TRỌNG SINH CHI TIỂU DI DƯỠNG THÀNH KÝ



Ngồi dậy, có chút mê mang mà nhìn khắp bốn phía, ngay sau đó chợt lộ ra hoảng loạn, Mộc Vũ từ trên chiếc giường lớn mềm mại xoay người bước xuống, đứng trong phòng nhìn ngắm một hồi, sau đó mới vội vàng mở cửa ra, rất nhanh phản ứng tìm kiếm điện thoại.

Chiếc điện thoại đặt trên bàn, nhưng ở trạng thái tắt máy, ấn một lúc lâu cũng không thấy nó hoạt động, lúc này mới hiểu ra di động hết pin, thế nên mới càng hoảng, quét mắt nhìn xung quanh, trong phòng có máy bàn liền lập tức ấn số gọi cho Tiếu Tĩnh Vi.

Tiếng chuông quen thuộc rất nhanh vang lên, Mộc Vũ chớp chớp mắt lập tức quăng bỏ điện thoại hướng nơi phát ra âm thanh chạy đi.

Đứng ngoài cửa, Tiếu Tĩnh Vi vừa lúc tìm được phòng cô, nhìn cánh cửa phòng không khép dự là sẽ đi vào, chợt chuông điện thoại reo lên, chỉ là vang lên vài giây thì tắt ngúm.

Nhăn mày, cúi đầu nhìn xuống lại ngẩng đầu, Mộc Vũ đã từ trong phòng chạy tới trực tiếp ôm lấy nàng: "Tiếu tỷ tỷ!"
Giật mình, theo bản năng vòng tay ôm lấy cô, tay cũng thuận thế trên lưng nhẹ vỗ về, ánh mắt vốn đanh sắc cũng nhu hoà vài phần, nghe cô thấp giọng gọi tên mình, Tiếu Tĩnh Vi than khẽ, rồi lại như nhớ tới gì đó, tầm mắt chợt lãnh đi.

Hơi thoái lui, cùng cô kéo ra một khoảng cách, Tiếu Tĩnh Vi không lập tức mở miệng, chỉ nhìn Mộc Vũ từ trên xuống, môi mỏng khẽ động.

"Tiếu tỷ tỷ?" Không rõ nàng vì sao lại nhìn mình như vậy, ánh mắt của nàng lại khiến cô có chút sợ hãi, Mộc Vũ nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo nàng, cực kỳ vô tội: "Làm sao vậy nha?"
Mày run hạ, nhìn bộ dáng không làm sai việc của cô, Tiếu Tĩnh Vi môi mím càng chặt, một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Mấy ngày nay em đã làm gì?"

"A?" Ánh mắt lập tức mờ mịt, chưa bao giờ nhìn thấy Tiếu Tĩnh Vi lạnh lùng, Mộc Vũ sợ hãi lắc lắc đầu: "Vì cái gì hỏi em như vậy?"
Tuy rằng không biết nàng vì sao xuất hiện ở chỗ này, nhưng rõ là trước đó mình ngủ ở nhà Tiếu tỷ tỷ, các nàng thống nhất là hôm sau liền đến J thị tìm Ảnh Niên.

Hít sâu một hơi, tự nhiên không rõ được Mộc Vũ có ẩn tình bên trong, đôi mắt xinh đẹp ánh lên tức giận, Tiếu Tĩnh Vi ngữ khí cũng đanh lại mấy phần: "Chị cho em thêm một cơ hội, mùng bốn ngày đó, em đã đi đâu?"
"Mùng.....!mùng bốn?" Lắp bắp lặp lại hai chữ này, đôi mắt đen bóng cũng mơ hồ không rõ, Mộc Vũ liên tục lắc đầu, chân mày cau lại: "Mùng bốn? Em có làm gì đâu........"
Hôm qua không phải mới Mùng ba sao? Hôm nay mới là Mùng bốn mà?"
"Đừng nói với chị em lại mất trí." Thân mình bắt đầu run rẩy, giống như chịu một cú sốc thật lớn, Tiếu Tĩnh Vi cắn môi, sự tức giận càng sâu, thanh âm cũng khiến người nghe đến liền run sợ, giật lấy đôi tay đang kéo ống tay áo mình ra: "Gạt tôi như vậy vui lắm sao?"
"Em......!Em không hiểu chị nói gì cả....." Gương mặt nhỏ nhắn vô cùng khó hiểu, đồng thời cũng vì thái độ của Tiếu Tĩnh Vi mà có chút khổ sở, Mộc Vũ càng nghĩ càng cảm thấy uỷ khuất, hơn nữa tay còn bị nàng hất ra, lập tức cánh mũi cay xót, nhưng khóc không thành tiếng, chỉ cúi đầu nỗ lực cắn chặt răng.

Nhưng cô phản ứng như vậy, Tiếu Tĩnh Vi lại càng xác định cô chột dạ, dọc theo đường đi vốn là chỉ bởi vì câu nói của cậu mà tức giận, tỉ mỉ nhở lại mấy ngày nay nghe điện thoại chỉ là giọng nói đơn thuần đáng yêu đó, giờ phút này lại như vậy, bỗng dưng liền cảm thấy Mộc Vũ thực sực chọc nàng sinh khí.

"Mộc Vũ, Tôi cho em một cơ hội cuối cùng." Sự ôn nhu thường ngày không thấy đâu, còn lại chính là một mặt hàn khí cùng ánh mắt sắc lạnh, Tiếu Tĩnh Vi từng câu từng chữ nói ra: "Tôi đời này, hận nhất những người dám gạt tôi."
Huống chi, mấy ngày nay nàng đã cố thế nào mới nhanh chóng xử lý được mớ công việc sớm đến gặp người yêu.

Đột nhiên ngẩng đầu lên, tuy Mộc Vũ tính tình luôn mềm yếu, nhưng cũng vì bị giận oan vô cớ nên giọng nói cũng cường ngạnh hẳn ra: "Em nói là em không biết chị đang nói gì!"

Sau khi tỉnh lại cô giống như một người lạ lẫm với thế giới này, tìm không thấy được ái nhân mà mình ỷ lại nhất thì cảm thấy rất lo sợ, đợi đến khi nhìn thấy nàng lại vô tình bị trách oan, mặc dù có nghi hoặc, nhưng bị đối đãi như vậy, cô vẫn là uất ức đến khó chịu.

"Em......!Được lắm." Híp mắt, mở miệng cười khẩy, Tiếu Tĩnh Vi cắn răng, nhìn cô chằm chằm vài giây, thẳng người rời khỏi phòng.

Không nghĩ tới nàng lại phản ứng như vậy, Mộc Vũ chỉ biết ngơ ngẩn tại chỗ, càng nghĩ càng uất hận, hít hít cái mũi, khôi phục tinh thần liền nhanh chóng chạy đi, nhưng thân ảnh kia sớm đã không thấy
"Ngươi......!Hảo." Híp híp mắt, không giận phản cười, tiếu tĩnh vi khẩn Cắn ngân nha, lại nhìn chằm chằm nàng vài giây, thẳng xoay người từ phòng này rời đi.

Không nghĩ tới cô lại phản ứng như vậy, Mộc Vũ ngơ ngẩn tại chỗ, càng nghĩ càng uỷ khuất, hít hít cái mũi, đến khi khôi phục tinh thần mới nhanh chóng đuổi theo, nhưng là thân ảnh của người nào đó đã sớm không còn nữa.

Đứng ở hành lang khách sạn, nước mắt từng giọt rơi xuống, Mộc Vũ giơ tay, hướng trên mặt chùi lau khoé mắt, nổ lức nói với bản thân phải kiên cường, nhưng vẫn không ngăn được.

Tiếng giày cao gót nện xuống nền sàn phát ra âm vang thật khẽ, Mộc Vũ vẫn duy trì tư thế cúi đầu đứng ở đó, không bất kỳ phản ứng, mà nữ nhân đang bước đến cũng đứng đó nhìn cô một lúc lâu, mới bước tới trước mặt cô, lấy ra mảnh khăn giấy muốn vì cô lau đi nước mắt.

Cho dù là thương tâm, Mộc Vũ cũng không cho phép nữ nhân nào khác ngoài Tiếu Tĩnh Vi làm ra mấy động tác thân mật với mình, cô lui về một bước, dùng mu bàn tay xoa xoa, để có thể nhìn rõ người trước mặt mình, nháy mắt mâu quang trở nên ảm đạm rất nhiều.


"Đừng phòng bị mà nhìn tôi như vậy." Thấy cô dợm lùi bước, không cảm thấy xấu hổ gì, Đông Phương Vân rụt tay lại lắc lắc đầu: "Tôi sẽ không ăn em."
"Đây là đâu, vì sao chị cũng ở đây?" Đơn thuần là đơn thuần, nhưng không có nghĩa cô ngu dốt, Mộc Vũ thút thít mũi, trong đầu rất nhanh truyền đến mấy tình tiết cẩu huyết: "Chị hại tội cùng Tiếu tỷ tỷ cãi nhau có phải không?"
Trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, Đông Phương Vân thở dài, hùa theo cô: "Đúng vậy! Là tôi đánh mê em rồi bắt trói tới đây, sau đó nói với Tiếu Tĩnh Vi là chúng ta đã phát sinh quan hệ."
"Cô!" Biểu tình lập tức biến chuyển, rất phẫn nộ, Mộc Vũ căm giận mà trừng mắt nhìn cô: "Vì cái gì muốn hại tôi!"
"Em tin thật?" Thực là hết cách, tuy nói không ngại làm người xấu, nhưng việc mình không có làm lại bị cho là có, vẫn có chút không tình nguyện, cứ như vậy mà tiến tới e là càng khiến Mộc Vũ chán ghét, Đông Phương Vân lắc đầu, duỗi tay tính nắm tay cô, Mộc Vũ lại lui về: "Cô tránh ra!"
"Em không muốn biết đã xảy ra chuyện gì sao?" Mày ninh khởi, dùng sức nắm lấy cổ tay Mộc Vũ, Mộc Vũ lại muốn giãy ra, có cố thể nào cũng không giũ ra được, chợt nghe những lời Đông Phương Vân vừa nói: "Không biết? Vậy thì tại sao cậu ấy lại đến đây tìm em? Hơn nữa, em biết đây là đâu sao? Đến cả Lộ Ảnh Niên cũng không ở đây."
Từ câu nói này có thể lần ra rất nhiều tin tức, Mộc Vũ bỗng chốc trở nên mê mang, lại do dự chốc lát: "Vậy.....!Chị không được nói xằng bậy!"
"A......" Đông Phương Vân lập tức bật cười: "Yên tâm đi, tôi không thích bá ngạnh thương cung."
"Ân......!Nói được làm được."
"Hahaa!.....!được rồi."
- --------------------------------
Đương nhiên, đương sự Lộ Ảnh Niên - mấu chốt của việc này hiện tại lại không biết Mộc Vũ và Tiếu Tĩnh Vi đã xảy ra chuyện, từ sau khi đến Úc, điện thoại vẫn luôn trong tình trạng tắt máy, cô cùng Tào Thanh Thiển rất thư thái sinh sống.

"Ba đúng là rất biết hưởng thụ." Đứng trên tảng đá xanh to lớn, cảm nhận ánh nắng sớm chiếu vào người, Lộ Ảnh Niên từ phía sau ôm lấy Tào Thanh Thiển, tựa cằm lên vai nàng: "Còn nói là Vì lý do công tác nên mới thu mua nơi này, cư nhiên có cả một Nông trường cực lớn."
Nhẹ giọng cười cười, một hai ngày đầu khi đến đây tâm tình vẫn luôn nặng trĩu, nhưng cứ thêm mỗi ngày trôi qua lại tốt hơn, Lộ Ảnh Niên lúc nào cũng kiếm chuyện chọc nàng vui vẻ, Tào Thanh Thiển đôi lúc cũng bỏ xuống được nỗi sợ hãi cùng lo lắng trong lòng mình, thả lỏng thể xác lẫn tinh thần.

Ở tại nơi này, mãnh đất khiến người ta không tự chủ được mỉm cười vui sướng, những ngày trôi qua thật quá đỗi ngọt ngào.


"Nhất định là muốn mang Tỷ tỷ đến nơi này." Nhắc tới Tào Cẩn Du, Tào Thanh Thiển bất giác lộ ra biểu tình ảm đạm, đặc biệt là Tỷ phu bởi vì chuyện của nàng mà cãi nhau với Tỷ tỷ, thực tâm nàng rất day dứt, vì thế dáng vẻ nhẹ nhàng thư thái thoáng chốc trầm lặng.

"Vậy.....!Chúng ta hưởng thụ trước, sau đó về nói với ba biết là có bao nhiêu lãng mạn, rồi thúc ba mang mẹ tới luôn." Hôn lên sườn mặt nàng, Lộ Ảnh Niên giọng nói hoà diệu, vòng tay ôm siết thân nàng chợt dùng sức vài phần: "Hay là chờ chúng ta trở về, cả nhà bốn người chúng ta còn có Tĩnh Vi tỷ cùng Mộc Vũ đều đến đây."
"Ân." Biết cô lại cố sức an ủi mình, Tào Thanh Thiển cũng không nỡ kéo xuống bầu không khí tốt đẹp này đến đỉnh âm vực, tay hơi kéo lỏng bàn tay Lộ Ảnh Niên, một cái xoay người liền đối diện với cô, khẽ dừng một nụ hôn trên môi, mỉm cười mà không nói lời nào.

"Sao lại nhìn con như vậy?" Bị nàng nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên, Lộ Ảnh Niên khó có được giây phút đỏ mặt, bất quá vẫn là cúi người xuống hôn trả lại nàng.

"Không có." Lắc lắc đầu, một lần nữa ôm chặt cô, Tào Thanh Thiển thấp giọng nỉ non: "Niên Niên! Chúng ta bây giờ thật là bỏ trốn sao?"
"Đúng vậy a!" Chạm không được xúc cảm của nàng, theo bản năng muốn nói chút gì đó, Lộ Ảnh Niên chỉ mới nói ra hai chữ, Tào Thanh Thiển giành trước một bước rướng người lại áp lên môi cô, lần này không phải là chỉ lướt qua trong tích tắc.

"Niên Niên......" Hôn một lúc lâu mới chịu rời đi, hơi thở suy suyễn, nàng giơ tay vuốt ve gương mặt cô, đáy mắt từng mảnh mê ly: "Thân thể ta......!Đã tốt hơn nhiều lắm........"
Giơ tay đặt lên đôi tay đang khẽ lướt trên mặt mình, đôi mắt đen láy cháy lên ngọn lửa dục vọng, Lộ Ảnh Niên lần nữa khảm nàng vào trong người mình, cúi đầu.

Trên đồng cỏ xanh rộng lớn, dưới bầu trời xanh thẳm, nhu tình hôn lên môi nàng, chậm rãi đỗ người xuống thảm cỏ......!
- ----------------------
Mỗ Vu: Chuyên mục tưởng tượng cùng Mỗ ????????????!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi