TRỌNG SINH CHI TIỆN NHÂN MUỐN NGHỊCH TẬP

Mọi người chỉ liếc mắt nhìn Chu Văn Vận một cái, nhưng khác thường là không ai để ý đến, tất cả đều ánh mắt không dời nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ, cảm thấy hắn như có ma lực hấp dẫn, hấp dẫn đến mức bọn họ không còn cách nào chia sự chú ý sang cho người khác, hấp dẫn khác thường.

Mà ngay cả Lâm Bác Hiên cũng như thế.

Đáng thương cho Chu Văn Vận cứ như vậy bị quên lãng, cô linh nằm trên mặt đất, khóe miệng và vạt áo đẫm máu tươi cũng không làm cho người khác chú ý, bao gồm cả đứa con trai ruột tự tay bà ta nuôi lớn thành người Lâm Bác Hiên.

Hơn bốn mươi tuối, chỉ sợ có thế nào bà ta cũng không ngờ được cao quý như mình sẽ có một ngày bị lạnh nhạt không ai ngó ngàng đến…

“Lâm Hạo Sơ! Sao mày lại có 60% cổ phần công ty của tao?!” Lâm Bác Hiên dường như không hề ý thức được mẹ của mình đang trong tình trạng nguy hiểm, hoặc là có nhận ra nhưng không thèm để ý, gã giận không kiềm trừng mắt chất vấn Lâm Hạo Sơ.

“Công ty của anh?” Lâm Hạo Sơ ánh mắt lương bạc nhìn lại gã, trên mặt không hề nhìn ra một chút tức giận nhưng lại nhìn khiến cho Lâm Bác Hiên kinh hãi.

Một câu hỏi lại vô cùng đơn giản giống như một thanh kiếm sắc bén trá hình vạch ra mặt nạ của Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận, vạch trần bộ mặt thật dối trá, tham lam, ý đồ độc chiếm Lâm thị đầy xấu xí cho mọi người cùng nhìn.

Các cổ đông trong nháy mắt nghị luận sôi nổi, tuy rằng bọn họ sớm đã nghi ngờ Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên có tư tâm, nhưng hai mẹ con này trước mặt người ngoài nuông chiều Lâm Hạo Sơ có thừa, mà tình cảm của Lâm Hạo Sơ với họ cũng sâu sắc, người ngoài còn có thể nói gì, thậm chí có khi nói ra còn cảm thấy bản thân mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, có lẽ giữa những người không cùng huyết thống cũng tồn tại cái gọi là thân tình?

Hiện tại Lâm Bác Hiên bởi vì không khống chế được nói ra một câu không kịp nghĩ đã triệt để chứng minh phỏng đoán của mọi người.

“Thật đúng là không biết xấu hổ, nghĩ là đổi thành họ Lâm sẽ thật sự trở thành con trai của Khánh tổng sao? Vậy mà cũng dám ở trước mặt con trai ruột của Khánh tổng tuyên bố công ty này là của mình? Ha! Thật sự là buồn cười!” Một vị cổ đông trước giờ không mấy hòa thuận với Lâm Bác Hiên cố ý cất cao giọng châm chọc.

Những người khác vì chưa xác định rõ tình huống, căn cứ trên nguyên tắc tự bảo vệ mình nên không dám phụ họa nói Lâm Bác Hiên cái gì nhưng đầu không tự giác gật gù.

Mặt Lâm Bác Hiên nhất thời lúc trắng lúc xanh nhưng một câu cũng không thể phản bác.

“Á ——” lúc này một cô gái trẻ xinh đẹp bưng trà bích loa xuân hảo hạng đã pha xong đến, khi nhìn thấy Chu Văn Vận nằm trên đất không nhúc nhích, trên người thậm chí còn dính vết máu, sợ tới mức không nhịn được kêu lên.

Mọi người bỗng dưng lấy lại tinh thần, lúc này mới kịp phản ứng có người đang trong tình trạng nguy hiểm, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện.

Một vị cổ đông lập tức gọi vài người tiến vào để bọn họ đưa Chu Văn Vận đến bệnh viện.

Một hòi rối loạn xảy ra, tất cả mọi người không hẹn mà cùng vạn phần khiếp sợ nhìn về phía Lâm Hạo Sơ, cảm thấy vô cùng không biết nên phát biểu gì.

Lần đầu tiên bọn họ bị một người hấp dẫn đến mức mất đi khả năng phán đoán!

Tất cả mọi người dùng ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn Lâm Hạo Sơ, chỉ thấy thiếu niên hiếm khi lộ diện tại công ty có một đôi mắt đen sâu hút như hang động, sâu thẳm thần bí, mà biểu cảm trên mặt hắn càng thêm thong thả bình tĩnh, thể hiện nội tâm và ý chí không dễ bị người ngoài đả động.

Thiếu niên rực rỡ như vậy khiến bọn họ khâm phục không thôi, qua nhiều năm như vậy trong lòng vẫn luôn ghi nhớ Khánh tổng cũng là như thế, thậm chí sự tao nhã và ánh sáng trên người thiếu niên có khi sẽ vượt xa cha mình…

Thật ra sắc mặt Lâm Hạo Sơ cũng không tốt thậm chí có chút tiều tụy, lần đó bởi vì chờ Dương Hoằng Quân hắn luôn ăn uống có quy luật trở về lại bị đau dạ dày, thậm chí vì thời gian dài không đi toilet nơi nào đó còn xuất hiện vấn đề xấu hổ, có thể nói, thân thể xưa nay vốn khỏe mạnh của hắn ngã bệnh.

Tả Trạm Vũ vẫn luôn một tấc cũng không rời chăm sóc cho hắn, nhìn bộ dạng Lâm Hạo Sơ suy yếu đến mặt mày tái nhợt thật sự là đau lòng đến mức nghẹn lửa giận, hận không thể để bản thân mình chịu tội thay.

Nhưng Lâm Hạo Sơ cũng không nghỉ ngơi tốt, sau khi sức khỏe khá lên hắn bắt đầu giành giật từng giây làm việc, mỗi ngày từ tờ mờ sáng đã thức dậy đến tận đêm khuya vẫn vùi đầu làm việc.

Khi đó trong đầu Lâm Hạo Sơ chỉ có một suy nghĩ, đánh bại đối thủ cạnh tranh, tìm ra phương án phù hợp nhất cho dự án, nhất định phải khiến Dương Hoằng Quân lựa chọn mình!

Lâm Hạo Sơ nghĩ lại khoảng thời gian ấy mình mất ăn mất ngủ làm việc đến bạt mạng, Tả Trạm Vũ nhìn ở trong mắt chắc hẳn trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn chịu đựng không phát tác chỉ yên lặng nấu cơm cho hắn, giặt quần áo, đúng giờ đưa sữa nóng cho hắn, thậm chí còn thường xuyên nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra nhìn, lo lắng hắn có thể bị mệt đến ngất xỉu hay không, có chỗ nào không khỏe hay không. Cái dáng vẻ rõ ràng đang lo lắng, trong lòng tích một bụng lửa giận đến nội thương nhưng vẫn tự ép mình phải nhịn xuống khiến Lâm Hạo Sơ vừa nhớ đến lại muốn cười…

Lúc này trong phòng họp rộng lớn mọi người bỗng nhiên phát hiện thiếu niên vẻ mặt lạnh nhạt giờ phút này đột nhiên hạnh phúc (?) cười lên.

Cho dù quá độ mệt nhọc nên sắc mặt Lâm Hạo Sơ tái nhợt nhưng hào quang trên người hắn vẫn bắn ra bốn phía.

Xảy ra biến cố ngoài dự đoán như vậy Lâm Bác Hiên còn tự cho là đúng không muốn tin tưởng cũng không thể không tự nói với mình gã bị Lâm Hạo Sơ tính kế! Bị Lâm Hạo Sơ tính kế đến trở tay không kịp! Quân lính tan rã!

Không không! Lâm Bác Hiên gã lợi hại như vậy, bằng cấp cao đại học danh giá thế giới, tiếp nhận quản lý Lâm thị giúp công ty phát triển càng thêm lớn mạnh về mọi mặt, ngu xuẩn như Lâm Hạo Sơ làm sao có thể là đối thủ của gã?!

“Hừ, Lâm Hạo Sơ, mày ngay cả đại học còn chưa tót nghiệp, lại còn là đại học hạng ba, có sáu mươi phần trăm cổ phần công ty thì sao? Khinh các cổ đông là kẻ ngốc chắc? Ai sẽ giao công ty cho cái loại chơi bời lêu lổng như mày, hoàn khố bất kham, còn không có kinh nghiệm cuộc sống quản lí?” Lâm Bác Hiên nắm chắc điểm thiếu hụt của Lâm Hạo Sơ lập tức bỏ đi hoảng sợ bất an khi nãy lạnh lùng đắc ý chất vấn.

Đúng vậy, Lâm Hạo Sơ còn là một sinh viên, thành tích lại kém, lại chưa từng làm việc, giao Lâm thị cho hắn không phải sẽ phá sản ngay sao?

Các cổ đông sôi nổi tán thành, Lâm Bác Hiên thấy thế càng thêm đắc ý.

Lâm Hạo Sơ nghe vậy nhưng vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt gợn sóng không hề sợ hãi. Hắn không chính diện trả lời vấn đề của Lâm Bác Hiên, chỉ hỏi ngược lại: “Phong thị đã kí hợp đồng với tập đoàn Phẩm Thành, không biết các vị cổ đông đã nghe chuyện này chưa?”

Một câu nhẹ nhàng nói ra lại giống như một tảng đá lớn rơi xuống, tạo nên ngàn lớp sóng.

“Cái gì?! Không phải nói dự án kia của Phong thị nhất định sẽ là của chúng ta sao? Không phải nói Lâm thị sẽ vươn ra biên giới tiến công thị trường quốc tế sao?! Sao cuối cung lại biến thành Phong thị kí hợp đồng với Phẩm Thành?!”

Các cổ đông dùng ánh mắt phẫn nộ trách cứ nhìn Lâm Bác Hiên, đồng thời nghi ngờ năng lực làm việc của gã, lại nghĩ đến khi nãy mẹ của gã lâm nguy mà gã còn có thể lạnh lùng càng khiến cho bọn họ thêm lo lắng khi giao công ty vào tay gã.

Lần thứ hai trên mặt Lâm Bác Hiên không có huyết sắc, gã chỉ cảm mơ hồ, không hề phát hiện ra mình đang không ngừng run rẩy.

“Đây là dự án và hợp đồng tôi làm, hợp đồng do tổng giám đốc Dương Hoằng Quân của tập đoàn TH.S tại Trung Quốc tự tay kí cùng với con dấu, hiện tại chỉ cần con dấu của công ty chúng ta.” Lâm Hạo Sơ vân đạm phong khinh đặt một tập tài liệu lên bàn, giọng điệu bình tĩnh nhưng đáy mắt lại ẩn chứa tia sáng và thần thái tự tin.

TH.S? Chính là doanh nghiệp quốc tế hàng đầu, công ty nào hợp tác với họ khác gì như hổ thêm cánh, có thể khai thác thị một mảng thị trường lớn ở nước ngoài cùng TH.S, Lâm thị bọn họ thế nhưng có thể hợp tác cùng TH.S?

Các cổ đông không khỏi vui sướng ngất ngây, chỉ có sắc mặt Lâm Bác Hiên càng thêm tái nhợt, đôi mắt càng thêm mở to.

Làm sao có thể?! TH.S đó, nhiều công ty như hổ rình mồi như vậy, lại có thể hợp tác cùng nó, Lâm Bác Hiên gã cũng vì nghĩ đến cạnh tranh khốc liệt mới không đi tranh giành mà tập trung hợp tác với Phong thị, cái đứa ngu xuẩn này nó sao có thể một đường vượt quan trảm tướng, đả bại thiên quân vạn mã thắng được cơ hội này?

“Không có khả năng!!” Lâm Bác Hiên đột nhiên không khống chế được bản thân hung hăng hất đổ tài liệu, nổi giận đùng đùng chất vấn Lâm Hạo Sơ: “Ngu xuẩn như mày sao có thể làm được chuyện này?! Mày còn chưa đến hai mươi tuổi, mày chưa từng đi làm, chưa từng tiếp xúc với thương trường, mày vì cái gì có thể viết ra được kế hoạch có thể đánh bại đối thủ cạnh tranh?! Mày nghĩ mọi người là kẻ ngốc sao?!”

Lâm Hạo Sơ thản nhiên nhìn lướt qua Lâm Bác Hiên đang không ngừng kích động, hơi nhếch khóe môi.

“Bởi vì, tôi là thiên chi kiêu tử, là con trai ruột của Lâm Khánh Diệp.” Hắn, gằn từng chữ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi