TRỌNG SINH CHI TRA THỤ

Ở nhà nghỉ ngơi cả ngày hôm sau, mông Đinh Hạo đã tốt lên không ít, cái gai cuối cùng không nhổ ra kia không biết vì nguyên nhân gì mà không thấy nữa, dù sao cũng không bị nhiễm trùng, Bạch Bân nhéo nhéo mặt cậu, hỏi: “Còn đau không?”

Đinh Hạo lắc lắc đầu.

Bạch Bân có chút chần chừ, nhưng vẫn tuyên bố tin tức khỏi hẳn: “Vậy là được rồi.”

Đinh Hạo vô cùng cao hứng, nhưng đến lúc nhìn thấy bà Đinh dời một cây xương rồng từ nhà cũ đến lại cảm thấy cả người không được tự nhiên. Đinh Hạo thấy mông mình bắt đầu đau: “Nội, nội đem nó sang đây làm gì?”

“Cái này à, là phương thuốc cổ truyền từ chỗ bà Lý của con đấy.” Bà Đinh đeo găng tay dày, vươn tay về phía cây xương rồng, lột bỏ hết sạch lớp vỏ cùng gai cứng rắn bên ngoài, chỉ còn lại phần thịt xương rồng xanh biếc, nghiền ra muốn xoa cho Đinh Hạo. Đinh Hạo sợ tới mức túm quần chạy trốn: “Nội! Nội đừng nói sẽ bôi cái xanh xanh này lên mông con đi? Con con, con không cần!”

Bà Đinh đằng sau đuổi theo cậu liên tiếp khuyên nhủ: “Hạo Hạo nghe lời, ngoan, chỉ cần bôi cái này thôi, khỏi nhanh lắm.”

Đinh Hạo bất chấp vết thương vẫn chưa lành hẳn, trực tiếp nhảy qua ghế salon quang mông chạy về phòng: “Không muốn không muốn! Nội đây là mê tín phong kiến, cái này không khoa học đâu, nội, nội đừng bắt con bôi thứ kia!”

Bạch Bân vừa mở cửa liền thấy Đinh Hạo lao vào trong. Bà Đinh cũng cầm theo cái chén nhỏ đuổi theo, vô cùng cố chấp: “Không được, phải xoa, đây là phương thuốc bí truyền bao nhiêu năm rồi, lấy độc trị độc, ngoan!”

Đinh Hạo trực tiếp trèo lên trên giường, kéo Bạch Bân chắn phía trước, một bên trốn chén nhỏ trong tay bà Đinh, một bên cầu cứu: “Bạch Bân, cứu mạng!”

Sau lưng Bạch Bân dường như cõng một con gấu nhỏ, đứng yên đằng kia không động đậy, quyết đoán nhận lấy chén nhỏ trong tay bà Đinh: “Con bôi thuốc cho em ấy.” Khuỷu tay phía sau nhẹ nhàng huých Đinh Hạo một cái, đứa nhỏ phía sau lập tức ngầm hiểu bắt đầu la hét: “Bạch Bân anh là đồ phản bội! Anh không quan tâm bạn học, anh cô phụ kỳ vọng của nhân dân quần chúng …”

Bà Đinh luôn tín nhiệm Bạch Bân, yên tâm giao nhiệm vụ bôi thuốc cho anh: “Bạch Bân con nhất định phải xoa thuốc cho Hạo Hạo đấy, nội ra cất chỗ còn lại vào tủ lạnh, à, Hạo Hạo không được để chân trần chạy xuống dưới nữa, biết đâu dẫm phải cái gì trên đất thì biết làm sao bây giờ?” Dặn dò Đinh Hạo, cuối cùng lúc đi ra ngoài còn săn sóc đóng cửa lại giúp hai người.

Đinh Hạo nhìn Bạch Bân đặt chén hỗn loạn gì đó lên trên bàn, chưa kịp thở phào một hơi đã nghe Bạch Bân nói với cậu: “Hạo Hạo, cởi quần ra, bôi thuốc.”

Đinh Hạo mặc kệ: “Bôi cái kia cũng vô dụng, anh đừng có vào hùa với nội bắt nạt người…” Bạch Bân lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp thuốc mỡ, quơ quơ trước mặt Đinh Hạo: “Bôi cái này.”

Đinh Hạo nhận lấy xem xét, là thuốc mỡ giảm nhiệt, đành bán tin bán nghi nằm xuống thành thật để Bạch Bân bôi thuốc, một bên cởi quần còn một bên than thở: “Anh mua lúc nào vậy, sao em không biết?”

Bạch Bân kéo quần Đinh Hạo xuống đến đầu gối, quệt một ít thuốc mỡ lên tay, chậm rãi vẽ loạn đều đều lên miệng vết thương: “Sáng nay em vẫn chưa đỡ, anh cùng nội ra ngoài mua đồ, tiện thể mua ở sở y tế.”

Đinh Hạo ‘à’ một tiếng, thứ này so với cây xương rồng nghiền nát dễ dàng chấp nhận được hơn. Đinh Hạo thành thật gục trên giường để Bạch Bân bôi thuốc, cậu vẫn không nhìn được vết thương, nằm úp sấp đằng kia hỏi Bạch Bân: “Còn sưng không? Đêm qua em không cẩn thận xoay người đè lên, nhưng cũng không đau lắm nữa…”

Bạch Bân ‘ừ’ một tiếng: “Tốt hơn nhiều rồi.” Miệng vết thương trên mông Đinh Hạo giống như là bị mèo cào vài cái, từng vệt đỏ hồng. Chỉ có chỗ phía trên mông một chút là hơi nghiêm trọng, nơi đó có một mảng hôm qua bị Bạch Bân cào tróc da, chảy máu. Bạch Bân cẩn thận chạm tay lên phía trên, hỏi cậu: “Chỗ này còn đau không?”

Đinh Hạo lắc đầu: “Không đau.”

Bạch Bân lại nhẹ nhàng xoa bóp vài nơi khác, xác định không bị nhiễm trùng, xong xuôi mới để cậu mặc quần lại, cúi đầu hôn lên mặt cậu một cái: “Được rồi, mấy ngày nữa sẽ vui vẻ.” Nhớ lại bộ dáng Đinh Hạo lúc nãy, Bạch Bân lại muốn cười, anh thấy Hạo Hạo hiện tại cũng vui vẻ lắm rồi.

Trong lúc Đinh Hạo dưỡng thương, Bạch Lộ đến chơi.

Mục đích cô bé đến vô cùng trực tiếp, đến tìm anh của mình, từ lúc bước vào liền bắt đầu nhìn chằm chằm Bạch Bân không dời mắt.

Tính tình Bạch Lộ thẳng thắn. Bà Đinh đối với cô bé con bộc trực này cảm thấy rất hợp ý, cố ý ra ngoài chọn dưa ngon ngọt cho cô bé ăn, loại này vẫn được gọi là dưa đường, vừa giòn lại vừa nhiều nước, cắn một miếng ngọt đến tận trong lòng. Bạch Bân muốn đi theo giúp đỡ, bị bà Đinh ngăn lại: “Em gái con từ xa đến đây, con cứ trò chuyện với em đi, chỉ có vài bước đường thôi, không cần thêm người bận việc.”

Đinh Hạo vừa bôi thuốc xong nằm trên ghế salon xem ti vi, thấy Bạch Lộ đến liền vội vàng chào đón: “Bạch Lộ, ngồi đi!”

Bạch Lộ nhìn sôpha bị Đinh Hạo chiếm hơn một nửa, anh của cô bé bị gạt xuống ngồi dưới chân Đinh Hạo, trong lòng tức giận: “Ngồi chỗ nào chứ? Một mình bạn cũng sắp chiếm hết cái phòng khách này rồi!”

Đinh Hạo bị cô bé nói đã thành thói quen, một chút cũng không phát hiện chỗ nào không đúng, vẫn vô cùng khách khí, bảo Bạch Bân lấy hoa quả cho Bạch Lộ: “Đào kia ăn ngon lắm, Bạch Lộ bạn nếm thử chút đi?”

Cô bé con hoàn toàn nổi giận, sao Đinh Hạo toàn sai bảo anh của mình! Bình thường anh mình bao nhiêu người cẩn thận hầu hạ cũng không được, đến nhà bà Đinh tốt xấu gì cũng là khách, làm gì có loại đãi khách như vậy chứ?! Bà Đinh ra ngoài chọn dưa ngọt không ở đây, Bạch Lộ tận dụng thời  điểm không thèm khách khí với cậu, bước sang nói thẳng: “Đinh Hạo, bạn đang bị thương không thể cử động sao hả?”

Đinh Hạo mở to hai mắt: “Đúng vậy.”

Bạch Lộ bị cậu chặn miệng, nhìn từ trên xuống dưới Đinh Hạo. Đứa nhỏ này đã lâu không gặp, được dưỡng đến sắc mặt hồng nhuận thật sự là không giống bị thương: “Bạn bị thương chỗ nào?”

Chỗ Đinh Hạo bị thương khá bất nhã, không tiện nói ra: “Ưm, dạ dày, dạ dày không thoải mái…” Bệnh bao tử là bệnh thông thường, có lớn có nhỏ, hơn nữa tình trạng bệnh đột nhiên, nhanh đến nhanh đi, học sinh có việc muốn trốn học xin nghỉ phép, toàn bộ đều coi bệnh bao tử là lý do vạn năng.

Bạch Lộ vui vẻ: “Tôi cũng nghĩ là bệnh dạ dày, Đinh Hạo này, hồi trước tôi vẫn thấy, theo lý thuyết thì chú dì tuyệt đối là mệnh phú ông trăm vạn, nhưng cố tình lại sinh ra bạn, chỉ bằng ăn uống thôi, tiền sinh ra đều bị bạn ăn hết rồi!”

Đúng lúc bà Đinh bưng một mâm dưa ngọt đã rửa sạch sẽ đi vào, nghe thấy câu này liền bật cười: “Đúng, câu này nội đã nói từ mấy năm trước rồi!” Bà Đinh nhìn tài xế ở cửa đã đi rồi, đoán Bạch Lộ hình như cũng muốn ở đây vài ngày, kéo tay cô bé hỏi: “Con cũng ở đây chứ? Nội đi dọn một phòng cho con nhé?”

Bạch Lộ vô cùng lễ phép với trưởng bối, vội vàng nói không cần: “Cám ơn bà Đinh, chú lái xe buổi chiều lại đến đón con ạ.” Bà Đinh thấy Bạch Lộ lớn lên xinh đẹp lại ngoan ngoãn, càng nhìn càng thích, kéo tay cô bé cao thấp đánh giá, cười hỏi Đinh Hạo: “Hạo Hạo, con xem, bạn ấy giống hệt bức tranh in búp bê thu nhỏ hồi trước con thích đúng không? Thật dễ nhìn!”

Đinh Hạo gặm dưa, thiếu chút nữa nghẹn luôn trong cổ họng, ho khan vài tiếng mới ngẩng đầu lên: “Nội, cái đấy con nói lúc nào chứ, quên từ lâu rồi!”

Bà Đinh ‘a’ một tiếng, quay đầu sang nhắc nhở cậu: “Chính là lúc mẹ con đi học ở bên ngoài đó, con muốn có búp bê, mua một bức tranh thu nhỏ vẫn chưa đủ, nháo đòi mua đồ chơi búp bê nữa. A, giống như Bạch Lộ vậy, mắt to, lông mi dài, miệng nhỏ nhắn hồng tươi, chậc chậc, chân tướng đấy, hồi đó con cả lúc ăn cơm và ngủ cũng không buông tay! Bị Lý Thịnh Đông hàng xóm chê cười, còn đánh nhau một trận… Con quên hết rồi à?”

Đinh Hạo ôm quả dưa chỉ còn phân nửa gặm gặm, hận không thể vùi đầu vào trong quả dưa luôn: “Quên rồi!”

Bà Đinh cảm thán vài câu, rồi nói chuyện cùng Bạch Lộ một lúc, nhìn đã đến giờ mới ra khỏi cửa tìm nhóm bạn già của mình.

Bà Đinh vừa đi, Bạch Lộ lập tức ngồi cách thật xa Đinh Hạo. Bạch Lộ sờ sờ cánh tay nổi một tầng da gà, vẻ mặt hèn mọn nhìn người đang nửa nằm nửa ngồi trên salon gặm dưa: “Đinh Hạo, hóa ra bạn có tâm tư như vậy?”

Cô bé có một lần nữa thuật lại ngắn gọn một đoạn Đinh Hạo gặp gỡ cùng anh cô bé và cô bé, càng nghĩ càng cảm thấy Đinh Hạo đây là có mưu tính từ trước, có kế hoạch, có mục đích! “Bạn đứa nhỏ mới có vài tuổi đầu sao lại có tâm cơ nặng như vậy chứ!” Bạch Lộ thở dài.

Đinh Hạo lúc này đã gặm dưa xong, cả cổ lẫn mặt đều đỏ bừng: “Bạch Lộ bạn…” Bạn đủ tự kỷ đấy! Cậu hồi trước đặc biệt thích những cô bé con lớn lên trắng nõn xinh đẹp giống búp bê, nhưng đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi… Này, này ai không có thời thơ ấu chứ! Bạch Lộ ngươi chuyện như vậy cũng không nghĩ ra sao?!

Đinh Hạo oán thầm nửa ngày, chưa kịp nói ra Bạch Lộ liền dời đối tượng nói chuyện: “Anh, em vừa được nghỉ liền đến tìm anh, sao anh lại không ở nhà vậy!” Đến được đây là do cố gắng của cô bé, ba bốn lần tìm không thấy Bạch Bân, hỏi dì Ngô mới biết đến nhà Đinh Hạo.

Bạch Bân đang dùng khăn lau mặt cho Đinh Hạo, thuận tiện trả lời: “Lúc trước anh đã nói với người trong nhà rồi, muốn đến đây nghỉ hè, ông nội không nói cho em sao?”

Bạch Lộ lắc lắc đầu, có chút ngượng ngùng. Cô bé lúc nghỉ phải đi học thêm bổ túc, vừa rảnh rỗi liền chạy đến chỗ Bạch Bân, vẫn chưa đến thăm ông Bạch.

Đinh Hạo vươn tay muốn nhận lấy khăn mặt tự mình lau, Bạch Bân không cho, nhìn nhìn một lúc, nở nụ cười: “Đã quên vết thương của em?”

Tay Đinh Hạo yên lặng lùi về. Phía sau cậu bôi thuốc không thể động, vừa động thuốc sẽ dính hết lên quần, hậu quả chính là bị Bạch Bân khiêng về bôi thuốc mỡ thêm lần nữa. Đinh Hạo người này đâu thể làm trò mất hết mặt mũi trước Bạch Lộ được, chỉ có thể ngẩng đầu lên ngoan ngoãn để Bạch Bân lau khô cho mình, miệng nhịn không được than thở: “Em đây không phải sắp khỏi rồi sao…”

Cô bé con ăn miếng dưa ngọt, lại cầm quả đào cắn một miếng, thấy Đinh Hạo nói chuyện liền hùa theo góp phần náo nhiệt: “Đinh Hạo, dạ dày của bạn nên cẩn thận nuôi tốt, đừng quay đầu lại ăn hết chỗ anh tôi nhé!”

Đinh Hạo lau khô sạch sẽ hai tay, tiếp tục bấm điều khiển ti vi đối đáp cùng cô bé: “Tôi vẫn chưa ăn nhà bạn mà, này, anh nói” Đinh Hạo lấy chân huých huých Bạch Bân: “Em có thể ăn hết chỗ anh sao?”

Bạch Bân lấy dao cắt một miếng đào nhét vào miệng Đinh Hạo, cười: “Nuôi một cái thì vẫn nuôi được.”

Bạch Lộ gặm đào, chợt cảm thấy ăn không còn ngon như trước nữa, nhìn Đinh Hạo nằm trên salon để anh cô bé đút ăn, một người đưa qua một người há mồm, động tác lại vô cùng quen thuộc. Cô bé con cảm thấy Đinh Hạo kéo anh cô bé ra càng ngày càng xa, cả hè này mất mặt thiếu chút nữa không gặp được, hiện giờ đến đây lại thấy hai người hòa thuận vui vẻ như vậy, trong lòng có chút chua xót: “Anh, bao giờ anh về nhà vậy?”

Bạch Bân cúi đầu tiếp tục cắt đào, bỏ hết phần hạch đào: “Còn phải một thời gian ngắn nữa, sao vậy?”

Bạch Lộ cúi đầu không nói, Bạch Bân vươn tay đưa quả đào kia qua: “Ăn thêm một quả đi?” Bạch Lộ không ngờ là cho mình, lúc cầm lấy vẫn ngẩn ngơ: “Cho em sao?”

Đinh Hạo vui vẻ: “Đúng vậy, chúng ta cùng ăn mới vui, quả đó cho bạn ăn, ăn không hết đừng có về đấy! Đều là đào của nhà, so với mua bên ngoài ăn ngon hơn nhiều.”

Bạch Lộ ăn quả đào anh cô bé tự tay cắt gọt, cảm thấy Đinh Hạo lúc này cũng không chướng mắt như vậy, nhìn kỹ vẫn khá đáng yêu, hào phóng tiếp nhận ý tốt của cậu: “Được! Đợt lát nữa tôi sẽ đem hết về! Nhưng mà, anh, ngày mai anh giúp em xin phép đi chỗ này được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi