tố, vì thế chỉ khẽ gật đầu.

“Ha hả, dễ dàng chấp nhận lí do thoái thác của tôi như vậy, tương lai sẽ có hại.” La Tố nhìn biểu hiện của Tư Lôi Tạp, nhịn không được cười khẽ thành tiếng: “Tôi thực thích hình lang của anh, lúc tôi cảm thấy mọi thứ đều thật xa lạ, chỉ có cự lang làm tôi có cảm giác quen thuộc.”

“Vì sao?”

“Ai biết được.” La Tố không nói chuyện A Lại với Tư Lôi Tạp, bất luận tương lai quan hệ của cậu và Tư Lôi Tạp thế nào, đây sẽ là bí mật vĩnh viễn chôn sâu trong lòng cậu. Cậu cũng không phải Ngải Tố chân chính, chẳng qua là một vong linh tới từ thế giới khác mà thôi.

“Tố……..” Một khắc này, Tư Lôi Tạp không hiểu sao có cảm giác hâm mộ hình lang của chính mình. Chuyện mà hình người của anh không làm được, hình lang lại có thể dễ dàng thực hiện.

“Không cần biến thành hình lang, tạm thời cứ vậy là tốt rồi.” La Tố cũng nhìn ra ý đồ của Tư Lôi Tạp, vì thế cậu cản anh lại. Tuy cậu không ngại ‘lưu lang’, nhưng bọn họ còn rất nhiều thời gian, không cần cấp bách như vậy.

“Hảo.” Biểu tình Tư Lôi Tạp tuy vẫn rất nghiêm túc, nhưng đồng tử xám tro đã tản ra ôn nhu thản nhiên, điều này làm đường cong lạnh lùng trên gương mặt thoạt nhìn nhu hòa đi vài phần.

Ngay lúc không khí giữa La Tố và Tư Lôi Tạp trở nên ấm ám thì một giọng nói kiêu ngạo rất quen thuộc vang lên: “Dưới lầu kí túc xá mà khanh khanh ta ta như vậy, không ngại à? Kì Lân!”

Người tới mặc áo khoác đen phần phật, mái tóc đen như mực bất kham tung bay trong gió, đôi ngươi đỏ như máu dưới ánh trăng đặc biệt nổi bật, có vẻ rất quỷ mị. Áo gió cao cổ, che khuất cằm cùng đôi môi mỏng của người tới, chỉ có cánh mũi anh tuấn cùng đôi ngươi đỏ lộ ra ngoài, cảm giác nguy hiểm lại kèm thêm chút gì đó thần bí.

“Tu Lôi.” La Tố gọi tên đối phương, Tư Lôi Tạp đã chắn trước người La Tố, chuẩn bị công kích bất cứ lúc nào.

“Không cần khẩn trương như vậy, tiểu dã lang, ta tạm thời không có hứng thú với người yêu của anh.” Tu Lôi giơ tay, tỏ vẻ mình không có ý tứ làm gì cả.

“Cậu đến tìm tôi có việc gì?” La Tố trực tiếp hỏi.

“Ha hả, cậu nói xem?” Tu Lôi thích thú nhếch môi.

“Tôi không có hứng thú giải câu đố.” La Tố không muốn tiếp xúc với kẻ điên Tu Lôi này, vì thế cậu xoay người đi vào kí túc xá.

Tu Lôi không ngăn cản, thẳng đến khi La Tố sắp vào kí túc xá, cậu ta mới hung tợn mở miệng: “Cẩn thận Pháp Phi Tư.”

Bước chân La Tố khựng lại, cậu quay đầu nói: “Cậu quen anh ta?”

Tu Lôi nghe vậy, nụ cười bên môi càng sâu hơn: “Chẳng những quen, còn rất thân.”

La Tố nhíu mày, bất quá rất nhanh liền phản ứng: “Cậu là thuộc hạ của anh ta?”

“Ha ha ha!” Tu Lôi ngửa mặt lên trời cười to: “Không cần dùng xưng hô nông cạn đó để hình dung ta, nói đúng hơn là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, so với ta thì anh ta càng có dã tâm với Kì Lân hơn.”

La Tố cúi đầu tự hỏi một chốc, Tu Lôi hẳn không nói dối, nếu sau lưng không phải có nhân vật như Pháp Phi Tư làm chỗ dựa, tội danh tập kích Kì Lân cũng đủ để Tu Lôi bị quân bộ xử tử hình, nhưng mà…..

“Vì sao nói cho tôi biết chuyện này?” La Tố nhướng mi, cậu không nghĩ Tu Lôi tốt bụng như vậy.

“A, không cần cảm kích ta, bởi vì đã có người khác thay cậu trả thù lao, Kì Lân.” Tu Lôi nói xong liền nghênh ngang bỏ đi, giống như quá khứ vô cùng chấp nhất với Kì Lân chỉ là một biểu hiện giả dối.

La Tố run sợ, có người thay cậu trả thù lao? Chẳng lẽ là….. Ôn Tư Đặc? Lúc La Tố phản ứng thì Tu Lôi đã đi xa, La Tố biết đuổi theo cũng không còn kịp, vì thế chỉ đành từ bỏ.

Ôn Tư Đặc ngu ngốc, rốt cuộc dùng thứ gì để giao dịch với Tu Lôi? La Tố có chút lo lắng nhíu mày, cậu không chú ý Tư Lôi Tạp đứng bên cạnh mày còn nhíu chặt hơn cậu.

Pháp Phi Tư…… Tư Lôi Tạp yên lặng nhớ kĩ tên này, có lẽ anh nên dành chút thời gian tới quân bộ một chuyến, cận thận điều tra tin tức về người này.

***

Trong công viên, Tạp Kì Ân buồn chán uy đám khế ước thú. Uy một chốc lại cảm thấy chán, đơn giản ngừng lại, định đi dạo một chút.

“Cậu Tạp Kì Ân, trời đã khá muộn rồi.” Bảo vệ ngụ ý là nên về sớm một chút.

Tạp Kì Ân liếc xéo bảo vệ quân bộ, cậu căn bản không muốn về kí túc xá, người trong kí túc xá từ khi biết cậu là Kì Lân thì cứ xa lánh cậu.

Tạp Kì Ân dựa vào kế hoạch từ trước của mình lại chơi vài trò trong công viên, thẳng đến khi công viên đóng cửa, cậu ta mới phẫn nộ bỏ đi. Hai bảo vệ quân bộ nghĩ rốt cuộc cũng xong, nhưng không ngờ mọi chuyện lúc này chỉ mới bắt đầu.

Sau đó, Tạp Kì Ân tới quán bar chơi suốt đêm, hai bảo vệ quân bộ khổ không nói nổi. Quân bộ từ khi biết Tạo Kì Ân không phải Kì Lân thật, số lượng quân nhân phái tới chỗ Tạp Kì Ân không những giảm bớt, ngay cả chất lượng cũng giảm mạnh.

Dựa theo ý tưởng của hai quân nhân, nếu Tạp Kì Ân trở về kí túc xá thì bọn họ có thể thay ca, nhưng nếu cậu ta cứ lang thang bên ngoài mãi thế này thì thời gian thay ca cứ tiếp tục tăng lên theo biên độ rộng.

Tạp Kì Ân từ lúc trở thành Kì Lân thì bắt đầu có thói quen tiêu tiền như nước, bởi vì trên cơ bản đều do quân bộ thanh toán. Chơi tới tận 3h sáng, Tạp Kì Ân rốt cuộc chịu không nổi định quay về kí túc xá ngủ, bởi vì không khí trong quán bar không được tốt lắm.

Bảo vệ quân bộ nhận lệnh đi thanh toán, anh vừa thấy con số trên hóa đơn thì suýt chút nữa cứng lưỡi, may mắn là sử dụng công quỹ, nếu không chắc anh đau ruột chết mất.

Thanh toán xong, Tạp Kì Ân lại muốn đi WC, vì thế hai bảo vệ chỉ có thể tiếp tục đi cùng, nghĩ tới việc sắp được thay ca, bọn họ cũng tạm thời áp chế cơn tức trong lòng.

Theo lí thuyết Tạp Kì Ân vào WC, bảo vệ cũng có thể tiếp tục đi theo bảo hộ, nhưng Tạp Kì Ân sống chết không cho họ vào, một bảo vệ lo lắng đến thân phận đặc biệt của Tạp Kì Ân, định vào theo nhưng người kia kéo lại.

“Anh Mã Địch, sao lại cản tôi? Cậu ta chính là Kì Lân trân quý, lỡ như xảy ra chuyện gì…….”

“Chậc, người như nó mà là Kì Lân à, Tiểu Tạp, cậu không chịu tìm hiểu tin tức gì cả.” Hai quân nhân đứng ngoài cửa WC bắt đầu bàn tán.

“Tin gì?” Tiểu Tạp nghi hoặc.

“Suỵt, tôi cũng chỉ nghe anh trai nói thôi, cậu cũng biết anh trai tôi là trung tướng, ảnh nói Kì Lân thực ra là người khác, Tạp Kì Ân này chẳng qua là vật hi sinh để hấp dẫn sự chú ý của mọi người thôi!”

“Thiệt hay giả? Kia chẳng phải cậu ta thực đáng thương sao, cư nhiên không hay biết gì cả……”

“Hai người nói ai không phải Kì Lân!” Tạp Kì Ân từ WC ra, chợt nghe thấy đoạn đối thoại này, sắc mặt cậu ta trắng bệch, không thể tin được những điều mình vừa nghe thấy.

“Này……” Hai quân nhân nhất thời kích động, phải làm sao bây giờ? Bọn họ có phải đã làm hỏng đại sự hay không a?

“Nói đi! Hai người vừa nãy không phải nói chuyện rất vui vẻ sao? Nói tôi không phải là Kì Lân mà!” Có thể vì uống rượu nên lá gan Tạp Kì Ân cũng to hơn bình thường, cậu ta chỉ vào mũi hai quân nhân mà mắng to: “Nếu tôi không phải Kì Lân thì ai mới phải! Phù hợp tất cả điều kiện chỉ có mình tôi! Tôi được khế ước thú yêu quý như vậy, sao tôi có thể không phải là Kì Lân? !”

“Cậu Tạp Kì ân, xin cậu bình tĩnh một chút, chúng tôi vừa nãy có nói gì đâu, cậu nghe nhầm rồi.” Mã Địch xảo quyệt muốn đánh lừa.

“Đừng có gạt tôi! Tôi nghe thấy hết rồi, hôm nay chúng ta phải nói cho rõ!” Bất an chôn sâu trong lòng Tạp Kì Ân, hôm nay không thể nghi ngờ đã bị hai quân nhân này châm ngòi nổ, làm cậu ta hoàn toàn bạo phát.

“Hai người ra ngoài hỏi xem, có ai không thừa nhận tôi là Kì Lân! Tôi chính là Kì Lân! Kì Lân chỉ có thể là tôi!” Nương theo men say, Tạp Kì Ân rốt cuộc nói ra suy nghĩ thực sự trong lòng mình.

Tạp Kì Ân nghiêng ngả lảo đảo xông ra ngoài, túm lấy bồi bàn trong quán bar hỏi: “Anh cũng nghĩ tôi là Kì Lân đúng không? Nói đi! Vì sao không nói?”

Hai quân nhân bị biểu hiện quá kích của Tạp Kì Ân dọa hoảng, vì không để lời đồn lan rộng, Mã Địch quyết định dùng tay bổ một phát sau gáy Tạp Kì Ân.

Tạp Kì Ân làm sao là đối thủ của quân nhân, rất nhanh liền hôn mê bất tỉnh, Mã Địch dặn dò cậu bồi bàn kia vài câu, sau đó vội vàng ôm Tạp Kì Ân cùng Tiểu Tạp rời khỏi quán bar. Trong lòng Mã Địch bây giờ chỉ có một nguyện vọng, chính là Tạp Kì Ân lúc tỉnh lại đừng nhớ chuyện phát sinh hôm nay, nếu không anh và Tiểu Tạp nhất định sẽ bị quân bộ phạt nặng.

Nguyện vọng của Mã Địch cuối cùng cũng tan vỡ, Tạp Kì Ân tỉnh lại, câu nói đầu tiên là muốn gặp tổng đại tướng quân bộ. Mã Địch cùng Tiểu Tạp biết giấy không thể gói được lửa, vì thế chỉ có thể báo lên quân bộ, nhưng trước lúc bọn họ báo cáo, một người ngoài ý muốn xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Pháp….. Pháp Phi Tư đại nhân!” Mã Địch từng gặp qua Pháp Phi Tư một lần, bởi vì anh trai của anh làm việc dưới tay Pháp Phi Tư.

“Mã Địch, tôi nghe anh trai cậu nói tới chuyện này, đừng lo, tôi sẽ giúp cậu giải quyết.” Pháp Phi Tư ôn hòa nói.

“Thực sự rất cám ơn ngài, Pháp Phi Tư đại nhân!” Mã Địch kích động chào theo nghi thức quân đội.

“Nên làm mà, tôi và anh trai cậu quan hệ tốt như vậy. Đúng rồi, tôi có thể vào xem tình huống của Kì Lân không?” Pháp Phi Tư tuy là quan lớn, nhưng thái độ vô cùng khách khí làm người ta rất dễ có hảo cảm.

“Đương nhiên! Bất quá tâm tình cậu Tạp Kì Ân không được ổn định cho lắm, hi vọng ngài đừng để ý.” Mã Địch lập tức đáp.

“Không sao.” Pháp Phi Tư nói xong, lại gật đầu với Mã Địch, sau đó mới đẩy cửa vào trong, anh không mang theo nhiều bảo vệ, chỉ có một người theo anh vào phòng, còn lại đều cung kính canh giữ ngoài cửa.

“Ông là ai?” Tạp Kì Ân đề phòng nhìn chằm chằm Pháp Phi Tư, tâm tình không tốt nhìn nhìn thấy ai cũng tức giận.

“Không cần khẩn trương như vậy, tôi tới giúp cậu, có lẽ cậu đã từng nghe qua tên tôi, tôi là Pháp Phi Tư.” Pháp Phi Tư ngồi xuống bên giường Tạp Kì Ân, giọng điệu dịu nhẹ nói.

“Pháp Phi Tư? Chẳng lẽ…… ông là đổng sự của trường học?” Tạp Kì Ân kinh ngạc mở to mắt.

“Tôi thực vinh hạnh vì cậu biết.” Pháp Phi Tư lộ ra nét mặt tươi cười của trưởng bối quan tâm vãn bối: “Tôi nghe nói chuyện của cậu, bản thân tôi tin tưởng cậu mới là Kì Lân chân chính, nhưng có một số người nham hiểm vì muốn kiếm lợi cho mình nên định tạo ra một Kì Lân giả để thay thế cậu. Tạp Kì Ân, tôi thật không ngờ quân bộ đã mục nát tới trình độ này, không phái tôi đe dọa nhưng tình huống của cậu bây giờ rất nguy hiểm.”

Tạp Kì Ân hoàn toàn bị tin tức Pháp Phi Tư mang tới hù dọa, cậu ta hoảng sợ lẩm bẩm: “Quân…… quân bộ muốn giết tôi?”

“Đừng lo lắng, vẫn còn rất nhiều người đứng bên cậu, tỷ như tôi.” Pháp Phi Tư đúng lúc an ủi Tạp Kì Ân, Tạp Kì Ân hoàn toàn đắm chìm trong sợ hãi và bi phẫn căn bản không chú ý tới mạt trào phúng vừa lóe lên trong đáy mắt Pháp Phi Tư.

“Đáng giận! Tôi biết mà….. tôi mới là Kì Lân thực sự! Chính là tôi vẫn chưa thức tỉnh, tôi….. tôi nên làm gì bây giờ?” Tạp Kì Ân lúc nãy đã hoàn toàn đem hi vọng đặt lên người Pháp Phi Tư, trong mắt cậu ta, Pháp Phi Tư chẳng những hoàn toàn đứng bên này, hơn nữa còn có quyền thế lớn, thời điểm này cậu chỉ có thể dựa vào Pháp Phi Tư.

“Không cần lo lắng, tôi và mọi người sẽ trợ giúp Kì Lân ‘chân chính’.” Pháp Phi Tư cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘chân chính’, chỉ tiếc Tạp Kì Ân hoàn toàn không hiểu được hàm ý trong đó, ngược lại cứ như bắt lấy cọng rơm cứu mạng: “Thực tốt quá, yên tâm đi, nếu tôi thức tỉnh tôi nhất định sẽ không quên công cao của mọi người.”

“Chúng tôi giúp cậu cũng không vì cái đó, nếu cậu thực sự muốn cám ơn chúng ta thì sau khi thức tỉnh, xin cậu hãy hộ mệnh liên minh có thể vĩnh viễn phồn vinh hưng thịnh.” Pháp Phi Tư dùng biểu tình từ bi nói.

“Thật không ngờ trong liên minh vẫn còn người như ông……” Tạp Kì Ân có chút cảm động, nếu nói lúc trước cậu ta chỉ tin Pháp Phi Tư 7 phần, thì bây giờ đã hoàn toàn tin tưởng. Cậu ta tin một người luôn suy nghĩ vì liên minh như vậy sẽ không lừa mình.

“Đúng rồi, cậu có muốn biết người quân bộ chọn làm Kì Lân giả là ai không?” Pháp Phi Tư dẫn dắt.

“Là ai?” Tạp Kì Ân siết chặt tấm chăn, thần sắc phẫn hận không thôi, cậu ước gì mình có thể giết chết tên lừa đảo dám giả mạo Kì Lân kia!

“Tuy không muốn cậu khổ sở, nhưng tôi vẫn phải nói để cậu phòng bị.” Pháp Phi Tư làm ra bộ dáng bất đắc dĩ, khẽ thở dài nói: “Người kia, kì thật là đồng học của cậu……. Ngải Tố.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi