TRỌNG SINH CHI TIỂU DI DƯỠNG THÀNH KÝ



Lộ Ảnh Niên cùng Tào Thanh Thiển rời đi không bao lâu, người được gọi là Phương Ngưng Yên cũng mang nữ nhân say khước trong lòng mình rời khỏi.

Tiếu Tĩnh Vi thì vẫn ngồi đấy trong chốc lát, ngắm nhìn bộ dáng Mộc Vũ từ đầu tới cuối gương mặt không chút biểu tình ngồi uống nước trái cây, một câu cũng không nói, nàng bất đắc dĩ thở dài: "Tiểu Vũ, chị đưa em về."
Lãnh đạm liếc mắt nhìn nàng, bỏ cái ly trên tay mình xuống sau đó đứng dậy, Mộc Vũ gật đầu, đi trước một bước, Đông Phương Vân nhăn mày: "Tĩnh Vi, mình thực đáng thương nha, Lộ Ảnh Niên vừa đi, giờ cậu cũng đi rồi."
Tiếu Tĩnh Vi nhìn Mộc Vũ đứng trước cửa chờ mình, nàng quay đầu cười cười nói với Đông Phương Vân, phong tình vạn chủng: "Lần sau lại đến, không phải cậu đêm nay cũng rất bận?"
Nghe Tiếu Tĩnh Vi nói vậy, Đông Phương Vân chớp mắt không biết nên đáp cái gì, lơ đãng nhìn về phía Mộc Vũ, chợt lộ ra nụ cười ái muội đầy thâm ý.

Bước đến trước mặt Mộc Vũ, nhìn bộ dáng giống như đang canh gác của cô, nàng khẽ vươn tay chạm vào cằm Mộc Vũ.

Nhíu mày, lại không có ý trốn tránh, Mộc Vũ ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Đông Phương Vân, môi mỏng mân lên.

Bởi vì thần sắc cô thú vị như vậy nên khiến Đông Phương Vân cười càng thêm rạng rỡ, nguyên bản nắm lấy cằm cô sau đó khẽ lướt vén tóc một bên tai: "Nếu cô tới đây thường xuyên, tôi sẽ hoàn toàn miễn phí."
Tiếu Tĩnh Vi đứng bên cạnh nhìn một màn này, trong mắc kinh ngạc chợt loé qua, quan sát Đông Phương Vân đang vô cùng ái muội nhìn Mộc Vũ, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Có thể đi rồi không?" Không mang theo chút cường điệu, Mộc Vũ căn bản không chút để ý nữ nhân quyến rũ động lòng người trước mắt mình, vẫn duy trì thẳng tắp sóng lưng, đem tầm mắt dừng trên người Tiếu Tĩnh Vi.

Ánh mắt không chút cảm xúc của cô nhìn đến, dư quang còn có thể nhận ra bộ dáng mệt mỏi hiện lên trên mặt Đông Phương Vân, nữ nhân nhất quán thành thục thản nhiên gật đầu.


Sau khi rời khỏi Bar, Mộc Vũ không có ý muốn lên xe của Tiếu Tĩnh Vi, đứng nhìn nàng bước vào ngồi sau tay láy, đứng ở cửa lạnh lùng thốt ra: "Đã khuya rồi, chị trở về nghỉ ngơi đi, tôi tự mình về là được rồi."
Mở sẵn cửa ghế phụ, đang khởi động xe, lại không thấy Mộc Vũ bước vào, Tiếu Tĩnh Vi dự định mở miệng hỏi thì nghe cô nói vậy, không khỏi nhíu mi: "Lên xe."
Bởi vì nàng híp mắt giọng nói giống như ra lệnh, Mộc Vũ nhìn chằm chằm Tiếu Tĩnh Vi, hoàn toàn không giống như lúc đối diện với Đông Phương Vân, rồi lại bị ánh mắt cương liệt của nàng thuyết phục đành phải bước vào bên trong ghế phụ.

Ngồi vào sau đó thắt đai an toàn, Mộc Vũ cũng không tái nhìn nữ nhân ngồi bên cạnh, ngược lại là Tiếu Tĩnh Vi, sau khi chạy được một lúc, chợt tìm một địa phương yên tĩnh dừng lại.

Theo bản năng dùng ánh mắt sắc bén dò xét chung quanh, xác nhận không có bất cứ nguy hiểm gì, Mộc Vũ mới quay đầu nhìn sang Tiếu Tĩnh Vi, rõ ràng ánh mắt đăm chiêu kia đang nhìn mình chăm chú.

"Dừng lại, chị làm gì vậy?" Ngắn gọn vài chữ, Mộc Vũ không tính là đối diện, chỉ liếc mắt một cái rồi nhìn thẳng về phía trước.

"Em giống như không thích ở cùng với chị." Giống như là nghi vấn, rồi lại mang theo chút ít khẳng định, Tiếu Tĩnh Vi vững vàng nói: "Vì cái gì?"
Mi khẽ run, cũng không biết nhớ lại cái gì, Mộc Vũ hơi thất thần một lát, nhưng rất mau hồi tỉnh, khó có được nhẹ giọng tươi cười, lại như không phải cười: "Tôi nghĩ chị hiểu lầm rồi, tôi đối với ai, cũng như vậy."
"Phải không?" Tiếu Tĩnh Vi lại nhìn cô, chỉ có thể nhìn ra được nét biểu cảm đạm mạc trên người Mộc Vũ, cau mày, không tiếp tục truy vấn nữa: "Ảnh Niên cùng Tiểu Di của em ấy..........!Vẫn cứ luôn như vậy sao?"
Không lập tức trả lời vấn đề này, Mộc Vũ nghiêng đầu, mang theo chút suy tư mà nhìn đôi mắt đen sáng của Tiếu Tĩnh Vi, khoé môi nhấc câu: "Từ nhỏ đến lớn, đều thế!"
"Từ nhỏ đến lớn?"
Thu hồi tầm mắt, Tiếu Tĩnh Vi giống như nỉ non lập lại một lần, mày gần như nhíu chặt.

"Có thể đi rồi chứ?" Mộc Vũ không muốn nói tiếp về chuyện này, lạnh nhạt nói: "Đến giờ tôi sắp ngủ."
Lần nữa đưa mắt nhìn Mộc Vũ, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái, Tiếu Tĩnh Vi trầm mặc hồi lâu, sau đó tiếp tục lái đi.

Thời điểm xe dừng trước cửa nhà họ Lộ, Mộc Vũ bước xuống xe, không có ý gì là muốn mời Tiếu Tĩnh Vi vào nhà, bỏ lại câu cảm tạ, liền xoay người bước vào trong.

Ngồi trong xe, Tiếu Tĩnh Vi nhìn bóng dáng Mộc Vũ rời đi mày lần nữa ninh khởi.
Tuy nói rời đi sớm hơn Tiếu Tĩnh Vi cùng Mộc Vũ, nhưng mà Lộ Ảnh Niên cùng Tào Thanh Thiển giờ này vẫn chưa có về đến.

Vừa vào phòng khách liền ngó thấy ánh mắt thất vọng của Lộ Võ, Mộc Vũ nhàn nhạt gọi một tiếng "Nhị thúc!" sau đó đi thẳng lên lầu, đối với việc hai người kia bây giờ vẫn chưa về một chút kinh ngạc cũng không.

Ai biết tiểu gia hoả đó ghen lên sẽ làm ra những chuyện gì, không chừng cả đêm không ngủ.
Y như những gì Mộc Vũ dự đoán, Lộ Ảnh Niên giờ phút này thẳng hướng lái xe chạy đến hoa điền.

Đến nơi liền cấp tốc kéo Tào Thanh Thiển xuống xe, hướng căn biệt viện cách đó không xa.

"Niên Niên......." Tào Thanh Thiển trong lòng rất hoảng loạn, nhiều lần xoay đầu nhìn chiếc xe Lộ Ảnh Niên đỗ bừa ở đó, rồi lại nhì bộ dáng bá đạo của Lộ Ảnh Niên, chỉ biết há miệng gọi cho có lệ ra thì không biết phải nói gì nữa.

Mãi cho đến khi vào trong, Lộ Ảnh Niên mới chịu thả tay Tào Thanh Thiển ra bật mở đèn, nàng lúc này mới phát hiện cách bày trí ở đây hoàn toàn phù hợp với sở thích của mình, ngay cả những đồ vật trang trí cũng vậy.

"Ngày hôm qua không mở đèn." Tào Thanh Thiển vô cùng cảm động nhìn Lộ Ảnh Niên, cô thầm nghĩ Tiểu Di nhà cô thực quá dễ lừa, không nhịn được tươi cười: "Cho nên hôm nay mới mang ta đến đây."
Nhìn xung quanh bốn phía, thậm chí chiếc rèm cửa nơi cánh cửa sổ, xuyên qua lớp kính trong suốt là ánh đèn đường mờ nhạt, Tào Thanh Thiển không dấu được vui vẻ, bất quá chỉ hơi nhướn mày, xoay đầu nhìn Lộ Ảnh Niên, muốn nói lại thôi.


Bị biểu tình giống như trẻ nít của nàng chọc cười, Lộ Ảnh Niên bước đến trước mặt nàng, chớp mắt sau đó cúi đầu hôn xuống: "Đúng! Con đêm nay chính là muốn làm chuyện xấu với Dì."
Gương mặt bỗng chốc đỏ lên, Thanh Thiển cắn môi, thần tình toàn là rối rắm.

Phốc.........!Lộ Ảnh Niên nhịn không được cười xuỳ ra tiếng, rồi lại chạm khẽ khoé môi nàng: "Gạt Dì thôi."
Nét mặt ngưng trệ, nhìn tiểu gia hoả trước mắt mình cười đến dị thường sáng lạn, Tào Thanh Thiển trong lòng một trận buồn bực, nghĩ đến những việc đêm nay sắp xảy ra, cảm xúc nhất thời bạo phát, nàng giơ tay vỗ lên đầu Lộ Ảnh Niên, nâng giọng: "Càng lớn càng tiền đồ ha? Ân?"
"Ti..........." Lực đạo đang nhu lấy lỗ tai mình không hề nhẹ, Lộ Ảnh Niên thoáng giật hít một ngụm khí lạnh, sụ mặt: "Đau.........."
Đối với việc Lộ Ảnh Niên vừa trở về vẫn luôn tìm cách khi dễ mình, Tào Thanh Thiển đương nhiên không bỏ qua cơ hội, chuyển sang véo lỗ tai cô: "Lúc nhỏ ta đã dạy Niên những gì?"
Mặc lỗ tai bị niết nhéo, mắt thấy người trong lòng biến chuyển từ ôn nhu sang Tiểu Di nồng đậm khí tràng, Lộ Ảnh Niên ngượng ngùng cười cười, không dám tái trêu chọc: "Chúng ta đã nói rất nhiều, là câu nào nha?"
"Vậy sao?" Tào Thanh Thiển vẫn không ngừng động tác, khẽ hé môi mỉm cười, ánh mắt ôn hoà hiền dịu, nhưng ngữ khí lại mười phần nguy hiểm: "Ta cho rằng, từ lúc Niên trưởng thành, Tiền đồ cái gì đều đã quên hết!"
Khụ khụ.......!Ho khan hai tiếng, Lộ Ảnh Niên vô tội nói: "Đều nhớ rất rõ, không tin Dì có thể khảo*."
*Khảo: Kiểm tra.

"Vậy sao?" Khó có được một lần chủ động câu lấy cổ Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển ngưng mắt nhìn cô, sau một lúc thì chậm rãi mở miệng: "Niên mười tuổi, chúng ta bị bắt cóc lần đó, bên trong kho hàng, trước khi bọn chúng tới, ta đã nói với Niên những gì?"
Không nghĩ tới nàng tái nhắc lại chuyện này, Lộ Ảnh Niên hơi giật mình, ngay sau đó thu hồi vẻ tươi cười: "Dì nói......!Con phải trốn đi, nhất định phải tìm cơ hội."
"Niên làm được sao?" Nhìn thẳng vào mắt Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển vẫn nhẹ giọng thốt lời: "Ngày đó."
"Không có!" Lộ Ảnh Niên đồng dạng kính kẽ.

"Niên mười hai tuổi, Huấn luyện viên bị thương, ta lại nói những gì?"
"Dì nói.......!Huấn luyện không cần quá liều mạng, ít nhất, về sau không được để bản thân bị thương, Dì sẽ khổ sở."
"Niên làm được sao?"
"Không có!"

"Năm Niên mười ba tuổi, ta sinh bệnh, Niên ở bên cạnh chăm sóc ta suốt đêm không chịu ngủ.

Ngày hôm sau, ta lại nói gì?"
"Dì nói.......!Dì không thích con không chú ý đến sức khoẻ bản thân, cho nên cho dù thực sự vì con ở bên cạnh cả đêm mà cảm động, Dì vẫn phạt con sao chép kinh thơ, bởi vì không biết yêu quý bản thân."
"Như vậy......!Về sau Niên có yêu quý bản thân mình?"
"Không có."
"Mười lăm tuổi năm ấy, nam nhân khi dễ ta, Niên lại cố tìm cơ hội cho hắn một trận.

Sau khi ta biết, ta đã nói gì?"
"Không được phép xúc động, không được dùng bạo lực giải quyết vấn đề, vô luận gặp phải chuyện gì, đều phải thực bình tĩnh."
"Sau đó thì sao?"
Giờ khắc này, Lộ Ảnh Niên trầm mặc, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn Tào Thanh Thiển, rất lâu sau đó không nói được lời nào.

"Thế nào? Sau đó.......?" Môi mỏng khẽ mở, thanh âm bình thản như cũ, tầm mắt sớm mờ mịt, Tào Thanh Thiển ngắm nhìn Lộ Ảnh Niên, lặp lại một lần.

"Sau đó, Con lại nhất thời xúc động........" Hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt Tào Thanh Thiển, từng câu từng chữ nói ra: "Giết An Nhạc."
Tựa hồ vẫn còn rất bình tĩnh, chỉ duy nhất trên gương mặt trắng nõn chậm rãi trượt xuống giọt nước mắt, môi khẽ run, Tào Thanh Thiển lần nữa mở miệng: "Niên lúc năm tuổi, đã tự thân nói với ta những gì."
"Con nói, cả đời này đều nghe lời Dì." Khoé mắt dần hoe đỏ, Lộ Ảnh Niên lại câu lên nụ cười ấm áp: "Trưởng thành vẫn sẽ như vậy."
"Niên......" Hơi hé môi, Tào Thanh Thiển đang muốn nói gì, Lộ Ảnh Niên liền cúi người xuống hôn lên môi nàng, giọng nói mềm nhẹ: "Con không nghe lời Dì, bởi vì......!từ rất lâu trước đây, ở trong lòng con, Dì không còn là Tiểu Di, mà chính là Thanh Thiển."
- ---------------
Tác giả có lời muốn nói: Di? Ta vốn là tính cho Thanh Thiển uy vũ hơn một chút.........!Cuối cùng lại thành ra thế nào rồi??? Haizzzzzz...!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi