TRỌNG SINH CHI TÔ TRẠM

Ngô Triển Hồng hơi cau mày, suy tư một chút rồi nói: “Rất kỳ lạ, tướng quân vừa bắt đầu mặc dù là có tức giận, nhưng sau đó đã ngầm thừa nhận chuyện của chúng ta, không đến nỗi đối với đại thiếu gia không để ý tới a.”

“Mẹ nó, nếu không đến, tôi cũng sắp không chống đỡ nổi rồi! Đừng nói bị Tô Phiếm đuổi theo đánh chết, lương thực vũ khí đều không đủ a! Cứ như vậy chúng ta trực tiếp xông ra ngoài là được rồi!” Mục Uy nổi trận lôi đình, khoanh tay nói.

“Đại thiếu gia, cậu hãy bình tĩnh lại đi, chớ nóng vội, hãy chờ đợi, đợi thêm một chút nữa.” Ngô Triển Hồng khuyên giải nói. Mục Uy vò vò đầu của mình,ủ rũ chán nản ngồi trở lại cái ghế gỗ đã được cải tạo lại.

Căn nhà lá lung lay sắp đổ lại đột nhiên có một tiểu binh vác súng xông vào, hướng Mục Uy dùng tiếng Đạn Bang nói: “Đại thiếu gia! Y trở lại rồi!” Mục Uy đang nghi ngờ, chỉ thấy phía sau là một người toàn thân dơ bẩn không chịu nổi, quả thật giống như một con khỉ hoang dã từ trong núi bò ra ngoài ngồi ở dưới đất, uể oải không chịu nổi vì lặn lội đường xa. Mục Uy thấy người đến ngược lại là trước mắt sáng ngời, vài bước chạy lên phía trước nắm lấy cổ áo của người đó: “Tang Quả! Các người sao lại đi lâu như vậy?”

Người tên là Tang Quả là một thanh niên còn nhỏ người Miến Điện, khuôn mặt khóc lóc thảm thiết nói: “Đại thiếu gia! Không tốt rồi, tướng quân ông ấy, tướng quân ông ấy trúng gió rồi! Toàn thân đều không thể nhúc nhích!”

“Cái gì?” Mục Uy vành mắt như muốn nứt ra, khó mà tin được hừ một tiếng, y đợi cả một ngày một đêm, vậy mà đợi được lại là cái tin tức này! Y không phải là đứa con có hiếu gì, đối với chuyện Mục Bách đột nhiên bị trúng gió là sẽ không có phản ứng kịch liệt như vậy, điều y quan tâm là, Mục gia bây giờ là ai đang nắm trong tay?

“Vậy bây giờ trong nhà ai đang làm chủ?” Mục Uy nổi xung thiên hỏi, y có tâm muốn đá chết cái tên thủ hạ mang đến cái tin tức xấu này để trút giận, nhưng mà lại không thể không giữ lại để hỏi tin tức.

“Là, là Chương thiếu gia… Y còn không cho chúng ta vào. Người của chúng ta đều bị đánh chết, tôi là không dễ gì mới trốn ra được, lại hỏi thăm được cái tin tức này… Bây giờ người trấn giữ tổng bộ là Chương thiếu gia!”

Mục Uy lặng người buông lỏng tay, mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, thảo nào, thảo nào cha vẫn luôn không phái người đến tiếp viện cho y! Ngay sau đó y lập tức động não, dùng trí khôn hữu hạn của y mà suy nghĩ một chút — Không, không, tôi không thể ở trong này ngồi chờ chết được. Trốn ở trong rừng sâu núi thẳm, có lẽ sẽ không bị người của Tô gia đánh chết, nhưng mà Mục gia liền sắp bị đứa con của gái điếm kia chiếm đoạt rồi.

“Tham mưu trưởng! Không thể, chúng ta không thể trốn ở trong này nữa! Chúng ta phải trở về…” Mục Uy nói như tự lẩm bẩm, sau đó ánh mắt sáng lên, hung tợn nói: “Đúng, phải trở về! Về xem cha thế nào!”

“Đại thiếu gia, điều này… Chúng ta vẫn là đợi thêm chút nữa đi. Không suy nghĩ kỹ càng mà xông ra ngoài…” Ngô Triển Hồng vẫn như cũ ổn định mà khuyên bảo, nhưng mà lời của ông nói một nửa lại bị Mục Uy cắt ngang, lúc này đây, Mục Uy vốn là khá nóng nảy chuyện ta ta làm, nghe không lọt lỗ tai lời nói đợi thêm nữa của ông.

“Đợi đợi đợi! Tham mưu trưởng, ông còn kêu đợi, Mục gia sắp bị cái tên Mục Thiên Chương trời đánh đó chiếm mất rồi! Không được, xuất phát, chúng ta suốt đêm xuất phát! Không đánh! Trực tiếp lui về tổng bộ!” Mục Uy đỏ mắt hất tay gầm hét lên.

Ngô Triển Hồng như tiếc nuối như bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, thở dài nói: “Vậy thì theo lời của đại thiếu gia, xuất phát!”

Một đêm này đội ngũ của Mục Uy suốt đêm băng qua rừng cây nguyên thuỷ mà lui về tổng bộ, mà điều kỳ lạ là, Tô gia trú đóng ở dưới chân núi dường như không phát hiện hành tung của bọn họ. Phía sau không có truy binh, Mục Uy dẫn theo đội ngũ một nắng hai sương tiến về đại bản doanh của tổng bộ.

Mà cùng lúc đó, Mục Thiên Chương ổn định ngồi bên trong phòng hội nghị to lớn, đây vốn là vị trí của cha y, hoặc là lúc cha không có ở đây là vị trí của Mục Uy. Khói thuốc lá lượn lờ cả phòng, dưới sự soi sáng của ánh đèn lẳng lặng phiêu tán trong không khí, thời gian dường như theo bầu không khí mà đọng lại.

“Nếu tướng quân bây giờ trúng gió không thể nói chuyện, đại thiếu gia lại ở bên ngoài sống chết không rõ, tôi đề nghị, đội ngũ liền để cho Chương thiếu gia dẫn dắt. Chương thiếu gia tuổi trẻ tài cao, tôi phục cậu ta.” Người nói chuyện là một tàn quân Quốc Dân Đảng quê ở Vân Nam, lúc vượt qua đầm lầy bị li tán với đội ngũ, sau này đến cậy nhờ Mục Bách.

“Lão tử không phục! Tướng quân lúc đầu chính là hướng vào đại thiếu gia, bây giờ nên phái người đi cứu đại thiếu gia về! Chúng ta phải đợi đại thiếu gia về rồi mới quyết định!” Thanh âm phát biểu phản đối này là một hán tử thuộc tộc Khắc Khâm – Miến Điện, cả người đều đen đen gầy gầy mang theo khí thế hung thần, ngay tại chỗ đập bàn đem lời nói của người Vân Nam kia lật đổ. Mẹ đẻ của đại thiếu gia là người Miến Điện, mẹ đẻ của Chương thiếu gia lại là người Hán, đội ngũ mà Mục Bách mang theo là tuy hai mà một, nhưng mà không phải người cùng tộc, nên tâm tính họ sẽ không giống ta, trong đội ngũ vẫn chia thành hai phái. Mà tự nhiên, Mục Uy và Mục Thiên Chương bởi vì mối quan hệ huyết thống của bản thân tự nhiên cũng sẽ bị chia bè chia phái.

Mục Thiên Chương chậm rãi đứng dậy, khoé miệng mang theo ý cười, mang theo bộ dáng cà lơ phất phơ của mình, con ngươi lại đột nhiên trở nên sắc bén, “Cứu anh trai? Ai đi cứu? Lấy cái gì đi cứu? Không nên giao chiến với Tô gia.”

Người đó vừa thấy thái độ qua loa như vậy của Mục Thiên Chương liền nổi giận không thôi, “Chương thiếu gia, người của đại thiếu gia đã trở về vài lần nhờ giúp đỡ, tôi thấy không phải là không có cách đi cứu, mà là cậu không muốn cứu thôi.” Người phía sau đã sớm đứng cùng một phe với Mục Uy vội vàng gật đầu phụ hoạ. Mà phe ủng hộ Mục Thiên Chương lại cũng mạnh mẽ lên tiếng, hai bên nhất thời ầm ĩ không can ra được.

Mục Thiên Chương lười biếng quét một lượt tất cả mọi người ngồi ở đây, ngược lại giống như là một con báo ở trên đại thảo nguyên Châu Phi chần chừ chuẩn bị xuất kích săn mồi, thần thái ưu nhã cực kỳ, khí thế nguy hiểm cực kỳ. Bởi vậy ai cũng không thấy được Mục Thiên Chương đột nhiên trong nháy mắt rút súng bóp cò.

Chỉ nghe một tiếng súng “pằng” vang lên, người tộc Khắc Khâm mới vừa nãy dẫn đầu làm ầm ĩ không có chút nào báo trước hét lên rồi ngã gục. Nửa bên đầu bị bắn nát, trắng trắng đỏ đỏ bắn lên người của những người bên cạnh, hơn nữa còn dừng lại vài giây, lúc này mới ầm ngã xuống bàn hội nghị.

Mục Thiên Chương đem súng đặt qua một bên, nâng ly nhấp một ngụm trà, khoé miệng nhếch lên, thản nhiên thong thả chậm rãi cất tiếng nói: “Ý của tôi rất đơn giản, đi theo tôi — Vợ và con cái bình an khoẻ mạnh, chính mình phát tài đến lúc về hưu dưỡng lão; Không theo tôi — kết quả ở ngay trước mắt các người. Tối hôm nay đều không cho phép đi, suy nghĩ thật kỹ, trả lời chắc chắn cho tôi, thứ tôi có là thời gian và sự kiên nhẫn.”

Sau đó bỏ lại một phòng các lão già trợn mắt há hốc mồm mà đi ra ngoài, thẳng đến khi cánh cửa đó “rầm” một tiếng đóng lại, mọi người dường như lại nghe được tiếng như tiếng súng đột nhiên tỉnh lại.

Mục Thiên Chương nhấc chân lên lầu, y ở cửa đứng lặng một hồi, lúc này mới xoay mở ổ khoá, phát ra tiếng cùm cụp thanh thuý, ở trong đêm tối yên tĩnh nghe ra lại khiến cho người ta kinh hồn bạt vía. Cửa “kèn kẹt” một tiếng bị đẩy ra, ngọn đèn u tối chỉ chiếu sáng một góc đầu giường. Mục Thiên Chương từng bước từng bước thong thả đi qua, dừng ở trước giường. Người đang nằm trên giường dường như cảm nhận được có người tiến vào, nhưng mà vừa mở mắt thấy được lại là Mục Thiên Chương, ngũ quan tuấn tú ẩn dấu dưới ngọn đèn u tối, thoạt nhìn ngược lại mang theo chút không đứng đắn.

Mục Bách trong miệng nứt nở đã nói không thành lời, chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô như tiếng thở, vành mắt muốn rách ra, tròng mắt lồi lên, nhìn dáng vẻ không giống là thấy được con trai của mình, ngược lại giống như thấy ma quỷ. Hơn nửa thân người của ông đều không thể nhúc nhích, chỉ còn lại tay phải run rẩy như muốn giơ lên. Tóc mai đã thấy những sợi trắng, cũng không biết là bởi vì nguyên nhân của thuốc hay là vừa tức giận vừa nôn nóng một đêm bạc đầu. Y hung hăng càn quấy hơn nữa đời người, không nghĩ đến lại ngã xuống trên tay của con trai của chính mình.

Không, đây không phải là con trai, là một bạch nhãn lang nuôi lớn rồi sẽ quay lại ăn thịt người.

Mục Thiên Chương nghiêng đầu khẽ mỉm cười: “Cha, đã muộn thế này rồi, cha sao còn chưa ngủ? Bác sĩ đã nói, cha phải tĩnh dưỡng thật tốt. Yên tâm, con sẽ giúp cha dưỡng lão thật tốt.” Mục Thiên Chương tự giác coi như là con hiền cháu thảo, ít nhất không có trực tiếp đem cha già của mình hạ độc chết, dưỡng lão lo ma chay cho người thân xem như là báo đáp công ơn sinh thành.

Mục Bách tựa hồ càng nóng nảy hơn, ấp a ấp úng thở hổn hển, khuôn mặt lộ vẻ tiều tuỳ bất kham.

“Cha muốn kêu anh trai trở về? Điều này không được đâu, anh trai quá ngu xuẩn, không nên đắc tội Tô gia, con không muốn anh ấy liên luỵ tới con. Chuyện này cha cũng yên tâm đi, con sẽ không giết anh ấy. Nhưng mà con có thể sẽ giao anh ấy cho Tô Phiếm nhận lỗi, cha thấy thế nào?” Mục Thiên Chương nói chuyện như đang thương lượng với cha.

Nhìn Mục Bách nằm ở trên giường không nhúc nhích được, khuôn mặt phồng lên đỏ bừng, Mục Thiên Chương khoé miệng nhếch lên, không để ý mà mỉm cười.

Y nhớ tới người mẹ bị chính mình lúc trước đưa đến Yangon, trong lòng có chút cảm giác khoái cảm báo thù, tóm lại, ác mộng của mẹ y có thể giải thoát rồi. Lúc còn nhỏ tất cả thời gian của y đều là ấn tượng về mẹ, lúc đó bởi vì mẹ còn trẻ diện mạo xinh đẹp nên được sủng ái, Mục Bách đối với mình ngược lại cũng không tính là tệ; Nhưng sau này dần dần già đi, không ngừng có người mới thay thế, bà đã sớm bị người chồng đem chính mình đoạt về nhà quên lãng trong góc phòng.

Tất cả mọi người đều cảm thấy mẹ của y sinh ra xinh đẹp, trước mặt mọi người đều cười yếu ớt, dáng vẻ dịu dàng như nước, chỉ có Mục Thiên Chương là rõ ràng nhất, biết bao nhiêu đêm mẹ của y đều mơ thấy ác mộng mà tỉnh dậy. Hai cha con Mục gia này đều mang đến ác mộng cho bà, vốn là bà có thể ở Vân Nam bình thản hạnh phúc trải qua hết một đời, lại bị Mục Bách cưỡng đoạt về, lại không bảo vệ bà cả đời.

Mẹ, ác mộng nên kết thúc rồi, cuộc sống mới sắp bắt đầu rồi. Mục Thiên Chương nhìn dáng vẻ Mục Bách gục xuống như một ông già già yếu, trong lòng nghĩ như thế.

Mục Thiên Chương đối với việc lớn đã thành này lại giống như sự trống trải trong đêm tối mùa đông, chợt nhớ đến Tô Trạm, đoạn ký ức xa xăm lúc còn nhỏ là tốt đẹp nhất. Lại nhớ đến người mẹ biết rõ tâm sự của mình dùng chính bà và Tô Trạm ép y đưa ra sự lựa chọn.

Trên đời này rất nhiều chuyện là không thể tự mình làm chủ, cho nên mới sẽ có những chuyện không thể tránh được nhiều như vậy.

++++

“Được rồi, đổi tay kia.” Tô Phiếm đem móng tay đã cắt xuống tỉ mỉ quét sạch, để qua một bên.

Tô Trạm ngồi trên giường tự giác vươn một tay khác, thần sắc trên mặt lại khá là cảnh giác, giống hệt như một con mèo lúc nào cũng phòng bị, luôn cảm thấy Tô Phiếm đây là không cẩn thận liền đem thịt của mình cắt phạm. Hắn tối hôm qua ngủ không an ổn, cái tay đó đem cổ của Tô Phiếm một trảo trực tiếp lưu lại mấy vết đỏ đỏ, sáng sớm vừa thức dậy lúc Tô Phiếm soi gương đối với mấy vết đỏ đỏ này không biết là nên khóc hay nên cười.

Tô Phiếm cúi đầu, tập trung tinh thần một tay nắm lấy móng vuốt của em trai, một tay thì cầm cái kiềm bấm móng tay “rắc rắc” mà cắt một cách thống khoái, cuối cùng là đem móng vuốt của Tô Trạm cắt sạch sẽ. Ngón tay thon dài trắng nõn, móng tay cắt ngắn ngủn, hình dáng mượt mà, màu sắc phấn hồng, thoạt nhìn là vô cùng sạch sẽ xinh đẹp.

Tô Phiếm thưởng thức kiệt tác của mình, sau đó lại đưa lên miệng cắn một cái, chỉ là căn bản không có chút sức lực nào. Tô Trạm bị doạ vội vàng rút tay về che lại, trợn tròn mắt phẫn nộ nói: “Sao còn cắn nữa!”

“Tiểu tử thối, ngủ cũng không thành thật.” Tô Phiếm nói với giọng điệu trách cứ lại rất cưng chiều, “Bị em cào cho khỏi ra cửa luôn. Anh còn phải hầu hạ đại thiếu gia em cắt móng…” Người nào đó bộc phát đắc ý mà hừ hừ, “Em cũng đâu muốn cắt, là anh cứ tự mình chủ trương.”

“Không cắt còn đợi cho em đem mặt của anh cào cho nở hoa à?” Tô Phiếm giọng nói hơi lớn, nghe ra tâm tình khá là nhẹ nhõm sung sướng. Lập tức lấy khăn mặt giúp hắn lau tay, sau đó đem bánh ngọt sữa chua lúc nãy đã kêu người mua nhét vào trong tay hắn, bởi vì Tô gia nhị thiếu gia so với đứa con nít bị bệnh còn muốn chỉ định ăn đồ ăn vặt…

“Được rồi, đem chân giơ lên, dứt khoát cắt luôn…” Tô Phiếm mỉm cười vỗ vỗ chân của Tô Trạm dưới chăn. Nhị thiếu nào đó gặm bánh ngọt giống như con sóc ăn hạt dẻ, qua loa đem chân giơ ra…

Sáng sớm ở Chiang Mai không khí trong lành, thực vật nhiệt đới ngoài cửa sổ xanh biếc như một bức tường thiên nhiên được tạo nên từ ngọc bích. Những đoá hoa màu sắc tươi đẹp đua nhau khoe sắc, làn gió mát mẻ của sáng sớm nhẹ nhàng thổi vào ô cửa sổ, mang theo mùi thơm ngát của lá cây và mùi thơm của hương hoa. Đây là một buổi sáng thanh thản dễ chịu từ trong nội tâm, ai cũng đều cảm thấy thoải mái.

Tô Trạm một tay cầm bánh ngọt duỗi người, hắn cảm thấy hai người bọn họ là phù hợp như vậy, mặc dù cái gì cũng không làm, chỉ là cứ như vậy ngồi cùng một chỗ với đối phương, ngay cả trong không khí cũng có thể cảm nhận được mùi vị vui sướng.

Tô Phiếm cảm nhận được động tác của hắn, con ngươi nhướng lên, liền thấy được em trai bảo bối hơi híp mắt, hàng lông mi dày dày cong cong rủ xuống, chỉ còn lại một tí ánh mắt hẹp nhỏ như sợi tóc, lại biến thành một con mèo lười nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời, thỉnh thoảng cắn một miếng bánh ngọt.

Tô Phiếm nhìn dáng vẻ này của hắn, không biết tai sao trong lòng đầy chua sót và đau lòng, y yêu người em trai này, yêu đến nỗi hận không thể đem hắn dung nhập vào trong xương máu của mình.

Cho nên lúc cha mẹ Tô gia cùng Lý phó quan mới sáng sớm đã đến thăm hai đứa con trai thấy được chính là tình cảnh như vậy — Tô Trạm thong thả một bên lật báo một bên ăn bánh ngọt, cái chân thì đặt trong lòng Tô Phiếm, mà người sau đang cẩn thận tỉ mỉ cắt móng chân cho em trai của y.

Tô Chính Cương cảm thấy chính mình cũng không nuông chiều con trai nhỏ tới mức như vậy, sao lại đem hắn nuôi thành điệu bộ đại thiếu gia như vậy, ngay cả anh trai của hắn cũng phải phục vụ hắn!

“Tiểu tử xấu xa, sao lại để cho anh trai của con làm chuyện này cho con?” Chung Ý Ánh không thu lại tờ báo và bánh ngọt của Tô Trạm, lại kêu Tô Phiếm thu dọn. Đem hai tiểu tử của nhà mình nói một lần — Anh trai quá nuông chiều, em trai quá nhõng nhẽo, em trai muốn bò lên trên đầu anh trai rồi, trong mắt không có anh trai là không thể chấp nhận được.

Tô Phiếm thái độ rất là nhận lỗi, trong lòng nghĩ rằng, y là hận không thể để Tô Trạm trèo lên đầu mình, trèo không được vậy thì y liền đem Tô Trạm chiều lên tận trời cũng vậy thôi.

Nói xong hai đứa con trai, Chung Ý Ánh lúc này mới đem Tô Trạm lại cẩn thận tỉ mỉ nhìn một lượt, khí sắc thoạt nhìn là tốt hơn hôm qua rất nhiều, lúc này mới thả lỏng tâm tình lại hỏi hắn vài vấn đề. Tô Trạm đã có giáo huấn của ngày hôm qua liền thành thành thật thật mà trả lời, so với điệu bộ đại gia khi ở trước mặt Tô Phiếm hoàn toàn không giống nhau, mà Tô Chính Cương cũng nói chuyện chính sự với Tô Phiếm.

Tiếng gõ cửa của Lý Thành Phong cắt đứt một nhà bốn người, Tô Phiếm hất càm lên tỏ ý y tiến vào. Lý Thành Phong trên mặt mang theo sự vui mừng, hỏi thăm lão gia phu nhân nhị thiếu gia xong lập tức tiến gần tai Tô Phiếm nói vài câu.

Tô Trạm thấy Tô Phiếm nghe xong liền nhếch khoé miệng, rõ ràng là thông tin tốt, cũng tò mò muốn nghe thử.

“Thật không? Mục Thiên Chương ngược lại còn thật sự xuống tay. Được, cậu trước tiên trở về đi, có thông tin lại đến. Đúng rồi, kêu đội trưởng An bọn họ có thể lui về, đợi tôi trở về sẽ luận công mà ban thưởng.” Tô Phiếm dặn dò nói.

“Được, đại thiếu gia.”

“Mục Uy bị bắt rồi?” Tô Trạm cau mày nói.

“Đúng, y bị chúng ta và Mục Thiên Chương dồn ép, cũng coi là chó cùng dứt dậu.” Tô Phiếm đáp lời, “Bây giờ người nắm quyền Mục gia là Mục Thiên Chương.”

“Sao đột nhiên lại là Thiên Chương?” Chung Ý Ánh và Trần Nghi Lan quan hệ rất tốt, cho nên đối với Mục Thiên Chương cũng rất hiểu rõ.

“Mục Bách đột nhiên trúng gió, nghe nói là nằm trên giường nửa sống nửa chết. Mục Uy vốn là bị chúng con truy đuổi trốn đông trốn tây, lần này là vội vàng trở về giành quyền, đáng tiếc Mục Thiên Chương đã sớm đem Mục gia trong một đêm thay đổi. Đương nhiên, thoả thuận giữa con và y là, con giúp y đoạt thế lực, Mục Uy và đồ mà con mang đi và tiền phải trả lại cho con.” Tô Phiếm bình tĩnh nhã nhặn nói, đây vốn chính là thay đổi lớn của Mục gia, đích xác là không có quan hệ gì với y. Y và Mục Thiên Chương, chỉ là cùng nhau hợp tác cùng nhau chia quyền lợi mà thôi.

“Mục Bách này, so với tôi còn nhỏ hơn 10 tuổi đó, sao lại đột nhiên trúng gió?” Tô Chính Cương nghi ngờ nói, “Trúng gió này thật là đúng lúc.”

Tô Phiếm cảm thấy cái loại chuyện con trai muốn giết chết cha này vẫn là không nói ra để tránh kích động tới cha của mình, vì thế chỉ là cười mà không nói.

Tô Trạm nghĩ đến câu nói lúc nãy của Tô Phiếm, hạ thủ được? Đối tượng đương nhiên sẽ không là Mục Uy, tiểu tử này tích góp mười năm cuối cùng cũng hạ thủ với Mục Uy, vậy thì chỉ có thể là Mục Bách, ai biết là thật sự trúng gió hay là giả.

Đạo lý Tô Trạm có thể hiểu được, hai vợ chồng Tô thị sao có thể không rõ, Chung Ý Ánh nghe Mục gia liên tục gặp biến cố, không nghĩ đến lúc đầu Thiên Chương với tiểu tử nhà mình cũng không lớn hơn mấy tuổi, là giết cha giết anh mà thượng vị. Bà không biết là nên vì chị em của mình mà vui vẻ, hay là cảm thán bi kịch của nhà người ta như vậy.

Cốt nhục tình thân, giết hại lẫn nhau. Chung Ý Ánh nhìn con trai và chồng của mình, chỉ cảm thấy phần hạnh phúc này là vô cùng quý báu, nghìn vàng cũng không đổi được.

Tô Trạm chỉ nghĩ rằng, nếu như là lúc đầu sau khi mình được sống lại, chính mình vẫn là một người không thông suốt, tình cảnh một nhà bốn người bọn họ sẽ không tốt đẹp hơn Mục gia là bao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi