TRỌNG SINH CHI TRA THỤ

Đinh Viễn Biên cảm thấy đứa nhỏ Đinh Hạo này tuy bướng bỉnh, nhưng thật sự chưa từng gây phiền toái lớn nào cho anh, ngoại trừ thích con trai, so với mấy đứa phá gia chi tử của các ông trong cơ quan kia tốt hơn nhiều lắm. Nghĩ ngợi như vậy cho tới trưa, chờ hội nghị xong xuôi trở về liền trực tiếp đến chỗ Đinh Hạo, lúc về còn tiện đường mua vài món điểm tâm, mấy người trong nhà kia giờ này… có lẽ vẫn chưa dậy.

Đinh Viễn Biên đoán không sai, mấy người ở nhà đều đang ngủ. Lúc anh vào nhà Đinh Hoằng vẫn đang ngủ gật trên ghế salon, nghe tiếng mở cửa liền dụi dụi mắt gọi: “Chú, Đinh Hạo dọn phòng cho chú rồi, giường cũng trải xong, chú đi nghỉ ngơi một chút đi?”

“Ừ, được.” Đinh Viễn Biên nghe mấy câu đó, lòng chợt ấm lại, đặt vài thứ mình mua lên bàn, dặn Đinh Hoằng ăn trước: “Mấy đứa Đinh Hạo đâu rồi?”

Đinh Hoằng tha dép lê qua cầm một chiếc bánh bao nhỏ nhét vào miệng, đêm qua cậu không ăn no, giờ đã sớm đói bụng, mơ hồ không rõ trả lời: “Vẫn chưa dậy, đang ngủ…”

Đinh Viễn Biên cũng mệt mỏi, chủ yếu vì không nghỉ ngơi tốt, ăn không vô được cái gì, muốn đi ngủ trước, đi về phía căn phòng Đinh Hoằng chỉ, chợt nhíu mày. Căn hộ này có ba phòng, một cái cho Trương Mông, một cái Đinh Hạo dọn cho mình, còn một cái là tối hôm qua Đinh Hoằng ngủ, nếu giờ này Đinh Hoằng phải lưu lạc đến sô pha, có lẽ căn phòng kia đã bị Đinh Hạo chiếm đoạt… Nhưng, sao không thấy Bạch Bân?

Cố ý nhìn qua ban công và phòng khác, lại xuống bếp cùng toalet, ánh mắt Đinh Viễn Biên dần dần tập trung tại căn phòng tối hôm qua Đinh Hoằng ngủ lại, tay không tự chủ được đặt lên tay cầm ở cửa, vặn một vòng, cánh cửa chính là tấm màn ngăn cách, chỉ cần đẩy ra liền thấy sự thật.

Phòng này vốn được dùng làm phòng sách, đại khái để cho tiện nghỉ ngơi nên đặt một chiếc giường đơn ở trong. Bạch Bân đang nằm trên giường ngủ, đương nhiên thằng nhóc nhà anh cũng đang ngủ say, hở nửa cánh tay nằm úp sấp quấn lên người Bạch Bân, Bạch Bân nhìn hơi tức ngực, nhưng cánh tay kia ôm rất chặt. Hai người cùng nhau một chỗ thân mật tự nhiên, ngay cả tiếng hít thở rất nhỏ cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng hòa hợp, bức màn mỏng manh chỉ kéo lên một khe hẹp, mơ hồ có ánh sáng chiếu vào, dừng ở tấm thảm đắp ngang hông hai người…

Đinh Viễn Biên là người kiên cường, nhưng cả đêm không ngủ, lại mở một hội nghị cho tới trưa, làm lụng vất vả một ngày một đêm, tâm tình rốt cục trước sự thật bày ra trước mắt có chút chịu không nổi, mạch máu trên trán thình thịch đập nhanh, trước mắt tối sầm, tựa vào cửa liền ngất xỉu.

Hai người trên giường nghe thanh âm nơi cửa cũng tỉnh giấc, Đinh Hạo bị dọa, trực tiếp chân trần nhảy xuống: “Ba!” Cậu bị Đinh Viễn Biên dọa đến sắp hôn mê, vươn tay ấn huyệt nhân trung – giữa mũi và miệng: “Ba! Ba làm sao vậy?”

Bạch Bân cũng bước qua, anh có chút hiểu biết về sơ cứu, nhìn kỹ tình huống Đinh Viễn Biên: “Đây là mệt nhọc quá độ nên ngất xỉu, trước đưa chú đến phòng ngủ đi.”

Đinh Hạo vội vàng cùng Bạch Bân nâng Đinh Viễn Biên đến phòng ngủ đã chuẩn bị trước, hợp lực đặt trên giường, động tĩnh lớn như vậy khiến Đinh Hoằng cũng từ phòng khách chạy tới xem: “Chú làm sao vậy? Vừa rồi còn nói chuyện với tôi, sao đã ngất xỉu rồi?”

Bạch Bân đang tìm hộp thuốc ở tủ đầu giường, nghe Đinh Hoằng hỏi cũng không rảnh ngẩng đầu: “Là mệt mỏi.”

Đinh Hạo kéo rèm lên, lại hơi mở hé cửa sổ: “Bạch Bân, mở toàn bộ có tốt hơn không? Có thể thông gió hơn?” Cậu nhìn Bạch Bân gật đầu, lại mở cửa sổ lớn hơn, gió mát ùa nhau thổi vào, Đinh Hạo đi chân trần chưa mặc áo khoác nhịn không được hắt hơi một cái.

Bạch Bân cầm viên thuốc nhỏ đưa vào miệng Đinh Viễn Biên, thấy Đinh Hạo đứng kia run rẩy, liền bảo cậu về lấy thêm áo khoác. Đinh Hạo chạy về tùy tay túm lấy một ống tay áo choàng vào người, vừa mặc vừa chạy tới: “Bạch Bân, hay gọi điện thoại kêu xe cứu thương đi…?”

Bên này đang nói, Đinh Viễn Biên liền tỉnh, có lẽ đầu vẫn hơn choáng, nhưng còn có thể nghe thấy lời Đinh Hạo, vươn tay cởi áo khoác: “Không cần, ba chỉ hơi mệt mỏi…”

Đinh Hạo do do dự dự, thấy Đinh Viễn Biên lại nhắm mắt liền kéo rèm lại: “Vậy, ba nghỉ một lát đi, có việc thì gọi con.”

Đinh Viễn Biên thấy cậu đi theo Bạch Bân muốn ra ngoài, trong nháy mắt nhớ tới hình ảnh vừa rồi: “Đinh Hạo, con đi làm gì?”

Đinh Hạo gãi gãi đầu, cậu bị giật mình tỉnh giấc, vẫn chưa ngủ đủ, nghe Đinh Viễn Biên hỏi liền thẽ thọt nói: “Con về ngủ thêm một lát.”

Đinh Viễn Biên vô cùng để ý, ngoắc tay gọi Đinh Hạo: “Con ngủ ở đây đi! Lại đây!”

Đinh Hạo không hiểu ý Đinh Viễn Biên, nhưng Bạch Bân lại hiểu, hơn nữa vừa rồi Đinh Viễn Biên té xỉu ở cửa, tám chín phần không chỉ vì mệt, có thể là vì thấy anh ngủ cùng Đinh Hạo nên hoảng sợ. Anh cũng không vạch trần, đẩy Đinh Hạo lại: “Em ở bên cạnh chú Đinh đi, anh ra ngoài rửa xe, đúng lúc buổi chiều phải đến văn phòng một chuyến.”

Bạch Bân đóng cửa lại cho ba con hai người, nhìn bóng dáng Đinh Hạo ngồi đàng hoàng bên giường cảm thấy trong lòng kiên định hơn. Tối hôm qua bọn họ nói chuyện với Đinh Viễn Biên không thuận lợi lắm, chủ yếu vì thái độ Đinh Viễn Biên vẫn kháng cự, nhưng hôm nay thấy Đinh Viễn Biên lại có vẻ đã yên lặng tiếp nhận chuyện này, ít nhất phát hiện ra anh ngủ cùng Đinh Hạo trên một chiếc giường cũng không phản đối kịch liệt không phải sao? Bạch Bân từ lúc Đinh Viễn Biên tiến vào đã tỉnh, nhưng anh không đứng lên, vẫn như trước giống bình thường khi ngủ ôm Đinh Hạo, anh quyết định mình và Đinh Hạo không cần thay đổi cái gì, bọn họ vẫn như vậy, sau này cũng sẽ như thế, người nhận ra và thay đổi phải là Đinh Viễn Biên.

Đinh Viễn Biên chỉ miễn cưỡng thừa nhận quan hệ của hai người, nhưng không nhận thức để bọn nó hai đứa sớm như vậy đã ngủ chung, chịu đựng đầu đau đớn nói chuyện với Đinh Hạo nữa ngày, vòng qua vòng lại nói đạo lý cho cậu, nhưng cuối cùng thật sự quá mệt, nói một hồi thanh âm dần dần nhỏ xuống.

Đinh Hoằng ở trong phòng khách đang đọc sách, thấy Đinh Hạo đi ra liền vội vàng vào phòng bếp bưng cháo, xíu mại ra: “Chú mua về, anh vừa hâm nóng lại, em nhân lúc còn nóng ăn nhanh đi?”

Đinh Hạo cũng đói bụng, rửa mặt qua loa rồi ngồi xuống ăn luôn. Đinh Viễn Biên vẫn nghĩ cậu thích ăn những món điểm tâm tinh xảo gì đó, thật ra Đinh Hạo chỉ muốn vòi vĩnh ba một lần, không biết như thế nào lại khiến Đinh Viễn Biên nhớ kỹ, mỗi lần giáo huấn xong liền thường mua điểm tâm cho cậu. Mẹ Đinh nói đây là vừa đánh vnừa xoa, vai người tốt người xấu toàn bộ do Đinh Viễn Biên sắm, Đinh Hạo thật ra hiểu được, thật ra ba cậu chỉ là tính tình không tốt, và kỳ vọng quá cao, có ba mẹ người nào không mong con mình hóa rồng đâu?

Nghĩ ngợi, bất tri bất giác liền ăn hết sạch, lúc này mới nhớ tới còn một người chưa ăn cơm, ngẩng đầu lên hỏi Đinh Hoằng: “Trương Mông dậy chưa?”

Đinh Hoằng ban đầu gật đầu, sau lại lập tức lắc đầu: “Em ấy tỉnh rồi, chỉ vào toalet một lát, rồi về phòng mình vẫn chưa ra.”

Đinh Hạo ngạc nhiên: “Chị ấy làm sao vậy? Hôm qua bị giáo huấn vẫn chưa thay đổi được tính tình à?”

Đinh Hoằng nghĩ nghĩ, thử đứng ở góc độ Trương Mông trả lời: “Anh thấy có thể vì náo loạn đến hơn nửa đêm, khóc đến mắt sưng húp, em ấy không muốn ra ngoài gặp người… nhỉ?”

Đinh Hạo ậm ừ, cũng không hỏi nữa. Hiện tại đã là giữa buổi chiều, Đinh Hạo ban đầu đã đáp ứng giúp thầy Từ đến phòng thí nghiệm hỗ trợ, lúc này không thể đi được, quyết định lấy lý do người nhà đến để gọi điện cho thầy Từ xin phép. Thầy rất thông tình đạt lý, còn cố ý chào hỏi người nhà Đinh Hạo, nói là khi nào đến trường học thầy sẽ mời cơm.

Vừa cúp điện thoại, Bạch Bân bên kia lại gọi tới: “Dậy rồi à?”

Đinh Hạo ngả người ra ghế salon ngáp một cái: “Em dậy rồi, ba em vẫn chưa.” Nghe Bạch Bân bên kia cười, không tiếp tục nói vấn đề đó nữa: “Anh ăn cơm ở ngoài chưa?”

Thanh âm đầu bên kia của Bạch Bân có chút hỗn độn, hình như đang trên đường, còn có thể nghe được tiếng còi ô tô: “Ăn rồi, anh tới văn phòng có chút việc, buổi tối có thể sẽ về muộn, các em ăn cơm trước, không cần chờ anh.”

Đinh Hạo ‘ừm’ một tiếng: “Em biết rồi.” Cậu vừa ăn no, không gấp gáp với chuyện ăn cơm chiều, huống hồ Đinh Viễn Biên còn không biết sẽ ngủ tới bao giờ.

Đinh Hoằng ở bên cạnh mở to mắt trông mong nhìn Đinh Hạo, chờ cậu cúp điện thoại mới cẩn thận ghé qua: “Đinh Hạo, em có thể cho anh mượn điện thoại gọi một cú không?” Thấy Đinh Hạo nhìn mình, ngượng ngùng giải thích: “Di động của anh hết pin, hôm nay vốn muốn đến thư viện phụ giúp, anh muốn báo cho thầy giáo anh một tiếng.”

Nhận lấy điện thoại Đinh Hạo đưa đến, nói chuyện một hồi xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm: “Rốt cục không có việc gì.”

Đinh Hạo vặn nhỏ tiếng TV, đang cầm điều khiển đổi kên, nghe Đinh Hoằng nói vậy cũng đáp một câu: “Này, đừng cao hứng quá sớm, trong phòng kia còn có đầu sỏ chuyện này đấy.”

Đinh Hoằng biết cậu đang nói Trương Mông, nhưng hôm qua Đinh Viễn Biên đã xử lý chuyện này đầu tiên, Đinh Hoằng truyền đạt lại kết quả phán quyết: “Em không biết sao? Hôm qua chú đã nói, đưa em ấy về nhà cho nhà cô tự quản, hình như không muốn để em ấy học đây nữa…”

Hôm qua Đinh Hạo đến muộn, lại một lòng suy nghĩ chuyện của mình và Bạch Bân, chưa hề nhớ tới Trương Mông, nghe thấy tin tức này cũng có chút kinh ngạc, nhưng lập tức vui vẻ: “Thật tốt, lâu lắm rồi tôi không được thấy bác xử lý chị ấy!”

Bác của Đinh Hạo cũng là một nhân vật không dễ đối phó, nuông chiều con cái có thể so với nội Đinh Hạo, nhưng nếu nói về xử phạt thì lại giống với ba của cậu, vừa đấm vừa xoa, cho roi đồng thời với kẹo ngọt. Lúc trước Trương Mông ở nhà đều giả trang đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, hiện giờ gây ra chuyện lớn như vậy chắc chắn không tránh được vài trận đòn đau, cô coi như từ nay về sau sẽ bị cướp đoạt quyền lợi chính trị, nếu nghiêm trọng hơn nữa có lẽ còn cấm túc, thời khắc bị giám sát.

Chuyện như vậy Đinh Hạo nghĩ tới đã vui vẻ, ánh mắt cười đến cong cong. Trương Mông chắc sẽ không còn đủ sức gây nên sóng gió gì nữa, ba cậu đã nhận ra chị ấy không biết phân biệt tốt xấu, về sau sẽ quản giáo thật chặt chẽ, không tùy tiện tin lời chị ấy nữa, có thể giảm bớt không ít phiền toái. Đinh Hạo cảm khái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi