TRỌNG SINH CHI TIỂU DI DƯỠNG THÀNH KÝ



"Huh?" Mới tắm xong, nghe động tĩnh bên ngoài, Tiếu Tĩnh Vi liền bước tới, nhìn thấy Mộc Vũ nhíu mi đứng trên cầu thang, nàng hơi khó hiểu đi về phía cô: "Ảnh Niên đâu?"
"Đi rồi." Thần sắc vô cùng kỳ quái, Mộc Vũ yên lặng nhìn chằm chằm cánh cửa lớn, nhớ nét mặt sợ hãi đến mức tận cùng vừa rồi của Lộ Ảnh Niên, trong lòng cũng một trận kinh sợ, nghiêng đầu lướt mắt nhìn Tiếu Tĩnh Vi, chợt nắm lấy cổ tay nàng: "Trở về phòng."
Lần đầu cùng Mộc Vũ gần gũi tiếp xúc như vậy, Tiếu Tĩnh Vi hơi giật mình, bất quá vẫn thuận theo tuỳ ý để Mộc Vũ kéo mình trở về phòng.

"Hổm nay vẫn yên tĩnh, nhưng vì đêm này Ảnh Niên đi rồi, cho nên tôi sẽ ở trong này với chị." Tay thủ thế bấu chặt lấy súng, con người lạnh lùng ở trước mặt Tiếu Tĩnh Vi giờ phút này nghiêm túc hơn vài phần, mở miệng nói ra lời bá đạo chọc Tiếu Tĩnh Vi một mạt ngây người.

"Mặc dù không biết Ảnh Niên làm cái gì, nhưng điều khiến cậu ấy sốt sắn nhất định rất quang trọng." Trong lòng biết rõ việc Lộ Ảnh Niên thất thố mất kiểm soát nhất định vẫn là sẽ liên quan đến Tào Thanh Thiển, Mộc Vũ không nghe thấy Tiếu Tĩnh Vi nói gì, lại tiếp tục: "Chị có thể nghỉ ngơi, tôi ở đây bảo vệ chị."
"Em....." Mới tắm xong, trên người chính là chiếc váy ngủ thoạt nhiên gợi cảm, trong phòng lại bật đèn sáng chói, nhìn Mộc Vũ sụ mặt quét mắt nhìn tứ phía, gò má hơi chút đỏ lên, tinh hé mở môi, chần chừ một lúc thì gật gật đầu: "Nhưng hiện tại chị muốn đến thư phòng."
"Có thể!" Ngắn gọn đáp ứng, lòng rất lo lắng Lộ Ảnh Niên cùng Tào Thanh Thiển, gương mặt như cũ bảo trì bình tĩnh, Mộc Vũ theo sau Tiếu Tĩnh Vi vào thư phòng, ngưng mắt dõi theo nàng ngồi sau bàn làm việc mở máy tính bắt đầu xử lý công vụ, cô ngồi xuống một bên, không dám một giây phân tâm lơ là.

Bên ngoài mưa mỗi lúc mỗi lớn, gió rít rào qua khe cửa tạo nên những thanh âm rợn người, tiếng sấm từng trận đinh tai đinh óc.

Thân mình sau mỗi lần rền vang ầm trời như vậy thì giật rung, liếc mắt nhìn Mộc Vũ đang ngồi ngay ngắn bên cạnh mình, cô không hề có bất kỳ động tác nào, Tiếu Tĩnh Vi chợt cắn môi, hung hăn trừng mắt liếc cô.

Cảm giác được tầm mắt của ai đó, Mộc Vũ nhướng mày, ngẩng đầu đối diện nàng vài giây, không nói gì mà di dời ánh mắt.


Tay đang gõ gõ bàn phím bỗng dừng lại, ngó tiểu gia hoả cứ đối diện với mình là trưng ra biểu tình xa cách, thực muốn sinh khí quá đi, Tiếu Tĩnh Vi lộ ra cái tươi cười: "Tiểu Vũ ~!!!"
Đưa cái nhìn rất là cổ quái, Mộc Vũ lần nữa ngẩng đầu, nhìn thấy nàng ngoắc bàn tay gọi mình lại, cô thoáng nhăn mi: "Làm cái gì?"
"Em lại đây." Tỏ vẻ nhu mị nói, lơ đi cảm xúc không được tự nhiên, Tiếu Tĩnh Vi khoé mắt toàn là giảo hoạt.

Nhấp môi, Mộc Vũ không cảm xúc nhìn nàng, tựa hồ chần chừ giây lát vẫn là đứng dậy, đến bên cạnh Tiếu Tĩnh Vi, im phăng phắc.

Chớp mắt ngơ ngác nhìn cô, động tác này Lộ Ảnh Niên thường xuyên làm, nhưng đổi lại là ở trên người Tiếu Tĩnh Vi, mạc danh liền thêm nhiều hương vị mới lạ.

Rõ ràng là có âm mưu gì đây, Mộc Vũ đứng thẳng tắp sóng lưng, đột nhiên hơi chút cương cứng.

Duỗi tay kéo lấy tay Mộc Vũ, vẻ mặt tươi cười sán lạn, thẳng đến khi áp hai tay cô lên vành tai mình, sau đó điều chỉnh đến khi hoàn toàn ôm sát không chút khe hở, tốt rồi mới nói với cô: "Em phải bảo vệ tôi, lỡ tôi bị tiếng sấm doạ sợ thì làm sao bây giờ?"
Cúi đầu nhìn người ngồi trên ghế trước mắt mình, nghe nàng nói lý do hết sức không thuần tuý này, Mộc Vũ vẫn lạnh mặt, nhưng tay lại không có ý muốn lấy ra, cứ như vậy mà bao lấy tai Tiếu Tĩnh Vi.

Xác định cô không phản kháng, lúc này Tiếu Tĩnh Vi mới thoát ra tiếng cười tinh tuý, tuy là vẫn còn nghe thấy tiếng ồn nhưng không quá lớn, Tiếu Tĩnh Vi tầm mắt lần nữa dừng lại trên màn hình máy tính, lòng một trận an tâm.

——————————————————————

Cùng lúc đó, Lộ Ảnh Niên ỷ vào tài lái xe như tay đua thượng đẳng mà điên dại lao trên đường phố trơn trượt từ E thị chạy tới Y huyện.

Y huyện là một huyện nhỏ trực thuộc E thị, nhưng cách nội thành rất xa, ngày thường ít nhất là phải mất ba giờ mới có thể tới nơi.

Thử rất nhiều lần nhưng vẫn không cách nào liên lạc được với Tào Thanh Thiển, túc giận ném điện thoại sang một bên, Lộ Ảnh Niên lần nữa tăng tốc, căn bản không để ý hiện tại có vi phạm luật giao thông hay không.

Ký ức quá xa xôi, huống chi Lộ Ảnh Niên kiếp trước chỉ là nhị thế tổ, cô biết tai hoạ khủng khiếp sẽ giáng xuống Y huyện, cũng nhớ rõ ngày diễn ra nhưng cụ thể là mấy giờ thì cô không nhớ được, mấy thấy đồng hồ đã điểm 0h ngày 21 tháng 8, nàng vẫn còn ở trên đường quốc lộ, Lộ Ảnh Niên tâm tình giờ phút này giống như kiến bò trên chảo nóng, vừa vội lại không biết phải làm sao.

Qua khỏi đường lớn, phía trước trình trạng giao thông hình như xảy ra vấn đề, bởi vì mưa to cho nên đường xá bị ngập nước, xe cộ vô pháp lưu thông, bị bắt buộc phải dừng lại, cố gắng bảo bản thân phải bình tĩnh, sau khi xuống xe, coi như là bị cơn mưa thấu triệt làm ướt sủng, từ lúc rời khỏi căn biệt thự nhà Tiếu Tĩnh Vi, Lộ Ảnh Niên đều lâm vào trạng thái mất hồn lúc này mới bình tĩnh lại một chút.

Không màn đêm khuya, cô gọi điện thoại cho Lộ Ái Quốc, vừa nghe ông bắt máy cô nhanh chóng mở miệng: "Gia gia! Có thể cho trực thăng đến đây đón con hay không?"
Đã ngủ từ rất sớm, lão nhân nghe cháu gái hối hả nói trong điện thoại, sắc mặt chợt đanh lại: "Có chuyện gì?"
"Không kịp giải thích đâu, ngài cho quân đội đóng quân vùng phụ cận đến Y huyện cứu viện, mưa quá lớn, khả năng sẽ xảy ra biến cố." Trong lòng dày vò, biết rõ chuyện sẽ xảy ra mà lại sớm không làm chút gì để phòng tránh, Lộ Ảnh Niên tốc độ nói rất nhanh, cả người đã bị nước mưa nhiễm lạnh, mặc kệ Lộ Ái Quốc phản ứng thế nào, cô rất nhanh báo cáo vị trí của mình, đang định tiếp tục nói thì di động liền tắt ngúm.

Cuộc gọi bị gián đoạn, Lộ Ái Quốc nghiêm nghị nét mặt, tự hỏi vài giây liền theo lời Lộ Ảnh Niên chuẩn bị vài thứ, tay cầm lấy điện thoại, sau một lúc thì gọi vài cuộc, nghe người bên đó nói gì thì tức khắc ông nổi lên biểu tình kinh ngạc.


Di động không thể gọi, xe cũng không thể chạy, dù cho lòng có như lửa đốt, Lộ Ảnh Niên vẫn chỉ có thể ngây ngốc tại chỗ này chờ trực thăng đến đón, nhưng lại sợ Lộ Ái Quốc không tin mình mà không cho người đến, cứ như vậy mà cô dưới cơn mưa không ngừng đi qua đi lại, chợt hung hăn đấm thật mạnh vào mui xe, mặt đầy hối hận.

Lại thêm một vài giờ, cơ hồ máu trong người muốn sôi cả lên, Lộ Ảnh Niên thậm chí còn đập đầu vào kính cửa, thoáng nghe thấy động tĩnh trên bầu trời, cô ngẩng đầu lên, nhìn chiếc trực thăng quân dụng chậm rãi đáp xuống, tâm tình mừng rỡ vực dậy.

Vội lên trực thăng di chuyển tới Y huyện, lúc đến nơi, từ trên nhìn xuống, vùng đất vốn bằng phẳng đã bắt đầu có dấu hiệu lõm xuống, Lộ Ảnh Niên không khỏi rùng mình, gương mặt tái nhợt càng thêm trắng bệch, không còn nửa điểm huyết sắc.

Bảo trực thăng lơ lửng trên khoảng không đến khi có thể nhìn rõ hàng người chen chút, cô kêu họ thả xuống dây thang, bất chấp nguy hiểm phóng xuống mặt đất, Lộ Ảnh Niên từng ngụm từng ngụm thở phì phò, chen chút trong đám người thanh âm hỗn loạn: "Huyện uỷ....!huyện uỷ ở đâu, còn có nhà khách, ở đâu hả?"
Gió đang rào thét, mưa bắt đầu nhỏ dần, người bị Lộ Ảnh Niên tóm lấy thoáng chút ngây ngẩn, không rõ cô đang nói gì chỉ biết liên tục lắc đầu.

Đem người nọ đẩy ra một bên, Lộ Ảnh Niên lại tìm thêm vài người, nhưng toàn là những ánh mắt vô thần, cùng nét mặt cực kỳ hoảng sợ.

"Đều.....!đều bị chôn vùi cả rồi."
Nước mắt chực trào ra, khắc chế không được để bản thân xụi lơ khuỵ trên nền đất, Lộ Ảnh Niên lại tìm thêm một người nữa dò hỏi, rốt cuộc cũng có đáp án, nhưng sau khi nghe xong thì ngã phịch xuống, rồi hơi nửa quỳ nâng người dậy: "Những người bên trong đó? Họ đi đâu?"
"Không.....!không biết......" Nam nhân nhìn thần thái dữ tợn của Lộ Ảnh Niên, sợ hãi không ngừng lắc đầu.

Đẩy hắn ra, cô nghiêng ngã lão đảo lại tóm thêm một người, nhưng đáp án vẫn vậy, căn bản không kịp phòng bị, mọi người làm sao có thể chống cự lại cơn hồng thuỷ mãnh liệt tiến nhập vào Y huyện, cuối cùng cô còn chỉ biết quỳ rạp xuống đất, đôi tay chống lấy đầu gối, nước mắt từng giọt nhiễm trong màn mưa, tâm run rẩy đến lợi hại.

Lần nữa cố gắng chống chọi thân thể không còn chút sức, đi tới địa thế cao hơn, Lộ Ảnh Niên nhìn xuống dòng lũ quét, trong đầu chỉ tồn đọng một ý niệm duy nhất là nhảy xuống tìm thử xem.


Mưa càng lúc càng ít đi, đám người phía sau chợt dậy lên từng trận nói chuyện giòn giả, phảng phất giống như linh hồn được giải thoát, Lộ Ảnh Niên căn bản không để ý đến tột cùng xảy ra chuyện gì, tâm cô lúc này như chìm xuống đáy cốc.

"Thống kê thế nào?" Bên cạnh có người cầm ô che chắn cho mình, Tào Thanh Thiển bước chân cực vội, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, giống như trận thiên tai kinh hoàng này không hề doạ đến nàng: "Xác định không có bất cứ ai thương vong?"
"Xác định." Hạ xuống chiếc ô, nam nhân sau khi nghe nàng hỏi thì nhanh chóng trả lời: "Dân ở đây sớm đã được di dời, cả gia súc cũng đã được di tản đến nơi an toàn."
Ẩn ẩn cách đó không xa có thể nghe thấy tiếng chúng kêu gọi, Tào Thanh Thiển nhẹ gật đầu, giống như là thả lỏng thở ra một hơi, tối nay tâm trí nàng luôn căn thẳng rốt cuộc được giây phút thả lỏng.

Đột nhiên tầm mắt chú ý đến thân ảnh người nào đó sửng sờ ở nơi cao kia.

Thân mình bắt đầu run rẩy, cho dù là lúc cơn lũ tràn tới nàng cũng không có nửa điểm thất sắc, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tào Thanh Thiển nhanh chóng bước ra một bước hướng ai đó chạy đi.

Lung lay thân thể đứng dậy, đang định tiếp tục đi dò hỏi, vừa quay đầu lại đột nhiên bị người ôm lấy, Lộ Ảnh Niên cứ như vậy đứng trân tại chỗ, sau một lúc lâu, nước mắt lần nữa chảy xuôi.

"Thanh Thiển....."
"Niên Niên, Niên thế nào lại....." Há miệng, vừa định hỏi Lộ Ảnh Niên vì sao lại xuất hiện ở đây, lại nghĩ tới gì đó, Tào Thanh Thiển chợt dừng lại, đem Lộ Ảnh Niên ôm chặt hơn, nước mắt cũng rơi xuống.....!
"Thanh Thiển.....!Con hại bọn họ....!con....!hại bọn họ......"
Xác định Tào Thanh Thiển không có việc gì, sự dày vò trong lòng cô đã giảm bớt phần nào, nhưng vẫn là khóc không thành tiếng, sau đó trước mắt tối sầm, cứ như vậy mà ngất xỉu trong lòng nàng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi