TRỌNG SINH CHI TIỂU DI DƯỠNG THÀNH KÝ



"Niên.....!Không được dùng loại ngữ khí này nói chuyện với ta." Gương mặt ửng đỏ có chút không chịu được Lộ Ảnh Niên dùng ánh mắt sủng nịch như vậy nhìn mình, giống như nàng mới là đứa nhỏ còn Lộ Ảnh Niên là người lớn rồi.

Tào Thanh Thiển hờn dỗi tránh đi: "Ta chính là Niên......"
"Là con cái gì?" Nhướng mày, khoé miệng câu lấy nụ cười xấu xa.

Lộ Ảnh Niên chế nhạo: "Sao không nói....!Là con cái gì?"
"Lộ Ảnh Niên." Tào Thanh Thiển cắn môi hung hăn trừng mắt rõ là sinh khí nhưng một chút khí thế đều không có, ngược lại bởi vì gương mặt đỏ bừng mà càng lúc càng đáng yêu, Tào Thanh Thiển nhìn nụ cười gian manh treo trên miệng cô thì nhịn không được đấm khẽ lên vai Lộ Ảnh Niên, nháy mắt nghĩ đến hết thảy mọi chuyện hôm qua nàng phải chịu đựng.

Người này vừa khi dễ vừa gọi mình Tiểu Di.......!Chỉ cần nghĩ đến đây thôi thì thân thể bỗng trở nên mềm nhuyễn vô lực.

Tào Thanh Thiển tựa người vào lòng Lộ Ảnh Niên, chôn thật sâu vào hõm vai cô ngượng ngùng đến cực hạn.

Phát ra tiếng cười khẽ trầm thấp dễ nghe, Lộ Ảnh Niên nghiêng đầu hôn lấy gương mặt nóng ấm thực khả ái, ôm nàng nằm xuống giường.

Tim bất giác nhảy cẩn lên, Tào Thanh Thiển nhắm nghiềng hai mắt bởi vì tình cảnh mãnh liệt nàng nghĩ ngợi cả ngày hôm nay rốt cuộc cũng sắp diễn ra, hơi thở trở nên dồn dập nhưng ngoài ý muốn là Lộ Ảnh Niên chỉ cười cười nói với nàng: "Ngủ đi! Thanh Thiển."
Trợn mở to mắt không thể tin tưởng được.

Có ngờ đến Lộ Ảnh Niên lại dễ dàng buông tha mình....!đáy lòng dậy lên nỗi mất mát, Tào Thanh Thiển chỉ lặng nhìn Lộ Ảnh Niên mà không nói được gì.

Chóp mũi cọ cọ lấy chóp mũi nàng, Lộ Ảnh Niên nháy mắt khoé môi câu gợi sự tà ác: "Chẳng lẽ Dì lại muốn con mát xa giúp dì?"
Trảng hoa hồng tràn lan khắp gương mặt dần trút đi, Tào Thanh Thiển trắng mắt liếc nhìn cô, giận dỗi xoay người hừ khẽ một tiếng liền nhắm mắt lại.

Cái người này thực đúng là tiểu gia hoả thích khi dễ người ta mà.


"Ah......" Vui vẻ cười đùa sáng lên con ngươi đen bóng.

Lộ Ảnh Niên ôm nàng từ phía sau, tay đặt lên tay nàng cũng theo đó nhắm mắt lại: "Thanh Thiển! Con mua hai vé máy bay rồi, ngày mai chúng ta cùng nhau trở về đi."
Nữ nhân vốn đã nhắm mắt lập tức mở ra nhưng không có xoay người lại, trong bóng đêm dần loé qua cảm xúc phức tạp, môi mỏng khẽ mở - thiên ngôn vạn ngữ cũng không chọn được từ gì thốt ra lời, chung quy chỉ thở nhẹ một hơi: "Ân."
- ---------------------------
Sáng hôm sau tỉnh giấc phát hiện mình đêm qua rõ là xoay lưng về phía Lộ Ảnh Niên nhưng giờ sao đột nhiên lại biến thành đối diện với cô.

Tào Thanh Thiển vương tay khẽ vuốt ve gương mặt có phần thành thục.

Ánh nắng sớm xuyên qua tấm rèm cửa tạo nên sự ấm áp cho căn phòng.

Đầu ngón tay vô tình chạm đến cánh môi dày mọng, nhớ đến xúc giác mềm mại khi được hôn lên đó.....!chủ nhân của đôi tay vô thức lại đỏ mặt, rồi lại nóng lòng muốn đến gần Lộ Ảnh Niên.

Chưa kịp chạm nhẹ thì người vốn phải ngủ say không hề mở mắt nhưng đôi bàn tay đã kéo nàng đến gần mình cho nên không có mấy tình tiết quay chậm giống như phim ảnh thít chặt dán khít vào nhau sau đó triền miên nhâm nhi không muốn chia lìa.

"Sớm! Tiểu Di." Một màn hôn sâu kịch liệt vừa dứt.

Lộ Ảnh Niên mở mắt ra.....!có thể nói là sáng hơn cả ánh mặt trời tươi cười cuống hàng mi cong tớn nhìn Tào Thanh Thiển: "Cảm giác thế nào?"
"Không cần gọi ta Tiểu Di." Thở hắt khó nhọc nói ra, Tào Thanh Thiển giơ tay véo véo gương mặt mềm nhẵn của đối phương, gần như gằng giọng cắn răng: "Niên thật là càng lúc càng không ngoan.

Lộ - Ảnh - Niên."
"Vậy muốn gọi là gì? Vợ - Lão bà?" Đứng dậy cười tủm tỉm bế thốc nàng lên, chỉ sau một tiếng thét kinh hãi đã một đường phóng thẳng vào phòng tắm, Lộ Ảnh Niên cằm đặt lên má nàng cọ lấy cọ để, khàn giọng: "Thân ái? Bảo bối? Bé ngoan? Hay là........"
"Niên......!Tránh ra!" Càng nghe càng cảm thấy sỡn gai ốc, Tào Thanh Thiển cố tránh thoát khỏi lồng ngực cô, mở ra cửa phòng tắm: "Đi ra ngoài, không được quấy rầy ta."

"Con thực oan uổng a." Thả lỏng thân mình tuỳ ý nàng đẩy mình ra rồi sau đó đóng cửa lại, Lộ Ảnh Niên khoanh tay trước ngực cứ như vậy mà đứng tựa người vào vách tường, ý cười cợt nhã: "Rõ là Dì mới là người quấy rầy trong lúc con mộng mị cảnh đẹp, giờ sao lại nói là con quấy rối Dì?"
Ở trong phòng đang rửa mặt, không thèm để ý cái người ngoài kia nhảm nhí cái gì, chỉ là lúc ngước mắt nhìn vào tấm gương, người bên trong lúc này đang treo lên nụ cười rất ư là ngọt ngào.

Tào Thanh Thiển thầm giễu bản thân một lúc mới mở cửa phòng tắm bước ra, nhìn thấy Lộ Ảnh Niên vẫn đứng đấy lại trừng liếc nhìn một phen: "Còn chưa chịu đi đánh răng rửa mặt."
Đều là tên vô lại này làm hại, nàng cho đến giờ chưa có cách nào bày ra bộ dáng tiểu Di mà giáo huấn cô.

Chỉ cần nghĩ đến phải dùng thận phận ấy trước mặt Lộ Ảnh Niên nàng liền lập tức nhớ đến buổi tối mà cô gọi mình Tiểu Di lại làm ra những chuyện như vậy......!và sau đó thì thân mình liền mềm nhũn hư nhược.

Lộ Ảnh Niên không tiếp tục trêu nàng chỉ nhu hoà cười cười rồi thì cũng bước vào trong.

Tào Thanh Thiển ở ngoài bước đến tủ thay quần áo sau đó ngồi lại trên mép giường.....!một lát nữa cùng Lộ Ảnh Niên lên máy bay trở về E thị, nàng thoáng chốc thất thần.

Trở về E thị sẽ được gặp Tỷ tỷ......!Như vậy! Tỷ tỷ có hay không vẫn vô pháp tiếp nhận mối quan hệ giữa mình cùng Ảnh Niên?
Lúc còn trong quân ngũ vốn tập tành thói quen tốc chiến tốc thắng cho nên rất nhanh liền mở cửa phòng tắm bước ra, nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngẩn của Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên liền biết nàng hiện tại đang nghĩ cái gì chỉ là không nói cho nàng biết những gì Tào Cẩn Du nói với mình trước khi cô đến đây.

Bước đến tủ quần áo lấy một bộ sau đó thay vào.

Nghe được động tĩnh thì khôi phục tinh thần phấn chấn.

Áp xuống cảm xúc lo lắng bất an trong lòng, Tào Thanh Thiển bước đến trước mặt Lộ Ảnh Niên, vì cô sửa sang lại quần áo, nhìn cô cúi đầu cười vui vẻ với mình......!bất giác lòng nhu thành một mảnh ôm vòng thắt lưng cô.

Ý niệm nào đó thoáng hiện lên trong não, nàng một lần nữa ngẩng đầu lên.


"Làm sao vậy?" Trong ánh mắt nàng có bao nhiêu xúc cảm dị thường muốn nói lại thôi, Lộ Ảnh Niên tay bắt lấy tay nàng: "Lại suy nghĩ viễn vong cái gì nữa rồi?"
Thanh Thiển nhà mình sao có thể khiến người ta đôi lúc khó dò như vậy, tại sao cứ phải nghĩ ngợi quá nhiều để rồi tự mình doạ mình?
"Niên Niên......" Hé môi, ánh mắt dần trở nên ảm đạm, Tào Thanh Thiển chuyển nhìn sang nơi khác: "Có phải trở về E thị, Niên sẽ không đến đây nữa phải không?"
Đầu tiên hơi sửng sốt nhưng ngay sau đó liền bật cười, nhân lúc nàng còn chưa nhìn đến Lộ Ảnh Niên lập tức khôi phục dáng vẻ vừa rồi nàng nhìn thấy, gật đầu: "Phải......!Con sẽ đến chỗ Gia gia."
Quả nhiên.......!
Âm thầm thở dài.....!trước đó rời khỏi E thị nàng còn có thể nhị được tương tư, lần này vô luận như thế nào nàng cũng không bỏ được Lộ Ảnh Niên, nhưng là cho dù có không nỡ thì hiện tại vẫn khiến con người ta phải dùng đến từ bất đắc dĩ: "Ta hiện tại có chút hối hận không đáp ứng Niên thời gian một tuần."
Gương mặt cong tớn chỉ vì một câu này mà tim như nhảy cẩn cả lên, Lộ Ảnh Niên cười toét ôm chặt lấy nàng.

Sau khi dùng bữa sáng hai người lập tức ngồi xe đến D thị, lên máy bay trở về E thị.

Lúc máy bay hạ cánh đã là giữa trưa, trước khi đi cô cũng không nói với mẫu thân việc bắt cóc Tào Thanh Thiển mang về cho nên trên đường về đến nhà cô lúc nào cũng một bộ dáng hào hứng.

Nghĩ đến biểu lộ của mẫu thân đôi mắt liền ánh lên tia giảo hoạt.

Còn Tào Thanh Thiển rõ là bất an, chờ mong gặp được Tỷ Tỷ ko biết bao lần, lại không biết như thế nào cùng Lộ Ảnh Niên đối mặt với bà, Tào Thanh Thiển trên đường đi đều toàn là bối rối đến khi đứng trước cửa Lộ gia, nàng còn hoảng sợ tới mức không dám đi vào.

Siết chặt tay nàng nên có thể cảm thụ cảm nhận trong lòng nàng, Lộ Ảnh Niên xoay đầu nghịch ngợm cười hì hì trấn an: "Mẹ rất nhớ Dì, Dì không nhớ mẹ sao?"
Hít sâu một hơi khẽ gật đầu, nhìn cô mở cửa sau đó cùng tiến vào trog.

Quản gia nghe thấy âm thanh liền bước ra tới....!vừa nhìn thấy các nàng đã lập tức kêu lên: "Nhị tiểu thư, Tiểu tiểu tỷ hai người về rồi!"
Bước vào bàn ăn chuẩn bị dùng bữa thì nghe thấy giọng nói thanh lãnh của Lương Di.

Tào thị trưởng vội vã lập tức chạy ra........!khoảnh khắc khi nhìn đến nàng bà không kềm được cảm xúc: "Thanh Thiển!"
"Tỷ." Rời E thị mới mấy tháng ại giống hư mấy năm không gặp, từ lúc Tào Thanh Thiển hiểu chuyện cho tới nay đây là lần đầu phải cách ly Tào Cẩn Du lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên lâu như vậy không gặp được bà.

Tào Thanh Thiển gọi Tỷ một tiếng rồi như bỏ qua mọi trăm bề ngổn ngang chạy đến ôm chằm lấy bà, giống như người vừa rồi lo lắng sợ sệt không phải nàng.


Sớm đoán được sẽ như vậy, Lộ Ảnh Niên ngắm nhìn hai nữ nhân vẫn luôn khí thế ngạo nghễ này giờ ôm nhau mà rưng rưng nước mắt.

Khoé môi bất giác hiện lên ý cười ấm áp.

Tại đây, ngay thời khắc này mọi mâu thuẫn đều được trút bỏ, hai tỷ muội dắt tay nhau bước vào nhà ăn vừa trò chuyện vừa vui vẻ dùng cơm, hoàn toàn làm lơ hai ba con Lộ Ảnh Niên khiến mọi người buồn cười không thôi, nhưng ánh mắt khi nhìn đến ái hân của hai người đều vô cùng sủng nịch.

Thị trưởng đại nhân bận rộn sau buổi cơm trưa còn phải công tác, mặc dù có rất nhiều điều muốn nói nhưng vẫn áp xuống hưng phấn nghỉ ngơi một chút, Lộ Ảnh Niên nhân cơ hội đó mà kéo Tào Thanh Thiển rời đi đến căn biệt viện ở hoa điền.

Trước khi nàng đi nơi này còn có vẻ hoang vu ảm đạm.....!hiện tại thì xanh ngắt một thảm hoa cùng vô vàng màu sắc vàng đỏ tím lẫn hồng nhạt, Tào Thanh Thiển kinh ngạc không tin vào mắt mình.

Một lúc lâu sau mới cảm động quay đầu nhìn Lộ Ảnh Niên, cô lúc này ôn nhu cười với mình khiến nàng có xúc cảm muốn rơi lệ liền oa vào lòng cô: "Niên Niên! Thực xin lỗi."
Là nàng thất tín, rõ ràng trước đó nói sẽ cùng nhau trồng hoa vậy mà lại chỉ đứng một bên nhìn xem Lộ Ảnh Niên, yếu đuối lựa chọn rời đi bỏ lại hài tử cố chấp này tuân thủ lời hứa hẹn, một lần nữa tạo nên sự lãng mạng duy độc chỉ vì một người.

"Không quan hệ." Hiểu nàng muốn xin lỗi vì chuyện gì, Lộ Ảnh Niên hẹ nhàng vỗ về an ủi lưng nàng, tiếng nói nhu đến cơ hồ có thể tích thuỷ: "Còn sang năm, và mỗi năm sau đó nữa mà."
"Ân." Giọt nước trong suốt rơi xuống, nỗi bi thương cũng theo nó trôi đi.

Tào Thanh Thiển khẽ gật đầu ỷ lại trong ngực Lộ Ảnh Niên, nghiêng đầu nhìn cánh đồng hoa nở đều mỹ lệ: "Ta sẽ không lại thất hứa."
"Ah......" Lộ Ảnh Niên hôn xuống sườn mặt nàng, ý cười trở nên thâm thuý nhưng giọng nói thì thực bình tĩnh: "Nhưng là sang năm......!Ân, Dì không chừng nghĩ ra cách gì đó đến S tỉnh W huyện rồi sao?"
"Ân?" Sửng sốt quay đầu đối diện cùng Lộ Ảnh Niên, rõ ràng nhìn ra được nụ cười tràn đầy ý vị, Tào Thanh Thiển giật mình phản ứng đầu tiên chính là giương cong khoé miệng giơ tay nhẹ niết chóp mũi cô: "Niên muốn hỏi gì cứ hỏi thẳng ta, nói bóng gió thế làm chi?"
- ------------------
Tác giả muốn hạnh phúc dùm: Làm thao chương này lại ngọt chết người a =.

= Ta cảm thấy ta thực thiện lương.

Đúng rồi, nghe nói hoa Lan rất khó trồng, cho nên trồng trên đất thì không có đâu nga..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi