TRỌNG SINH CHI TIỆN NHÂN MUỐN NGHỊCH TẬP

Mặc dù Lâm Khánh Diệp đã mất mấy năm nhưng khi còn tại thế ông là người túc trí đa mưu, lãnh đạo sáng suốt, trượng nghĩa với đối cổ đông, quan tâm thông cảm cho cấp dưới, để lại ấn tượng hoàn mĩ cho đa số người trong Lâm thị, nên khi con trai ruột Lâm Hạo Sơ của ông lấy ưu thế tuyệt đối sáu mươi phần trăm cổ phần công ty áp đảo Lâm Bác Hiên ngoại trừ thư kí Trần cùng gã làm không ít chuyện xấu những người khác đều vô cùng vui mừng dọn dẹp hoặc là nhìn đồng nghiệp dọn dẹp văn phòng của người nắm quyền Lâm thị, chuẩn bị quăng hết đồ đạc của Lâm Bác Hiên ra khỏi đây.

Lâm Bác Hiên sẽ không bao giờ quên được ngày hôm ấy, rõ ràng gã chính là chúng tinh phủng nguyệt, ai cũng phải a dua nịnh hót thế nhưng chỉ sau một buổi sáng lại biến thành kẻ ti tiện bị tất cả mọi người khinh thường, chán ghét.

“Các người muốn làm phản sao?! Ai cho phép các người làm như vậy?!?!” Lâm Bác Hiên không thể kìm nén oán giận hét lên với mọi người.

Hai cô nhân viên đang thu dọn văn phòng giật mình không khỏi ngừng lại động tác trên tay, có chút chần chờ nhìn thoáng qua Lâm Bác Hiên hai mắt đỏ ngầu rồi lại nhìn qua Lâm Hạo Sơ đang bình thản đứng giữa đám đông, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng đã có khí thế “đa mưu túc trí” của một vị tướng quân, sau đó lại cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc của Lâm Bác Hiên.

“Mau dừng lại cho tôi! Dừng tay!!” Lâm Bác Hiên gấp đến mức muốn chạy lên ngăn cản các cô nhưng không ngờ lại bị hai nhân viên bảo vệ tiến lên đè chặt lại.

“Chúng mày…” Lâm Bác Hiên cảm thấy không thể tin nổi, những kẻ gã còn chẳng bao giờ thèm để vào trong mắt giờ phút này thế nhưng lại dám làm trái mệnh lệnh của gã, sao chúng dám không để gã vào mắt như vậy?!

Làm sao có thể?! Cái thằng ngu ngốc kia có tài cán gì lại khiến cho từ cổ đông Lâm thị đến ngay cả bảo vệ đều trở thành Thiên Lôi sai đâu đánh đó?!

“Khốn nạn! Chúng mày là lũ không biết trời cao đất rộng!! Tao sẽ khiến chúng mày hối hận!!!” Lâm Bác Hiên nổi trận lôi đình, bởi vì quá dùng sức nên gân xanh trên trán cũng cộm lên, nhưng không cách nào thoát ra khỏi sự kìm kẹp của bảo vệ.

Nhân viên Lâm thị đứng nhìn Lâm Bác Hiên chật vật không cam, có vài nữ nhân viên mềm lòng thổn thức: “Chúng ta như vậy có phải quá tàn nhẫn hay không?”

Biết rõ Lâm Bác Hiên là người thế nào, gã ở trong công ty cũng đối xử với nhân viên không tệ cho nên trước đó các nhân viên cũng không ghét gã.

“Tàn nhẫn gì chứ?” Một nữ nhân viên khác nghe vậy không đồng ý đáp trả: “Đây là trừng phạt xứng đáng, là báo ứng của gã! Các cô không biết đâu, tôi vừa mới nghe mấy vị cổ đông nói Lâm Bác Hiên vậy mà dám chất vấn vì sao ‘Thái tử’ lại có nhiều cổ phần của ‘công ty gã’ như vậy! Công ty của gã? Đúng là cái loại không biết xấu hổ!”

“Đúng là không biết xấu hổ! Có khi trước giờ gã và mẹ gã cũng chỉ đối xử giả dối với ‘Thái tử’, nói không chừng mỗi ngày đều nghĩ cách hãm hại ‘Thái tử’ ấy!” Một nữ nhân viên khác phụ họa.

“Hơn nữa… Tôi mới nghe Mai Mai nói, buổi sáng lúc vào đưa trà cô ấy nhìn thấy Chu Văn Vận nằm trên mặt đất không động đậy, khắp người đều là máu nhưng Lâm Bác Hiên thế mà thờ ơ, ngay cả xe cứu thương cũng không gọi chỉ khẩn trương lo cho địa vị và quyền lợi của bản thân trong công ty, thật sự rất không lương tâm!”

“Không thể nào? Đây là mẹ ruột mà! Gã ngay cả mẹ ruột cũng không để trong lòng sao?”

“Đúng vậy! Không tin chúng ta gọi Mai Mai lại đây! Mai Mai bảo bối, mau tới đây kể lại chuyện sáng nay đi!”

Cô nhân viên được gọi bằng cái tên thân thiết Mai Mai lập tức đi tới, có lẽ vì Lâm Bác Hiên biểu hiện lạnh lùng vô tình mà bất bình, không khỏi cất cao giọng nói: “Thật sự đó! Khi tôi pha trà ngon mang vào liền nhìn thấy mẹ của gã nằm trên mặt đất không có động tĩnh, khóe miệng và quần áo đều dính máu, nhưng Lâm Bác Hiên cũng không thèm nhìn mẹ mình một cái, cuối cùng vẫn là Lí cổ đông nhắc tôi gị người tới đưa mẹ gã đi bệnh viện!”

“Trời ạ! Chỉ có kẻ lòng lang dạ sói mới làm ra chuyện này?! Loại người vì tư lợi mà vong ân phụ nghĩa nào có tư cách làm tổng giám đốc công ty chúng ta? May mà Thái tử đã cướp công ty về, gã có kết cục như vậy cũng là xứng đáng!! Nếu không với loại sếp lòng dạ ác độc như vậy nhân viên quèn như chúng ta ngày nào bị bán cũng không biết!”

“Đúng đúng!!” Đa số nhân viên Lâm thị đều tán thành.

Lâm Bác Hiên cảm nhận ánh mắt khinh thường, khiến trách từ mọi phía, gã giống như nghĩ tới điều gì đột nhiên hung hăng hất tay hai người bảo vệ vèo một cái xông ra ngoài.

Lâm Bác Hiên một đường lao tới bãi đỗ xe, gã mở cửa xe lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện gần nhất. Gã đến bệnh viện liền hỏi lễ tân phòng bệnh của mẹ mình rồi ngay cả thang máy cũng không đợi đã vội vã không ngừng chạy tới khoa điều trị xuất huyết não.

Trong phòng bệnh Chu Văn Vận vừa thoát khỏi nguy hiểm không lâu nghe thấy cửa “ầm ——” một tiếng bị mở ra, chậm rãi mở mắt. Bà ta vẫn còn rất yếu, vừa mới đeo mặt nạ dưỡng khí, nhưng khi nhìn thấy người ngoài cửa lập tức trợn trắng hai mắt, ngón tay bà ta run rẩy chỉ vào Lâm Bác Hiên rồi nổi giận mắng: “Mày là thứ ngu xuẩn… Một chút việc cũng không làm được… Mệt tao hao tâm tốn của cho mày… Tốn nhiều tâm huyết như vậy… Mày nhìn đi… Mày nhìn xem mày hại tao đến nông nỗi gì… Hại tao xuýt mất mạng… Mày là thứ ngu xuẩn…”

Tuy rằng không đủ sức nên giọng Chu Văn Vận ngắt quãng nhưng vẫn rất rõ ràng truyền vào tai Lâm Bác Hiên, hơn nữa sự khinh bỉ và oán hận trong lời nói vô cùng mãnh liệt.

Sắc mặt Lâm Bác Hiên âm trầm, gã bỗng nhếch khóe miệng cười quỷ dị, ngay sau đó liền vọt tới bên giường bệnh vươn hai tay hung hăng bóp lấy cổ Chu Văn Vận, hai mắt đỏ ngầu giận dữ hét lên: “Đều là do mụ già như bà làm hại! Làm hại tôi thân bại danh liệt! Bầ nói xem, sớm không ngất muộn không ngất lại ngất trong đại hội cổ đông làm cái gì? Bà nói xem, sao bà không sớm chết quách đi!!!”

“Cứu… Cứu mạng…” Chu Văn Vận sao cũng không ngờ Lâm Bác Hiên sẽ làm vậy với mình, hai tay vô lực nắm lấy cánh tay trên cổ, rên rỉ kêu lên.

“Người tới! Người tới!” Lúc này cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra mạnh bạo, một vị hộ sĩ nhìn thấy tình huống bên trong vội vàng chạy ra ngoài gọi người.

Lập tức, lại có thêm ba nam hộ sĩ chạy tới dùng sức mới kéo được tay Lâm Bác Hiên ra, Chu Văn Vận trong nháy mắt ho khan kịch liệt, vừa ho vừa giận giữ mắng: “Mày khụ khụ… Cái đồ bất hiếu… Thế mà muốn giết khụ khụ… Giết mẹ của mày… Mày…”

“Mụ già! Nếu không phải tại bà tôi cũng sẽ không mất lòng mọi người!! Cũng sẽ không bị thua xa số cổ phần của Lâm Hạo Sơ như vậy!!! Con mẹ nó, sao bà còn không chết đi cho tôi nhờ!!!” Lâm Bác Hiên nói xong lại muốn vọt tới giường bệnh, nhìn mẹ của gã nhưng trong mắt đầy sát ý.

“Chậc chậc… Đôi mẹ con này, thật đúng là chỉ biết đổ lỗi cho người khác…” Cô nàng Tần Mộ Thi nhìn Lâm Bác Hiên từ trên mây ngã xuống không khống chế được bản thân, vẻ mặt ghê tởm đến muốn ói.

“Rất tốt, sau này không cần chúng ta ra tay nữa, tự bọn họ cũng có thể đấu đến ngươi chết ta sống…” Lâm Hạo Sơ hai tay đút túi, không chút để ý nói.

Tả Trạm Vũ lười biếng đứng phía sau Lâm Hạo Sơ, khóe miệng tràn ra một nụ cười yêu nghiệt mị hoặc.

Trên đời này còn ai có thể hiểu rõ Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên hơn chính họ? Bà xã nhà hắn thật thông minh…

__________

Tiểu kịch trường:

Lâm Hạo Sơ: “Tác giả đại nhân, khẩn cầu để hai mẹ con nhà này đánh nhau… đánh nhau… lại đánh nhau…”

Chỉ có cá biết: “Chuẩn!”

Tả Trạm Vũ: “Đây là cơ hội cho bà lấy công chuộc tội trước đó dám hành hạ vợ tôi, không làm tốt, ha ha… Bà hẳn là tự biết kết quả đúng không?”

Chỉ có cá biết: “Hu hu hu…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi