TRỌNG SINH CHI TIỆN NHÂN MUỐN NGHỊCH TẬP

Giọng điệu của ông Tô vô cùng lạnh lùng, lạnh lùng đến mức dường như mẹ của Tả Trạm Vũ là Tô Duy không hề có một chút quan hệ gì với ông cụ. Một câu nói của ông cụ tràn đầy ghét bỏ, thậm chí là nhạo báng với Tô Duy.

Nhưng mọi người ở đây cũng nghe ra được ông cụ đang nói giúp Tả Trạm Vũ, cũng tỏ vẻ chấp nhận Lâm Hạo Sơ.

Thật ra để Tô lão gia tử và Tô Tư Lân chấp nhận thoái lui như hiện tại cũng là kết quả của một quá trình đấu tranh tâm lý dày vò.

Khi Tả Trạm Vũ bình tĩnh ngồi tù bọn họ liền biết đứa nhỏ này không thể nào khống chế; khi Tả Trạm Vũ có thể diệt trừ quan hệ của Tô gia, thành công khiến mình vô tội được thả bọn họ liền phát hiện đứa nhỏ này thật sự quá mức thông minh, thực lực của hắn cùng thủ đoạn giao tiếp càng khiến người khác khó có thể tưởng tượng được; khi Tả Trạm Vũ vì Lâm Hạo Sơ ngay cả tiền thế, tiền tài cùng địa vị của Tô gia cũng có thể buông tha mà không chớp mắt, bọn họ đã nhận định hắn cũng giống mẹ mình, mãi mãi không có khả năng phản bội lại tình yêu…

Điều này khiến Tô lão gia tử và Tô Tư Lân vài đêm mất ngủ, may mắn Lâm Hạo Sơ cũng một lòng một dạ không đổi với Tả Trạm Vũ, vì Tả Trạm Vũ mà ngay cả sản nghiệp cha ông để lại cũng sẵn sàng từ bỏ, đứa nhỏ này không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với cái tên lòng dạ đen tối khó lường Tả Chấn Phi.

Lâm Hạo Sơ hi sinh vì Tả Trạm Vũ khiến Tô lão gia tử và Tô Tư Lân đều rung động. Tô Tư Lân nói cho Tô lão gia tử Lâm Hạo Sơ khác xa những người cùng tuổi, điều này làm cho hai người đều liên tưởng đến kế hoạch đối phó mẹ kế và anh trai kế hoàn hảo của hắn, không khỏi nhìn thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi kia với cặp mắt khác xưa.

Tình thế này khiến họ chỉ còn một lựa chọn duy nhất, nếu không chính là lưỡng bại câu thương hoặc hai đứa kia liều một phen, mà Tô gia thì sao? Gây sức ép lâu như vậy cố gắng bao nhiêu vẫn chỉ con cháu thưa thớt, chả lẽ sản nghiệp to như vậy lại thực sự không có ai kế thừa.

Chẳng lẽ là bọn họ phải chia cắt hai đứa nhỏ cả đời? Cần gì phải thế? Rõ ràng có quan hệ huyết thống thân cận như vậy thì tại sao phải đẩy nhau đến cảnh người chết ta sống? Huống hồ hai đứa nhỏ cũng không ngốc, cũng sẽ phản kháng, đến cuối cùng ai thắng ai thua?

Trường Giang sóng sau đè sóng trước…

Ít nhất Tả Trạm Vũ không giống Tả Chấn Phi, ít nhất Tả Trạm Vũ không đui mù giống mẹ hắn, ít nhất Tả Trạm Vũ càng giống người Tô gia hơn!

Cuối cùng, Tô lão gia tử và Tô Tư Lân không hẹn mà cùng nhất trí lựa chọn, giúp người thân của mình đối phó người ngoài, đây cũng là chuyện đương nhiên. Huống hồ bọn họ vì Tả Chấn Phi và Tô Duy giận Tả Trạm Vũ là một chuyện, nhưng cũng sẽ vì chuyện hai mươi năm qua chẳng hề ngó ngàng mà cảm thấy áy náy với Tả Trạm Vũ, cũng vì chuyện nối dõi tông đường mà có chút chột dạ…

Nếu người cao nhất trong nhà đã đồng ý vậy cũng không còn ai trong nhà dám có dị nghị về mối quan hệ không bình thường của Tả Trạm Vũ và Lâm Hạo Sơ. Bọn họ đều nhìn phía cửa, lập tức kinh ngạc bởi khí chất trác tuyệt không phù hợp tuổi trên người hai thiếu niên, sau đó ai cũng nhận ra dù hai người không đứng gần nhưng giữa họ vẫn để lộ sự ăn ý và thân mật.

Kể cũng lạ, mọi người đều cảm thấy mình là người có quan niệm truyền thống, khi mới nghe nói Tả Trạm Vũ sẽ dẫn người tình đồng tính của mình vể trong lòng đều vô cùng không vui, nhưng sau khi nhìn thấy đương sự mọi khó chịu đều tan thành mây khói.

Mà khi mọi người đánh giá mình, Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ cũng không đổi sắc mặt quan sát lại.

Chỉ thấy trong đại sảnh Tô lão gia tử đang ngồi ở chủ vị, thoạt nhìn tinh thần quắc thước, ánh mắt sáng ngời, nhưng không giống mấy ông lão phúc hậu mà cả người tỏa ra khí thế âm lãnh sát phạt. Bên cạnh ông là vị trí của Tô lão thái thái nhưng sau khi bà qua đời vị trí ấy vẫn luôn trống không, chưa từng có người ngồi.

Ông cụ hơn tám mươi cô độc ngồi trên ghế gỗ lim, vị trí bên cạnh trống vắng, không có con cháu vây quanh dưới gối chơi đùa càng khiến người nhìn cảm thấy bi thương.

Cái nhà này sau khi Tô lão thái thái nhảy lầu dường như chưa từng có hoan thanh tiếu ngữ, hơn nữa Tô Tư Lân kết hôn nhiều năm nhưng vẫn không có con càng khiến Tô gia cảm thấy người khác nghĩ mình có được hết thảy nhưng thực ra không có gì.

Cách Tô lão gia tử vài ghế là con gái của em trai ông cụ, Tô An, chỉ thấy nàng trang điểm lộng lẫy nhưng mắt không tốt, khóe miệng còn đang tươi cười.

Xem ra giọng nói cay nghiệt khi nãy chính là xuất phát từ Tô An, nhưng cô ta cũng chỉ chế nhạo chưa khiến cho những người khác phản cảm.

Xem ra năm đó Tô Duy lựa chọn coi rẻ sinh mạng mẹ đẻ khiến mọi người trong nhà triệt để lạnh lòng, thậm chí hận. Trong lòng người Tô gia, hành vi của Tô Duy không khác gì tự tay bà giết chết mẹ đẻ.

Lúc này Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ đều hiểu, cho dù Tô gia tiếp nhận Tả Trạm Vũ nhưng là vô luận tương lai Tả Trạm Vũ làm như thế nào, người Tô gia người đều vẫn sẽ không tha thứ cho Tô Duy. Mà Tả Trạm Vũ cũng không nói với ai khi hắn tra được việc năm ấy cũng bất ngờ, thậm chí là thương tổn, chẳng qua những việc này hắn chưa bao giờ biểu lộ ra trước mặt mẹ mình.

Thái độ của Tôn lão gia tử với Tả Trạm Vũ quả thật không giống như đối với cháu ngoại ruột, lạnh lùng khiến Lâm Hạo Sơ khó chịu càng thêm đau lòng Tả Trạm Vũ, nhưng ngược lại Tả Trạm Vũ lại vô cùng bình tĩnh tự nhiên.

Tô lão gia tử hiển nhiên không muốn ngốc thêm ở đây nữa, cũng không thèm nhìn thêm Tả Trạm Vũ trực tiếp đông cứng nghiêm khắc ra lệnh: “Thích nam, có thể, nhưng nhất định phải mau chóng thụ tinh ống nghiệm hai đứa trẻ!”

Một câu nói kia ai cũng biết là ông cụ đang nói với Tả Trạm Vũ.

Thụ tinh trong ống nghiệm quả thật là phương pháp đa số người đồng tính lựa chọn để lưu lại hậu đại.

Tô lão gia tử nói ra câu kia ngụ ý chẳng khác gì chỉ xem Tả Trạm Vũ như công cụ nối dõi tông đường, người bình thường nghe xong có lẽ đều sẽ không thế nào vui vẻ nhưng Tả Trạm Vũ vẫn mặt không đổi sắc, ngay cả kinh ngạc cũng không có, tựa như sớm đoán được người Tô gia sẽ đề yêu cầu như thế.

Tả Trạm Vũ liếc mắt nhìn Lâm Hạo Sơ một cái, ánh mắt phá lệ ôn nhu quyến luyến. Vài giây sau hắn dời đi tầm mắt yên lặng nhìn Tô lão gia tử, nhợt nhạt cười nói: “Ông ngoại, hai chúng ta có thể vào thư phòng nói chuyện không?”

Lão gia tử luôn nhìn thẳng không muốn nhìn Tả Trạm Vũ nghe vậy bỗng dưng giật mình không nhịn được quay đầu nhìn về phía Tả Trạm Vũ, cũng không biết là vì đôi mắt sâu đen của Tả Trạm Vũ bình tĩnh không gợn sóng hay là vì một tiếng “ông ngoại” kia, tiếng “ông ngoại” duy nhất trong cuộc đời ông cụ khiến lòng ông lộp bộp khuôn mặt luôn căng cứng cũng thả lỏng một chút.

Hai ông cháu cứ vậy nhìn nhau một lúc, Tô lão gia tử nhìn Tả Trạm Vũ thật sâu liền phát hiện con mình nói không sai, Tả Trạm Vũ rất giống ông lúc còn trẻ…

Tả Trạm Vũ cuối cùng vào phòng trên lầu với Tô lão gia tử. Thời gian nói chuyện không lâu chỉ mười lăm phút nhưng khi bước ra Tả Trạm Vũ vẻ mặt thần thái phi dương, khí phách phấn chấn, mà Tô lão gia tử thì đôi mắt ửng đỏ, giống như đang cố gắng kim nén cảm xúc.

Tô lão gia tử rốt cục minh bạch, vì cái gì con mình sau khi gặp Tả Trạm Vũ xong dù trong cơn tức giận nhưng lại có chút cao hứng, khi nãy nói chuyện cùng thằng nhóc này chính bản thân ông cũng bất ngờ đến ngỡ ngàng, có một đứa cháu ngoại như vậy quả là một điều đáng kiêu ngạo.

Sau đó người một nhà cùng nhau dùng cơm trưa, tuy rằng Tô lão gia tử vẫn không có cách nào thân thiện với bọn họ nhưng khi bọn họ rời đi lại khó có được mà mở miệng nói: “Có rảnh thì về nhà.”

Tả Trạm Vũ cười, gật đầu hứa hẹn: “Nhất định, ông ngoại.”

Hai người đi ra khỏi Tô gia, ngoài cửa đậu sẵn một chiếc xe màu xám bạc. Lâm Hạo Sơ vừa nhìn đã nhận ra xe này là bản limited, cả thế giới cũng chỉ có một trăm chiếc.

Lái xe nhìn thấy Tả Trạm Vũ và Lâm Hạo Sơ lập tức xuống xe mở cửa sau.

Hiển nhiên, đây là lái xe Tô gia sắp xếp cho Tả Trạm Vũ, còn là duy nhất.

Lâm Hạo Sơ nhướng mày, nghĩ thầm quả nhiên cuối cùng Tả Trạm Vũ còn có tiền hơn cả mình.

Đối với chuyện này Tả Trạm Vũ vẫn bình tĩnh, hắn đi đến trước mặt lái xe lễ phép nói: “Hôm nay không làm phiền anh, chúng tôi muốn tự lái xe đi hóng gió.”

Lái xe đương nhiên không dám có bất luận dị nghị gì, dù sao hiện tại ai cũng biết Tả Trạm Vũ chính là ông chủ tương lai của Tô gia.

Sau khi Tả Trạm Vũ nhận chìa khóa liền đưa vào tay Lâm Hạo Sơ, cười tủm tỉm thậm chí còn có chút cưng chiều nói: “Biết em muốn thử.”

Lâm Hạo Sơ nghe vậy bật cười, khóe mắt không kìm được mà nhếch lên.

Người thích đua xe khi thấy xe xịn không tránh được sẽ sáng mắt, hắn cũng không ngoại lệ.

Lâm Hạo Sơ ngồi vào xe, sau khi hai người đeo dây an toàn liền đạp ga phi ra ngoài. Trên đường hắn tuy không muôn đua nhưng với động cơ của xe này khiến hắn nhịn không được hưng phấn muốn thử!

Tả Trạm Vũ thừa nước đục thả câu nói muốn dẫn Lâm Hạo Sơ đi đến chỗ tốt, Lâm Hạo Sơ cứ thế chạy theo chỉ dẫn của đối phương vốn tưởng rằng sẽ có cảnh đẹp kết quả khi xe chạy đến vùng ngoại ô còn đi vài vòng núi chỉ thấy một vùng xanh hóa, xung quanh cũng không có quang cảnh đặc biệt gì.

“Ở đây?” Lâm Hạo Sơ không xác định hỏi.

“Ơ đây.” Tả Trạm Vũ nói xong lộ ra răng nanh trắng, ngay sau đó liền tiến lại gần Lâm Hạo Sơ, mờ ám thổi một hơi vào tai hắn.

Đùa nhau hả, nếu là nơi có quanh cảnh đặc biệt sao xung quanh không có người?

“Anh…” Lâm Hạo Sơ nhận ra cái gì, nhìn chằm chằm vẻ mặt cười xấu xa của hắn có chút khiếp sợ, càng có chút không lời gì để nói.

“Tác giả đã đồng ý với anh có xe chấn.” Người nào đó vô cùng vô cùng nghiêm túc nói.

Lâm Hạo Sơ: “…”

Tả Trạm Vũ đè Lâm Hạo Sơ ở ghế trên, đầu lưỡi vô cùng có kĩ xảo cạy mở hàm răng hắn, ngay sau đó liền tiến quân thần tốc, dẫn dụ Lâm Hạo Sơ kịch liệt dây dưa với mình.

Hương vị trong miệng Lâm Hạo Sơ giống hắn như đúc, đó là bởi vì bọn họ ngày nào cũng cùng dùng chung một loại kem đánh răng. Nghĩ như vậy càng kích thích Tả Trạm Vũ tiếp tục càn quét khoang miệng Lâm Hạo Sơ.

Lâm Hạo Sơ ngay khi hơi thở của Tả Trạm Vũ tiếp cận liền cảm thấy thân thể nóng lên. Hắn đúng là mẫn cảm, nhưng điều này khiến hắn cảm thấy mình có cảm xúc với Tả Trạm Vũ. Nếu không đổi lại là người khác hắn đã đập luôn.

Hai tay ôm lấy đầu Tả Trạm Vũ, Lâm Hạo Sơ nhiệt tình đáp lại hắn, nhiệt độ cơ thể hai người tăng lên, theo bản năng dùng thân thể ma sát lẫn nhau, giống như làm vậy có thể giảm bớt một chút khát vọng lẫn nhau trong cơ thể…

Cũng không biết qua bao lâu khi kết thúc nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt, Lâm Hạo Sơ thở hổn hển hỏi: “Anh đồng ý với ông ngoại sao? Cái… Cái thụ tinh ống nghiệm đó…”

“Không.” Tả Trạm Vũ cũng không ngẩng đầu lên mà chuyên chú kích thích Lâm Hạo Sơ.

Lâm Hạo Sơ bị kích thích đến sau ngửa ra sau, lộ ra đường cổ gợi cảm xinh đẹp, da thịt khỏe mạnh trong ánh sáng mờ ảo của xe và khí trời hiện lên thứ ánh sáng kì lạ.

“Vậy ông ngoại anh đồng ý sao?”

Tả Trạm Vũ nhìn quang cảnh trước mắt, hai mắt càng thêm âm u, động tác trên môi tăng thêm sức, tràn ngập sốt ruột và khát vọng.

“Ừ…”

Hắn vừa nói vừa tiếp tục xâm phạm.

Lâm Hạo Sơ ngẩn ra, nhưng lập tức bình thường trở lại.

Tuy rằng Tô lão gia tử nhìn qua không phải người dễ thuyết phục nhưng Tả Trạm Vũ rất thông minh, có lẽ thu phục ai cũng sẽ không khó khăn đến vậy đi, nhưng là hắn rất muốn biết Tả Trạm Vũ vì sao không cần suy nghĩ liền phản đối? Trên thực tế hắn cảm thấy thụ tinh ống nghiệm rất tốt, cũng hiểu được yêu cầu của Tô lão gia tử rất hợp tình hợp lý.

“Vì… Vì sao anh không đồng ý?” Lâm Hạo Sơ thở hồng hộc hỏi xong, lại bị kích thích đến không có tâm tư suy nghĩ này nọ, bởi vì khoái cảm trên thân thể không ngừng truyền khắp tứ chi lan ra toàn thân.

Bên trong thùng xe đóng kín tràn đầy hơi thở ái muội và thanh âm mờ ám, bởi vì không gian nhỏ hẹp thân thể hai người càng chặt hơn, có được một loại trải nghiệm khác.

Hai má Lâm Hạo Sơ ửng hồng, ánh mắt có chút tan rã.

Xe khác hiển nhiên không nhìn thấy trong xe nhưng ngồi ở trong xe hắn lại có thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài lay động theo động tác của cả hai.

Suối nước, cây cối, còn có động vật, cũng không biết là vì động tác quá lớn hay không, có vài con vật thậm chí rất ngạc nhiên nhìn xung quanh qua bên này. Lâm Hạo Sơ nhịn không được nhiệt tình mà hôn lên môi Tả Trạm Vũ.

Hai đầu lưỡi lửa nóng cuốn lấy nhau, sau khi buông ra không biết tại sao động tác của Tả Trạm Vũ đột nhiên ngừng lại.

Lâm Hạo Sơ khó hiểu, nhịn không được giật giật thúc giục, riêng cái vẻ ngoài quyến rũ đó đã kích đến Tả Trạm Vũ không khỏi kêu rên một tiếng.

Nhưng Tả Trạm Vũ vẫn không hề có động tác, nhịn đến mức gân xanh gồ hết cả lên.

Hắn muốn bà xã nghe tiếp những gì mình chuẩn bị nói trong trạng thái thanh tỉnh ——

“Bởi vì anh không muốn có quan hệ với bất kì ai khác trừ em, thụ tinh ống nghiệm cũng không được!” Hai mắt Tả Trạm Vũ sâu không thấy đáy, âm u nhìn sâu vào Lâm Hạo Sơ, hắn dùng giọng nói chưa bao giờ kiên định và nghiêm túc ngữ như vậy để nói, như là hứa hẹn, lại như là đang tuyên thệ.

Lâm Hạo Sơ giật mình, mới vừa tiêu hóa xong những lời này, Tả Trạm Vũ lại bắt đầu tân một vòng tiến công…

Bên ngoài xe một nhà ba con thỏ đi ra ngoài hóng gió rất kỳ quái nhìn cái xe không ngừng chấn động lắc lư. Thỏ con hiếu kỳ nhìn vào trọng, nhịn không được tiến lên kết quả bị một cơn chấn động kịch liệt dọa cho nhảy dựng, trốn sau lưng thỏ mẹ run rẩy, làm như bị dọa sợ.

Sau giờ ngọ thái dương dần dần hạ xuống, ánh trăng cũng chậm rãi lên cao, nhưng động tĩnh trong xe từ đầu đến cuối chưa từng dừng lại. Lâm Hạo Sơ sau đó bị đặt lên vô lăng, thừa nhận toàn bộ tấn công kịch liệt và chiếm đoạt của người nào đó từ phía sau.

Ngọn núi yên tĩnh không tiếng động, gió đêm ấm áp, nhẹ nhàng lướt qua mọi ngõ ngách.

Nhưng bất đồng với sự yên tĩnh đó là bầu không khí nóng bỏng không ngừng được trong xe.

Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ còn đang không ngừng khao khát lẫn nhau, giống như làm thế nào cũng không đủ, đây là loại cảm xúc nguyên thủy nhất của nhân loại về mặt sinh lý, nhưng cũng là khát khao giao hòa về cả linh hồn của cả hai.

Bọn họ đều trẻ như vậy, nhưng đều tin tưởng vững chắc có thể cùng nhau đi đến hết đời này…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi