TRỌNG SINH CHI TƯỚNG MÔN ĐỘC HẬU

Ngày qua ngày trôi qua nhàn tản.

Thời tiết ngày càng lạnh, các đệ tử Quảng Văn đường cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho khảo nghiệm.

Nam tử muốn làm quan, nữ tử lại vì biểu diễn tài hoa chính mình, ngày sau lập gia đình cũng có thể rạng rỡ không ít, hoặc là có thể tìm được nhà môn đăng hộ đối.

Đây là chuyện quý tử quý nữ tất nhiên phải làm, giống như Phùng An Ninh được chiều chuộng như vậy cũng đã bắt đầu chăm chỉ lên. Thẩm Thanh cùng Thẩm Nguyệt lại càng không phải nói, nhất là Thẩm Nguyệt, cả ngày ở Đông viện đánh đàn ngâm thơ, hy vọng kì khảo nghiệm lần này có thể gây tiếng vang lớn.

Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh đều đã mười lăm, theo quy củ là nên đính hôn. Nữ nhi Minh Tề, ước chừng mười sáu xuất giá, mười lăm có thể bắt đầu đính hôn. Thẩm Thanh cùng Thẩm Nguyệt chậm chạp không muốn, đơn giản là bọn họ mắt cao hơn đầu, người tầm thường không thèm để ý.

Rốt cuộc cả hai phòng không hẹn mà cùng đem ánh mắt hướng về phía Định vương.

Hoàng Thượng có chín vị Hoàng tử, riêng chỉ có Cửu Hoàng tử Định vương chưa đính hôn, tuổi cũng đã hơn hai mươi, là thời điểm thích hợp để đón dâu. Nhưng vì đủ loại nguyên nhân, vị trí Hoàng phi chưa được quyết định. Giống như một miếng bánh ngon, khảo nghiệm lần này, đích thân Định vương sẽ làm giám khảo. Vì vậy rất nhiều nữ nhi chăm chỉ tập luyện, mong rằng trước mặt Định vương thể hiện thật tốt, hận không thể khiến cho Định vương vừa gặp đã thương.

Thẩm Diệu lại không nghĩ như thế.

Kiếp trước, nàng là nữ tử chỉ biết đón gió, ngắm trăng. Ngâm thơ đối đáp không biết, đánh đàn khiêu vũ cũng không thông. Không thể đứng trên đài cùng người khác nói chuyện triều chính. Hơn nữa, hiện tại nàng căn bản không muốn có quan hệ gì với Định vương.

Đời trước Định vương lợi dụng nàng tiếp cận Thẩm gia, gϊếŧ con của nàng, đồ sát cả nhà nàng, thù này sớm muộn nàng sẽ trả lại. Nếu đã là thâm cừu đại hạn, làm sao có thể làm phu thê?

Phùng An Ninh hỏi nàng:

"Sao ngươi không đọc sách? Sắp cuối tháng, nếu ngươi lại đứng bét, chẳng phải sẽ làm người khác cười đến rụng răng?"

Ban đầu Thẩm Diệu sau khi rơi xuống nước có vẻ trầm tĩnh hơn nhiều. Nàng còn tưởng rằng Thẩm Diệu đột nhiên thông suốt, nay xem ra, vẫn giống như trước kia. Vẫn là người ngu ngốc không biết gì.

Thẩm Diệu nói:

"Tóm lại xem cũng không hiểu, lãng phí thời gian."

"Phốc xuy"

Dịch Bội Lan ở một bên, nghe được lời này liền cười một tiếng, châm chọc nói:

"Bùn nhão không đỡ nổi tường, chỉ được như vậy thôi."

Thẩm Nguyệt đang nói chuyện cùng Thẩm Thanh, làm bộ không nghe thấy mấy lời này, cũng không giúp Thẩm Diệu giải vây. Mấy ngày nay Thẩm Diệu không giống trước kia thường lấy lòng các nàng, nên trong lòng rất bất mãn. Chỉ ước gì Thẩm Diệu bị xấu mặt.

Thẩm Diệu không thay đổi sắc mặt vì những lời của Dịch Bội Lan, đứng dậy nói:

"Ta đi hoa viên một chút."

Đợi nàng đi rồi, Dịch Bội Lan mới bĩu môi:

"Nói không lại nên mới tìm cớ đi mất, thật đúng là nhát như chuột."

"Ngươi nói đủ chưa?"

Phùng An Ninh cau mày một cái.

"Học vấn giỏi thì hay lắm sao?"

Phùng An Ninh từ trước đến nay cũng có chút uy nghiêm ở Quảng Văn quán, lại được sủng ái vô cùng. Dịch Bội Lan không muốn trở mặt với nàng, im lặng không nói.

——————————————

Thẩm Diệu chậm rãi đi dạo trong hoa viên.

Quảng Văn đường cũng là nơi phong nhã, vườn hoa được chăm sóc tinh xảo, vô cùng tươi tốt, hồ nước núi giả, tu kiến rất là đáng yêu. Vừa đi vào đã ngửi thấy hương thơm từ hoa cỏ, khiến tâm tình người ta trở nên vui vẻ thoải mái.

Nàng chỉ muốn yên tĩnh một lát, nhưng các đệ tử năm hai dù sao vẫn là đứa nhỏ tuổi trẻ năng động, mà nàng đời trước thậm chí đã làm mẫu thân. Thời điểm còn là Hoàng hậu, ngoại trừ đối mặt với các phi tần vấn an, đều ở Phượng Nghi điện một mình. Đã quen với việc vắng vẻ lạnh lẽo, nói nàng cùng một đám nhóc làm ầm ĩ, vô luận là bọn họ châm biếm hay trào phúng, nàng cũng lười đáp lại.

Dù sao nàng cũng không để vào mắt.

Đi thêm một đoạn, liền thấy phía trước xuất hiện một nắm gạo nếp, trắng như bạch tuyết.

Tiểu nắm gạo mặc một thân trường bào màu ngà, đang đứng dưới cây trúc. Y phục vốn đẹp đẽ, lại bị dáng người mập mạp kia làm cho chút biến dạng. Cái trán nhăn lại, nhìn có chút buồn cười.

"Tô Minh Lãng."

Nàng nhẹ giọng gọi.

Tiểu Lãng nghe vậy, vội vàng xoay đầu lại. Nhìn thấy Thẩm Diệu, trong mắt hắn lóe lên một tia kinh hỉ. Tưởng chừng hắn chạy tới, nhưng lại do dự đứng yên, nhìn Thẩm Diệu không nói gì.

Đứa nhỏ này thoạt nhìn chỉ như bốn năm tuổi. Thẩm Diệu có chút đau đầu. Chớ không phải đem nàng thành mẫu thân chứ?

Tô Minh Lãng nhìn Thẩm Diệu, nhấp mím môi, tựa hồ muốn nói gì đó, rốt cuộc lại im lặng. Ngay sau đó, đôi mắt đỏ lên, nhỏ giọng rưng rưng nói:

"Thực xin lỗi..."

Thực xin lỗi? Thẩm Diệu hơi bất ngờ, thấy khóe miệng hắn mếu máo, ủy khuất muốn khóc.

Giây tiếp theo, một thanh âm lười biếng vang lên.

"Hóa ra là ngươi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi