Thật cẩn thận từ trong ngực người nào đó bứt ra, vén vài sợi tóc trước ngực ra phía sau bả vai, Tào Thanh Thiển sau khi bước xuống đứng cạnh mép giường, xoay người liếc mắt nhìn nhân nhi đang say ngủ, khó nhịn khuynh hạ thân mình khẽ hôn lên chóp mũi cô, lúc này mới nhàn nhạt mỉm cười bước đến tủ quần áo.
Đầu ngón tay xoẹt qua số quần áo trong tủ một vòng, cuối cùng dừng lại chiếc áo sơ mi trắng ở phía trên, nghĩ đến ánh mắt người nào đó tràn đầy dục niệm khi nhìn thấy mình mặc chiếc áo này, khoé môi gợi cong kỳ lạ, gỡ chiếc sơ mi ra khỏi mắc áo, tiếp tục chọn một chiếc quần vào phòng tắm rửa mặt.
Sơ mi trắng vừa vặn che quá phần hông, phía trên ba nút vẫn chưa được cài cũng vừa đủ rộng để có thể bại lộ khe rãnh sâu hút ở ngực.
Sau khi tắm xong thì da thịt một thoáng trở nên hồng vựng, nữ nhân từ phòng tắm bước ra so với ngày thường càng thêm vài phần dụ hoặc, đáng tiếc Lộ Ảnh Niên lúc này ngủ say nên không nhìn thấy được mỹ cảnh nhân gian hiếm gặp.
Bụng chợt truyền đến cảm giác đói, lấy tay xoa xoa mới nhớ là hôm qua cơm chiều vẫn chưa ăn đã bị lăn lộn tới giờ, Tào Thanh Thiển cắn môi, bước đến bên giường, vô cùng tức giận liếc mắt nhìn người kia đang ôm chăn ngủ ngon lành, xoay lưng bước thẳng xuống phòng bếp.
Lúc đi ngang qua phòng khách.
Nhìn thấy ánh sáng bên ngoài chiếu vào thực vô cùng chói mắt, thần sắc bỗng dưng hoảng hốt, không biết nàng lại nghĩ tới điều gì, chậm rãi bước đến bức rèm treo, mày nhíu khởi, môi mỏng mím chặt, khép lại bức màn che khuất thứ ánh sáng chói chang khiến người cảm thấy như bản thân bị nhìn thấu.
Căn phòng vốn sáng sủa bởi vì vậy mà tối đi, Tào Thanh Thiển sau khi đóng lại rèm cửa thì thất thần đứng đó trong chốc lát mới xoay người vào bếp, không để ý thấy được Lộ Ảnh Niên đang đứng trên lầu lẳng lặng nhìn theo mỗi động tác của nàng....!
Vào bếp, việc đầu tiên là hâm nóng sữa, mở tủ lạnh ra xem có thể dùng nguyên liệu gì làm bữa sáng, đang suy nghĩ thì lò vi sóng Đing một tiếng, nàng lấy sữa bò rót vào một chiếc ly uống một ngụm, sau đó mới lấy những thứ rau quả từ trong tủ ra, tiếp tục uống một hơi cạn sạch ly sữa.
Lúc này thắt lưng bị một đôi tay tập kích từ phía sau ôm trụ.
Bất giác cả kinh, ngay sau đó thì lập tức thả lỏng thân mình, tay đặt lên vòng tay trước người mình, nhu hạ tiếng nói: "Tỉnh?"
"Ân." Đem mặt vùi vào hõm cổ nàng, hít một hơi thật sâu, môi không chút thành thật trên da nàng cọ động, Lộ Ảnh Niên cười cười: "Không ôm Dì ngủ không được."
"Thói quen không tốt." Đôi mắt rõ loé lên sự cao hứng, nhưng lời nói thốt ra lại dị thường đứng đắn, Tào Thanh Thiển vỗ nhẹ lên tay cô: "Vậy lúc ở quân đội phải làm sao đây?"
"Ahh......" Kéo dài âm điệu, Lộ Ảnh Niên trên người nàng tiếp tục loạn nháo, tay vốn bên hông cũng chậm rãi hướng lên cách một tầng áo lụa vân vê xoa lấy: "Hay là Dì cùng con đến đó đi, Quân tẩu."
Vội bắt lấy cái tay không thành thật kia, Tào Thanh Thiển hơi xê dịch thân mình: "Không được lộn xộn." Dừng một chút chợt ảm đạm nói: "Nói bậy, nếu như vậy thì làm sao giải thích đây."
"Có gì cần phải giải thích, Dì là vợ con, ai dám nói gì." Bĩu môi, tay cho dù bị kềm lại nhưng vẫn không ngừng khiêu khích hai luồng đầy đặn kia, cảm giác được nơi nào đó có dấu hiệu nhô lên áp sát vào lòng bàn tay mình, Lộ Ảnh Niên khẽ cắn vành tai Tào Thanh Thiển: "Dì xem, Đội trưởng cùng Đội phó có nói gì đâu chứ?"
Tay cầm lấy chiếc ly bắt đầu run rẩy, từ lúc chiều qua sau khi cưỡi ngựa trở về liền điên cuồng đến tận khuya, ngủ đến xế chiều ngày hôm nay mới tỉnh dậy, vừa tắm xong giờ lại bị khiêu khích, Tào Thanh Thiển có chút không chịu được cắn chặt môi, liều mạng giãy khỏi người Lộ Ảnh Niên, không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề đó nữa: "Đó.....!không giống.....!không phải ai cũng có thể.....!tiếp nhận....!Ah......"
Một cái tay khác vòng lấy eo nhỏ di chuyển xuống dưới, Lộ Ảnh Niên đầu ngón tay cơ hồ chạm đến địa phương tối mật, không tính để nàng nói hết lời, cầm lấy ly sữa trên tay nàng đặt sang một bên bắt đầu một nụ hôn thật sâu, ấn nàng lên vách tường bên cạnh, dùng sức ép lấy đoàn thịt mềm không ngừng ma sát ma đỉnh, nhìn thấy trên môi nàng vẫn còn vương lại chút sữa bò, Lộ Ảnh Niên vươn đầu lưỡi liếm lấy, giọng nói trầm thấp: "Thanh Thiển, Dì mặc như vầy là muốn câu dẫn con sao?"
Thân thể mẫn cảm sớm đã mềm thành một mảnh, đôi mắt vô vàng cảm xúc phức tạp, dễ dàng đoán ra được ý đồ, Tào Thanh Thiển vội chống đỡ bả vai Lộ Ảnh Niên: "Không thể.......!Tối qua đã......"
"Có thể." Trực tiếp chế trụ lấy tay nàng đặt trên đỉnh đầu, nụ hôn dừng trên cổ nàng tiếp tục chồng lên những dấu vết tối qua mà cô đã để lại, một tay khác luồng vào tà áo sơ mi trực tiếp kéo quần lót xuống tới đầu gối, Lộ Ảnh Niên cong cong khoé miệng, không chút hảo ý: "Dì còn tỉnh dậy trước con, hiển nhiên tối qua vẫn là chưa đủ."
"Không......" Đôi tay bị trói buộc, nơi cổ cảm nhận được rõ ràng làn hơi thở nóng ấm của người nào đó, không nhìn thấy được nét mặt của cô lúc này là thế nào, nhưng có thể tưởng tượng được tình cảnh tiếp theo mà bản thân nàng phải đối mặt, Tào Thanh Thiển liên tục lắc đầu, nổ lực muốn tránh thoát khỏi cô: "Niên Niên! Không được....!không cần được không....."
"Tối hôm qua Dì vẫn luôn nói không cần." Đầu ngón tay ở chỗ tư mật nhẹ nhàng trêu chọc, rất nhanh chọc ra một mảnh ướt át, Lộ Ảnh Niên hơi cúi xuống một chút, cách một lớp áo ngậm lấy viên hạt đo đỏ đang mời chào, đầu lưỡi càn quét, day day hàm răng tinh tế, câu nói tiếp theo thực khiến người xấu hổ giận dữ đến chết thôi: "Nhưng là lúc con muốn rút ra, Dì vẫn nói là không cần."
Ngón tay phía dưới bắt đầu xoa nhẹ, tham nhập vào họng giếng câu lộng, Lộ Ảnh Niên liên tụt phát ra âm thanh thích thú trước ngực nàng, lúc nhã ra, mới phát hiện chỗ đó bị cô biến thành một vùng trong suốt sau lớp vải, đỉnh phấn hồng như ẩn hiện, đôi mắt ngập tràn lửa nóng càng thêm thâm thuý, ngẩng đầu, nhìn nữ nhân sớm đã không còn sức lực giãy dụa đang ngửa ra cố khắc chế tiếng thân ngâm xấu hổ, cô nhanh chóng hôn lấy đẩy ra khớp hàm của nàng, một tay mang theo tay nàng đặt lên vai mình, buộc nàng phải ôm lấy mình: "Tối hôm qua.......!Dì rõ ràng......!Thực chủ động...."
Mở đôi mắt nhoè đi vì nước, toàn thân khoái ý lãnh ngập, ngón tay ở nơi tư mật bắt đầu đẩy ra hai phiến thịt mềm, chậm rãi thăm dò, ngưng mắt vừa thẹn vừa giận nhìn cái người đang câu lên khoé miệng mỉa mai cười mình, vừa há miệng muốn mắng mỏ, nhưng lúc môi vừa hé thì lại thay vào đó là thanh âm rên rỉ mê người, Tào Thanh Thiển chỉ có thể ôm chặt lấy bả vai cô, nhắm mắt lại, tuỳ ý bản thân mình mặc cô phóng túng trong gian bếp.
"Thanh Thiển.......!Con trước kia có phải đã từng nói....!Muốn giúp Dì mát xa nơi này....!khiến nó lớn hơn một chút....."
"Ân......!ân......!Niên.....!Niên Niên...."
"Thật nhiều.......!mật a......"
"Không được.....!Niên....!không được....!nói......"
Đè nén ưm thanh, hơi thở vô cùng khó nhọc, thanh điệu mắc cỡ kia cứ khuếch tán trong không gian, lửa nóng lan tràn, bên ngoài ánh mặt trời vừa lúc lạp hạ.
Ngón tay mang theo cổ nhiệt lưu nóng ướt chậm rãi rời đi, ngắm nhìn bộ dáng đáng yêu mở to mắt kinh ngạc của người nào đó, Lộ Ảnh Niên giương môi mỉm cười, quỳ xuống, đem hai chân thon dài trước mặt mình tách ra, thò đầu đến nơi trung tâm của nó, ngẩng đầu nhìn đến nơi sớm đã vì động tác của mình mà khẽ run từng nhịp, đầu lưỡi vươn đến, ngẫu nhiên ra vào, không ngừng làm nên thứ âm thanh mút mát quỷ dị, bầu không khí vừa rồi giảm đi chút nhiệt nhanh chóng biến thành cơn bùng phát.
"Niên Niên.......!Niên Niên....." Hơi thở mỗi lúc mỗi dồn dập, đôi tay vô lực rũ xuống, rất nhanh bắt lấy bệ đỡ không để bản thân phải trượt xuống, Tào Thanh Thiển ngửa đầu, tiếng gọi Lộ Ảnh Niên càng lúc càng ngân vang, dường như sắp khóc: "Từ bỏ.....!Thực sự từ bỏ......"
"Ách....!ah.....!Dừng lại.....!Đừng - - - - - -!" Thân thể đột nhiên trừu khẩn, địa phương mềm mại co giật liên hồi trào ra một dòng bạch thuỷ, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa khuỵ xuống, cũng may Lộ Ảnh Niên nhanh chóng ôm lấy nàng, Tào Thanh Thiển xụi lơ trong ngực cô, nửa khép hờ mắt, tinh tế thở gấp, rồi thì không còn sức làm gì được nữa.
Khoé miệng còn vương theo một vệt trong suốt, đôi mắt tràn đầy dục vọng cơ hồ trở nên thanh thuần.
Lộ Ảnh Niên bế nàng ra khỏi phòng bếp, ôm nàng ngồi trên sô pha nói ra những lời âu yếm, thẳng đến khi nàng bình thường trở lại, lúc này mới lộ ra ý cười xấu xa, đầu ngón tay đột kích trêu chọc mảnh đất vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi lũ quét: "Đáng tiếc! Bây giờ mặt trời có vẻ như đang dần lặng, nếu không.....!Hôm nay chính là Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn nga."
"Niên......" Bị câu nói này làm cho giật mình, lại cảm thấy thực đáng giận, Tào Thanh Thiển lập tức trưng ra biểu tình buồn bực, há miệng trực tiếp cắn lên gò má Lộ Ảnh Niên.
Ngày kế tiếp, lại có chút bất đồng so với mấy hôm nay......!
Người bên phía nông trường vẫn thường xuyên mang thức ăn tươi đến, nhưng những lúc đó đều là Lộ Ảnh Niên mặc trên người một chiếc áo thun đơn giãn cùng quần sọt bước ra tiếp nhận bỏ vào tủ lạnh, rửa tay xong lại trở về phòng.
Mà trên chiếc giường ngủ mềm mại rộng lớn, Tào Thanh Thiển nằm yên trên đó, căn bản không một chút sức lực xuống giường.
"Lộ Ảnh Niên.......!Niên sao có thể như vậy....." Lại sau một phen vận động kịch liệt, bị cô giày vò đến muốn ngất xỉu, Tào Thanh Thiển khó lắm mới lấy lại được chút tinh thần, hữu khí vô lực mà ôm lấy bả vai cô đánh khẽ: "Quá phận."
Đã một tuần, các nàng không rời khỏi căn biệt thự này nửa bước, một ngày 24 giờ, trừ bỏ ăn cùng ngủ ra thời giời gian còn lại hồ như vẫn đều hoan ái.
Khắp mọi ngõ ngách hình như chỗ nào cũng có vết tích của hai người, mỗi khi nghĩ đến tương lai nàng cùng tỷ tỷ, tỷ phu tới nơi này, Tào Thanh Thiển sẽ dậy lên nỗi ngượng ngùng tới cực điểm, nhưng Lộ Ảnh Niên lại không cho nàng có quá nhiều thời gian suy nghĩ, chỉ giây tiếp theo sau khi nàng đỏ mặt, nhất định sẽ nhào tới trút xả quần áo trên người nàng bắt đầu một vòng hành sự.
Tính là sẽ lại đến một lần, nhưng nhìn thấy nàng mệt mỏi như vậy, Lộ Ảnh Niên chỉ dừng lại hôn lên môi nàng, tiếng nói nhu hoà: "Ngủ đi, tỉnh dậy chúng ta lại tiếp tục."
Đôi mắt cơ hồ muốn khép lại, vừa nghe cô nói lại lập tức mở ra, Tào Thanh Thiển thu lại thân mình, bất mãn nhìn cô: "Không thể."
"Được rồi." Sủng nịch cười cười, Lộ Ảnh Niên không muốn chọc nàng nữa: "Mau ngủ đi."
"Ta ngủ rồi cũng không được." Tiếng nói vốn mềm nhẹ giờ đã có chút khàn đi, nghĩ đến nguyên nhân vì sao mình lại thốt không ra hơi, Tào Thanh Thiển một trận thở không thông: "Còn như vậy, ta sẽ tìm khách sạn."
Sảng khoái mà đáp ứng vậy sao? Còn không phải bởi vì những lần nàng ngủ lại loi chuyện đó ra chọc nàng thức giấc?
Nhìn dáng vẻ phòng bị ở nàng, Lộ Ảnh Niên mới tinh tế suy nghĩ mỗi một ngày suốt cả tuần nay, bản thân cô xác thực cũng có chút quá phận, Lộ Ảnh Niên cố nén cười: "Được! Con đáp ứng Dì, không khi dễ."
"Thật sự?" Hồ nghi mà quan sát cô, không nghĩ tới cô sẽ chịu thoả hiệp như vậy, Tào Thanh Thiển nhìn chằm chằm Lộ Ảnh Niên vài giây, nhưng rồi bị cơn buồn ngủ đánh úp, Lộ Ảnh Niên thì trực tiếp kéo nàng vào trong ngực: "Thiệt! Chờ Dì ngủ rồi, chúng ta ra ngoài dạo chơi."
"Ân....." Nghe cô nói vậy, vừa thiếp mắt nép vào lòng cô lại chỉ một giây lần nữa mở to, hoảng sợ càng tăng thêm vài phần: "Ở bên ngoài.....!cũng không được."
Giật mình, vừa tính toán kéo chăn đắp lên người nàng nhắm mắt lại, nhưng nghe được lời này, Lộ Ảnh Niên nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn nàng hồi lâu, đến khi gương mặt mỹ lệ kia dần vựng lên đỏ ửng, lúc này mới hoàn hồn, cười khẽ ra tiếng.
Nhìn thái độ Lộ Ảnh Niên, hiểu ngay là bản thân mình nghĩ nhiều, Tào Thanh Thiển cắn cắn môi, nhiệt khí chợt lan toả, tay đấm lên vai cô, giọng nói khó nhọc, hơi hướm mang theo hương vị làm nũng: "Ta muốn ngủ, không được nháo."
"Hắc! Được được."
Rất nhanh nghe thấy tiếng hít thở đều đặn, Lộ Ảnh Niên ôm nàng chặt hơn, ngưng mắt nhìn dáng vẻ ngủ say hơi nhíu mày, mơ hồ không rõ, giơ tay nhẹ nhàng xoa lấy hàng mi nàng, trước sau cũng không cách nào vuốt phẳng.
Nhẹ giọng một tiếng thở dài, thu tay lại tiếp tục ôm nàng, đem những lo lắng bất an trong đầu vứt đi, Lộ Ảnh Niên cũng nhắm mắt lại, ôm thân thể nàng lặng lẽ trầm miên*.
*Miên: Ngủ
- -------------------------
Mỗ vu: Có một số chữ nôm Mỗ thấy rất hay nên để nguyên, từ nào Mỗ nghĩ mn không hiểu, Mỗ sẽ chú thích bên dưới.
Hừm sao cứ thích "hành" Thiển của Mỗ quá vậy T.
T.