TRỌNG SINH CHI TRA THỤ

Công viên sinh thái có một ngọn núi đá khá cao, Đinh Hạo vừa lượn lờ đến chỗ đó xem xét đã bị Đinh Viễn Biên túm cổ trở về: “Thằng nhóc quỷ, đó là chỗ chơi của trẻ con sao?” Đinh Viễn Biên thả cậu lại vào trong đám nhóc, phất phất tay xua đuổi: “Đi đi đi, đi ngồi thử đu quay khổng lồ đi!”

Hồi đó đu quay khổng lồ có thể xem như là một trò khá mới là, năm hào một vé trẻ con, cũng khá đắt. Một hàng trẻ con xếp ở lối vào chờ đợi, bên cạnh là đội ngũ người lớn cưng chiều, ôm đồ đạc đứng bên cạnh chờ chờ con mình.

Bạch Lộ thoạt nhìn vô cùng hứng thú muốn ngồi lên thử đu quay khổng lồ, thầm thì rủ rê Bạch Bân. Bạch Bân nghe vậy cũng chỉ gật đầu đồng ý. Bạch Lộ nhìn thấy Đinh Hạo đã tới liền huy huy tay: “Đinh Hạo! Đến muộn!” Mấy người tụi bé sớm đã xếp hàng, vị trí hiện tại đã sắp đến được quầy bán vé: “Vừa nãy bạn đi đâu vậy?”

Đinh Hạo bị lôi về còn đang nhớ mong núi đá, cũng không biết trả lời Bạch Lộ như thế nào, chẳng lẽ nói là cậu đang hoài niệm hồi còn làm người lớn đi leo núi sao? Đương nhiên là không thể rồi, đúng lúc nhìn thấy một quầy bán bỏng ngô ở xa xa, liền chỉ tay: “Không có gì, muốn tìm chỗ mua đồ ăn thôi.”

Bạch Lộ cũng nhìn thấy, ‘a’ một tiếng, nhanh nhanh chóng chóng phàn nàn: “Sao bạn không nói sớm, vừa rồi vẫn còn có kẹo, giờ tôi chia hết rồi.” Cô bé con tính tình khá phóng khoáng, ở nơi xa lạ hình như đã bất đắc dĩ coi Đinh Hạo như người một nhà với mình.

Bạch Bân đang cầm mấy gói thịt bò khô nhà làm, là cố ý đem theo, nghe Đinh Hạo nói vậy liền đưa một gói cho cậu: “Dùng tạm cái này đi, đợi chút nữa sẽ ăn cơm, không được ăn nhiều đồ linh tinh.”. Đinh Hạo xoạch xoạch xé mở túi, cắn thịt khô, còn nhõng nhẽo với Bạch Bân: “Anh coi tôi là chim sẻ mà nuôi à? Một gói thịt bò này cho chim sẻ ăn cũng chẳng đủ…”

Bạch Bân gật gật đầu: “Đương nhiên, chim sẻ không ăn thịt” lại nhéo nhéo giương mặt nhỏ nhắn hai má căng phồng đồ ăn của Đinh Hạo, nở nụ cười: “Cũng không ăn chân gà, đúng không?”. Đinh Hạo ‘ách’ một tiếng, yên lặng cho nhóc véo véo mặt, đáng lẽ cậu không nên so sánh, chẳng khác nào tự mình chặn họng mình cả.

Trương Mông phía sau nhìn Đinh Hạo há mồm ăn bò khô vô cùng thèm muốn, nhưng không quen tụi Bạch Bân nên thật sự rất ngại mở miệng. Cô bé chỉ mới vừa chào hỏi Bạch Lộ, biết Bạch Lộ không giống với người bình thường, căn bản không thể khiến nhóc muốn gì được nấy, đành buông xuống mong ước với bò khô. Vừa lúc đến lượt đi đu quay khổng lồ, Bạch Lộ đầu tàu gương mẫu đương nhiên đi trước rồi. Nhưng khoang đu quay lần lượt có bốn chỗ, bên trong đã ngồi hai người, Bạch Lộ liền gặp phiền não: “Anh, mấy người ai ngồi cùng với tôi nào?”

Bạch Bân còn chưa nói gì, Trương Mông bên cạnh đã sáp qua: “Tôi với bạn đi cùng nhau đi?”. Lại quay đầu nhỏ nhẹ giải thích với Bạch Bân: “Chúng em đều là con gái, ngồi cùng nhau sẽ thuận tiện hơn.” Nhóc cảm thấy Bạch Lộ đằng kia vẫn còn khá xa lạ với mình, phải nhanh chóng tìm cơ hội thân thiết một chút. Bạch Lộ và Bạch Bân ăn mặc đẹp, đồ mang theo cũng rất tốt, vừa thấy đã biết không phải là mấy đứa trẻ tầm thường, đi theo chắc chắn sẽ có lợi. Trương Mông về điểm này thực ra khá giống ba của mình, có tâm mưu cầu lợi ích rất cao.

Bạch Bân nghĩ nghĩ cũng thấy có lý, để hai cô bé con ngồi cùng nhau. Bọn họ theo sau ngồi ở khoang thứ hai ngay liền đó, Bạch Bân cùng Đinh Hạo ngồi một bên, Đinh Hoằng cùng một cô bé không biết tên ngồi cùng bên còn lại. Đinh Hạo sớm đã qua tuổi tò mò hứng thú với đu quay khổng lồ, cùng Bạch Bân ngồi yên, cũng không nhìn ra bên ngoài. Nhưng Đinh Hoằng bên này lại vạn phần bị cuốn hút, vừa lên cao mắt đã nhìn chằm chằm không rời cửa sổ thủy tinh. Khoang đu quay lắc lắc đi lên giữa không trung, lúc đầu có hơi sợ hãi, sau lại cảm thấy vô cùng thú vị.

Đu quay khổng lồ từng chút, từng chút một đi lên, phát ra âm thanh máy móc cọt kẹt. Đinh Hạo ngồi bên trong cứ ngọ nguậy hoài không yên. Bạch Bân nhìn nhìn cậu, hỏi: “Hạo Hạo, em sợ cao à?”. Đinh Hạo lắc đầu, Bạch Bân lại lùi ra một chút để khe hở cho Đinh Hạo ghé qua, hai người cùng hướng về một cửa sổ: “Từ nãy đến giờ cứ cúi đầu, anh còn tưởng em sợ độ cao chứ. Nào, đến đây, ngồi chỗ anh mà xem này, nhìn rất rõ.”

Đinh Hạo cơ hồ bị Bạch Bân ôm vào trong ngực, người phía sau còn ghé sát cùng cậu nhìn ra bên ngoài, dán mặt vào cùng một chỗ: “Em xem, chỗ kia lúc nãy chúng mình đến rồi kìa. Còn nhớ cái hồ kia không? À, bên kia là phía xe tăng, lúc chụp ảnh đấy, nhưng xa quá nên không nhìn rõ…”. Đinh Hạo nhìn nhìn theo hướng chỉ của tay Bạch Bân, ậm ừ vài tiếng.

Đinh Hoằng đối diện nhìn hai người vô cùng hâm mộ. Nhóc và Đinh Hạo đều là con một, nhưng khác hẳn Đinh Hạo được nuôi thả hoang dã. Đinh Hoằng từ nhỏ đã bị ba mẹ mỗi ngày đều ân cần dạy bảo dặn dò: ‘không được nói chuyện với người lạ’, ‘không được tùy tiện mở cửa’, ‘không được…’. Đinh Hoằng là một đứa bé ngoan biết nghe lời, ba mẹ nói gì đều làm theo. Nhóc tiếp xúc với người khác không nhiều lắm, bạn cùng lứa tuổi lại càng ít, lúc đến trường học cùng bạn bè ở chung cũng hơi hướng nội, nhìn Đinh Hạo và Bạch Bân cười cười nói nói, vô cùng hòa thuận. Đinh Hoằng nhịn không được thật tình cảm thán một câu: “Cảm tình của hai người thật tốt.”

Đinh Hạo cười ha ha: “Bình thường thôi, bình thường.”

Đinh Hạo vừa định ngồi trở lại chỗ mình, lại bị Bạch Bân ấn về trên đùi. Bạch Bân nhìn Đinh Hoằng nghiêm trang trả lời: “Cảm tình của tụi anh rất tốt.” lại nhìn Đinh Hạo, hỏi: “Hạo Hạo, như thế xem được xa hơn một chút, đúng không?”

“À, ừ, xa hơn.” Bạch Bân cao hơn so với Đinh Hạo một chút, ngồi không vẫn có thể nhìn được ra ngoài. Đinh Hạo hiện tại đang ngồi trên đùi của nhóc, may mà vẫn cách một cái bàn, Đinh Hoằng chưa phát hiện ra. Khóe miệng Đinh Hạo co rút, cảm giác đời trước lại tới rồi. Dù là bạn nhỏ Bạch Bân hay người lớn Bạch Bân, người này trời sinh có tâm lý chiếm giữ mãnh liệt với địa bàn của mình, về sau nghìn vạn lần không nên chọc đến điểm này mới được.

Cô bé con bên kia nhìn thấy, cũng kéo kéo góc áo của Đinh Hoằng: “Anh trai, ôm em lên một chút, em cũng muốn nhìn thấy bên kia.”. Đinh Hoằng bèn lùi ra nhường vị trí của mình cho cô bé con ấy, để bé đứng hẳn lên trên ghế. Cô bé con được Đinh Hoằng giữ bả vai nhìn bên này lại ngó bên kia, cười khanh khách cười đến vui vẻ.

Bạch Bân cọ cọ mặt Đinh Hạo. Đinh Hạo có điểm không thích ứng thân thiết ở bên ngoài như vậy, nhưng nghĩ đều là trẻ con, trốn tránh càng mất tự nhiên, đang do dự chợt nghe thấy Bạch Bân ghé vào lỗ tai cậu thở dài: “Hạo Hạo, em có phải không thích đu quay khổng lồ không? Anh không thấy em cười.”

Đinh Hạo vui vẻ: “Thế nào là cao hứng?” Chỉ chỉ cô bé con cười ngây ngô phía đối diện: “Giống bạn ấy à?”. Bạch Bân cũng cười, càng dán sát vào lỗ tai cậu: “Đương nhiên rồi, cao hứng không phải đều cười như vậy sao.”

“Ừm, thế chúng ta cảm tình tốt, anh cũng cười cao hứng cho tôi xem thử được không? Tôi chưa từng nhìn thấy anh cười kiểu như vậy…” Lỗ tai Đinh Hạo bị thổi hơi ngưa ngứa, vươn tay lên gãi gãi: “Này, Bạch Bân, nhột quá! Đừng thổi, đừng thổi! Ha ha ha ha!!!”

Lần đầu tiên Đinh Hạo cùng Bạch Bân ngồi đu quay khổng lồ, vô cùng ‘cao hứng’, cười ra nước mắt. Vẫn nhớ đến thâm thù bị bắt ở cùng một chỗ, Đinh Hạo ý đồ dùng phương thức ‘vô nhân đạo’ báo thù rửa hận, kết quả lại bị ‘vô nhân đạo’. Bạch Bân thậm chí cảm thấy, nếu lúc đấy ra tay mạnh hơn chút nữa thì tốt rồi, nói thế nào nhỉ? Nhưng mà hồi đấy còn nhỏ tuổi, chưa hiểu được cái tuyệt vời trong đấy nha.

Xuống khỏi khoang đu quay khổng lồ, từ xa đã nhìn thấy Bạch Lộ vội vàng vẫy vẫy tay về phía mình, bên cạnh là Trương Mông không còn chút tinh thần, mặt trắng bệch. Đinh Hạo hoảng sợ: “Sao vậy?”. Bạch Lộ đỡ Trương Mông, giải thích: “Bạn ấy bị sợ độ cao, vừa đi lên mặt liền trắng bệch.”, lại thấy Trương Mông hai mắt ngân ngấn lệ, nhanh chóng đưa qua một chai nước: “Uống nước đi, uống xong sẽ cảm thấy đỡ hơn đấy.”

Đinh Hạo cười cười trêu chọc: “Sợ cao mà chị còn muốn đi lên làm gì?”. Trương Mông vẫn đang trong trạng thái suy yếu, nhìn nhìn Đinh Hạo chưa lấy lại được tinh thần: “Chị không biết, hồi trước chưa từng đến chỗ cao như vậy…”. Một lúc sau mấy người lớn chạy đến. Mẹ Trương Mông nhìn con gái khó chịu, hào hứng đi chơi cũng mất sạch, đưa Trương Mông về xe nghỉ ngơi. Vài vị người lớn còn lại cũng đã đi dạo được kha khá xung quanh, thương lượng quyết định đi về, phía trước cũng chẳng còn gì, chỉ còn một cái vườn khỉ. Đinh Hoằng vừa nghe đến vườn khỉ đã hai mắt sáng bừng, muốn đi nhưng không dám nói ra, chậm chạp lê từng bước theo mọi người, vừa đi vừa ngoái đầu lại, thôi lần sau đến vậy, huhu.

Lúc đi chỉ có một chiếc xe, lúc về liền biến thành hai chiếc. Đinh Hạo tung ta tung tăng nhảy lên xe nhà Bạch Bân luôn rồi. Bạch Lộ ngồi ở phía trước, Bạch Bân cùng Đinh Hạo ngồi ghế sau. Bạch Bân hỏi: “Bây giờ em muốn về nội hay về nhà?”

Đinh Hạo nghĩ nghĩ: “Đến nhà nội đi.”. Từ lúc biết được Đinh Hạo không còn đái dầm nữa, Đinh Viễn Biên liền để cậu ngủ ở salon, cứ như vậy cả nhà chỉ có một chiếc giường. Cũng không thể trách được Đinh Viễn Biên, xem thử xem, Đinh Hạo bình thường đều không ở nhà, cuối tuần trở về ăn bữa cơm, thức ăn chưa nuốt qua khỏi miệng đã chạy đến nhà Bạch Bân. Đinh Viễn Biên thật sự cảm thấy mua thêm cái giường nữa vô cùng lãng phí, tính toán đơn vị đang có ý cấp cho mình một ký túc xá tập thể, lại chưa trả hết tiền phòng, càng không muốn mua.

Bạch Bân nghe xong hỏi cậu: “Anh cũng ở nhà nội được không? Ngày mai cùng nhau về đi.” Lời này nói vô cùng quyết đoán, rõ ràng chính là tự hỏi tự đáp mà! Đinh Hạo nhìn nhìn bạn nhỏ Bạch Bân cứ như vậy tự quyết định, không thể tức giận nói lời từ chối nổi, đành gật đầu: “Được thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi