TRỌNG SINH CHI TRA THỤ

Khi Bạch Bân bắt đầu khai giảng năm hai, Đinh Hạo rốt cục cũng bước qua cánh cửa đại học Z. Thằng nhóc Lý Thịnh Đông kia nói muốn tới đây ăn mừng, Đinh Hạo lén Bạch Bân chuẩn bị xong quần áo, nghịch di động cả ngày vẫn không thấy Lý Thịnh Đông gọi đến. Ngược lại, Bạch Bân có chút nghi hoặc, đã hỏi hai lần.

Đinh Hạo cười ha ha nói lảng qua, chờ đến tối mới nhận được một tin nhắn của Lý Thịnh Đông, bảo lần tới sẽ đến thăm Đinh Hạo, đột nhiên có chút việc bận.

Đinh Hạo nhắn lại hai chữ cộng thêm một dấu chấm than: “Cút đi!”

Giờ học chính quy trên lớp khá nhiều, nhưng lớp tiếng Anh thì ít, một tuần chỉ có chừng ba tiết, Đinh Hạo sống qua ngày dễ dàng hơn không ít, đôi khi sẽ chạy sang hỗ trợ Bạch Bân. Bạch Bân lúc này đang trong ban tổ chức của hội sinh viên, nhân lực không nhiều, khá bận rộn. Đinh Hạo đến vài lần liền quen thuộc với mọi người, đôi khi Bạch Bân không ở vẫn gọi cậu vào chơi.

Hội sinh viên hoạt động trong khu nhà cũ, một tòa ba tầng màu xám trắng, trên tường có dây thường xuân leo bám, cành lá quấn quanh, đôi khi mở cửa sổ rất khó khăn. Bạch Bân có một văn phòng riêng nhỏ ở phía tây tầng hai, khá râm mát. Khi trời nóng, Đinh Hạo thích nhất chạy tới đây ngủ trên ghế salon. Bạch Bân ngồi đối diện bận rộn việc của mình, với chuyện cậu đến hỗ trợ được một nửa liền ngủ cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt.

Thời tiết lạnh, Đinh Hạo ngủ sẽ co co lại, đôi khi còn hắt xì một cái. Bạch Bân lấy áo mình phủ lên cho cậu, nhìn bộ dáng Đinh Hạo lui thành một đoàn trong áo mình cảm thấy thật thú vị.

Nửa khuôn mặt của Đinh Hạo chôn vào trong áo Bạch Bân, sắc mặt hồng nhuận, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, tóc cũng mềm mềm, lông mi thật dài rủ xuống, an tâm ngủ ngon lành. Bạch Bân xoa xoa đầu cậu, người này ngủ thật say, hoàn toàn không có dấu hiệu thanh tỉnh, nhưng thân thể đã thành thói quen, nghiêng mình, cọ cọ về phía tay Bạch Bân.

Bạch Bân kéo chiếc áo đang đắp cho cậu cao lên, một bên nâng đầu cậu, một bên cúi đầu hôn lên: “Hạo Hạo…”

Đụng vào bờ môi có hương vị ngọt ngào, Bạch Bân liếm một cái, mày hơi nhíu lại, nhẹ nhàng dò xét đầu lưỡi khai phá Đinh Hạo, đi vào tìm kiếm một hồi, quả nhiên tìm được kẹo ngậm đi vào giấc ngủ. Là một viên kẹo cứng, đã bị tan còn rất nhỏ, tản ra hương sữa nồng đậm trong miệng, Bạch Bân đẩy đẩy đầu lưỡi, kẹo liền tan trong đó, hoàn toàn không còn.

Đè lại gáy đứa nhỏ, hung hăng hút liếm đầu lưỡi, động tác lần này quá lớn, Đinh Hạo ‘ưm’ một tiếng liền tỉnh, vẫn chưa biết tại sao lại thế này liền quấn lấy Bạch Bân hôn cùng một chỗ. Đinh Hạo không hề bài xích với nụ hô, chỉ có chút mơ hồ: “Bạch Bân, anh viết xong rồi… Chúng ta về nhà nhé?”

Bạch Bân nghe được câu ‘về nhà’, biểu tình liền dịu đi, khẽ cắn miệng cậu: “Vẫn chưa làm xong.”

Đinh Hạo ‘ừm’ một tiếng, dụi nhẹ mắt, cầm đồng hồ trên cổ tay Bạch Bân nhìn giờ: “Em ngủ bao lâu rồi?”

Miệng Bạch Bân còn vương hương vị kẹo sữa, nghe Đinh Hạo hỏi liền búng trán cậu một cái: “Không đến thời gian một viên kẹo đâu.”

Lời này nghe có ý trách cứ, Đinh Hạo nghe đã thành quen, ngày nào không bị nói ba lần bảy lượt chứ? Ngáp một cái, đứng lên đưa áo lại cho anh: “Vậy đúng lúc, em giúp anh sửa sang lại hộp hồ sơ, thông báo hôm qua vẫn chưa thu xong đúng không?”

Bạch Bân nắm cằm cậu, hơi nâng lên nhìn vào trong, ghé sang liếm răng cậu một cái: “Còn trộm kẹo ăn nữa, liền mang em đến phòng nha sĩ.”

Đinh Hạo bị anh nắm vậy không ngậm miệng lại được, giữ nguyên tư thế ngẩng đầu nuốt vài ngụm nước miếng, đầu lưỡi không thành thật đẩy đẩy Bạch Bân ra ngoài: “Em mới… Không có, là chị Đỗ bên kia cho!”

Không đẩy được ra ngoài, ngược lại còn quấn cùng Bạch Bân một chỗ, nước miếng nuốt càng nhiều, cơ hồ sắp sặc. Bạch Bân bên kia vẫn thong dong, một bên trêu đùa, một bên ôm lấy thắt lưng đã nhũn ra của cậu: “Chị ấy cho em liền ăn? Hửm?”

Bên này vô cùng ủy khuất: “Ai bảo bên này của anh lạnh thế chứ, em bị lạnh liền đói bụng, thật vất vả có viên kẹo ăn…”

Bạch Bân không bị cậu lừa, cọ cọ trên môi hai cái: “Không được chuyển đề tài, còn nữa, lần sau không được ngủ bên cạnh…”

Đinh Hạo không phục, cắn đầu lưỡi anh, mơ hồ không rõ lầm bầm: “… Em là… tới tìm anh mà!”

Bạch Bân không trốn, để cậu cắn phát tiết một chút, chờ Đinh Hạo buông lỏng ra mới vỗ vỗ sau lưng trấn an cậu: “Được rồi, được rồi, bên này không ấm lắm, em cứ ở phòng học chờ anh trước, hoặc đến sân vận động? Hai ngày nữa anh mang túi sưởi điện lại đây, còn chuẩn bị cả thảm trải nữa, được không?”

Điện áp của khu cũ không tốt, không cung cấp đủ công suất mở điều hòa, miễn cưỡng chỉ chấp nhận được túi sưởi điện và hệ thống sưởi hơi để trải qua mùa đông, so với việc nhỏ ngậm đường Bạch Bân càng lo lắng đứa nhỏ ngủ như vậy sẽ bị cảm mạo. Đinh Hạo được vuốt lông, lập tức buông lỏng răng nanh, còn săn sóc liếm liếm đầu lưỡi ‘bị thương’ của Bạch Bân, cười lộ má lúm đồng tiền: “Được, em đi chơi bóng rổ, tối anh đến đón em cùng về nhà!”

Bạch Bân vỗ vỗ đầu cậu, cũng cười: “Muốn qua môn tiếng Anh, ít nhiều cũng phải đọc sách chứ.”

Đinh Hạo lập tức cúi đầu, cậu chán ghét tiếng Anh.

Đinh Hạo không chịu ngồi yên, ở trong phòng lại phải học tiếng Anh, quyết định chạy tới sân vận động chơi bóng rổ vài ngày. Vóc dáng Đinh Hạo hơi thấp, không chiếm được ưu thế chiều cao, nhưng thấp cũng có ưu điểm của thấp, không phải dễ dàng bị người bỏ qua sao? Hơn nữa Đinh Hạo khống chế bóng không tệ, cầm quả bóng chạy tới chạy lui khiến một đám người cao to cúi thấp người đuổi theo bắt cậu.

Đám người Thôi Vũ kia cũng tới chơi bóng, thường nhìn thấy Đinh Hạo. Ngẫu nhiên bọn họ kết thúc sớm, sẽ đứng một bên xem, nhìn Đinh Hạo trên dưới trái phải, gây sức ép cho một đám người gà bay chó sủa, đứa nhóc nhỏ bé linh hoạt tràn đầy sức sống.

Người bên cạnh Thôi Vũ chợt thấy có điểm không thích hợp, vuốt cằm nghi hoặc: “Đinh Hạo là người mặc áo đỏ cầm bóng đúng không? Sao ngay cả bóng của người bên mình cũng cướp vậy?

Một người khác vui vẻ: “Đội trưởng bọn họ chắc cũng nghĩ vậy đấy, cậu không thấy hắn đang rống to sao? Ha ha!”

Thôi Vũ cũng cười, hắn thấy Đinh Hạo chơi bóng không phải giỏi nhất, nhưng tuyệt đối là thú vị nhất, không khí toàn sân bóng đều do cậu kích động. Thân thể bé nhỏ mặc áo đỏ trong đám người lẩn tới lẩn lui, lúc thì nhìn như vướng tay vướng chân, ngay sau đó lại thình lình ném một quả ba điểm, khiến mọi người ầm ĩ một phen.

Đinh Hạo trong sân không biết có người đặc biệt đến nhìn mình. Cậu lúc này đang vận động kịch liệt, trán chảy đầy mồ hôi, tươi cười sáng lạn, giơ ngón tay cái về phía đội trưởng đội xanh: “Ha ha!” Đội trưởng nhà cậu mắt thấy trọng tài giơ còi lên muốn thổi, lập tức vung tay chụp lấy móng vuốt kia! Mắt trừng thẳng ___ Hồ nháo! Cậu không thể làm cái này sau lưng trọng tài hả!!

Đinh Hạo bị phê bình, muốn trút giận liền bắt đầu gây sức ép. Đội bóng xanh đỏ hai bên có tinh thần cách mạng vô cùng kiên định, hai đội hợp thành một đuổi theo cậu cướp bóng, ngay cả trọng tài tức giận thổi còi cũng không màng!

Thôi Vũ nhìn đứa nhỏ chạy trốn qua lại, cảm thấy cậu thật có sức sống, mái tóc tung bay khi chạy cũng đặc biệt sinh động, cười loan ánh mắt: “Thật thú vị.”

Người bên cạnh nhìn thấy ánh mắt Thôi Vũ, biết hắn để ý Đinh Hạo, cũng nhìn theo về hướng bên kia: “Hôm đó lúc ăn cơm còn thấy đứa nhỏ này khí thế vượt trội, không ngờ dưới lớp quần áo còn có hai lạng thịt không tệ!”

Bên trong sân vận động, Đinh Hạo sợ lạnh như vậy cũng chỉ có thể mặc đồng phục cầu thủ, được Bạch Bân cố gắng nuôi dưỡng thật tốt, đùi và cánh tay rõ ràng trắng hơn hẳn người khác, nhìn lại non mịn. Vị này nói có chút bỉ ổi, nhưng thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người: “A, đúng thật, chân đẹp như vậy mà lực nhảy không tồi!”

Thôi Vũ không cười, quay đầu liếc mắt nhìn cười vừa nói. Vị kia không quen thuộc lắm, nhưng hắn nhớ rõ là em của Trịnh Bân, hình như tên Trịnh Điền. Vì tiệc tẩy trần hôm đó do ông Trịnh tổ chức, cháu nhà họ Trịnh đến hai người, Trịnh Bân lớn hơn một bậc, bình thường chỉ có Trịnh Điền theo chân bọn họ chơi đùa.

Sắc mặt Trịnh Điền tái nhợt như vừa bệnh xong, tứ chi thon dài giống bạch trảm kê, lúc cười sẽ thích nhướng mày, khiến người khác thấy đặc biệt không thoải mái. Trong nhà chỉ có một đứa nhỏ, ầm ĩ đến thế nào cũng không quản, như vậy dần dần nuôi thành một Trịnh Điền có tính cách kỳ quái, càng là thứ người khác coi trọng, hắn càng muốn xen vào giúp vui, thứ cướp được mới là thứ quý giá.

Thôi Vũ vừa rồi nhìn Đinh Hạo nói một câu thật thú vị, bên này hắn cũng hùa theo nói một câu khiến mọi người chú ý mới coi như giành được mặt mũi. Có người còn phụ họa theo Trịnh Điền: “Nhìn thấy không, lúc nó nhảy lên, eo nhỏ cong như đàn bà… Thật hấp dẫn! Ha ha!”

Thôi Vũ chưa tiếp xúc với hắn nhiều, hiển nhiên không biết tật xấu này, nhìn hắn một cái: “Tôi bảo, không hiểu chơi bóng thì cút đi!” Lời này của Thôi Vũ rất thẳng thắn, hắn lớn lên ở quân khu S, là con cháu quân nhân chính gốc, tính cách tốt cũng tùy người thể hiện, lúc này hiển nhiên không hề có tính nhẫn nại với Trình Điền.

Trịnh Điền ở thành phố A có người nhà che chở, thật sự chưa từng có ai nói chuyện với hắn như vậy, nhớ đến lời anh trai lúc trước dặn dò, không dám nói gì với Thôi Vũ, chỉ hung tợn trừng mắt nhìn Đinh Hạo: “Tôi thật sự không biết quả bóng nhỏ sao! Bóng cái gì, cần một hay hai hả?”

Đây là lời lỗ mãng, ám chỉ thẳng tới côn th*t cùng hai quả bóng nhỏ phía dưới đàn ông, vừa nói ra liền có người phì cười ngay tại chỗ: “Trịnh Điền cậu có khả năng ‘bóng’ không tệ nhỉ? Hôm nào mang các anh em luyện tập với?”

Trịnh Điền đã thoải mái, cong khóe miệng: “Được thôi, hai ngày nữa cùng đi, ai không đi thì không được chơi!” Xoa xoa mũi nở nụ cười, khóe mắt liếc nhìn Thôi Vũ: “Nhưng cái này cũng không chính xác, có người cố gắng lưu trong nhà chơi rồi đó!”

Thôi Vũ không thèm khách khí, đấm thẳng vào mũi hắn! Thanh âm vô cùng giòn, có lẽ đã bị gãy xương, máu chảy ròng ròng. Sắc mặt Trịnh Điền càng thêm tái nhợt, một tay bụm mặt, một tay chỉ vào Thôi Vũ run run: “Mày, mày đánh người!”

Thôi Vũ gật gật đầu: “Đúng, tao còn muốn đánh mày! Mày xem tao có chơi không, hử?” Vặn vặn cổ tay, không đợi người xung quanh kịp khuyên can, liền túm cổ áo Trịnh Điền ấn vào cây cột bên cạnh đánh, vài cái đã khiến mặt hắn nở hoa!

Trịnh Điền la hét giãy dụa, che mặt thì chắn không được bụng, che xương sườn liền quên đầu, nước mắt nước mũi đều chảy: “Đừng đánh, đừng đánh nữa! Đau…! Ô a a a…!”

Thôi Vũ thấy ghê tởm, không đánh mặt nữa, đá hắn ngã lăn trên mặt đất: “Lần tới nói chuyện phải rửa miệng sạch sẽ! Bằng không tao gặp một lần đánh một lần!”

Người bên cạnh bị chấn kinh, thấy Thôi Vũ dừng tay mới dám xúm vào, vài người tiến lên giữ lấy Thôi Vũ, vài người khác vội vàng nâng Trịnh Điền dậy. Mặt vị kia đầy máu, nhìn thật dọa người: “Thôi, Thôi Vũ, mày…”

Không đợi hắn nói xong câu oán giận, đã bị Thôi Vũ trừng lại: “Thao! Mày còn muốn bị đánh nữa đúng không?”

Trịnh Điền sợ tới mức run rẩy, lập tức khập khiễng bỏ chạy. Trịnh Điền được cha mẹ nâng niu nuôi lớn, đây là lần đầu tiên bị đánh, thể diện đều mất sạch, người đau dữ dội, liền bắt đầu đặc biệt ghi hận Thôi Vũ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi