Sau khi xuống máy bay, ánh mắt bắt gặp một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng cách đó không xa, Lộ Ảnh Niên cười xấu xa khẽ huých cánh tay Tào Thanh Thiển: "Tiểu Di, Diệu Biểu ca bọn họ tới đón chúng ta."
Hờn dỗi nhìn cô, Tào Thanh Thiển không nói một lời, nhưng thực ra Tào Cẩn Du đi phía trước đã quay đầu lại, trừng mắt liếc nhìn nữ nhi: "Không được giễu cợt Tiểu Di."
"Hắc hắc! Không có nga, con chỉ nói với Tiểu Di là Biểu ca biểu tỷ tới đón chúng ta thôi." Thè lưỡi, không nữa phần chần chừ kéo kéo tay Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên nhẹ giọng nói: "Con mới sẽ không trêu đùa Tiểu Di đâu, đúng không?"
Đôi mắt xoẹt qua tia ngượng ngùng, biết rõ bản thân cùng Lộ Ảnh Niên ở bên ngoài nên duy trì xưng hô lễ phép để không ai hoài nghi, nhưng mỗi khi nge Lộ Ảnh Niên gọi mình là Tiểu Di, nàng vẫn là có chút quẫn bách, Tào Thanh Thiển lại trắng mắt liếc cô, rất tức giận.
Cùng với Lộ Ảnh Niên, đều là những hài tử nhỏ tuổi nhất nhà, Con lớn của Tào Hành Kiện Tào Diệu chỉ nhỏ hơn nàng hai tuổi, mà Tào Hinh cũng chỉ nhỏ hơn nàng có bốn tuổi, cho nên mỗi khi Tào gia có dịp sum vầy, nàng đối với Tào Diệu cùng Tào Hinh, mối quan hệ thấy thế nào cũng có chút ngượng.
Bất quá, người nhà Tào gia từ nhỏ đã được tiếp thu gia giáo nghiêm khắc, dù cho tuổi tác kém hơn không quá vài năm, Tào Diệu cùng Tào Hinh mỗi khi nhìn thấy Tào Thanh Thiển vẫn ngoan ngoãn gọi nàng một tiếng Tiểu cô*.
Mà những lúc như vậy, Lộ Ảnh Niên đều không nhịn được cười trộm, khiến ba người họ hận tới ngứa răng, nhưng lại không thể nói được gì.
*Tiểu Cô: giống như cách xưng hô của người Việt.
Chị em của ba gọi là Cô, nhưng cấp bậc thì khác cho nên Mỗ giữ nguyên Tiểu Cô.
Đang nói chuyện, mọi người cũng vừa hay bước đến chỗ Tào Diệu, hai người đầu tiên là lễ phép chào hỏi trưởng bối.
Lúc nghe thấy anh cùng chị họ gọi Tào Thanh Thiển là Tiểu cô.
Lộ Ảnh Niên đột nhiên có cảm giác rất quái gỡ.
Lại nói, với mối quan hệ hiện tại giữa cô cùng Tào Thanh Thiển.......!Thì chắc phải gọi Tào Diệu cùng Tào Hinh là.....!Biểu Dượng? Nghĩ vậy! Nét tươi cười trên gương mặt càng thâm túy, Tào Thanh Thiển đương nhiên cũng không thôi chú ý đến cô, chỉ một thoáng chớp mắt liền đoán được cô hiện tại đang suy nghĩ cái gì, thẹn quá hoá giận mà lén lút niết lấy eo Lộ Ảnh Niên.
Lập tức thu lại nét cười tinh nghịch, Lộ Ảnh Niên trưng ra dáng vẻ chính trực: "Diệu Biểu ca, Hinh Biểu tỷ, đã lâu không gặp."
Cũng có để ý đến thần thái của Lộ Ảnh Niên, nhưng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng cô lại đang cười mình cùng anh tuổi tác so với Tiểu Cô không nhiều, Tào Hinh ngó mắt liếc cô một cái, khoé mắt cong cười: "Đúng vậy! Đã lâu không gặp."
Chỉ là gặp nhau không quá thường xuyên.
Lộ Ảnh Niên rõ ràng nhìn thấy ánh mắt kia có ý như vậy, cô cười hì hì rồi không nói gì nữa.
Trưởng tôn của Tào gia - Tào Diệu, Tự nhiên sẽ không theo hai người loạn nháo, treo ý cười đạm nhã thư sinh nói vời câu với Lộ Văn cùng Tào Cẩn Du, mọi người ra khỏi sân bay, lên xe hướng tới Tào gia.
"Đúng rồi, sao không thấy Tiểu Vũ?" Từ lúc nhìn thấy Lộ Ảnh Niên bước xuống máy bay đã cảm thấy có gì đó là lạ rồi, nhưng không trực tiếp mở miệng, Tào Hinh sau khi lên xe mới thấp giọng hỏi nhỏ Lộ Ảnh Niên, Lộ Ảnh Niên hơi liếc mắt nhìn mẫu thân đang ngồi ở phía trước, theo đó nhỏ giọng: "Có chút việc."
"Nga...." Nhìn ra không đúng lắm, Tào Hinh lại không quá hỏi nhiều, tỏ vẻ đã hiểu gật đầu, chuyển sang chuyện khác: "Em đúng là Tiểu hỗn đản, năm năm không đến tham Gia gia cùng Bà nội, lát nữa gặp hai người, em chuẩn bị nghe mắng đi."
"Hưm....." Sờ sờ chóp mũi, Lộ Ảnh Niên không cho là vậy: "Mới sẽ không đâu."
Trước không nói Bà ngoại cũng giống như Bà nội đều hết mực yêu thương cô, còn Ông ngoại, cứ cho là ông nghiêm khắc, cũng sẽ không vì cô ở quân đội rèn luyện nhiều năm không thể đến thăm mà trách cứ.
"Phải ha! Lần trước ba mẹ chị đến chỗ em, có phát sinh chuyện gì không?" Lộ Ảnh Niên suy nghĩ, Tào Hinh tự biết cô đang nghĩ gì, đơn giản trả lời: "Từ sau khi ba mẹ về thì dường như rất hay trầm mặc suy tư."
Nghe cô nói, thần sắc cho là thả lỏng đột nhiên ngưng trọng, nhưng rất nhanh lơ đãng nhún vai: "Em làm sao biết được."
Tào Thanh Thiển ngồi bên cạnh Lộ Ảnh Niên lại không giống như cô bình thản mà thoáng hiện lên chút hoảng loạn, tuy rằng không nghe rõ cô cùng Tào Hinh đang nói chuyện gì, nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy bất an.
Kỳ thực tâm tình nàng như vậy đã là chuyện của hai ngày trước, chỉ cần nghĩ đến việc bản thân cùng Lộ Ảnh Niên phải đối mặt với ba mẹ lẫn huynh trưởng, tâm liền không ngăn được kinh hãi, và cũng từ khi nàng có suy nghĩ đó thì liền không cho phép Lộ Ảnh Niên đêm đến vào phòng có hành vi Trộm hương.
"Vậy sao?" Hồ nghi liếc mắt nhìn Lộ Ảnh Niên, trực giác của con gái luôn biết nhất định có chuyện, nhưng nếu Lộ Ảnh Niên không muốn nói, Tào Hinh đương nhiên sẽ không nhiều lời, cho nên nhẹ đáp, không tiếp tục tra hỏi nữa.
Thời điểm đến trước cổng Tào gia, sắc trời đã ám hạ, là chủ nhân của căn nhà, Tào Trà hiện tại đang ngồi ở phòng khách chờ mọi người, thê tử của ông - Lăng Sương Hoa cùng Dương Nhã vì gia yến sau buổi trừ tịch mà bận rộn, thấy mọi người tiến vào, đều là vui vẻ, Dương Nhã tầm mắt liền bắt gặp Tào Thanh Thiển cùng Lộ Ảnh Niên, không nhịn được lại né đi.
Theo thứ tự kính kẽ chào các vị trưởng bối, Lộ Ảnh Niên ngồi xuống sô pha vẫn là ngồi bên cạnh Tào Thanh Thiển, cho dù Tào Hành Kiện cùng Dương Nhã đã biết được quan hệ giữa các nàng, nhưng xét đến thời điểm mấy năm trước, mỗi khi có dịp sum họp đều là như thế, cho nên cô chỉ cố dùng biểu tình tự nhiên nhất đối mặt với tầm mắt quái dị của cậu mợ.
"Ảnh Niên lớn thế này rồi a." Từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy ngoại tôn nữ mà bà yêu thương nhất ngồi ở đó, Lăng Sương Hoa lộ ra nụ cười hiền hậu: "Mau lại đây, để Bà nhìn xem cao hơn bao nhiêu nào."
Giống như Tào Thanh Thiển, kỳ thực trong lòng có chột dạ.
Lộ Ảnh Niên vẫn liệt miệng trước sau như một cười hì hì đứng dậy, khoe mẽ với bà: "Bà ngoại, con hiện tại so với Hinh Biểu tỷ cao hơn nhiều."
"Phi! Sao lạy đem chị ra mà so sánh?" Vô tình lãnh đạn, Tào Hinh Trắng mắt trừng Lộ Ảnh Niên: "Em năm năm trước so với chị có cao hơn sao, đứa nhỏ chết dẫm."
"Tết nhất, đừng nói mấy từ không may như vậy." Oán trách nữ nhi một câu, dấu đi nỗi bất an trong lòng, Dương Nhã ngậm cười: "Ảnh Niên so với năm năm trước đây, đúng thật là bất đồng, từ lần trước đến E thị đã cảm thấy đứa nhỏ này thực sự trưởng thành rồi."
Gãi gãi đầu, theo bản năng ngó sang ba mẹ mình, nhìn thấy mẫu thân vẫn luôn bận tâm về chuyện của Tiểu Vũ mà mấy ngày nay tâm tình không chút khởi sắc cuối cùng cũng mỉm cười, Lộ Ảnh Niên cố ý ưỡn ngực: "Con hiện tại là sự kết hợp hài hoà giữa ba anh tuấn cùng mẹ xinh đẹp."
Tiện đà giống như oắt con giơ tay sờ sờ cằm: "Vạn nhân mê nga."
Lời vừa dứt, phòng khách liền rôm rả cười đến ra nước mắt, Tào Trà nãy giờ vẫn nghiêm mặt ngồi đó cũng không nhịn được cười khẽ: "Nha đầu con chỉ thích tác quái."
"Hắc hắc! Ông ngoại, lần trước Gia gia có nói đã lâu rồi không cùng ngài uống rượu đó." Đáy lòng vốn đối với Người ông này vẫn có chút sợ hãi, từ lúc cô cùng Tào Thanh Thiển ở bên nhau, điều lo lắng nhất chính là lỡ sau khi Ông ngoại biết chuyện thì sẽ thế nào? Bất quá hiện tại tất nhiên là không có khả năng lộ ra sơ hở, Lộ Ảnh Niên cười xấu xa thò đầu đến gần: "Sau đó Bà nội mắng Gia gia một hồi luôn."
"Ha...!haaa! Lão già kia sức khoẻ tốt vậy sao, còn uống rượu?" Trên mặt ý cười càng tăng, Tào Trà dương dương tự đắc vuốt chòm râu: "Ta thấy ông ấy vẫn là nên uống trà thì hơn."
"Coi ông kìa." Khó mà nhìn thấy được bộ dáng phúc hắc của ông, Lăng Sương Hoa khó nhịn giội một gáo nước: "Ông còn nghĩ đến việc uống rượu a, đừng tưởng tôi không biết ông lén lút cất dấu mấy bình Mao Đài."
Nhất thời, phòng khách Tào gia tràn ngập tiếng cười, Lộ Ảnh Niên chính là người khởi xướng, nhìn thấy nét cười trên gương mặt mẫu thân, cô lại nhẹ thở ra, theo thói quen mà nhìn về phía Tào Thanh Thiển.
Khoé môi gợi cong mỉm cười nhàn nhạt, Tào Thanh Thiển chỉ lơ đãng lướt mắt sang Lộ Ảnh Niên, ánh nhìn rất ôn nhu, rồi lại thực mau rời đi.
Hiện tại là Thính trưởng* cục kiểm sát, Tào Hành Kiện cho tới giờ vẫn bận rộn nhiều việc, tới khi buổi tiệc chính thức bắt đầu mới từ bên ngoài trở về, lúc nhìn đến Tào Thanh Thiển cùng Lộ Ảnh Niên, Vẫn điềm đạm như không có gì, giống như là ông chưa từng biết giữa hai người đã phát sinh chuyện gì.
*Thính trưởng: Sếp của kiểm sát trưởng.
Cũng chính vì như vậy, đêm giao thừa ở Tào gia trãi qua trong bầu không khí náo nhiệt mà không kém phần ấm áp, thức đêm đón giao thừa, Lộ Ảnh Niên đến hừng đông mới trở về phòng, thả lỏng thân mình nằm trên giường, ngước nhìn trần nhà, thở hắt ra một hơi, nhưng không dám thả lỏng.
Ngày nghỉ đến ngày thứ bảy kết thúc, mẫu thân trước đó đã đặt vé máy bay về E thị, sau đó đến chỗ Lộ Ái Quốc ăn nguyên tiêu, nói cách khác, cô cùng Tào Thanh Thiển còn phải ở đây những sáu ngày.
Sáu ngày này, không thể có bất kỳ hành vi ái muội thân mật nào, thậm chí đến nhìn cũng không được phép nhìn nhau quá lâu.
Sâu kín ca thán, quần áo trên người cũng lười thay, trực tiếp kéo chăn phủ kín đầu, Lộ Ảnh Niên nhắm mắt lại, không muốn nghĩ đến việc khiến người ta đau đầu nữa, cưỡng bách bản thân nhất định phải ngủ.
Sáu ngày, chỉ cần qua sáu ngày này, cô miễn không quá thân mật với Tào Thanh Thiển, nhịn một chút, đến khi trở về E thị, các nàng lại giống như trước, nửa đêm lẻn vào phòng Tào Thanh Thiển, ôm cổ thân thể ấm áp kia mà ngủ.
Giống như suy nghĩ của Lộ Ảnh Niên, từ hai hôm trước đã cố chịu đựng nửa đêm không có Lộ Ảnh Niên bên cạnh, Tào Thanh Thiển một thân một mình trong căn phòng rộng lớn cứ trằn trọc không ngủ được, không ngừng an ủi chính mình, lúc này mới nặng nề thiếp đi.
Nhưng là.......!Hiện thực thì có bao giờ giống như những gì chúng ta ảo tưởng, chỉ mới sang ngày thứ ba, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Nói là ngoài ý muốn, chi bằng nói do người tạo ra.
Cau mày, đối mắt với mấy nam tử tuổi tác cách nàng không lớn lắm mà Đại Ca cùng Đại tẩu giới thiệu với mình, Tào Thanh Thiển cưỡng chế xúc cảm chán ghét trong lòng, cố duy trì vẻ mặt ưu nhã nhất có thể, nghe bọn họ nói quá nhiều lời tâng bốc xum xoe quanh mình, nàng chỉ thơ thẩn nhớ đến việc sáng nay Lộ Ảnh Niên bị Tào Hinh kéo ra ngoài.
Sáng hôm nay sau khi rời giường, Lộ Ảnh Niên liền bị Tào Hinh mạnh mẽ kéo ra ngoài dạo phố, đến gần giữa trưa, Tào gia bỗng dưng đón tiếp rất nhiều khách nhân, nói là tới bái phỏng chúc tết vợ chồng Tào Trà cùng Lăng Sương Hoa, nhưng ai cũng có thể dễ dàng nhìn ra được những vị khách trẻ tuổi này là có ý muốn tiếp cận Tào Thanh Thiển.
Cũng may Lộ Ảnh Niên không ở đây, nếu không.....!cứ cho là cô có thể nhẫn, chỉ sợ sơ hở không phải là không có.
Nghĩ đến đây, Tào Thanh Thiển âm thầm thở dài ngao ngán, cố gắng vực dậy tinh thần nói chuyện với bọn họ cho có lệ, cứ mặc bọn họ hỏi đông hỏi tây, lấy lòng mình mà cười đùa, mà ba mẹ thì cũng như đang treo ý cười trên môi, nàng thực tự cảm thấy bi ai cho bản thân mình.
Nếu là......!nếu ba mẹ biết chuyện mình thích Lộ Ảnh Niên......!thì sẽ như thế nào đây?
Nhân sinh luôn tràn ngập bất đắc dĩ, nàng cùng Lộ Ảnh Niên, thực sự có thể dối gạt mọi người đến suốt đời? Cứ như vậy mà tiếp tục mãi sao?
----------------------
Mỗ Vu:! Its about to be intense ¡ ????.