TRỌNG SINH CHI TIỆN NHÂN MUỐN NGHỊCH TẬP

Trên đường đua, ba chiếc xe dẫn đầu phía xa đã hoàn thành một phần ba hành trình trận đấu, mà lúc này, phía sau cũng không ngừng có tuyển thủ bị đào thải tại các trạm thử thách.

Trong mơ hồ Lâm Hạo Sơ tựa hồ nghe thấy tiếng xe cấp cứu. Hắn biết, hẳn là có không ít tuyển thủ bị thương, chỉ hy vọng không có ai bị nguy hiểm đến tình mạng, cũng hy vọng Cung Vạn Lập có thể bình an mà chạy xong hành trình.

Cho dù Cung Vạn Lập vì cho rằng hắn là đồng tính luyến ái liền tính toán không nhận người bạn này nữa.

Thật ra chuyện tử vong trên đường đua không phải Lâm Hạo Sơ chưa gặp bao giờ.

Đời trước, hắn tham gia vô số cuộc đua xe, có hôm đua xe máy như hôm nay cũng có đua xe bốn bánh.

Có nhiều lần, khi hắn không có gì hồi hộp mà giành lấy ngôi vị quán quân cũng từng nghe một vài người xem nhắc tới trong trận đấu ai ngã xe được đưa vào bệnh viện, thậm chí là, xe hủy người vong.

Mà khi đó bởi vì những người bị thương hoặc người chết Lâm Hạo Sơ cũng không quen biết, hơn nữa cũng chưa từng nhìn qua hiện trường nên cảm xúc của hắn không quá lớn. Hắn càng nhiều hơn chính là đắm chìm trong vui sướng khi đạt giải quán quân, cùng với khoái cảm và kích thích do đua xe mang lại.

Chỉ trừ bỏ có một lần một tuyển thủ đuổi theo sát nút hắn ngay khi có thể cùng hắn sóng vai nhưng vì lốp xe trượt cả người cùng xe liền đâm vào hàng rào bảo hộ ven đường phi đi ra ngoài, tử vong ngay tại chỗ.

Toàn bộ quá trình tai nạn cũng chỉ mất hai giây, Lâm Hạo Sơ có thể nói đã thấy toàn bộ quá trình.

Sau này Lâm Hạo Sơ có nghĩ qua, nếu như cha hắn trên trời có linh biết hắn cũng không có việc gì lại tham gia những trận đấu bạt mạng như vậy nhất định sẽ vô cùng lo lắng đứng ngồi không yên?

Không nói tới cha hắn, nói ngay cha mẹ Cung Vạn Lập chỉ sợ con bọn họ mỗi lần tham gia thi đấu tóc cũng rụng đến trọc đầu.

Hàng năm những người bị thương nặng hay tử vong vì đua xe cũng không ít, cho nên Lâm Hạo Sơ tham gia qua rất nhiều cuộc đua, trước khi thi đấu ban tổ chức sẽ để các tuyển thủ kí bản cam kết tự có trách nhiệm về hành vi của mình trước pháp luật.

Về trận đấu này đương nhiên cũng là như thế, trong hợp đồng có nói rõ tuyển thủ bị thương hoặc tử vong trong khi đua xe không liên quan đến ban tổ chức, tuyển thủ vì cạnh tranh phát sinh tai nạn xe cộ cũng chỉ có thể truy cứu trách nhiệm của tuyển thủ.

Tóm lại, mọi hậu quả đều phải tự động gánh vác.

Lâm Hạo Sơ biết, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên nhất định đã sớm xem qua giấy cam kết này, khi nhìn đến điều lệ đó nhất định là vô cùng vô cùng vui vẻ…

Con đường đã đến chặng sau, trạm kiểm soát và chướng ngại dần hiện rõ, Lâm Hạo Sơ lần lượt mà thuận lợi thông qua trạm kiểm soát nhưng phía hai xe máy cũng lần lượt thuận lợi thông qua, có thể nói là như bóng với hình.

Lâm Hạo Sơ mặt không đổi sắc mà chạy, khi nhìn thấy một cây cầu vòm cách đó không xe khóe miệng hắn không kìm lòng nổi  khẽ nhếch.

“Sẽ phải bơi sao?” Hắn hỏi Tả Trạm Vũ đạo.

“Sẽ.” Anh  mắt Tả Trạm Vũ cũng rơi lên cây cầu phía trước, nhíu lông mày.

Trong đầu đang có một suy nghĩ không ngừng kêu gào, Lâm Hạo Sơ chỉ cảm thấy tế bào toàn tựa đang dần bị thiêu đốt, khi sắp đến cây cầu vòm hắn lập tức hét lớn với Tả Trạm Vũ phía sau: “Vợ ơi mau ôm chặt ông xã! Ông xã biểu diễn kĩ năng đặc biệt cho em xem!”

Một câu hạ xuống hắn liền tăng lớn mã lực, trực tiếp mang theo xe máy và Tả Trạm Vũ phía sau xông lên đỉnh vòm không dành cho người qua lại trên cây cầu.

Lâm Hạo Sơ lần này hành động lớn mật khiến hai tên tuyển thủ phía sau vô cùng khiếp sợ, hoài nghi mình sinh ra ảo giác.

Bọn họ không tự giác mà nhìn thoáng qua đối phương, tự đáy lòng bội phục Lâm Hạo Sơ làm người can đảm, đều ăn ý tạm thời buông tha tính toán công kích Lâm Hạo Sơ, ngoan ngoãn đi lên cầu.

Không có cách nào cả, cho dù bọn họ muốn công kích Lâm Hạo Sơ cũng không có bản lĩnh xong lên đỉnh vòm cao như vậy…

Đúng, trong quá trình chạy phía trước Lâm Hạo Sơ ngoại trừ vượt qua trạm kiểm soát cùng chướng ngại, cũng bất động thanh sắc quan sát địa hình đường đua, cuối cùng bằng kinh nghiệm phong phú hắn suy đoán gần cây cầu kia không có thiết bị theo dõi, hơn nữa ở trong này cũng không có trạm kiểm soát và chướng ngại vật, cho nên hai người phía sau hẳn là tính toán sẽ ra tay ở đây.

Dù sao cũng không có thiết bị theo dõi và trạm kiểm soát, chướng ngại vật nên công kích hắn không chỉ không lưu lại chứng cớ và đối với bọn họ mà nói cũng khá an toàn, đương nhiên còn có mấu chốt nhất một chút là cầu hình vòm không chỉ không có trạm kiểm soát cùng chướng ngại vật mà còn rất bằng phẳng, là lúc hắn thả lỏng cảnh giác nhất.

Nhưng bọn họ nhất định thế nào cũng không ngờ được Lâm Hạo Sơ thế nhưng đường tốt không đi lại cố tình đi đường núi, leo lên cái đỉnh vòm khúc khuỷu.

Trên xe, Tả Trạm Vũ nhìn lướt qua độ rộng vòm trụ dưới chân, dường như lớn hơn độ rộng bánh xe khoảng 2cm.

Khó trách Lâm Hạo Sơ mới vừa rồi còn hỏi hắn có thể bơi hay không, chỉ cần xe hơi lệch một chút hai người bọn họ đều sẽ không hề nghi ngờ mà rơi xuống sông.

Hắn không khỏi bật cười, cũng không biết là vì chặng đường kích thích hay vì Lâm Hạo Sơ kiêu ngạo lớn gan như vậy mà tim đập thình thịch, hắn chỉ cảm thấy tim mình còn đang “Thình thịch thình thịch thình thịch ——” nhảy đến bay ra ngoài…

Tả Trạm Vũ cảm thụ cơ bắp căng chặt của Lâm Hạo Sơ phía trước liền biết hắn cũng không phải sợ hãi mà ngược lại tiểu tử này là hết sức hưng phấn cùng tuyệt đối tự tin.

Tuy rằng nhìn không tới nhưng hắn cũng phá lệ tin tưởng giờ khắc này Lâm Hạo Sơ nhất định vô cùng ngang ngược, thần thái sáng láng.

Cuối cùng, Lâm Hạo Sơ quả nhiên cũng không phải tự phụ cứ như vậy đi qua con đường cong hẹp, hắn như trước nhanh chóng lại vững vàng chạy, có thể nói như giẫm trên đất bằng. Chỉ là bởi vì đường hình cung dài hơn nên trong thời gian này hai tên tuyển thủ kia đã vượt qua hắn.

Nhưng ngoài sở liệu của mọi người khi lao xuống khỏi hình cung Lâm Hạo Sơ thế nhưng trực tiếp bay lên không trung sau đó vững vàng mà rơi xuống trước mặt hai người.

Lại một lần nữa đem hai người này vứt lại phía sau, Lâm Hạo Sơ cố ý quay đầu lại khiêu khích nhìn hai kẻ đang dại ra sau đó lao vụt đi như một mũi tên lưu lại cho họ một bóng mông.

Hắn khi nãy là khiến hai người kia đều cho rằng hắn lao lên con đường hình cung chỉ thuần túy là có đầy đủ tự tin cùng với biểu đạt khinh thị và xem thường họ. Bọn họ như thế nào cũng không ngờ đến thật ra Lâm Hạo Sơ từ trước đã biết kế hoạch của mình…

Trong mấy chục giây ngắn ngủi Tả Trạm Vũ cảm thấy còn kích thích hơn cả đi tàu lượn siêu tốc.

Đây không phải chính là cảm giác bay lượn sao?

Đương nhiên, hắn cũng đoán được ý đồ mạo hiểm thật sự của Lâm Hạo Sơ.

Nghĩ vậy Tả Trạm Vũ không khỏi cười cười, kề sát vào bên tai Lâm Hạo Sơ không chút để ý mà mở miệng: “Bảo bối nhi, lần sau bọn họ xuống tay khi chúng ta vẫn làm như không biết đi! Nếu không bọn họ cũng không biết phải báo cáo kết quả làm việc như thế nào?”

Cái giọng điệu nghe như vô cùng đồng cảm với hai người kia.

Không có biện pháp, ai kêu bọn họ muốn đối phó chính vợ bé nhỏ không đâu địch nổi kiêu ngạo tận trời của hắn chứ!

Lâm Hạo Sơ hiểu rõ khẽ gật gật đầu không thể thấy. Nếu như cả hai đều không đắc thủ Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên không nghi ngờ mới là lạ!

Ba xe dẫn đầu vẫn tiếp tục tiết mục truy đuổi, khi chỉ còn một phần năm lộ trình hai tên tuyển thủ cuối cùng cũng ra tay lần nữa.

Chỉ thấy tên ở bên trái Lâm Hạo Sơ liệng xe máy, giống như không cẩn thận liền va phải Lâm Hạo Sơ. Lâm Hạo Sơ thấy thế liền cố ý phản ứng lại theo ý tên đó, theo bản năng mà tránh sang bên phái, ngay sau đó không ngoài dự liệu, bên phải hắn là một chiếc xe khác tựa hồ cũng đặc biệt vì hắn mà đánh tay lái.

Lập tức, Lâm Hạo Sơ cả xe máy lẫn người bị đánh bay đến năm sáu mét trên cao sau đó nặng nề rơi xuống đất.

Chỉ nghe “ầm” một tiếng mặt đất vị va chạm mạnh, tiếng vang giống như trên mặt đất sẽ thủng một lỗ lớn.

Tai nạn xe cộ thảm thiết, hai tên tuyển thủ công kích Lâm Hạo Sơ đương nhiên cũng tránh không được hậu quả lật xe, một tên ôm đầu gối đau đớn rên rỉ, một tên hình như đã ngất đi.

Mà bên kia, Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ song song ngã lăn trên đất, Tả Trạm Vũ nhìn Lâm Hạo Sơ bên cạnh, trong mắt hiện vẻ lo lắng. “Không sao chứ? Có thấy đau ở đâu không?”

Tuy rằng hắn luôn luôn rất tự tin, sẽ không hoài nghi quần áo và mũ bảo hiểm mình đã cải tạo nhưng có lẽ bởi vì rất để ý Lâm Hạo Sơ nên vẫn nhịn không được mà sợ hãi.

Lâm Hạo Sơ lắc lắc đầu, nói: “Không có việc gì! Chỉ là khuỷu tay và đầu gối có chút đau, chắc là bị thâm tím. Chúng ta hiện tại liền ngoan ngoãn nằm ở chỗ này chờ xe cứu thương đi!”

Hắn nói xong, liền thoải mái cười với Tả Trạm Vũ, đồng thời nghĩ may mắn có trang bị đã nâng cấp nếu không hắn và Tả Trạm Vũ có lẽ không chết thì cũng tàn phế.

“Đứa ngốc, nếu cả hai chúng ta đều lông tóc vô thương Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên không nghi ngờ mới là lạ!” Tả Trạm Vũ nhìn hắn nói, trên mặt tràn ngập cưng chiều.

Lâm Hạo Sơ nghe vậy giật mình, nhất thời hiểu mục đích Tả Trạm Vũ suy xét muốn cùng hắn tham gia cuộc đua. Nhưng đợi khi hắn phản ứng đã không kịp, chỉ thấy Tả Trạm Vũ cởi quần áo trên người, vươn ra hai khuỷu tay cọ mạnh lên mặt đất, ngay sau đó Lâm Hạo Sơ chợt nghe thanh âm xương cốt vỡ vụn…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi