TRỌNG SINH CHI TIỂU DI DƯỠNG THÀNH KÝ



[Tác giả có lời muốn nói: Khụ...!Hảo hảo! Ta rất biết điều, phải tới đích đến cuối cùng chứ...!!!]
"Bất quá trước đó." Thấy đứa nhỏ trước mắt ngày thường luôn nhìn mình với vẻ mặt không chút hảo ý lúc này lại dại ra, Tào Thanh Thiển khó nhịn cười thành tiếng, thanh âm vẫn là mềm nhẹ, tay cũng xoa lấy bả vai Lộ Ảnh Niên: "Cởi quần áo ra."
Suốt một đêm đáng sợ giống như bị bóng đè, tuy Lộ Ảnh Niên tinh lực tràn đầy, nhưng trong lòng vẫn tồn đọng bóng ma, cứ thấy thái độ của Tào Thanh Thiển khác thường thế nào ấy.

Khiến cô càng thêm trì độn vài phần, liền ngu ngơ biến nhác nhìn Tào Thanh Thiển, nửa ngày cũng không nói bất cứ thứ gì.

Hơi ngước nhìn cửa phòng, xác định đã đóng chặt, nhưng chung quy hãy còn đang ở nhà, vẫn là ban ngày trời sáng, Tào Thanh Thiển chỉ muốn kéo nàng ngồi xuống giường, cũng không có làm ra bất cứ hành động nào thân thiết: "Ta muốn xem miệng vết thương thế nào rồi."
"Nga......" Thành thật đáp, ngoan ngoãn cởi áo ngủ, hiển nhiên không quan tâm việc mình có bại lộ thân thể trước mắt Tào Thanh Thiển hay không, ngược lại là Tào Thanh Thiển - da mặt nàng hình như có chút nóng lên, cầm áo che khuất ngực cô, oán trách liếc nhìn người nào đó, tay khẽ nâng vuốt một đạo vết thương trên vai, sau một lát thì nhăn mày: "Nếu không hay là chờ đến khi vết thương của Niên......."
"Đã tốt rồi!" Lộ Ảnh Niên lần này thì thực sự tỉnh táo, vừa nghe thấy phúc lợi sắp tuột mất thì gấp đến mức không để nàng nói hết, nhanh chóng mở miệng: "Thực sự rất khoẻ, lớp vảy sẽ nhanh chóng liền lại thôi."
Chỉ với ngữ khí hối hả của cô đã có thể nghe ra vội vàng, Tào Thanh Thiển vẫn là khó kiểm soát màu da, lén lút trừng mắt liếc cô, giơ tay xoa lấy chóp mũi: "Xem ra Niên hiện tại không có vấn đề gì, ta trở về phòng."
Ý của nàng chỉ là Lộ Ảnh Niên đã vực dậy sau một đêm ác mộng.

Không kịp mặc lấy áo, Lộ Ảnh Niên nhanh chóng ở phía sau ôm lấy Tào Thanh Thiển, hôn lên vành tai nàng: "Thanh Thiển, thực sự a?"
Nơi dễ gợi lên cảm xúc cứ giống như bị chim mổ thóc, thân thể có chút mất tự nhiên, Tào Thanh Thiển vội ngăn lại đôi tay vuốt ve không thành thật trước bụng nhỏ, trầm thấp ngân thanh: "Tỷ tỷ còn ở nhà, không được hồ nháo."
"Vậy......!Buổi tối?" Ôm nàng sát thêm, Lộ Ảnh Niên đồng dạng rù rì, trong lời nói kèm thêm lửa nóng: "Hoa điền?"
Tránh thoát khỏi ngực cô, Tào Thanh Thiển cắn môi không trả lời, chỉ liếc xéo Lộ Ảnh Niên một cái rồi mở cửa phòng bước ra ngoài, chừa lại cái tên ngu ngốc bởi vì ánh mắt phong tình vạn chủng của người nào đó mà ngây ngô cười không ngớt.

Đứng một hồi thì gió từ ngoài cửa sổ lùa vào, Lộ Ảnh Niên mới nhận thức là hiện tại trên người mình vẫn còn trơn nhẵn, chớp mắt với lấy chiếc áo sơ mi mặc vào, xoay người đến phòng tắm rửa mặt.

Đối mắt nhìn mình trong gương, đôi đồng tử còn có chút ẩn đỏ, vừa rồi còn si ngốc cười cười cười liền thu liễm biểu tình, gắt gao ninh mi, đôi tay vịnh trụ vành bồn rửa vô thức siết chặt, gần như nổi cả gân xanh, hiển nhiên đang rất áp lực.

Mộng, trọng sinh, hiện thực?
Mười tuổi năm ấy bị thương, tỉnh lại liền cho rằng bản thân trọng sinh, nhiều năm như vậy vẫn cố gắng làm mọi cách thay đổi tương lai.

Giờ thì.....!thực vất vả lắm Tào Thanh Thiển cũng yêu mình, cô lại không cách nào phân rõ là hiện thực hay vẫn còn trong mộng cảnh.

Nếu hết thảy đều là mộng, nếu lại khiến cô phải đối mặt với giấc mơ tồi tệ tối qua, thì cô phải làm thế nào đây?

Khoé môi run rẩy, trên mặt là ý cười chua xót, tầm mắt cũng vô thố.

Bốn năm trước vào quân đội, Lộ Ảnh Niên vẫn là lần đầu tiên cảm thấy vô lực, mà điều khiến nàng vô lực lại giống như hơi thở mỏng manh không chút đe doạ.

Giấc mơ về mười một năm trước, rốt cuộc là giấc mộng trọng sinh suốt mười một năm, hay là từ lúc cô mười tuổi hết thảy đều chỉ là mộng?
Cắn chặt răng, cúi người, vặn mở vòi nước phun thẳng vào mặt mình rồi lại mở mắt ra, Lộ Ảnh Niên nhìn chiếc bàn chảy bên cạnh đã tra tốt kem đánh răng, yên lặng nhìn vài giây, hơi nâng lên, phảng phất giống như dùng sức mà chà xát, thẳng đến khi trong miệng dậy lên mùi rỉ sét.

Nói không rõ làm vậy rốt cuộc là vì chứng minh hết thảy đều không phải mơ hay là vì muốn bản thân phải tỉnh mộng, trên tay động tác không ngừng, thậm chí không biết bản thân đã duy trì như thế bao lâu, cứ như vậy mà thẳng tắp nhìn mình trong gương, hoảng hốt vì cảm thấy quá mức xa lạ.

———————————————————————
Hiện tại đã là giữa trưa, Tào Cẩn Du gấp đến mức không kịp dùng bữa trưa đã lên phòng thu dọn hành lý bảo tài xế đưa mình đến N thị.

Tào Thanh Thiển ở nhà phân phó phòng bếp hầm canh, nhớ lại bộ dáng tối qua của Lộ Ảnh Niên, có chút không yên tâm mà muốn lên phòng cô xem thử, vào phòng lại không thấy bóng dáng người đâu, lại đến xem phòng tắm, nhìn thấy người nào đó căn bản không phải đánh răng mà là xuất thần tự ngược chính mình.

Môi trắng bệch không còn chút huyết sắc, ẩn trong bọt kem là những đường tơ máu khiến Tào Thanh Thiển hít một ngụm khí lạnh, vài bước liền vọt đến cầm lấy tay Lộ Ảnh Niên, giật lấy bàn chảy bỏ vào chậu nước, cau mày, đôi mắt hiện lên sự tức giận tột độ: "Niên làm gì vậy?"
"Thanh Thiển....." Bình tĩnh trong chốc lát thì cảm nhận được chân răng có chút đau, đem bọt kem trong miệng phun ra, nhìn Tào Thanh Thiển đang cực kỳ đau lòng nhìn mình, Lộ Ảnh Niên chớp mắt, thuận miệng liền vớ đại một lý do: "Thời tiết này nóng quá, bị nhiệt miệng rồi nha."
Nhấp môi, nâng ly nước đến trước mắt cô, nhìn đứa nhỏ cứ khoái cậy mạnh, Tào Thanh Thiển càng thêm khó chịu bực dọc: "Niên tối qua, rốt cuộc đã nằm mơ thấy gì?"
Liên quan đến mình, sợ là mình sẽ rời đi? Nếu không phải thì không còn thứ gì có thể khiến Niên Niên thất thường đến mức độ thế này!
Cho nước vào miệng rửa sạch lớp bọt, lúc phun ra vẫn còn có chút hồng thấu, Tào Thanh Thiển đứng bên cạnh cứ ngưng mắt nhìn, thực không tin chỉ đơn giản là cô bị nhiệt miệng.

"Ngô." Lấy khăn lông lau mặt, quay đầu mân môi biểu tình nghiêm túc, Lộ Ảnh Niên chần chừ vài giây, nghĩ đến nguyên nhân khiến bản thân thất thố thì xem ra không thể tưởng tượng được, cười cười, đem Tào Thanh Thiển khoá vào trong ngực: "Con mơ thấy Dì không cần con."
Lời này nói ra, không phải là lừa gạt nàng, rốt cuộc bên trong cảnh mộng, nàng vẫn là chỉ cần Ngôn Lặc Ninh không cần mình.

Nghĩ đến đây, Lộ Ảnh Niên ôm càng siết hơn, ánh mắt lập loè rướm nước.

Nguyên lai trong lòng cô vẫn để ý đến sự tồn tại của Ngôn Lặc Ninh, là bởi vì bóng ma quá khứ sao?
Thở dài, Lộ Ảnh Niên không nói, Tào Thanh Thiển cũng không muốn truy vấn, chỉ là trong một đêm bỗng phát giác đứa trẻ mỗi khi trước mặt mình luôn mạnh mẽ, nguyên lai lại giống nhu lúc nhỏ muốn được nàng bảo vệ, nhất thời nổi lên tự trách.


Huống chi.....!
Nhớ đến Lộ Ảnh Niên ngày đó, Tào Thanh Thiển cũng có chút thất thần, thân mình ở trong ngực cô, hồi lâu lại nhẹ thở dài, thối lui về phía sau, sờ sờ lên gương mặt Lộ Ảnh Niên, ôn hoà nói: "Mỗi người yêu nhau khả năng đều sẽ lo được mất, bất quá cũng không quá nghiêm trọng, Niên không tin ta sao?"
Yêu nhau?
Lần đầu nghe thấy Tào Thanh Thiển hình dung mối quan hệ giữa hai người, Lộ Ảnh Niên bất giác ngây dại, tim đập nhanh hơn, giọng nói triển khai lấp bấp: "Không......!Không có...."
"Không đúng sự thật thì không cần loạn tưởng."
Vuốt lấy tóc Lộ Ảnh Niên, đánh giá một hồi thì kéo cô ra ngoài, từ tủ quần áo chọn ra một bộ đồ bảo cô thay, Tào Thanh Thiển đơn giản đứng bên cạnh khoanh tay trước ngực nhìn cô, vẻ mặt đạm nhiên, thẳng đến khi Lộ Ảnh Niên bước đến nắm tay nàng, lúc này mới vui vẻ cười đùa: "Hiện tại khá hơn nhiều, không được tái phát sinh chuyện vừa rồi, có biết không?"
"Ân!"
Bị cơn mộng mị tra tấn một đêm, đã chạm sâu vào nỗi sợ hãi, cho dù Tào Thanh Thiển ở bên cạnh kịp trấn an mình, cả ngày hôm nay Lộ Ảnh Niên tinh thần vẫn không chút thả lỏng, mà thần sắc như vậy cứ rong đuổi hai người tới nơi chỉ thuộc về các nàng.

"Đi đến ruộng hoa một lát đi?" Dừng xe, hai người cùng nhau bước xuống, Lộ Ảnh Niên siết chặt tay Tào Thanh Thiển, cho dù thần tình không tốt, cũng miễn cưỡng cười, giọng nói như thường ngày mang theo chút sủng nịch: "Vài ngày rồi không đến."
Nhẹ lắc đầu, nàng thực thích cánh đồng hoa này, nhưng giờ phút này quan trọng nhất vẫn là Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển kéo tay cô không nói lời nào, hướng đến
khu biệt viện đi tới.

"Hắc hắc! Thanh Thiển vội vã thật hảo mĩ?" Lộ Ảnh Niên luôn thực hiểu Thanh Thiển, giống như Tào Thanh Thiển vẫn luôn hiểu rõ cô vậy, cố ý xấu xa cười cợt, sau đó liền tiến đến ôm nàng: "Yên tâm, con sẽ thoả mãn......"
Lời còn chưa dứt, nữ nhân bị cô ôm lấy đã ngẩn đầu hôn lên môi mình.

Cảm giác mềm mại dán sát vào môi, sau đó là chiễc lưỡi nhu nhu muốn tìm lấy lưỡi mình, khó có được một lần cảm nhận được Tào Thanh Thiển nhiệt tình chủ động, Lộ Ảnh Niên mạc danh đỏ mặt, tay vịn trụ eo nàng, thành thật mà đón nhận, một lúc sau mới đoạt lại quyền chủ động.

"Ân...." Một tiếng ngâm khẽ tràn ra, bất tri bất giác đã bị Lộ Ảnh Niên ấn lên tường, từ ôn nhu khiêu khích đến nóng rực triền miên, Tào Thanh Thiển có cảm giác bản thân gần như không thở nổi.

"Niên Niên....." Mỗi lần cùng Lộ Ảnh Niên kích hôn luôn phải hít thở không thông, sắp không được nữa Lộ Ảnh Niên lập tức buông tha nàng, chỉ là giờ phút này da thịt trên cổ lại bị người chiếm lấy, thân thể nhũn đi từng phần, Tào Thanh Thiển từng lời phát ra giống như rên rỉ: "Đừng......!lưu lại......!ân......"
"Con biết." Thở hổn hển, tay lần mò sau lưng nàng kéo xuống dây khoá kéo, rồi rũ đi làn váy lộ ra đôi vai ngọc, lúc này thì không còn là hôn khẽ chạm mà là thực sự dùng sứt mút đến khi lưu lại vết hồng ấn, tay cũng theo bản năng cách lớp nội y xoa lấy trước ngực mềm mại của Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên lẩm bẫm: "Nơi này thì có thể.......!Không cho người khác xem......"
"Niên......" Sắc mặt ửng hồng một mảnh, tuy nói đêm nay hạ quyết tâm muốn giao bản thân cho cô, nhưng nghe cô nói vậy, ngược lại có chút thẹn thùng, Tào Thanh Thiển cúi đầu nhìn ấn ký trên người mình không ngừng dọc xuống, tay ôm lấy đầu Lộ Ảnh Niên, nhẹ thở những lần khó nhọc, vô thức quay nhìn ngoài phía cánh cửa sổ, liếc mắt đã có thể thấy rõ cách sắc bên ngoài, nhiệt khí càng lúc càng tăng: "Niên Niên......"
"Ân....." Linh hoạt kéo xuống thứ ngăn trở vướng víu, tuỳ ý ném trên mặt đất, hàm hàm hồ hồ mà ngậm lấy đỉnh kiều diễm, Lộ Ảnh Niên đã không rãnh đi mà cố kỵ quá nhiều.


"Ôm ta lên lầu đi." Khẽ cắn môi, khắc chế một lần nữa rên thanh xuất khẩu, duy nhất lý trí nhắc cho nàng nhớ ở phòng hách làm loại chuyện này quá mức dâm mỹ, tay bấu chặt Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển không ngừng thở dốc: "Nghe lời......"
Ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy dung nham thâm trầm không thấy đáy, Lộ Ảnh Niên đối diện Tào Thanh Thiển, nhất thời bởi vì vẻ nhu tình như nước mà lâm vào trầm mê, mãi đến khi Tào Thanh Thiển vùi đầu vào hõm vai cô, Lộ Ảnh Niên lúc này mới bừng tỉnh, thần tình đôi chút phức tạp, tay khẽ động vuốt lấy gương mặt nàng: "Thanh Thiển......"
"Muốn ta." Má gần như bị thiêu đốt, thân thể hiện tại giống như ngọn lửa đang bừng cháy, vỏn vẹn hai chữ lại có vẻ dị thường mị hoặc, Tào Thanh Thiển nhẹ giọng nói lời rồi sau đó im bặt, ngữ khí vạn phần kiên định.

Nét mặt liên tục thay đổi, Lộ Ảnh Niên trực tiếp bế bỗng nàng lên, vốn còn có chút do dự rốt cuộc hoàn toàn biến mất.

"........!Ân!"
Không hề tốn tí sức ôm Tào Thanh Thiển từng bước lên bậc thang, bước vào căn phòng lớn ấm áp, thường thì lúc nào cũng khó mà dằn nổi chiếm lấy nàng tiện nghi, giờ thì lại không biết phải làm sao, Lộ Ảnh Niên sau khi thả nàng xuống giường, nhẹ nhàng hôn hôn lên môi nàng, rồi thì trưng ra vẻ ngu ngốc hiếm có.

"Không phải rất quen thuộc sao?" Đồng dạng không mấy tự nhiên nhìn Lộ Ảnh Niên, nhưng là cô lại lộ ra bộ dáng như vậy, Tào Thanh Thiển ngược lại khẽ cười, giơ tay vân vê vành tai non nớt: "Hiện tại choáng váng rồi?"
"Hơ........" Thấy Lộ Ảnh Niên hãy còn ngây ngốc, Tào Thanh Thiển lại cười cười, tầm mắt chuyển lên trên người Cô, quần áo rất sạch sẽ, hơi nhướn mày, đầu ngón tay lần mò lên khấu áo sơ mi, đem những nút áo trong suốt dưới ánh đèn chậm rãi cởi ra.

"Thanh.....!Thanh Thiển....." Lộ Ảnh Niên càng lúc càng dại ra, trên mặt nóng rang, ngơ ngác nhìn nàng đàn áp hôn lên bả vai mình, ở nơi đó cố tình lưu lại một vệt đỏ: "Tiểu Bạch si......" Thân mật gọi cô như vậy, vương tay nhu lấy gương mặt, thực đơn giản đẩy cô ngã lên giường.

Tào Thanh Thiển thuận thế tách hai chân dạng ra quỳ gối hai bên hông Lộ Ảnh Niên, thân mình nằm ở phía trên, liêu khởi những lọn tóc vẹt sang, đôi núi tuyết trắng phiếu cứ như vậy mà bại lộ trước mắt cô.

"Không nghĩ hay là....?"
"Con......" Nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chăm chú hai luồng lắc lư nhuyễn thịt trước mắt mình một lúc lâu, lại ngẩng đầu lên nhìn Tào Thanh Thiển, thấy rõ được nơi đáy mắt nàng hết sực ngượng chính, Lộ Ảnh Niên mới chợt phản ứng, lòng nóng như lửa, đột nhiên nghiêng người đem nàng ép sát vào người mình, lại một phen hôn sâu không dứt.

"Thanh Thiển, con rất thích Dì như hôm nay vậy." Sau khi dứt hôn, giọng nói cũng đã có chút khàn đi, tay trái nhẹ xoa nắn khối đầy đặn, lòng bàn tay ma sát với đỉnh ma chú, cảm giác được chúng dần nhô lên, nhìn nàng dáng vẽ cắn môi nhẫn nhịn, Lộ Ảnh Niên giơ lên ý cười tinh tế, hơi xê dịch thân mình, ngậm lấy bên kia, đầu lưỡi vẻ vời vòng quanh, đôi mắt vẫn là thẳng tắp nhìn biểu cảm của Tào Thanh Thiển, hàm hồ nói: "....on ích Dì......!âu dẫn on....." (mấy bạn dịch dùm nghen)
"Niên Niên!" Ngân thanh so với lúc thường hơi cao hơn một chút, nổ lực khép lại hai chân, Tào Thanh Thiển trướng đỏ mặt: "Không được......!Không cho nói.....!Ách....!đừng....." Nhân lúc nàng đang nói chuyện, đôi tay hơi dụng lực tách chân nàng ra, cúi xuống thân mình, nương theo ánh sáng trong phòng nhìn đến địa phương bí hiểm, Lộ Ảnh Niên khó nhịn duỗi tay đè lấy nơi bóng loáng ướt đẫm.

"Ân....." Dưới ánh đèn, thân thể hồng thấu khó tả nổi, Tào Thanh Thiển tưởng tượng đến diễn cãnh Lộ Ảnh Niên chính tay ôm lấy hai chân mình tách ra chìn chằm chằm vào nơi đó, còn dùng tay chạm vào, liền ngượng muốn chết thôi, thân thể vô thức run rẩy, bụng nhỏ cũng không ngừng dao động: "Niên Niên...." Nghĩ là đã chuẩn bị tốt đem thân mình giao cho cô, nghĩ mỗi ngày lúc trời chưa sáng chỗ tư mật đều phải chịu đựng đôi môi nóng bỏng của người nào đó khinh bạc, nhưng giờ phút này hiện tại đang ở trong phòng, trong ánh sáng chói mắt Lộ Ảnh Niên lại gắt gao nhìn chằm chằm nơi đó, Tào Thanh Thiển vẫn là có chút không thể tiếp thu, không còn biết làm gì khác ngoài gọi tên cô.

Một tay nhẹ nhàng xoa thượng tiểu hạch, nhìn nó bị chính mình trêu chọc như muốn run lên phản ứng, một tay kia tách ra cánh hoa nhuận ướt hướng phía trong khinh nhu, rõ ràng trước đó cơ hồ mỗi ngày đều có thể khinh bạc nơi này, Lộ Ảnh Niên sao vẫn cảm thấy hiện tại dị thường hưng phấn: "Thanh Thiển...." Thấp giọng gọi tên nàng, hơi cúi đầu áp sát vào vị thế sớm đã lên loáng, đầu lưỡi vươn ra ở nơi tiểu đỉnh nhẹ khảy lộng.

"Ân.....!Ách....." Đũa cảm lập tức đánh sập toàn thân, chưa kịp che miệng thì thắt lưng theo bảng năng mà cọ ngoạy, tiếng kêu kiều mị từ giữa cánh môi tràng ra.

Đôi tay đặt tại bên giường siết chặt tấm gra.

Lộ Ảnh Niên đem đầu vùi sâu hơn, môi khẽ mút trêu đùa đến khi nó càng thêm ướt át, chiếc lưỡi nhẵn mịn không ngừng ra vào, hơi thở nóng ấm phun ra phủ lên cánh hoa khiến tiểu hạch gần như sưng lên, Tào Thanh Thiển không còn lại quá nhiều lý trí mà bị trầm mê thay thế.


Đôi mắt xinh đẹp ánh lên vệt ướt át.

Tào Thanh Thiển ngửa đầu nhìn lên trần nhà, tiếng ưm trong miệng không ngừng hoà vào không khí, thân mình càng lúc càng run rẩy đến lợi hại, eo nhỏ vặn vẹo liên hồi, không biết là vì đón ý hùa theo động tác của Lộ Ảnh Niên, hày là đang cố trốn chạy khỏi cơn lốc dục vọng đang cuốn chính bản thân nàng.

Môi lưỡi ma sát với địa phương ma chú phát ra những tiếng vang vô cùng dâm mĩ, thân thể bị trêu đùa đến cực hạn, Tào Thanh Thiển cảm giác như nàng sẽ hỏng mất gắt gao nhắm mắt lại, thân ngâm chỉ có tăng chứ không giảm: "Niên Niên.....!Niên Niên...."
Nhưng là vào đúng lúc này Lộ Ảnh Niên lại dừng hết thảy động tác.

Mở ra đôi mắt bị nhoè đi, môi mấp máy, Tào Thanh Thiển khó hiểu nhìn Lộ Ảnh Niên, thân thể mất kiểm soát lệnh nàng không nhừng muốn dán sát vào thân mình Lộ Ảnh Niên mà cọ lấy.

"Dì...!Vì cái gì....." Khẽ động, lúc nàng gần chạm vào người mình, Lộ Ảnh Niên lần nữa cuối xuống hôn lên môi nàng, đem hai mảng môi mút đến sưng đỏ, lúc này mới buông ra, dùng sức thở ra một hơi, cứ như vậy lặng nhìn Tào Thanh Thiển: "Xác định....!sao?" Đến lúc này mà còn hỏi vấn đề như vậy.

Người từ nãy giờ bị cô lăn qua lăn lại thực sự rất khổ sở thẳng tắp nhìn cô, lý trí thoáng chốc quay trở về, Lộ Ảnh Niên do dự rồi lại bất đắc dĩ, nữ nhân kiều suyễn một lát, đầu hơi nâng lên chủ động hôn lên Lộ Ảnh Niên, đôi tay vốn nắm chặt lấy gra trãi giường không biết từ lúc nào đã kéo tay cô một đường thẳng đến nơi nào đó, vừa hôn cô vừa nói: "Muốn ta."
Thời khắc tâm tình mềm thành một mảnh, đôi mắc kinh ngạc thoáng lệ ngân tròng, cánh mũi chua xót, chỉ là dục vọng không chút thuyên giảm, Lộ Ảnh Niên chậm rãi cúi đầu hôn lên môi Tào Thanh Thiển, lên trán, lên hàng mi, đôi mắt, đầu ngón tay chứa xúc cảm ướt át tại nơi động mật, từng chút thâm nhập, thẳng đến khi nữ nhân dưới thân mình lần nữa lâm vào mê loạn cùng những tiếng kêu yếu ớt, bỗng chốc nàng dùng sức cắn chặt bả vai cô: "Thanh Thiển.....!Thanh Thiển....!Con yêu Dì......!Con yêu Dì.....!yêu......" Thì thầm gọi tên nàng, ngón tay không dám tái lộn xộn, Lộ Ảnh Niên nhân lúc nàng còn phân tâm cuồng loạn hôn mà hôn, một lần lại một lần nói rõ tâm tình bản thân lúc này.

Thân thể kích thích đến cực hạn dần thích nghi với cảm giác mới lạ, đôi tay vẫn còn bấu trên vai Lộ Ảnh Niên, nàng từ từ mở mắt ra, nhìn thấy cô đau lòng, khẽ cong môi ôn nhu cười với cô, hơi nâng đầu vương lưỡi liếm qua môi Lộ Ảnh Niên: "Ta cũng yêu Niên."
Mi run lên, bị lý trí tạm thời khống chế dục vọng chỉ bởi vì hành vi của Tào Thanh Thiển mà dậy sóng, Lộ Ảnh Niên dùng sức hôn xuống, ngón tay bị lối hẹp quấn quanh thật cẩn thận mại động: "Ân....." Tào Thanh Thiển thoát ra tiếng, nhưng cùng với vừa rồi có chút bất đồng.

Rất nhanh người dưới thân đã đón ý hùa theo mình, Lộ Ảnh Niên ngón tay dần nhanh hơn, một li rồi một phân sau đó hoàn toàn bị lối mòn sâu hút nuốt chửng, mãi đến khi Tào Thanh Thiển bắt đầu muốn né tránh.

Chưa từng thật sự muốn thân thể nàng, mỗi lần đều dùng miệng thoả mãn, lại có thể tinh tường biết phản ứng nàng như vậy là có ý gì, quỳ xuống, tay trái ôm lấy nhu đồn, ngón tay tần suất càng lúc càng nhanh, thậm chí không ngừng kích thích yếu điểm sâu thẳm bên trong nó, Lộ Ảnh Niên nhiệt khí phun ra từ mắt nhìn bộ dáng Tào Thanh Thiển phe phẩy đầu kêu khóc van xin, mồ hôi theo thái dương chảy xuống, dần chìm vào mê loạn: "Từ bỏ....!không thể....."
Nơi xúc cảm tồn đọng không ngừng bị đánh sâu vào, vộ luận có cố trốn chạy thế nào cũng khônh tránh thoát sự chiếm hữu bá đạo, Tào Thanh Thiển bụng dưới không ngừng co rút, mày nhíu đến mức muốn đứng thẳng lên, lại thêm một tiếng thét chói tai, đạt tới tuyệt đỉnh mỹ diệu.

Lộ Ảnh Niên nghiêng người, ôm lấy nữ nhân vô lực giống như thất thần vào trong ngực, nuốt lấy giọt nước mắt vương vãi trên gò má nàng: "Thanh Thiển...."
Nhắm hai mắt cố gắng níu lại hơi thở, vùi đầu nhập sâu vào người cô, Tào Thanh Thiển cứ vậy mà bất động, đến một chút nhút nhít nho nhỏ cũng không.

Qua hồi lâu, nơi bả vai Lộ Ảnh Niên vừa rồi bị nàng cắn lấy, nhìn thấy vết răng đỏ muốn sưng huyết thì biết mình đã cố bao nhiêu lực, Tào Thanh Thiển duỗi lưỡi liếm lấy nó như muốn xoá đi dấu vết.

Thân mình giật bắn, thực khó kiểm soát khi lại muốn nữ nhân này thêm nữa rồi, chỉ là nghĩ đến việc tối nay nàng chỉ mới sơ nghiệm, Lộ Ảnh Niên vẫn có ngăn lại con ma đói trong lòng mình, đem nàng ôm chặt hơn, thì thào lẩm bẩm: "Cho dù có là mộng.....!cũng tốt...."
—————————————————————.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi