TRỌNG SINH CHI TRA THỤ

Mặt Đinh Hạo đỏ hồng, nhưng vẫn đặt tay ở chỗ đó chậm rãi theo anh chỉ dẫn kéo khóa quần ra. Thanh âm khóa kéo tại ký túc xá đang tĩnh lặng có vẻ đặc biệt rõ ràng, tay Đinh Hạo lại muốn lui về. Bạch Bân giữ lại cậu đặt trên chỗ đó, cách quần lót đã có thể cảm giác được hình dạng của vật đang cương cứng: “Hạo Hạo, em đã đồng ý rồi, không được chơi xấu.”

Đinh Hạo len lén liếc anh một cái. Ngón tay ở trên đầu vật nhỏ của ai kia ấn qua, nhẹ nhàng cử động một chút đã thấy nó nổi lên phản ứng: “Anh làm như vậy mà không biết xấu hổ…”

Bạch Bân ôm cậu, cọ qua cọ lại trên cổ: “Anh tìm đọc sách, nói là có thể làm như vậy.”

Đinh Hạo ‘ưm’ một tiếng, ngón tay theo kẽ hở quần lót tiến vào, cầm lấy thứ trên người anh: “Trong sách cũng bảo tôi làm giúp anh à?”

Bạch Bân ngừng lại một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: “Bất quá, em chỉ có thể giúp anh.” Đinh Tiểu Hạo vui vẻ, nhưng tâm lại mềm nhũn, đây có lẽ là lần đầu tiên Bạch Bân nói dối cậu đúng không? Nhìn anh bộ dáng có chút khẩn trương, dưới tay Đinh Hạo khẽ túm chặt rồi dùng lòng bàn tay cọ xát vật nhỏ. Quả nhiên người nọ ghé sang hôn cậu: “Hạo Hạo, anh cũng chỉ muốn em.”

Đinh Hạo không nói lời nào, chạm vào miệng anh hôn trở lại. Bạch Bân vô cùng kinh hỉ với chủ động hiếm hoi này của cậu, ôm chầm lấy hôn thêm vài cái, chậm rãi vói đầu lưỡi đi vào.

Đầu lưỡi Đinh Hạo lúc ban đầu còn lui về phía sau, không đến một hồi bèn vươn ra muốn đẩy ý đồ xâm chiếm của anh trở về. Bạch Bân đối chiến cùng cậu vài hiệp, cảm thấy rất thú vị. Cái này không quá giống với lúc dạy học tiếng Anh, khi đó ôm lấy đầu lưỡi người kia cũng cử động như vậy, nhưng thật ra không có nhiều ý tưởng như hiện tại, lần này có chủ đích đi vào xâm chiếm liền bắt đầu cảm nhận được tư vị.

Đinh Hạo tranh đoạt vô cùng kịch liệt. Bạch Bân sợ cậu nóng nảy, trực tiếp nằm thẳng trên giường để cậu động, híp mắt lại nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của người phía trên. Đầu lưỡi tiến tiến xuất xuất, còn tạo ra thanh âm ướt át, tiếng hôn môi kịch liệt vang lên khắp phòng. Tay của cậu cũng không nhàn rỗi, không nhẹ không nặng nắm lấy vật nhỏ của anh nhẹ nhàng trượt lên xuống, còn ngẫu nhiên xoay vòng ở đỉnh và vân vân. Ánh mắt Bạch Bân tối sầm, vươn tay đè lại ót cậu, đầu lưỡi cũng cuốn lên làm sâu sắc thêm nụ hôn.

Hai người không biết vuốt ve như thế nào liền lật tung chăn ra, mềm mại phủ lên cả hai. Bạch Bân chỉ chuyên tâm ôm thắt lưng Đinh Hạo, không còn hướng dẫn cậu cử động nữa, chỉ thỉnh thoảng chỉ điểm một chút, sau lại phát hiện một mình Đinh Hạo hoàn toàn có thể giúp anh thoải mái, liền mừng rỡ tươi cười tiếp tục cắn cắn hôn nhẹ.

Hơi thở người phía trên bắt đầu có chút bất ổn. Bạch Bân nghe tiếng thở lớn liền cảm thấy cả người nóng hừng hực. Một tay ấn sát đầu cậu để hôn môi, đầu lưỡi hung hăng tiến vào dây dưa, một tay kia ôm thật chặt. Cảm giác nơi bị người kia nắm càng ngày càng rõ ràng, đầu lưỡi Bạch Bân hấp duyện cậu, gọi nhỏ: “Hạo Hạo.”

Hai người mặt dán mặt, thân mình kề sát nhau. Đinh Hạo có thể cảm giác được vật nắm trong tay vừa cử động có thể cọ đến bụng cậu. Cảm giác này thực kích thích. Đây không phải lần đầu tiên cậu cùng con trai làm như vậy, nhưng hồi trước đều ở vị trí chủ đạo. Hiện giờ cậu cùng Bạch Bân chênh lệch rất rõ ràng, vừa nhìn đã biết bị người kia đòi hỏi, nghe Bạch Bân gọi tên cậu lại càng trở nên hoảng hốt.

“Bạch, Bạch Bân anh nhanh lên… Ai, đừng cắn!!”

“Vậy em cắn anh nhé?” Thanh âm còn mang theo chút khàn khàn, lại có thể cảm nhận được tâm tình người phía dưới đang rất tốt: “Bất quá, anh thích em cắn anh, Hạo Hạo.”

Vật nhỏ nắm trong tay đã trở nên trơn ướt, mỗi lần động đều phát ra thanh âm. Đinh Hạo né tránh nụ hôn của Bạch Bân, ghé vào vai anh, chuyên tâm vào động tác trên tay. Người đang ôm cậu cũng không tỏ vẻ bất mãn gì, trực tiếp chuyển trận địa xâm lược đến cổ của cậu, chậm rãi liếm vài cái, hình như cảm giác động tác của Đinh Hạo hơi chậm, lại cắn cắn lỗ tai cậu thúc giục vài tiếng.

Cuối cùng, đến lúc người nọ thấy mỹ mãn mới buông ra Đinh Hạo. Trong tay Đinh Hạo còn lưu lại chất lỏng ấm áp, nhất thời có chút hoảng hốt. Bạch Bân hình như cảm thấy được tâm trạng của cậu, trầm mặc một chút, rồi cẩn thận ôm cậu, nhẹ nhàng hôn môi: “Không có gì đâu, đây là hiện tượng bình thường, đừng sợ.” Đến mức này rồi vẫn không quên giáo dục tư tưởng sai lầm cho Đinh Hạo, chỉ là phương thức dạy dỗ quá mức ôn nhu. Đinh Hạo hoàn toàn bị anh bắt làm tù binh, người này, đại khái vĩnh viễn cũng sẽ không cô phụ cậu.

Bạch Bân liên tục hôn lên mắt Đinh Hạo. Cậu không mở nổi mắt, ngứa đến bật cười: “Tôi biết rồi, biết rồi, không sợ.” Đinh Hạo đẩy đẩy anh: “Buông ra nào, để tôi đi rửa tay chứ!”

Bạch Bân cẩn thận nhìn vào mắt cậu, như đang muốn xác định cái gì đó, thấy không có gì khác so với bình thường mới nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười: “Được rồi, để anh đi bật nước ấm, đợi chút nữa được sẽ gọi em.”

Bạch Bân lúc này đã thành thật hơn rất nhiều, không nháo nữa. Hai người thay phiên nhau giặt rửa, rồi ăn sạch bánh bí đỏ trên bàn, quậy đến giờ này căng tin đã sớm không còn cơm. Bánh đã có chút lạnh, ăn ngọt ngọt chán chán. Bạch Bân hiếm khi không có ý kiến gì, cơ hồ một miếng hai cái, ăn còn nhanh hơn cả Đinh Hạo.

Trước khi đi ngủ lại không tránh khỏi muốn ôm ấp hôn môi một phen. Bạch Bân không những hôn mà còn muốn càng nhiều động tác tiếp xúc thân thể, anh rất thích những động tác nhỏ thân mật khăng khít như thế này. Đinh Hạo mới vừa làm xong vận động trước khi ngủ, không đến một hồi liền ngủ say. Bạch Bân nhìn đứa nhỏ ghé vào lồng ngực mình ngủ ngon lành, trong lòng toàn bộ đều là ấm áp, cọ cọ tại đầu cậu một hồi mới luyến tiếc đi ngủ.

Sư phụ Bạch Bân nhận thức tại căn cứ huấn luyện kia ở đó không đến nửa tháng lại phải đi, cũng không biết là đến chỗ nào. Thời điểm trước khi đi còn đang cầm một quyển sách chăm chú học. Đinh Hạo đã gặp qua một lần, cảm thấy người này cũng không dễ dàng. Người nọ có một điểm giống Đinh Hạo, chính là vô cùng hao tổn tâm trí với vấn đề ngôn ngữ, mỗi lần gặp phải nhiệm vụ xuất ngoại đều nhịn không được ôm đầu kêu rên, con mẹ nó tiếng nước ngoài!!!

Đinh Hạo vô cùng đồng tình với người ấy. Bởi cậu cũng sắp chết vì cái này! Đầu tháng ba, chương trình học ngoại ngữ tăng số tiết, đôi khi cậu đọc sách cũng nhịn không được học sư phụ của Bạch Bân yên lặng kêu rên trong lòng, này mẹ nó chương trình học tiếng nước ngoài!!!

Đại khái do sư phụ đi rồi nên sau đó Bạch Bân huấn luyện khá thoải mái. Mấy ngày nay nghe nói thay đổi giáo viên dạy anh đánh quyền, lúc này mới bắt đầu trở nên bận rộn lần nữa. Lúc Bạch Bân ra ngoài huấn luyện, ông Bạch có chút lo lắng anh một mình, cố ý sắp xếp một người theo cùng, là cấp dưới của ông Bạch, năm đó tại chiến trường do ông Bạch lôi ra khỏi hố bom mà cứu lại được cái mạng, luôn vô cùng cung kính với ông.

Vị kia cũng là quân nhân thế gia, chỉ là vài năm nay con cháu đều theo thương nghiệp, không còn kiên trì giữ vững kiên cường cứng rắn ngày xưa, vừa nghe ông Bạch muốn tìm một người bồi Bạch Bân cùng đi quân doanh huấn luyện, ngay lập tức đưa cháu mình đến tặng. Người này Đinh Hạo vô cùng quen thuộc, trước kia vẫn luôn theo sau Bạch Bân không rời, ngẫu nhiên còn kiêm chức trách bên ngoài chiếu cố bên trong âm thầm giám thị cậu, chịu mệt nhọc, một lòng trung thành,…

Khụ, có chút nói quá, bất quá Đinh Hạo nhìn thấy anh liền vui vẻ. Vị này không phải ai khác, chính là bí thư vạn năng ngàn vàng của Bạch Bân – Đổng Phi.

Hồi đó lúc cậu gặp Đổng Phi đã trưởng thành, vô cùng nghiêm túc, thoát ly khỏi hình tượng thiếu niên tươi sáng. Đương nhiên, khuôn mặt ấy đôi lúc khi tiếp xúc với Bạch Bân vẫn sẽ lộ ra vài biểu tình phong phú của thiếu niên, chẳng hạn như mỉm cười, hay chẳng hạn như ngại ngùng.

Cho nên khi Đổng Phi lần đầu gặp Bạch Bân, lúc thấy anh cúi đầu hô lớn ‘thiếu gia’, Đinh Hạo liền phụt thẳng ra ngụm sữa vừa uống.

Đổng Phi đỏ bừng mặt. Bạch Bân bị cậu phun một thân toàn sữa. Hai người vô cùng kinh ngạc nhìn Đinh Hạo. Đinh Hạo có chút ngượng ngùng, ‘khụ’ một tiếng: “Cái đó… hai người cứ tiếp tục, tiếp tục…Tôi thấy, Đổng Phi này, anh gọi sao nghe giống đang tức giận vậy”

Đổng Phi vừa tới không lâu. Ông của anh nói, về sau phải gọi Bạch Bân là thiếu gia. Tuy nghe Đinh Hạo miêu tả là nghe giống như đang tức giận, mặc dù có chút không hiểu lắm nhưng vẫn không dập tắt được quyết tâm muốn gọi Bạch Bân thiếu gia của anh, cuối cùng xưng hô như vậy vẫn tiếp tục kéo dài. Đổng Phi đi theo Bạch Bân đến căn cứ huấn luyện tiếp tục học đánh quyền, thỉnh thoảng đi huấn luyện thể lực. Ban ngày Bạch Bân phải đi học, cố hết sức thì rèn luyện thể lực cũng không được nhiều, chỉ có thể tập động tác cơ bản nhất là chống đẩy – hít đất. Đổng Phi thì khác, ông của anh đã đặt ra chỉ tiêu là hoàn thành tất cả các loại huấn luyện, không được vinh dự tuyệt không về nhà!

Đứa nhỏ này cũng thực quyết tâm, đi theo đám binh lính kia cắn răng kiên trì, hai lần đầu chỉ theo được một nửa, về sau dần dần có thể hoàn thành tất cả, lúc huấn luyện đến giai đoạn cuối, đã có thể miễn cưỡng mang phụ trọng đi không bị rơi. Đinh Hạo đã theo Bạch Bân đến đó chơi hai lần. Đứa nhỏ này thật sự là đi chơi, còn đem theo cả khoai chiên, chocolate, bày ra khuôn mặt tươi cười hớn hở khiến người khác yêu thích.

“Anh Trương! Cầm một miếng chocolate đi? A, không có đường, tuyệt đối không có đường… Biết các anh có nhiều quy tắc, em còn cố ý chọn loại cao cấp này đem đến đấy! Anh Thôi cũng ăn một miếng nhé? Có có có, còn nhiều lắm…”

Thời kỳ xã hội cổ đại mọi người vẫn chưa có ngôn ngữ chữ viết thống nhất, phương thức biểu đạt thiện ý chính là tặng thực vật cho đối phương. Truyền thống tốt đẹp này dù đến tận xã hội hiện đại vẫn rất có tác dụng thực tế.

Tối thiểu lúc Đinh Hạo đưa đồ ăn vẫn khiến lòng người ấm áp. Mấy người lớn đều thích Đinh Hạo, cảm thấy đứa nhóc này mới nhỏ vậy mà đã biết nói chuyện ngọt ngào, còn rất có ý tứ. Mỗi lần nhìn thấy cậu đến đều thích chào hỏi và vân vân, còn chủ động dạy Đinh Hạo mấy chiêu động tác đặc biệt nham hiểm, nói là cho cậu giữ lại phòng thân. Đầu năm nay, đừng nói trên đường cái, ngay cả trong trường học cũng có nhiều lưu manh côn đồ, phải chuẩn bị sẵn mấy chiêu phòng thân mới tốt. Đinh Hạo thí điên thí điên chạy theo học, không biết có học được gì không, nhưng lúc trở về vẫn chưa từng dám lấy Bạch Bân ra tập luyện.

Nhân duyên Đinh Hạo tốt như vậy là có nguyên nhân cả. Những người này ở đây bình thường huấn luyện đều ít gặp người khác, tuy Bạch Bân thường đến nhưng anh không thích nói chuyện. Người này thật ra rất ôn hòa, nhưng tiếp xúc lâu cũng biết anh không dễ chọc, có thích đùa đùa cũng không dám trêu đến anh. Người anh em Đổng Phi thường đi cùng cũng càng ngày càng học theo phong thái của Bạch Bân, ngậm miệng chuyên tâm huấn luyện, khiến bọn họ có thời gian còn bị cấp trên điểm danh mắng một chút. Cấp trên nói, mấy người lớn các ngươi nhìn đứa nhỏ mà học tập kia kìa, học học cái gì gọi là tuổi trẻ!!

Cái gì gọi là tuổi trẻ? Một đám người lớn bọn họ ghé vào lan can nhìn về phía hai đứa nhỏ đang chăm chỉ tập luyện, miệng còn gặm chocolate Đinh Hạo đưa cho, thỉnh thoảng vỗ tay hò hét gọi ‘nhanh lên’ hay ‘cố lên’ vân vân. Hai thân ảnh bên kia ngừng lại một chút, dưới ánh nắng rực rỡ ban ngày, tiếp tục đeo phụ trọng tập luyện hành quân.

Đinh Hạo đội mũ lệch đứng bên cạnh cùng bọn họ xem hai người bên kia tập luyện lăn qua lộn lại, cảm khái một câu: “Chậc chậc, đây mới là tuổi trẻ chứ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi