TRỌNG SINH CHI TIỆN NHÂN MUỐN NGHỊCH TẬP

Chu Văn Vận ngã bệnh, sau khi biết được Tần Mộ Thi vẫn không chấp nhận Lâm Bác Hiên bà ta thế mà hôn mê ngất xỉu.

Bác sĩ riêng của Lâm gia nhanh chóng đến làm kiểm tra cho bà ta, kết quả cho thấy là bệnh cao huyết áp.

Lâm Bác Hiên bên này sau khi tạm biệt Tần Mộ Thi ở quán cà phê, đối với thái độ lạnh nhạt của cô mà sứt đầu mẻ trán mà bên kia lại bởi vì chuyện người mẹ vốn luôn chú trọng chăm sóc, thân thể luôn luôn khỏe mạnh bỗng nhiên bị cao huyết áp mà tâm tình có chút lao lực quá độ.

“Mẹ, bây giờ mẹ cảm thấy thế nào rồi?” Lâm Bác Hiên nhìn sắc mặt tiều tụy tái nhợt khác thường của mẹ mình có chút lo lắng hỏi.

“Mày còn dám hỏi?! Còn dám hỏi?!” Chu Văn Vận vừa nhìn thấy Lâm Bác Hiên liền muốn cầm bình hoa trên đầu giường ném đi, nhưng lại kiêng kị lời dặn của bác không thể quá kích động nên cố gắng nhịn xuống.

Bà ta phì phò thở dốc thật vất vả mới khống chế được cảm xúc, chỉ vào Lâm Bác Hiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Cao huyết áp? Ha! Đợi đến khi chức năng tim, não, thận bị tổn thương rồi chờ đến khi không thể chữa được nữa chỉ có thể kéo dài, cả đời đều phải uống thuốc, nghe nói còn có người gọi đây là “ung thư không chết”!” Nói tới đây bà ta dừng một chút, cố nén giận dữ nói: “Mẹ của mày bình thường chú trọng ăn uống, lần kiểm tra trước kết quả vẫn bình thường vậy mà hiện tại lại khám ra cao huyết áp, chính là bị mày làm cho giận đến phát bệnh đấy mày có biết hay không?! Hả?!”

Lâm Bác Hiên nghe vậy nhất thời vẻ mặt áy náy muốn trấn an mẹ của mình, gã nói mình nhất định có thể thu phục Tần Mộ Thi, rồi lại hiểu rõ mẹ của gã rất khôn khéo, nhất định sẽ không bị gã lừa nên cuối cùng chỉ có thể hổ thẹn cúi đầu, mặc cho mẹ mình quở trách.

Cùng lúc đó, Lâm Hạo Sơ mặt không đổi sắc theo dõi hai người qua màn hình, ở trong lòng cười lạnh.

Chu Văn Vận nhất định không biết chuyện bà ta bị cao huyết áp không hề liên quan đến con mình, chuyện của con bà ta cũng chỉ là ngòi nổ, mà nguyên nhân căn bản là ở nước bà ta uống mỗi ngày.

Nếu như không phải hắn cố ý chuẩn bị nước cho bà ta thì chuyện Lâm Bác Hiên là đồng tính luyến ái cùng với đả kích khi bị Tần gia từ hôn nhiều lắm cũng chỉ khiến bà ta tức giận nằm trên giường vài ngày, dù sao tố chất cơ thể bà ta vốn tốt làm sao có thể dễ dàng mắc căn bệnh phiền toái như cao huyết áp?

Chu Văn Vận nhất định thế nào cũng không ngờ được sức đề kháng trong cơ thể mình ngày một yếu đi, tương lai không lâu nữa, không chỉ là mỗi cao huyết áp, nhất định đủ loại bệnh tật khác sẽ tra tấn bà ta…

Lâm Hạo Sơ nhìn thấy Lâm Bác Hiên trước kia vốn luôn khí phách, phấn chấn giờ phút này lại mang vẻ thất hồn lạc phách tâm tình liền càng thêm khoái trá.

Cũng mệt cho Lâm Bác Hiên hiếm khi về nhà nên không bị ảnh hưởng bới tác dụng của nước giúp hắn tránh được nghi ngờ về nước, dù sao nếu gã cùng Chu Văn Vận đồng thời bị bệnh thì sẽ rất dễ khiến bọn họ nghi ngờ thứ nạp vào cơ thể hàng ngày có vấn đề…

“Mang di động của mẹ đến đây!” Chu Văn Vận nặng nề mà vỗ lên đầu Lâm Bác Hiên.

Lâm Bác Hiên nghe lời đưa điện thoại cho bà ta, Chu Văn Vận nhận di động ngược lại không lập tức gọi đi mà hít sâu một hơi, lâu sau mới thấp thỏm trong lòng mà bấm số gọi cho ông Tần.

Ông Tần dù sao cũng đã sống hơn nửa đời người mưa gió gì mà chưa trải qua, tất nhiên là sẽ không giống như con gái mình vẫn còn trẻ trực tiếp cúp điện thoại của người khác.

“A lô.” Khi giọng nói lạnh lùng của ông Tần truyền đến Chu Văn Vận vội vàng thay đổi bằng giọng điệu lấy lòng, thăm dò nói: “Lão Tần à, mấy đứa nhỏ làm mình làm mẩy…”

Ai ngờ bà ta còn chưa nói xong Tần lão tiên sinh liền lập tức cắt ngang, ông nói: “Cái gì làm mình làm mẩy? Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì chính bà còn rõ ràng hơn tôi đúng không?”

Tần lão tiên sinh có kinh nghiệm trên thương trường, ngày nào cũng phải đối đầu với một đám người đeo mặt nạ giả dối, chính lớp mặt nạ trên mặt ông cũng ngày càng dày, có thể nói cho dù xảy ra chuyện gì thì ông cũng sẽ để cho người ta ba phần mặt mũi, chuyện ông cắt ngang lời người khác như lúc này thật sự là lần đầu tiên.

“Văn Vận à Văn Vận… Bà với tôi đều là người làm ăn đương nhiên sẽ đem lợi ích đặt lên trên hết. Tương lai chúng ta nếu có thể hợp tác, Tần thị cũng sẽ hoan nghênh, nhưng chuyện đám cưới này vẫn là thôi đi! Còn nữa, hy vọng các người cũng đừng làm chậm trễ con gái nhà người khác, chuyện này tôi sẽ không nói ra ngoài, nhưng không dám cam đoan có thể quản được con gái tôi.”

Tần lão tiên sinh nói lời này ít nhiều cũng mang theo ý tứ cảnh cáo.

Chu Văn Vận vừa nghe lập tức muốn giải thích: “Lão Tần ông hãy nghe tôi nói, chuyện con tôi không phải như ông nghĩ đâu, nó chỉ là nhất thời ham thứ mới mẻ, nó…”

Ở đầu dây bên kia, gân xanh trên trán Tần lão tiên sinh nổi một cục to.

Nhất thời mới mẻ? Ông đã điều tra Lâm Bác Hiên cặn kẽ, rõ ràng là cùng một chỗ với ông chủ nhà hàng kia tận năm năm, hơn nữa cũng vẫn luôn chưa nghe nói gã có bạn gái bao giờ. Ông không tin ngay cả ông còn có thể xác định Lâm Bác Hiên chính là đồng tính luyến ái, Chu Văn Vận thân là mẹ gã chả lẽ lại không biết?

Vì chuyện này nên lão tiên sinh muốn để cho hai mẹ con kia nhận chút giáo huấn, nếu không phải con gái ông nói vẫn chưa bị Lâm Bác Hiên chiếm tiện nghi thì ông sẽ làm thêm vài hành động ngáng chân cho họ nếm mùi đau khổ.

“Xin lỗi Văn Vận, chốc nữa tôi còn phải dự cuộc họp, cúp trước.” Tần lão tiên sinh uyển chuyển nói xong liền cúp điện thoại.

Chu Văn Vận nghe tiếng bíp bíp truyền đến, nghĩ lại tin vịt sẽ bị bọn họ truyền ra, hơn nữa khả năng có thể tổ chức đám hỏi với nhà khác có lẽ cũng không có liền thật sự nhịn không được vung tay với Lâm Bác Hiên.

“Mày là cái đồ vô liêm sỉ! Đồ chết tiệt! Làm sao bây giờ?! Mày nói làm sao bây giờ?!

Bà ta vừa hung hăng đánh đầu Lâm Bác Hiên, vừa bên tê tâm liệt phế mà mắng.

“Mẹ, mẹ hãy nghe con nói, mẹ hãy nghe con nói…” Nếu như nhân viên Lâm thị nhìn thấy Lâm Bác Hiên chật vật như vậy nhất định sẽ được mở rộng tầm mắt. Chỉ thấy gã lúc này ôm chặt đầu óc của mình, vô cùng thấp thỏm lo âu nói: “Chúng ta còn có Lâm thị, còn có Lâm thị! Chờ khi chúng ta hoàn toàn thu được Lâm thị vào túi thì chúng ta sợ cái gì? Cho dù con có chuyện không thể đưa ra ánh sáng thì đã sao, cũng chưa chắc sẽ không có thế gia khác làm đám hỏi với chúng ta…”

Hiện nay không phải có rất nhiều cuộc hôn nhân chính trị hữu danh vô thực sao?

Chu Văn Vận nghe vậy trong nháy mắt dừng động tác trên tay, vẻ mặt dần dần từ bi thương vạn phần biến thành âm lãnh ngoan độc.”Cái đứa ngu xuẩn, nhất định phải nhanh chóng giải quyết …”

Lâm Hạo Sơ nghe lời nói khiến người ta không rét mà run của Chu Văn Vận trong video mà lông mày không nhăn lấy một cái.

Lúc này, phía sau hắn đột nhiên vang lên một giọng nói lười biếng: “Đừng sợ, có tôi ở đây…”

Lâm Hạo Sơ ngẩn ra, quay đầu lại liền nhìn thấy Tả Trạm Vũ không biết đã ngồi cạnh hắn từ bao giờ, một cánh tay dài còn vô cùng bá đạo khoát lên sau ghế của hắn, tên này luôn thể hiện sự chiếm hữu của mình như vậy…

Lâm Hạo Sơ không còn lời gì để nói, đang muốn dịch ghế ra xa một chút lại kinh ngạc phát hiện cái tên vốn luôn mang vẻ không để ý lúc này lại đang nhìn chằm chằm vào hai mẹ con trong video với vẻ mặt vô cùng âm trầm, đôi mắt hắn càng thêm sâu kím phiếm ánh sáng lạnh…

Lâm Hạo Sơ cảm thấy nơi mềm mại nhất trong lòng bị xúc động, qua một hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Tần tiểu thư giúp chúng ta nhiều như vậy, hẳn là có điều kiện đúng không?”

Tả Trạm Vũ nhướng nhướng mày, khó hiểu cười cười, “hình như”, “giống như” không để ý lắm trả lời: “Ờ, cô ấy muốn chúng ta làm người mẫu.”

“Người mẫu?” Lâm Hạo Sơ không khỏi có chút kinh ngạc, hơn nữa không biết sao lại có cảm giác không lành.

“Không cần lo lắng, chỉ cần chụp ảnh theo yêu cầu của cô ấy là được.” Tả Trạm Vũ tốt bụng “an ủi”.

Lâm Hạo Sơ: “…”

“A, cô ấy gửi ảnh rồi…” Tả Trạm Vũ nói xong, ngay trong ánh mắt bừng bừng lửa giận của Lâm Hạo Sơ bình thản ung dung mở ảnh Tần Mộ Thi gửi đến.

Lâm Hạo Sơ nhìn màn hình máy tính, mặt lập tức đen giống như bị ai hắt mực lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu nhất định là đã sớm biết?”

Tả Trạm Vũ lập tức đắc ý cười, yên lặng nhìn chăm chú vào Lâm Hạo Sơ rồi vô cùng thâm tình nói: “Tôi chỉ biết là hai ta tâm linh tương thông…”

Mặt Lâm Hạo Sơ càng đen…

“Nhưng mà…” Tả Trạm Vũ nhìn chằm chằm đống ảnh đầy ái muội trong màn hình, thậm chí có thể nói là hình ảnh giới hạn, nhịn không được nhếch miệng cười nói: “Ảnh này trước đó tôi còn không biết, nhưng hiện tại tôi thật sự rất… vui sướng ngây ngất nha!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương sau sẽ cho mọi người biết, Tần đại tiểu thư quả thực là thần trợ công  ~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi