Bầu không khí hôn ám vẫn tĩnh lặng trong phòng, nữ nhân nằm trên giường như dùng sức nhắm chặt hai mắt, bàn tay siết lại thành nắm trắng nõn bóng loáng.
Bên ngoài loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng người lao công quét rác, còn trong phòng, lại là thứ âm thanh nhỏ vụng như có như không.
"Ân......!Đừng.....!Ách......" Vốn chỉ là suyễn hắt yêu kiều chợt thanh âm chói hơn vài phần, bàn tay nắm chặt giờ phút này bấu lấy một khối tròn vo đang đội chăn không ngừng cử động, thân thể mềm nhuyễn rồi lại cương cứng, chợt một hồi run rẩy, cuối cùng là không còn chút xương, chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập.
Từ trong chăn bò ra, hướng lên phía trên ôm lấy Tào Thanh Thiển, vì nàng lau đi những giọt mồ hôi, Lộ Ảnh Niên hôn hôn lên gương mặt nàng, ôn nhủ nói khẽ: "Sớm! Thanh Thiển."
Vô lực rướn người bật mở đèn ngủ, Tào Thanh Thiển xoay người đối mặt với Lộ Ảnh Niên rồi thuần thục vùi đầu vào hõm cổ cô, vẫn từng đợt thở khó nhọc, một lúc lâu mới có thể bình thường trở lại, ngữ khí vẫn còn chút hư nhược: "Niên thế nào......!vừa sáng sớm đã......"
"Dì vẫn chưa quen sao?" Đem nàng ôm sát vào thân thể mình, lúc trời còn chưa sáng đã lẻn vào đây, hung hăn khinh bạch nữ nhân này, Lộ Ảnh Niên giờ chỉ cảm thấy toàn là mỹ mãn: "Con nghĩ đáng lẽ thân thể của Dì hẳn là phải rất quen thuộc rồi mới đúng......!Ti......."
Tào Thanh Thiển không muốn cô nói hết ra miệng, tay ở bên hông nàng nhẹ niết, giương ánh mắt nhìn lên tràn đầy cảnh cáo.
Cố nén cười, duỗi tay bắt lấy đôi tay ở bên hông đang uy hiếp mình, Lộ Ảnh Niên lại hôn hạ lên trán nàng, mềm thanh tiếng nói: "Được rồi ah! Dì ngủ thêm một chút đi, đến giờ đi làm con sẽ gọi dậy."
Vốn là có ý định chuẩn bị ngủ thiếp đi, vừa nghe Lộ Ảnh Niên nói vậy, Tào Thanh Thiển ngược lại nhăn mày, hơi chống đỡ cánh tay nâng người dậy, mái tóc đen suôn mượt theo thể chảy xuống bả vai kèm theo là một bên dây áo cũng có phần hơi lệch xuống, loã lộ bờ vai thanh tú.
"Làm sao vậy?" Hiện tại cũng coi như đã xác định quan hệ, đã từng vì lo sợ Lộ Ảnh Niên chiếm tiện nghi mà ăn vận thật kín đáo, còn lúc này thì trên người Tào Thanh Thiển chỉ có duy độc chiếc váy ngủ mỏng tang cực kỳ gợi cảm, Lộ Ảnh Niên tầm mắt dừng nơi đầu vai nàng, lúc lướt vô trong liền nhìn thấy dấu ấn đo đỏ mà mình lưu lại, ánh mắt tăng thêm vài phần thâm thuý, dường như có gì đó trong đang muốn bốc cháy.
Đối với người hiểu rõ cô như Tào Thanh Thiển thì làm sao mà không nhìn ra được cảm xúc trong lòng Lộ Ảnh Niên lúc này, gương mặt thoáng chốc ửng đỏ, đem dây áo hơi trễ kéo lên, cắn cắn môi: "Niên......!Một lát nữa......"
Không đợi nàng nói xong, Lộ Ảnh Niên liền hiểu ra câu tiếp theo là gì, tầm mắt hơi phiết động, lần nữa nở ra nụ cười nhợt nhạt: "Chờ Dì ngủ rồi con lập tức ra ngoài, yên tâm đi, loại sự tình này con đã quá quen rồi."
"Niên còn dám nói." Lúc trước mỗi lần Lộ Ảnh Niên vào phòng trộm hương Tào Thanh Thiển vốn xem như chuyện thường nhật, nhưng chỉ là lúc đó nàng đang giả vờ ngủ bị kinh bạc riết cũng xem như không xa lạ gì.
Mà hiện tại không giống vậy cho nên sẽ có điểm bất đồng, sau khi xác định giống như những cặp tình nhân thông thường lại sinh ra cảm giác chột dạ, sợ bị Tỷ tỷ hoặc Tỷ phu bắt gặp, Tào Thanh Thiển giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy mặt mình.
"Yên tâm đi." Đem nữ nhân dang ngồi kia một lần nữa kéo vào trong ngực, Lộ Ảnh Niên cười đùa hôn lên hai mảng câu nhân, trong mắt tràn đầy sủng nịch: "Sẽ không bị phát hiện."
"Ân......" Nghe cô nói vậy, mặc dù vẫn tồn đọng lo lắng nhưng lại không nói gì, Tào Thanh Thiển trở lại ủng trụ trong ngực Lộ Ảnh Niên, nhắm mắt, lắng nghe tiếng tim đập rất nhanh liền ngủ.
Lộ Ảnh Niên lẳng lặng nằm trên giường, ôm cổ thân thể mềm mại, nghe thấy tiếng hít thờ đều đều, tâm tình một mảnh yên ổn, chỉ là thật lâu sau, trầm lắng tiếng thở dài.
"Sớm, Thanh Thiển." Vệt sáng ngoài cửa sổ lần lẻn vào trong phòng, đặt Tào Thanh Thiển yên vị xuống giường, vì nàng đắp chăn, cúi người hôn lên trán mỹ nhân đang ngủ say, thấp giọng nói một câu, rồi sau đó cẩn thận rời khỏi căn phòng ngập tràn ấm áp.
Hai ngày kế tiếp, trong lòng bứt rứt cùng luyến tiếc nhưng Lộ Ảnh Niên vẫn phải đến N thị bắt đầu một tháng diễn tập.
Phòng khách Lộ gia.
Tào Cẩn Du bận rộn cả ngày đang thả lỏng thân thể tựa ngồi trên sô pha, còn lộ văn thì ra vẻ Trượng Phu mẫu mực đang xoa bóp bả vai cho nàng.
Tào Thanh Thiển bên cạnh bật mở xem TV, nhưng chỉ toàn là mấy chương trình quảng cáo.
Ánh mắt chăm chú quan sát em gái mình nhìn chằm chằm vào TV nhưng thần tình lại không hề đặt vào tiết mục đang phát sóng, Tào Cẩn Du nhẹ giọng hỏi: "Như thế nào lại mất hồn vậy?"
Bất giác bị âm thanh kéo hồn trở về, Tào Thanh Thiển quay đầu nhìn Tào Cẩn Du, chần chừ không nói.
"Là đang lo lắng cho Tiểu Niên?" Tay vẫn liên tục mát xa vai cho vợ, Lộ Văn nói như thế, lại cười cười: "Yên tâm, chỉ là buổi diễn tập, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Ân." Nhẹ gật đầu, Tào Thanh Thiển cũng không nói thêm gì, thế nhưng lòng vẫn bất an lo sợ.
Lộ Ảnh Niên trên người có vết sẹo, nàng đã từng sờ quá, cũng từng bắt buộc Lộ Ảnh Niên cởi áo cho nàng xem, tuy nói không nhiều lắm nhưng vẫn khiến nàng dị thường đau lòng.
Chưa hỏi qua vết sẹo đó khi nào mà có, cũng muốn biết bốn năm qua cô đã trãi qua thế nào, nhưng vẫn là không thể nào nói thành lời.
Hiện tại, cho dù Lộ Ảnh Niên đến N thị mà nàng cũng có thể nói như quá quen, còn có Lộ Ái Quốc ở đó, diễn tập....!chắc sẽ không có gì nguy hiểm, nhưng lo lắng vẫn không tránh khỏi.
"Nói đơn giản." Tào Cẩn Du vào lúc này thở dài, gương mặt nhất quán bình tĩnh cũng ẩn vài phần căng thẳng: "Không phải nói diễn tập thì thương vong vẫn sẽ có sao?"
Nữ nhân vừa mới thoáng thả lỏng tức khắc lộ ra biểu tình cứng nhắc, cắn môi, ánh mắt dán vào TV sớm đã không có vẽ đạm nhiên như lúc thường.
Nhìn thấy hai nữ nhân trong nhà mình đều bất an, Lộ Văn ho khan một tiếng, vội chuyển đề tài: "Thanh Thiển, hai ngày trước cùng Vương thiếu gia dùng bữa thế nào, có cảm giác gì không?"
"Tỷ phu......." Tào Thanh Thiển nhăn mày, gọi Lộ Văn một tiếng, biểu tình càng là phức tạp: "Em tạm thời còn chưa có ý muốn, hai người đừng sắp xếp mấy cuộc gặp mặt đó cho em nữa."
Trước khi Lộ Ảnh Niên rời E thị, nàng đã hứa là sẽ tận lực tránh đi những bữa cơm thế này, nhưng đối mặt với ánh mắt Tỷ tỷ cùng Tỷ phu thúc ép, ba mẹ thì không ngừng gọi điện thoại hỏi thăm, nàng vẫn là không đành lòng lơ đi sự quan tâm của họ mà thẳng thừng cự tuyệt.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến trước lúc đi Lộ Ảnh Niên đối với mình vạn phần sủng nịch, đáy lòng vẫn cảm thấy thực có lỗi với cô.
Mâu thuẫn cứ như vậy mỗi thời mỗi khắc đều dày vò bên trong nàng, nếu không phải trong nhà có thể cảm nhận được hơi thở của Lộ Ảnh Niên, nàng thậm chí còn không muốn ở đây đối mặt với Tào Cẩn Du cùng Lộ Văn.
"Tại sao lại chưa có ý định?" Trưởng tỷ như mẹ, huống chi Tào Cẩn Du so với Tào Thanh Thiển lớn hơn rất nhiều tuổi, thậm chí Tào Thanh Thiển từ nhỏ đã theo Tào Cẩn Du, giờ phút này thân là chị cả trong nhà, nói thêm một chút là Thị trưởng uy nghiêm giờ phút tạm biến mất, chỉ đơn thuần là một tỷ tỷ đang quan tâm đến em mình: "Chị ở độ tuổi em, thì Ảnh Niên đã được 6 tuổi rồi."
"Tỷ......." Tào Thanh Thiển nhất thời không biết nên nói gì cho phải, chỉ là như cũ gắt gao nhíu mày, sau một lúc lâu mới nói ra: "Em đối với họ thực sự không có chút cảm giác gì, loại chuyện này không nên....!quá miễn cưỡng."
Tào Cẩn Du vươn tay khẽ chạm lên mu bàn tay nàng, trầm ngâm một lúc vẫn là thốt ra tiếng thở dài: "Không sao, cũng không vội, từ từ rồi cũng sẽ gặp người mà e thích....."
Dừng một chút, lại quay đầu nói với Trượng phu: "Lần trước Tập đoàn gì đó ở N thị hợp tác với Công ty anh, hình như con trai lớn của ông ta cũng được lắm..........."
"Em nói là trưởng tử nhà Lâm gia, nghe nói có đối tượng rồi, hay để anh thăm dò xem sao." Ái thê như mạng, nam nhân tự nhiên sẽ đáp ứng, vợ chồng hai người sau đó lại bàn tính xem còn những người nào thích hợp hay không, không ai quan tâm đến Tào Thanh Thiển lúc này đang vô cùng chật vật đau khổ.
———————————————————————
Mùa hè dần đến, bầu trời lúc về đêm càng thêm mỹ hơn vài phần, giăng đầy sao, lại khiến người nào đó chìm sâu vào tưởng niệm tâm tình càng dễ dàng bực bội.
"Đừng nóng mà, sáu ngày nữa là kết thúc rồi." Mắt thấy bộ dáng bạn tốt lúc này ủ dột, một người vẫn luôn độc thân không có khả năng yêu say đắm một người như Mộc Vũ bất lực.
Quả là không thể tưởng tượng được, trên mặt vẻ mặt than không bỏ: "Bốn năm đều chịu được, bây giờ còn chưa đến một tháng, cậu cư nhiên đã thành cái dạng này?"
Hàng mi xinh đẹp phiến hạ hai cái, một chút cũng không thèm nhìn bộ dáng nghiêm túc đứng đắn của người kia, Lộ Ảnh Niên y như oán phụ, nghe Mộc Vũ nói vậy thì nhẹ nhàng lắc đầu: "Trước còn nghĩ muốn nỗ lực mới có thể khiến nàng yêu tôi, cho nên dù rất muốn nàng, tôi vẫn có thể chịu đựng thời khắc không nhìn đến nàng.
Nhưng hiện tại, tôi cùng nàng đã có quan hệ......!Xác định trong lòng nàng thực sự có tôi, cho nên tôi vẫn cứ bất an sao ấy."
Nghĩ đến lúc sáng hôm rời khỏi Lộ gia, bản thân vẫn là y như cũ lúc thiên chưa lượng đã vào phòng khinh bạc Tào Thanh Thiển, mà nàng thì......!khi đó vừa cố chịu vừa miễn cưỡng lộ ra tươi cười an ủi mình, Lộ Ảnh Niên lại bắt đầu thất thần.
"May cho cậu là chỉ có lúc này.
Nếu mà đang diễn tập, thì xem bộ cậu chắc......." Thấy cô bắt đầu phát ngốc, Mộc Vũ lắc đầu ngao ngán, nghĩ nghĩ lại nói: "Quả nhiên độc thân vẫn tốt hơn."
Vừa bình tĩnh trở lại thì nghe mấy lời này của Mộc Vũ, Lộ Ảnh Niên nhướn mày, chợt lộ ra ý cười xấu xa: "Cậu một chút cũng không nhớ đến Tĩnh vi tỷ?"
Lộ Ảnh Niên dứt lời, Mộc Vũ tức khắc trầm hạ biểu tình, hung hăng trắng mắt liếc nhìn cô: "Đừng có đem tôi cùng chị ta gán ghép, cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì trong đầu vậy!"
Khụ......!Chỉ một câu mà đã khiến Mộc Vũ phản ứng như vậy, thực sự là có chuyện mờ ám, cô ho khan hai tiếng, liếc tia nhìn tinh quái: "Cậu cùng Tĩnh Vi tỷ trước đó thực sự chưa từng gặp qua?"
Ngó xéo Lộ Ảnh Niên, Mộc Vũ không trả lời, gương mặt đang cố trưng ra là lời nói vừa rồi của Lộ Ảnh Niên hoàn toàn vô nghĩa.
"Hành động cứu viện lần đó, vừa thấy Tiếu Tĩnh Vi gặp nguy hiểm, cậu hình như bị cái gì ấy?"
"Cái gì là cái gì!" Biểu tình rốt cuộc biến hoá, Mộc Vũ không chút nặng nhẹ vỗ vào sau gáy cô, ngữ khí trầm trọng: "Chúng ta lúc đó chỉ là cứu con tin không phải sao?"
"Nhưng là lúc đó....." Lộ Ảnh Niên hơi hé miệng, còn muốn nói gì đó, Mộc Vũ lại liếc mắt trừng cô, xoay người bước vào doanh trại: "Tôi đi ngủ, cậu tự giải quyết chuyện của mình cho tốt đi."
Vẫn muốn tiếp tục nói, chỉ là Mộc Vũ hình như không muốn nghe, Lộ Ảnh Niên nhún vai, theo sau cô bước vào doanh trại.
——————————————————————
Thời điểm kết húc diễn tập càng lúc càng gần, Tào Thanh Thiển mỗi ngày đều khoanh từng con số trên tờ lịch, trước một ngày nhìn chằm chằm ngày mà nàng ghi vào Lộ Ảnh Niên trở về lại phát ngốc một hồi.
Thỉnh thoảng vẫn sẽ cùng nam nhân dùng cơm, nhưng vô luận người đó có ưu tú thế nào, ở trong lòng nàng, vẫn vô cùng kém xa đứa nhỏ mà nàng tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành.
"Tào tiểu thư! Tôi muốn mời em xem phim, nói chuyện một chút có được không." Lại là nam nhân mặc tây trang cùng giày da vẻ ngoài vô cùng soái khí ngỏ lời mời Tào Thanh Thiển, nhưng Tào Thanh Thiển cũng vẫn toàn là phiền muộn cũng vẻ mặt vô cảm xúc.
"Xin lỗi! Tôi có việc, phải đi trước."
Bỏ lại những lời này, mặc kệ hắn thất vọng thế nào, bước vào xe mang theo tâm trạng đầy mệt mỏi trở về nhà.
Nhưng là lúc vừa mới trở về liền nhìn thấy Lương Di vẻ mặt nôn nóng thấp thỏm cầm lấy điện thoại, Tào Thanh Thiển muốn mở miệng hỏi, nhưng bà đã trông thấy nàng về: "Nhị tiểu thư! Lộ lão gia vừa mới gọi tới, nói là Tiểu tiểu tỷ bị thương, hiện đang ở bệnh viện."
Đầu tức thì một trận choáng váng, Tào Thanh Thiển sắc mặt triển khai trắng bệch..